Diệp Mặc cười lạnh một tiếng tiếp tục nói:
- Cô không cần nói đến việc bây giờ rời khỏi Lăng Đảo, ngay cả cô bây giờ đến chỗ tôi, cũng bị người khác theo dõi rồi.
Mông Kỳ tỉnh táo lại, cô biết rõ những gì Diệp Mặc nói là sự thật. Cô đứng dậy, sắc mặt khôi phục lại bộ dạng bình thường, nhưng có vẻ lại càng đờ đẫn hơn.
- Cám ơn Diệp sư huynh đã giải thích nghi hoặc cho tôi, Mông Kỳ cáo từ.
Mông Kỳ lại một lần nữa phúc lễ Diệp Mặc, có chút thương thần nói.
Diệp Mặc lại mỉm cười, khua khua tay nói:
- Trong khi đại hội La Khúc thập bát bàn, tu sĩ hơn một trăm tuổi cần phải cách xa đảo La Khúc thập bát bàn bao xa, mới không bị ảnh hưởng?
Mông Kỳ không biết ý Diệp Mặc hỏi câu này, cô lại trả lời:
- La Khúc thập bát bàn nằm giữa đảo, tôi nghe nói bình thường mỗi lần đại hội, cao thủ của Tam Hải ở biên giới đảo, cách xa nhất cũng chỉ trong phạm vi mấy chục dặm thôi. Nếu như tiến gần hơn, thì sẽ bị chịu phải ảnh hưởng. Ở biên giới đảo, vì rìa La Khúc thập bát bàn có một tấm bia đá màu trắng cực lớn, có thể ghi lại tiến trình của những người tham gia.
- Vậy thần thức của tu sĩ có thể tiến vào La Khúc thập bát bàn ở giữa đảo không?
Diệp Mặc khi hỏi câu này, đến ngữ khí cũng có chút run rẩy, đây mới là chuyện hắn quan tâm nhất.
Trong suy nghĩ của hắn, nếu La Khúc thập bát bàn có trận pháp không cho những tu sĩ trên một trăm tuổi tiến lại gần, vậy thì cũng che chắn thần thức. Còn trong kế hoạch của hắn cái quan trọng nhất, chính là La Khúc thập bát bàn có thể che chắn thần thức hay không, nếu như không thể, hắn khi đến được bàn đỉnh của bàn thứ mười tám thì rất khó chạy trốn được.
Mông Kỳ nghi ngờ nhìn nhìn Diệp Mặc, lập tức lắc đầu nói:
- Không thể được, chỉ cần tu sĩ tham gia đại hội thập bát bàn, thì đều biến mất trong thần thức của người ngoài. Tu sĩ tham gia nếu như vượt qua được bàn thứ nhất, tiến vào bàn thứ hai, tại nơi tiến vào bàn thứ hai có một tấm bia lớn, tu sĩ tham gia chỉ cần khắc tên của mình lên tấm bia đó là được. Sau khi tu sĩ tham gia khắc tên của mình lên tấm bia đá đặt nơi giao nhau giữa bàn thứ nhất và bàn thứ hai, thì tấm bia đá màu trắng cực lớn ở biên giới đảo cũng sẽ hiển thị tên của người tham gia, hơn nữa còn hiển thị người tham gia đã qua bàn thứ nhất, tiến vào bàn thứ hai.
Diệp Mặc trong lòng vui mừng hớn hở, lập tức lại hỏi tiếp:
- Nếu như tôi không khắc tên lên đó, hoặc là người dự thi trong quá trình thi đâu bị ngã xuống thì sao?
Mông Kỳ lập tức trả lời:
- Không khắc tên lên, tấm bia đá sẽ không thể ghi lại thành tích của anh được, nhưng đối với người dự thi thì lại không có bất cứ ảnh hưởng gì. Một khi người dự thi trong thi đấu bị truyền tống ra ngoài, tên lập tức biến thành màu xanh, một khi người dự thi bị ngã xuống ở bàn thứ mười tám, tên của anh ta sẽ biến thành màu đỏ, hơn nữa dừng lại ở vị trí mà đã khắc tên trước khi ngã xuống.
Diệp Mặc hít một hơi, như vậy thì dễ làm rồi. Bây giờ hắn cần phải lo lắng chỉ là trong La Khúc thập bát bàn hắn có thể lên đỉnh được không. Cho dù không thể lên đỉnh được, hắn cũng cần phải lên đỉnh, hắn không giống với những người dự thi khác.
