Diệp Mặc thu hồi những trận pháp chưa dùng tới, nhưng lại phát hiện linh khí ở đây càng nồng đậm hơn. Hắn trực tiếp dùng 'Ngũ hành độn pháp' chui xuống dưới đất, xuống dưới được vài trăm thước, Diệp Mặc phát hiện một linh mạch như cự long vắt ngang ở trước mắt.
- Linh mạch cực phẩm.
Cho dù là Diệp Mặc chưa từng thấy qua linh mạch cực phẩm, thế nhưng loại linh mạch này thì hắn vừa nhìn là đã biết nó chắc chắn là một linh mạch cực phẩm.
Đây là một cái linh mạch còn khổng lồ hơn cả Linh Mạch Dược Vương của Diệp Mặc, thế nhưng tu vi Diệp Mặc lúc này cũng đã vượt xa Nguyên Anh rồi.
Với tu vi Ngưng Thể tầng hai thì việc di dời một linh mạch cực phẩm đối với Diệp Mặc hoàn toàn không có khó khăn gì.
Chỉ cần mấy trận pháp di dời đơn giản, sau đó theo từng đợt âm thanh ‘Ầm, ầm’ vang lên, thì lúc này cái linh mạch cực phẩm kia đã bị Diệp Mặc đưa vào Thế giới trang vàng rồi.
Chỉ trong nháy mắt, cả địa phương này bắt đầu sụt lún, thậm chí cả băng tuyết và núi băng cũng mất đi sự sống.
Diệp Mặc lao ra khỏi lòng đất, dùng Thanh thủy quyết tắm rửa lại một lần sau đó thay đổi lại một bộ quần áo, cảm giác trở nên nhẹ nhàng khoan khoái hơn.
Thần thức của hắn quét một chút, cái chỗ này, ngoại trừ hắn ra, thì cũng không còn thứ gì có sự sống nữa cả. Diệp Mặc biết đó là bởi vì linh mạch cực phẩm dưới lòng đất kia đã bị mình lấy đi mất rồi.
Một linh mạch cực phẩm, Diệp Mặc khẳng định cho dù là toàn bộ Nam An Châu cũng không có khả năng có được, Đan Thành là một môn phái mười sao, thế nhưng muốn nói có khả năng lấy ra một linh mạch cực phẩm, thì Diệp Mặc cũng cảm thấy có chút khó khăn.
Thần thức của Diệp Mặc kéo dài vào trong thế giới trang vàng của mình, phát hiện bên trong càng tràn trề sinh cơ. Một khi thế giới của hắn hình thành quy tức, thì ở đó chính là địa bàn của riêng hắn rồi.
Có thể đi rồi. Diệp Mặc không chần chờ nữa, lại lần nữa đi về phía Truyền Tống Trận.
...
Đúng như Diệp Mặc suy đoán. Sau khi bọn họ bị cái khe ở lòng sông hút vào đây, thì từ đó cái khe cũng chưa có đóng lại, mà lúc này đã có tới mấy trăm tu sĩ có được tin tức tìm đến nơi này.
Thế nhưng những người tiến vào trong cái khe đó rồi, thì cũng có tình cảnh không khác mấy so với mấy tên tu sĩ Thần Phong Cốc. Cũng bị vô số 'Phệ linh trùng' vây quanh, một số tu sĩ tu vi thấp sớm đã bị 'Phệ linh trùng' cắn nuốt hoàn toàn rồi.
Chỉ có hơn mười tu sĩ có tu vi cao, còn có vài tu sĩ có pháp bảo phòng ngự hoặc là trận pháp phòng ngự mới đang chống đỡ lại một cách cực khổ.
- Nếu cứ tiếp tục thể này thì chúng ta chắc chắn sẽ phải chết hết. Đám trứng 'Phệ linh trùng' này đã cắn nuốt được rất nhiều máu huyết của các tu sĩ nên đã nở ra ngày càng nhiều hơn rồi.