Diệp Mặc gật đầu nói:
- Cô cũng không cần lo lắng, đợi đến hôm đó rồi nói sau, có lẽ tôi có cách giúp cô.
- Thật sao?
Ánh mắt của Mông Kỳ lập tức sáng lên, chút đờ đẫn vừa nãy nhất thời lại có sự sống động khó có thể miêu tả được.
Diệp Mặc mỉm cười nói:
- Tôi cũng không chắc, cô cũng thấy tình cảnh của tôi rồi đấy, cũng không khác cô là mấy, cô bị anh trai của người ta nhắm trúng, tôi thì bị em gái của người ta nhắm trúng. Nhưng hai cái nhắm trúng này thì lại không giống, người ta thì lại cần mạng của tôi.
Mặc dù Mông Kỳ nghe thấy Diệp Mặc nói vậy có chút buồn cười, nhưng vừa mới nghĩ đến tên Ung Ô Tử kia, cô lại không có chút tâm trạng gì nữa.
- Cô về trước đi. Ở lại chỗ của tôi lâu quá cũng không thích hợp.
Diệp Mặc nói với Mông Kỳ. Bây giờ vẫn còn người chú ý đến hắn, một khi phát hiện ra hắn và Mông Kỳ câu kết làm bậy, nói không chừng càng chú ý đến hắn hơn, vậy thì không gì có thể bù đắp được.
Mông Kỳ lúc này thấy có thể chạy trốn được, lại hoàn toàn khôi phục lại sự bình tĩnh, khom người cám ơn Diệp Mặc một câu, rồi nhanh chóng rời khỏi chỗ ở của Diệp Mặc.
Mấy ngày sau, Diệp Mặc cũng không ra ngoài, ngoại trừ nghiên cứu tìm hiểu ngọc giản của Mông Hàn An, thời gian còn lại đều ở lại trong phòng nghiên cứu trận pháp. Hắn là trận pháp sư cấp tám, theo đánh giá của hắn, trong bàn thứ mười tám của La Khúc thập bát bàn, trận pháp chắc chắn không đơn giản. Diệp Mặc biết, trận pháp cuối cùng chắc chắn không chỉ là cấp tám, hắn chỉ có thể mong rằng trận pháp đó đừng vượt quá cấp chín.
Mặc dù Diệp Mặc biết chỉ có thời gian vài ngày trình độ trận pháp của hắn cũng không tăng được là bao, nhưng gần tới lúc lâm trận mài gươm không hài lòng nhưng cũng sáng.
...
Thời gian sáu ngày thoắt cái trôi qua, mấy ngày này Diệp Mặc không ra ngoài, cũng không có người đến tìm hắn. Mông Kỳ cũng không đến tìm hắn, phỏng chừng cũng sợ người khác nhìn thấy thì không hay.
Ngày cuối cùng, Diệp Mặc trong lòng bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện có thể xảy ra, lập tức cả người toát mồ hôi. Hắn cũng không nghĩ ngợi gì, liền lấy nhẫn trữ vật trống trơn ra. Sau đó bố trí mười mấy trận pháp phát nổ trong nhẫn trữ vật, rồi lại bố trí mấy cấm chế cao cấp cho nhẫn trữ vật, sau đó đeo vào tay đổi cái nhẫn trữ vật trước đó, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Ngày thứ hai, Diệp Mặc vừa mới mở cấm chế trong phòng ra, Vương Hóa Năng lập tức đến.
Diệp Mặc biết là chắc hẳn thời gian tham gia thi đấu cũng đã đến rồi, hắn ôm quyền nói vơi Vương Hóa Năng:
- Vương quản sự, có phải thời gian đại hội đã đến rồi không?
Vương Hóa Năng gật đầu cười nói:
- Đúng vậy, Diệp sư đệ mời đi theo tôi.
Diệp Mặc hơi sửng sốt, lập tức liền hiểu ra ý của Vương Hóa Năng, mình đại diện cho Hải Tu Minh, Vương Hóa Năng cũng không thể xưng hô lạnh nhạt như thế được. Nghĩ tới đấy, cũng cười nói:
- Được, mời Vương sư huynh dẫn đường.
Vương Hóa Năng gật đầu, rõ ràng rất hài lòng với Diệp Mặc, gã vừa đi vừa nói chuyện với Diệp Mặc:
- Diệp sư đệ, tôi thực sự rất khâm phục với tài luyện khí của anh, tôi mặc dù có thể luyện được chân khí hạ phẩm, nhưng tôi cảm thấy thủ pháp luyện khí của anh còn mạnh hơn tôi rất nhiều.
Diệp Mặc cười ha hả, hắn không hiểu Vương Hóa Năng là có ý gì, đành phải khiêm tốn nói:
- Vương sư huynh khách khí quá rồi.
Vương Hóa Năng lại bình thường nói:
- Không phải tôi khách khí, mà là thực sự khâm phục bản lĩnh luyện khí của Diệp sư đệ. Mấy ngày nay vì chị Mông giao phó, cho nên tôi khong dám đến quấy rầy Diệp sư đệ. Đợi sau khi đại hội lần này kết thúc, tôi nhất định sẽ mời Diệp sư đệ dạy tôi.
Diệp Mặc cười ha hả nói:
- Không dám, không dám.
Trong lòng thì lại thầm nghĩ, sau khi đại hội kết thúc, nếu như tôi không thể chạy đi được, thì chỉ có một con đường chết, làm gì còn có cơ hội đàm đạo về luyện khí với anh?
Huống chi hắn căn bản không tin Vương Hóa Năng không hiểu sự lợi hại của Ung Du Nhi, nếu như Vương Hóa Năng biết cái thái độ làm người và tính kiêu ngạo của Ung Du Nhi, mục đích nói ra câu này chính là muốn an ủi chính mình. Diệp Mặc cũng không để ý lắm, cái mà hắn cần chính là Mông Hàn An cho hắn vào đại hội La Khúc thập bát bàn là được rồi. Mặc dù Mông Hàn An không bảo vệ được hắn, nhưng hắn là do cô ta gọi đến, điều này thì chắn hẳn cô ta làm được?
Cái cô Ung Du Nhi tính cách ngang ngược như vậy, chỉ cần đến đảo La Khúc thập bát bàn, thì chắc chắn sẽ gây phiền phức cho hắn. Hơn nữa Diệp Mặc tin rằng, loại người như Ung Du Nhi, gặp chuyện như La Khúc thập bát bàn, muốn cô ta không đi, thì căn bản cũng không thể nào.
Diệp Mặc và Vương Hóa Năng nhanh chóng đến được quảng trường trước tổng bộ Hải Tu Minh, bên cạnh quảng trường có một truyền tống trận cực lớn, lúc này xung quanh truyền tống trận tu sĩ đã đứng đông nghịt người. Diệp Mặc không cần dùng thần thức quan sát, hắn chỉ liếc nhìn một cái, liền phát hiện có ít nhất ba tu sĩ Hóa Chân, gần mười tu sĩ Biến Kiếp. Đây hoàn toàn là những tu sĩ còn lợi hại hơn tông môn chín sao bình thường. Chẳng trách Hải Tu Minh còn có thể đứng vững được ở đây, đây chỉ là thể hiện trên mặt sức mạnh, ai biết được sau lưng của Hải Tu Minh còn có những nhân vật nào lợi hại hơn nữa?
Đồng thời Diệp Mặc liếc mắt liền nhìn thấy Mông Hàn An và Mông Kỳ, Mông Kỳ đứng bên cạnh Mông Hàn An, cũng giống như bộ dạng lần đầu hắn gặp cô, rất nhã nhặn lịch sự.
Mông Hàn An nhìn thấy Diệp Mặc trên mặt liền lộ vẻ tươi cười, nói với một người đàn ông trung niên đứng bên cạnh cô:
- Đây chính là tu sĩ mà tôi đề cử, tên Diệp Mặc, rất cừ, tuổi không lớn, nhưng đã là Ngưng Thể hậu kì rồi, quan trọng hơn, hắn còn là một đại sư trận pháp cấp sáu.
Người nam tu kia gật đầu, ánh mắt quét về phía Diệp Mặc, Diệp Mặc lập tức liền có cảm giác không thoải mái.
Mông Hàn An nói xong, liền vẫy vẫy tay về phía Diệp Mặc nói:
- Diệp Mặc, đây chính là minh chủ Vượng Thương của Hải Tu Minh, anh lại đây gặp chút.