Một gã tu sĩ Ngưng Thể hậu kỳ đầu đầy mồ hôi nói. Y đã liều mạng chống đỡ vài ngày rồi, sắp không thể tiếp tục kiên trì nữa rồi.
- Nếu có biện pháp, thì có ai muốn ở đây chém giết những con côn trùng này chứ? Sớm biết thế này ta tuyệt đối sẽ không đi xuống. Có thể khẳng định chỗ này là do có người cố ý bố trí, chờ chúng ta tự đâm đầu vào.
Lại có một tên tu sĩ Ngưng Thể khác tiếp lời.
- Hừ, hiện tại nói những lời đó thì có ích lợi gì? Tôi khẳng định nếu như hiện tại anh đi ra ngoài, căn bản là không biết tình huống ở bên trong này, thì chắc chắn là anh sẽ lại chui đầu vào lần nữa.
Tên tu sĩ Ngưng Thể đầu đầy mồ hôi liền châm chọc một câu.
Tên tu sĩ đang hối hận kia cũng không có phản bác, bởi vì y biết lời đối phương nói là sự thật. Nếu như y không biết tình huống bên trong này, mà lại cảm nhận được linh khí nồng hậu phát ra thì chắc chắn muốn y không tiến vào thì là chuyện không thể nào.
- Mấy đạo cô của Thanh Mộng Trai kia cũng thật là có bản lãnh, không ngờ có thể kiên trì đến tận bây giờ.
Lại có một tên tu sĩ khác ước ao.
Một tên tu sĩ béo bên cạnh y đang kịch liệt chống cự với công kích của 'Phệ linh trùng' nghe thấy lời này liền khinh thường:
- Mấy cô ấy chỉ là có một trận pháp phòng ngự tốt mà thôi, nếu như không có cái trận bàn phòng ngự kia thì mấy cô ấy đã sớm biến thành bột phấn rồi.
- Mẹ nó chứ, ông đây chịu không nổi nữa rồi, nhưng trước khi chết ông cũng muốn được nếm thứ mùi vị của phụ nữ Thanh Mộng Trai.
Một tên tu sĩ Ngưng Thể bên cạnh tên béo chợt quát tô một tiếng. Không ngờ lại chạy ra khỏi vòng phòng ngự, lao về phía mấy nữ tu của Thanh Mộng Trai.
Những người còn lại chợt ngây dại. Tên này điên rồi sao? Nhiều 'Phệ linh trùng' như vậy, tùy thời đều có thể trở thành món ăn tươi cho chúng, vậy mà y còn có tâm tư trèo lên người phụ nữ sao?
Thế nhưng một số người thông minh liền lập tức hiểu rõ ý đồ của tên tu sĩ kia, y chẳng qua là chỉ cố ý nói rằng không chịu nổi áp lực nữa, cần phải nếm thử đạo cô của Thanh Mộng Trai trước khi chết mà thôi. Thế nhưng chỉ sợ là khi y nhìn thấy trận pháp phòng ngự kia mạnh hơn cái trận bàn phòng ngự này nhiều, thì cũng chỉ có thể nhìn trạng thái hoàn hảo vô khuyết của các cô gái Thanh Mộng Trai còn bản thân thì lại đứng trơ ra cho 'Phệ linh trùng' cắn nuôt mà thôi.
Mà cái tên tu sĩ kia khẳng định cũng không phải là vì muốn nếm thử mùi vị của các cô gái Thanh Mộng Trai mà chính là muốn trốn vào trận pháp phòng ngự của các cô ấy mà thôi.
Những tu sĩ hiểu được đạo lý này đều động tâm, thế nhưng rất nhanh bọn họ lại đem cái cách suy nghĩ này vứt ra khỏi đầu. Tên tu sĩ vừa lao ra kia chỉ chạy được hơn mười thước thì đã bị 'Phệ linh trùng' vây quanh, rất nhanh đã hoàn toàn bị 'Phệ linh trùng' cắn nuốt không còn gì cả.