Tên Vượng Thương này mặt hơi dài, giống như một thanh kiếm vậy, gương mặt lõm, nhưng khí thế toàn thân lại khiến cho người khác kinh ngạc. Diệp Mặc lại sớm nhìn ra tu vi của người này, không ngờ đã là tu vi Hóa Chân tầng thứ bảy rồi, không khỏi thầm cảm thán.
Chờ Diệp Mặc tiến lên phía trước chào hỏi xong, Vượng Thương khẽ gật đầu nói:
- Không tồi, không tồi, trẻ tuổi mà đã là đại sư trận pháp cấp sáu rồi, khó trách luyện khí lợi hại như vậy. Tiền đồ vô lượng, làm cho tốt, Hải Tu Minh chúng tôi sẽ không để anh thua thiệt đâu.
Diệp Mặc vội ôm quyền nói:
- Cám ơn Vượng minh chủ.
Vượng Thương sau khi nói xong câu này, lập tức nói với mấy người còn lại:
- Hải Tu Minh chúng ta ba lần liền đều là người cuối cùng, lần này tôi hi vọng mọi người chọn người không để cho tôi thất vọng nữa.
Nói xong, lại hướng về phía bảy tám tu sĩ đang đứng bên cạnh Truyền Tống trận nói:
- Lần này hoàn toàn dựa vào mọi người, chỉ cần mọi người đạt được tiến bộ trong lần này, mỗi người đều có thể đưa ra một yêu cầu. Cho dù anh muốn chân khí thượng phẩm, tôi cũng có thể làm cho anh được. Hơn nữa ngoài những thứ đó ra, người tham dự đều là đối tượng bồi dưỡng trọng điểm của Hải Tu Minh.
- Vâng, minh chủ, chúng tôi nhất định hết sức ứng phó.
Mấy người lập tức đồng thanh nói.
Diệp Mặc lại nghe ra một chút vấn đề, hắn từ những lời của Vượng Thương nghe ra, dường như tu sĩ tham gia La Khúc thập bát bàn cũng không phải là tự gã chọn ra, mà là những thủ hạ còn lại của gã chọn. Chẳng trách Mông Hàn An lại có quyền cho mình tham gia, phỏng chừng tranh chấp quyền lực cao trong Hải Tu Minh cũng vô cùng kịch liệt.
Nói không chừng phó minh chủ của Hải Tu Minh, còn có những đầu não bên dưới cũng có sản nghiệp riêng của mình, giống như Chân Bảo Liên của Mông Hàn An. Đúng là nơi có người là có tranh chấp, câu này thật quá chính xác.
- Được.
Vượng Thương hài lòng gật đầu, sau đó khua khua tay nói:
- Bây giờ thì đến La Khúc thập bát bàn.
Diệp Mặc cùng Vương Hóa Năng đứng đằng sau Mông Hàn An, cùng tiến vào truyền tống trận. Truyền tống trận này quả thực vô cùng rộng lớn, hơn một trăm người đứng, cũng không có gì là chật chội.
Sau đó linh thạch được khảm vào các lỗ trũng của truyền tống trận, xung quanh truyền tống trận sáng lên một màu trắng, mọi người đồng thời cũng được truyền đi.
Diệp Mặc cho rằng Truyền Tống trận này chỉ có hơn một trăm người, vậy thì người đến La Khúc thập bát bàn cũng không nhiều, nhiều nhất cũng không thể nhiều hơn năm trăm người. Nhưng sau khi hắn và đám người này được truyền tống trận truyền đi, mới biết mình đã quá nhầm rồi. Trong này không ngờ đã chật kín tu sĩ, thậm chí còn có mười hai mươi nghìn người.
Vương Hóa Năng nhìn ra sự kinh ngạc của Diệp Mặc, mở miệng giải thích:
- Những người xem náo nhiệt hơn mười ngày trước sớm đã đến đây rồi, cho nên nhiều người thì cũng không có gì là ngạc nhiên cả.
Nhưng Diệp Mặc lại không có tâm trạng đi trả lời câu nói của Vương Hóa Năng, vì hắn đã nhìn thấy Ung Du Nhi với bộ ngực lớn mái tóc bồng bềnh, mà đồng thời đối phương cũng nhìn thấy hắn ngay trong thời gian đó.
- Cô không cần nói đến việc bây giờ rời khỏi Lăng Đảo, ngay cả cô bây giờ đến chỗ tôi, cũng bị người khác theo dõi rồi.
Mông Kỳ tỉnh táo lại, cô biết rõ những gì Diệp Mặc nói là sự thật. Cô đứng dậy, sắc mặt khôi phục lại bộ dạng bình thường, nhưng có vẻ lại càng đờ đẫn hơn.
- Cám ơn Diệp sư huynh đã giải thích nghi hoặc cho tôi, Mông Kỳ cáo từ.
Mông Kỳ lại một lần nữa phúc lễ Diệp Mặc, có chút thương thần nói.
Diệp Mặc lại mỉm cười, khua khua tay nói:
- Trong khi đại hội La Khúc thập bát bàn, tu sĩ hơn một trăm tuổi cần phải cách xa đảo La Khúc thập bát bàn bao xa, mới không bị ảnh hưởng?
Mông Kỳ không biết ý Diệp Mặc hỏi câu này, cô lại trả lời:
- La Khúc thập bát bàn nằm giữa đảo, tôi nghe nói bình thường mỗi lần đại hội, cao thủ của Tam Hải ở biên giới đảo, cách xa nhất cũng chỉ trong phạm vi mấy chục dặm thôi. Nếu như tiến gần hơn, thì sẽ bị chịu phải ảnh hưởng. Ở biên giới đảo, vì rìa La Khúc thập bát bàn có một tấm bia đá màu trắng cực lớn, có thể ghi lại tiến trình của những người tham gia.
- Vậy thần thức của tu sĩ có thể tiến vào La Khúc thập bát bàn ở giữa đảo không?
Diệp Mặc khi hỏi câu này, đến ngữ khí cũng có chút run rẩy, đây mới là chuyện hắn quan tâm nhất.
Trong suy nghĩ của hắn, nếu La Khúc thập bát bàn có trận pháp không cho những tu sĩ trên một trăm tuổi tiến lại gần, vậy thì cũng che chắn thần thức. Còn trong kế hoạch của hắn cái quan trọng nhất, chính là La Khúc thập bát bàn có thể che chắn thần thức hay không, nếu như không thể, hắn khi đến được bàn đỉnh của bàn thứ mười tám thì rất khó chạy trốn được.
Mông Kỳ nghi ngờ nhìn nhìn Diệp Mặc, lập tức lắc đầu nói:
- Không thể được, chỉ cần tu sĩ tham gia đại hội thập bát bàn, thì đều biến mất trong thần thức của người ngoài. Tu sĩ tham gia nếu như vượt qua được bàn thứ nhất, tiến vào bàn thứ hai, tại nơi tiến vào bàn thứ hai có một tấm bia lớn, tu sĩ tham gia chỉ cần khắc tên của mình lên tấm bia đó là được. Sau khi tu sĩ tham gia khắc tên của mình lên tấm bia đá đặt nơi giao nhau giữa bàn thứ nhất và bàn thứ hai, thì tấm bia đá màu trắng cực lớn ở biên giới đảo cũng sẽ hiển thị tên của người tham gia, hơn nữa còn hiển thị người tham gia đã qua bàn thứ nhất, tiến vào bàn thứ hai.
Diệp Mặc trong lòng vui mừng hớn hở, lập tức lại hỏi tiếp:
- Nếu như tôi không khắc tên lên đó, hoặc là người dự thi trong quá trình thi đâu bị ngã xuống thì sao?
Mông Kỳ lập tức trả lời:
- Không khắc tên lên, tấm bia đá sẽ không thể ghi lại thành tích của anh được, nhưng đối với người dự thi thì lại không có bất cứ ảnh hưởng gì. Một khi người dự thi trong thi đấu bị truyền tống ra ngoài, tên lập tức biến thành màu xanh, một khi người dự thi bị ngã xuống ở bàn thứ mười tám, tên của anh ta sẽ biến thành màu đỏ, hơn nữa dừng lại ở vị trí mà đã khắc tên trước khi ngã xuống.
Diệp Mặc hít một hơi, như vậy thì dễ làm rồi. Bây giờ hắn cần phải lo lắng chỉ là trong La Khúc thập bát bàn hắn có thể lên đỉnh được không. Cho dù không thể lên đỉnh được, hắn cũng cần phải lên đỉnh, hắn không giống với những người dự thi khác.