Tuy rằng mấy ngày qua, mọi người không ngừng thấy được loại tình huống tương tự, thế nhưng nhìn thấy một lần thì vẫn phải sợ hãi một lần.
Ngay lúc cực kỳ áp lực này, tu sĩ mập mạp mới vừa rồi còn hâm mộ Thanh Mộng trai có một được trận pháp phòng ngự tốt bỗng nhiên hét lên một tiếng:
- Mọi người có để ý thấy công kích của 'Phệ linh trùng' có vẻ yếu đi rồi hay không?
Không cần tu sĩ béo này nhắc nhở, mọi người đều đã cảm nhận được rồi. Công kích của 'Phệ linh trùng' đúng là đã yếu đi, hơn nữa là càng ngày càng yếu.
Có vài tên tu sĩ tu vi cao đã rất nhanh phát ra mấy pháp thuật công kích cường đại, đem những 'Phệ linh trùng' vây xung quanh giết hết toàn bộ. Mà những 'Phệ linh trùng' này sau khi bị giết hết, cũng không có 'Phệ linh trùng' lao vào bù đắp chỗ trống như trước nữa, mà chỉ có vài con 'Phệ linh trùng' bay tới mà thôi.
Rất nhanh mọi người phát hiện một chuyện quỷ dị, đó là có những con 'Phệ linh trùng' đang bay không ngờ lại tự rụng xuống, sau đó rất nhanh đã héo rũ đi.
Theo thời gian trôi qua, những con 'Phệ linh trùng' rụng xuống chết đi ngày càng nhiều, cuối cùng thì hầu như toàn bộ 'Phệ linh trùng' đều đã rụng xuống.
- Chuyện gì đang xảy ra?
Mười mấy tên tu sĩ đều quay sang nhìn nhau, không ai hiểu rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra.
- Đám trứng 'Phệ linh trùng' trên mặt đất hình như cũng không còn chuyển động nữa rồi.
Lại có một gã tu sĩ phát hiện ra đám trứng trùng hiện cũng đã hoàn toàn yên tĩnh.
Một tên tu sĩ Ngưng Thể ném một hỏa cầu ra bên ngoài, vốn hỏa cầu của y chỉ có thể giết mấy trăm ‘Phệ linh trùng’, thế nhưng hiện tại hỏa cầu của y không ngờ lại đốt ra cả một khoảng không gian lớn. Những ‘Phệ linh trùng’ gặp phải hỏa cầu của y đều nhanh chóng bị thiêu hủy. Cuối cùng chỉ lưu lại một mùi hôi thối nhàn nhạt mà thôi. Cái hỏa cầu của y lần này thiêu hủy đâu chỉ hàng ngàn hàng vạn ‘Phệ linh trùng’.
Thấy một màn này, các tu sĩ khác đều bắt chước theo, các loại hỏa cầu đều nhanh chóng được tung ra, vốn đám ‘Phệ linh trùng’ ở trước mặt mọi người đang chất thành đống giống như là đã chết thì toàn bộ đều nhanh chóng trở thành một khoảng không.
- Hình như linh khí cũng đã loãng đi rất nhiều rồi. Không đúng, không phải là loãng đi, mà đã không còn khác biệt gì mấy so với bên ngoài nữa rồi.
Lại có một người nói
Một tên tu sĩ đã lấy ra phi kiếm, sau đó nhanh chóng bay đi một vòng, không đợi y hạ xuống, những người xung quanh cũng đã hiểu rõ rằng lực hút ở đây cũng đã hoàn toàn biến mất rồi.
- Không còn loại lực hút kia nữa, chúng ta có thể đi ra rồi.
Tên tu sĩ vừa bay đi một vòng bỗng nhiên lên tiếng.
Thế nhưng không có ai có ý đi ra ngoài cả, nếu như hiện tại đám ‘Phệ linh trùng’ rải rác đầy đất này đều còn sống, vậy thì mọi người khẳng định sẽ nối đuôi nhau mà chạy. Thế nhưng hiện tại đã không còn nguy hiểm nữa, mà ở đây lúc trước có linh khí rất nồng đậm thì hiển nhiên là có thứ tốt. Đã không có nguy hiểm, thì mọi người đều muốn tìm hiểu xem trước đó vì sao có linh khí nồng đậm.