Diệp Mặc gật đầu nói:
- Cô cũng không cần lo lắng, đợi đến hôm đó rồi nói sau, có lẽ tôi có cách giúp cô.
- Thật sao?
Ánh mắt của Mông Kỳ lập tức sáng lên, chút đờ đẫn vừa nãy nhất thời lại có sự sống động khó có thể miêu tả được.
Diệp Mặc mỉm cười nói:
- Tôi cũng không chắc, cô cũng thấy tình cảnh của tôi rồi đấy, cũng không khác cô là mấy, cô bị anh trai của người ta nhắm trúng, tôi thì bị em gái của người ta nhắm trúng. Nhưng hai cái nhắm trúng này thì lại không giống, người ta thì lại cần mạng của tôi.
Mặc dù Mông Kỳ nghe thấy Diệp Mặc nói vậy có chút buồn cười, nhưng vừa mới nghĩ đến tên Ung Ô Tử kia, cô lại không có chút tâm trạng gì nữa.
- Cô về trước đi. Ở lại chỗ của tôi lâu quá cũng không thích hợp.
Diệp Mặc nói với Mông Kỳ. Bây giờ vẫn còn người chú ý đến hắn, một khi phát hiện ra hắn và Mông Kỳ câu kết làm bậy, nói không chừng càng chú ý đến hắn hơn, vậy thì không gì có thể bù đắp được.
Mông Kỳ lúc này thấy có thể chạy trốn được, lại hoàn toàn khôi phục lại sự bình tĩnh, khom người cám ơn Diệp Mặc một câu, rồi nhanh chóng rời khỏi chỗ ở của Diệp Mặc.
Mấy ngày sau, Diệp Mặc cũng không ra ngoài, ngoại trừ nghiên cứu tìm hiểu ngọc giản của Mông Hàn An, thời gian còn lại đều ở lại trong phòng nghiên cứu trận pháp. Hắn là trận pháp sư cấp tám, theo đánh giá của hắn, trong bàn thứ mười tám của La Khúc thập bát bàn, trận pháp chắc chắn không đơn giản. Diệp Mặc biết, trận pháp cuối cùng chắc chắn không chỉ là cấp tám, hắn chỉ có thể mong rằng trận pháp đó đừng vượt quá cấp chín.
Mặc dù Diệp Mặc biết chỉ có thời gian vài ngày trình độ trận pháp của hắn cũng không tăng được là bao, nhưng gần tới lúc lâm trận mài gươm không hài lòng nhưng cũng sáng.
...
Thời gian sáu ngày thoắt cái trôi qua, mấy ngày này Diệp Mặc không ra ngoài, cũng không có người đến tìm hắn. Mông Kỳ cũng không đến tìm hắn, phỏng chừng cũng sợ người khác nhìn thấy thì không hay.
Ngày cuối cùng, Diệp Mặc trong lòng bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện có thể xảy ra, lập tức cả người toát mồ hôi. Hắn cũng không nghĩ ngợi gì, liền lấy nhẫn trữ vật trống trơn ra. Sau đó bố trí mười mấy trận pháp phát nổ trong nhẫn trữ vật, rồi lại bố trí mấy cấm chế cao cấp cho nhẫn trữ vật, sau đó đeo vào tay đổi cái nhẫn trữ vật trước đó, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Ngày thứ hai, Diệp Mặc vừa mới mở cấm chế trong phòng ra, Vương Hóa Năng lập tức đến.
Diệp Mặc biết là chắc hẳn thời gian tham gia thi đấu cũng đã đến rồi, hắn ôm quyền nói vơi Vương Hóa Năng:
- Vương quản sự, có phải thời gian đại hội đã đến rồi không?
Vương Hóa Năng gật đầu cười nói:
- Đúng vậy, Diệp sư đệ mời đi theo tôi.
Diệp Mặc hơi sửng sốt, lập tức liền hiểu ra ý của Vương Hóa Năng, mình đại diện cho Hải Tu Minh, Vương Hóa Năng cũng không thể xưng hô lạnh nhạt như thế được. Nghĩ tới đấy, cũng cười nói:
- Được, mời Vương sư huynh dẫn đường.
Vương Hóa Năng gật đầu, rõ ràng rất hài lòng với Diệp Mặc, gã vừa đi vừa nói chuyện với Diệp Mặc:
- Diệp sư đệ, tôi thực sự rất khâm phục với tài luyện khí của anh, tôi mặc dù có thể luyện được chân khí hạ phẩm, nhưng tôi cảm thấy thủ pháp luyện khí của anh còn mạnh hơn tôi rất nhiều.
Diệp Mặc cười ha hả, hắn không hiểu Vương Hóa Năng là có ý gì, đành phải khiêm tốn nói:
- Vương sư huynh khách khí quá rồi.
Vương Hóa Năng lại bình thường nói:
- Không phải tôi khách khí, mà là thực sự khâm phục bản lĩnh luyện khí của Diệp sư đệ. Mấy ngày nay vì chị Mông giao phó, cho nên tôi khong dám đến quấy rầy Diệp sư đệ. Đợi sau khi đại hội lần này kết thúc, tôi nhất định sẽ mời Diệp sư đệ dạy tôi.
Diệp Mặc cười ha hả nói:
- Không dám, không dám.
Trong lòng thì lại thầm nghĩ, sau khi đại hội kết thúc, nếu như tôi không thể chạy đi được, thì chỉ có một con đường chết, làm gì còn có cơ hội đàm đạo về luyện khí với anh?
Huống chi hắn căn bản không tin Vương Hóa Năng không hiểu sự lợi hại của Ung Du Nhi, nếu như Vương Hóa Năng biết cái thái độ làm người và tính kiêu ngạo của Ung Du Nhi, mục đích nói ra câu này chính là muốn an ủi chính mình. Diệp Mặc cũng không để ý lắm, cái mà hắn cần chính là Mông Hàn An cho hắn vào đại hội La Khúc thập bát bàn là được rồi. Mặc dù Mông Hàn An không bảo vệ được hắn, nhưng hắn là do cô ta gọi đến, điều này thì chắn hẳn cô ta làm được?
Cái cô Ung Du Nhi tính cách ngang ngược như vậy, chỉ cần đến đảo La Khúc thập bát bàn, thì chắc chắn sẽ gây phiền phức cho hắn. Hơn nữa Diệp Mặc tin rằng, loại người như Ung Du Nhi, gặp chuyện như La Khúc thập bát bàn, muốn cô ta không đi, thì căn bản cũng không thể nào.
Diệp Mặc và Vương Hóa Năng nhanh chóng đến được quảng trường trước tổng bộ Hải Tu Minh, bên cạnh quảng trường có một truyền tống trận cực lớn, lúc này xung quanh truyền tống trận tu sĩ đã đứng đông nghịt người. Diệp Mặc không cần dùng thần thức quan sát, hắn chỉ liếc nhìn một cái, liền phát hiện có ít nhất ba tu sĩ Hóa Chân, gần mười tu sĩ Biến Kiếp. Đây hoàn toàn là những tu sĩ còn lợi hại hơn tông môn chín sao bình thường. Chẳng trách Hải Tu Minh còn có thể đứng vững được ở đây, đây chỉ là thể hiện trên mặt sức mạnh, ai biết được sau lưng của Hải Tu Minh còn có những nhân vật nào lợi hại hơn nữa?
Đồng thời Diệp Mặc liếc mắt liền nhìn thấy Mông Hàn An và Mông Kỳ, Mông Kỳ đứng bên cạnh Mông Hàn An, cũng giống như bộ dạng lần đầu hắn gặp cô, rất nhã nhặn lịch sự.
Mông Hàn An nhìn thấy Diệp Mặc trên mặt liền lộ vẻ tươi cười, nói với một người đàn ông trung niên đứng bên cạnh cô:
- Đây chính là tu sĩ mà tôi đề cử, tên Diệp Mặc, rất cừ, tuổi không lớn, nhưng đã là Ngưng Thể hậu kì rồi, quan trọng hơn, hắn còn là một đại sư trận pháp cấp sáu.
Người nam tu kia gật đầu, ánh mắt quét về phía Diệp Mặc, Diệp Mặc lập tức liền có cảm giác không thoải mái.
Mông Hàn An nói xong, liền vẫy vẫy tay về phía Diệp Mặc nói:
- Diệp Mặc, đây chính là minh chủ Vượng Thương của Hải Tu Minh, anh lại đây gặp chút.