- Tôi hiểu rồi.
Bỗng nhiên có một tên tu sĩ hậu kỳ thốt lên.
- Chuyện gì xảy ra vậy Cương huynh?
Lập tức có người lên tiếng hỏi.
Tên tu sĩ Ngưng Thể hậu kỳ chỉ vào đám ‘Phệ linh trùng’ trên mặt đất rồi nói:
- Những ‘Phệ linh trùng’ này muốn tấn cấp phá trứng nở ra cần phải có một lượng linh khí lớn. Chỉ có linh khí thì mới có thể khiến chúng trưởng thành. Thế nhưng hiện tại linh khí đột nhiên biến mất, chẳng khác nào việc rút củi dưới đáy nồi, khiến chúng không còn điều kiện sinh tồn nữa. ‘Phệ linh trùng’ bất luận là đã phá trứng ra hay vẫn còn là trứng trùng, thì đều cần phải có nguồn linh khí nồng đậm chống đỡ. Chỉ có ‘Phệ linh trùng’ đã hoàn toàn trưởng thành thì mới có thể sống ở những nơi có linh khí loãng hơn, bằng không chắc chắn là phải chết, cũng giống như là cá rời khỏi nước vậy.
- Cương huynh, lúc trước không phải nói những ‘Phệ linh trùng’ này là được người khác nuôi dưỡng hay sao? Người này đã nuôi dưỡng nhiều ‘Phệ linh trùng’ như vậy, lẽ nào lại không biết là chúng sẽ chết khi linh khí không còn nồng đậm nữa?
Lại có một người nữa lên tiếng hỏi.
Tu sĩ Ngưng Thể hậu kỳ gọi là Cương huynh lập tức lắc đầu:
- Điều này thì tôi cũng không rõ.
- Tôi biết.
Một giọng nói khàn khàn đột nhiên vang lên.
Tên tu sĩ Ngưng Thể hậu kỳ kia sau khi nghe thấy thanh âm người này lập tức quay sang ôm quyền nói:
- Hóa ra là tông sư Dịch Cảnh của Thiên Diễn Tông, xin Dịch huynh hãy nói rõ cho chúng tôi được biết với.
Lúc này mọi người đều không nói gì, bởi vì Dịch Cảnh tuy rằng chỉ là tu sĩ tu vi Ngưng Thể tầng một, nhưng lại mà một tông sư trận pháp cấp bẩy, ở Tu Chân giới thì một tông sư trận pháp cũng là người rất có địa vị.
Dịch Cảnh cũng không chần chờ, lập tức chỉ lên phía trên rồi nói:
- Khi chúng ta đến đây thì đều có một loại lực hút kéo chúng ta vào, mà hiện tại lực hút này cũng đã không còn nữa, hiển nhiên là do có một cái trận pháp được bố trí ở đây cố ý đưa chúng ta vào. Giống như những ‘Phệ linh trùng’ vừa mới chết đi, là do đã không còn nguồn linh khí nồng hậu nữa, thì trận pháp ở đây cũng mất đi tác dụng của nó, vì thế cũng tự biến mất.
Nói xong y nhìn mọi người xung quanh một chút rồi nói tiếp:
- Chắc chắn là người bố trí trận pháp không có khả năng tính toán sai nguồn linh lực hỗ trợ cho trận pháp, mà là đã có người tới đây trước chúng ta một bước, đoạt lấy linh nguyên của nơi này.
- Cái gì? Chúng ta thiên tân vạn khổ đi tới được đây, còn cùng với đám ‘Phệ linh trùng’ đánh một hồi đến kẻ chết người sống. Đã chết nhiều người như vậy, mà cái tên kia lại cứ đơn giản mà lấy đi linh nguyên của nơi này sao, vậy thì cũng quá tiện nghi cho hắn rồi.