Tên Vượng Thương này mặt hơi dài, giống như một thanh kiếm vậy, gương mặt lõm, nhưng khí thế toàn thân lại khiến cho người khác kinh ngạc. Diệp Mặc lại sớm nhìn ra tu vi của người này, không ngờ đã là tu vi Hóa Chân tầng thứ bảy rồi, không khỏi thầm cảm thán.
Chờ Diệp Mặc tiến lên phía trước chào hỏi xong, Vượng Thương khẽ gật đầu nói:
- Không tồi, không tồi, trẻ tuổi mà đã là đại sư trận pháp cấp sáu rồi, khó trách luyện khí lợi hại như vậy. Tiền đồ vô lượng, làm cho tốt, Hải Tu Minh chúng tôi sẽ không để anh thua thiệt đâu.
Diệp Mặc vội ôm quyền nói:
- Cám ơn Vượng minh chủ.
Vượng Thương sau khi nói xong câu này, lập tức nói với mấy người còn lại:
- Hải Tu Minh chúng ta ba lần liền đều là người cuối cùng, lần này tôi hi vọng mọi người chọn người không để cho tôi thất vọng nữa.
Nói xong, lại hướng về phía bảy tám tu sĩ đang đứng bên cạnh Truyền Tống trận nói:
- Lần này hoàn toàn dựa vào mọi người, chỉ cần mọi người đạt được tiến bộ trong lần này, mỗi người đều có thể đưa ra một yêu cầu. Cho dù anh muốn chân khí thượng phẩm, tôi cũng có thể làm cho anh được. Hơn nữa ngoài những thứ đó ra, người tham dự đều là đối tượng bồi dưỡng trọng điểm của Hải Tu Minh.
- Vâng, minh chủ, chúng tôi nhất định hết sức ứng phó.
Mấy người lập tức đồng thanh nói.
Diệp Mặc lại nghe ra một chút vấn đề, hắn từ những lời của Vượng Thương nghe ra, dường như tu sĩ tham gia La Khúc thập bát bàn cũng không phải là tự gã chọn ra, mà là những thủ hạ còn lại của gã chọn. Chẳng trách Mông Hàn An lại có quyền cho mình tham gia, phỏng chừng tranh chấp quyền lực cao trong Hải Tu Minh cũng vô cùng kịch liệt.
Nói không chừng phó minh chủ của Hải Tu Minh, còn có những đầu não bên dưới cũng có sản nghiệp riêng của mình, giống như Chân Bảo Liên của Mông Hàn An. Đúng là nơi có người là có tranh chấp, câu này thật quá chính xác.
- Được.
Vượng Thương hài lòng gật đầu, sau đó khua khua tay nói:
- Bây giờ thì đến La Khúc thập bát bàn.
Diệp Mặc cùng Vương Hóa Năng đứng đằng sau Mông Hàn An, cùng tiến vào truyền tống trận. Truyền tống trận này quả thực vô cùng rộng lớn, hơn một trăm người đứng, cũng không có gì là chật chội.
Sau đó linh thạch được khảm vào các lỗ trũng của truyền tống trận, xung quanh truyền tống trận sáng lên một màu trắng, mọi người đồng thời cũng được truyền đi.
Diệp Mặc cho rằng Truyền Tống trận này chỉ có hơn một trăm người, vậy thì người đến La Khúc thập bát bàn cũng không nhiều, nhiều nhất cũng không thể nhiều hơn năm trăm người. Nhưng sau khi hắn và đám người này được truyền tống trận truyền đi, mới biết mình đã quá nhầm rồi. Trong này không ngờ đã chật kín tu sĩ, thậm chí còn có mười hai mươi nghìn người.
Vương Hóa Năng nhìn ra sự kinh ngạc của Diệp Mặc, mở miệng giải thích:
- Những người xem náo nhiệt hơn mười ngày trước sớm đã đến đây rồi, cho nên nhiều người thì cũng không có gì là ngạc nhiên cả.
Nhưng Diệp Mặc lại không có tâm trạng đi trả lời câu nói của Vương Hóa Năng, vì hắn đã nhìn thấy Ung Du Nhi với bộ ngực lớn mái tóc bồng bềnh, mà đồng thời đối phương cũng nhìn thấy hắn ngay trong thời gian đó.
/2272
|