Tên tu sĩ béo lúc trước khinh thường Thanh Mộng Trai có trận pháp phòng ngự mạnh mẽ kia lập tức bất mãn kêu lên.
Chỉ là vì y đã có tu vi Ngưng Thể tầng chín viên mãn, cho nên không ai dám nói gì y.
Thanh Hàn của Thanh Mộng Trai cười lạnh một tiếng:
- Nếu như quả thật là như vậy, thì anh hẳn là nên đi cảm kích người đó, bằng không anh đã sớm thành thức ăn của đám ‘Phệ linh trùng’ kia rồi.
- Cô nói cái gì?
Tên tu sĩ béo kia lạnh giọng.
- Ta nói nhà ngươi là đồ vong ân phụ nghĩa đó, nhà ngươi làm gì được ta nào?
Thanh Hàn cười khinh thường.
Tên tu sĩ béo kia cũng không dám tiếp tục cãi cọ nữa, chỉ là tức giận đến xanh mặt, quay đầu sang một bên, hiển nhiên y có chút cố kỵ với Thanh Mộng Trai.
- Linh mạch cực phẩm.
Cho dù là Diệp Mặc chưa từng thấy qua linh mạch cực phẩm, thế nhưng loại linh mạch này thì hắn vừa nhìn là đã biết nó chắc chắn là một linh mạch cực phẩm.
Đây là một cái linh mạch còn khổng lồ hơn cả Linh Mạch Dược Vương của Diệp Mặc, thế nhưng tu vi Diệp Mặc lúc này cũng đã vượt xa Nguyên Anh rồi.
Với tu vi Ngưng Thể tầng hai thì việc di dời một linh mạch cực phẩm đối với Diệp Mặc hoàn toàn không có khó khăn gì.
Chỉ cần mấy trận pháp di dời đơn giản, sau đó theo từng đợt âm thanh ‘Ầm, ầm’ vang lên, thì lúc này cái linh mạch cực phẩm kia đã bị Diệp Mặc đưa vào Thế giới trang vàng rồi.
Chỉ trong nháy mắt, cả địa phương này bắt đầu sụt lún, thậm chí cả băng tuyết và núi băng cũng mất đi sự sống.
Diệp Mặc lao ra khỏi lòng đất, dùng Thanh thủy quyết tắm rửa lại một lần sau đó thay đổi lại một bộ quần áo, cảm giác trở nên nhẹ nhàng khoan khoái hơn.
Thần thức của hắn quét một chút, cái chỗ này, ngoại trừ hắn ra, thì cũng không còn thứ gì có sự sống nữa cả. Diệp Mặc biết đó là bởi vì linh mạch cực phẩm dưới lòng đất kia đã bị mình lấy đi mất rồi.
Một linh mạch cực phẩm, Diệp Mặc khẳng định cho dù là toàn bộ Nam An Châu cũng không có khả năng có được, Đan Thành là một môn phái mười sao, thế nhưng muốn nói có khả năng lấy ra một linh mạch cực phẩm, thì Diệp Mặc cũng cảm thấy có chút khó khăn.
Thần thức của Diệp Mặc kéo dài vào trong thế giới trang vàng của mình, phát hiện bên trong càng tràn trề sinh cơ. Một khi thế giới của hắn hình thành quy tức, thì ở đó chính là địa bàn của riêng hắn rồi.
Có thể đi rồi. Diệp Mặc không chần chờ nữa, lại lần nữa đi về phía Truyền Tống Trận.
...
Đúng như Diệp Mặc suy đoán. Sau khi bọn họ bị cái khe ở lòng sông hút vào đây, thì từ đó cái khe cũng chưa có đóng lại, mà lúc này đã có tới mấy trăm tu sĩ có được tin tức tìm đến nơi này.
Thế nhưng những người tiến vào trong cái khe đó rồi, thì cũng có tình cảnh không khác mấy so với mấy tên tu sĩ Thần Phong Cốc. Cũng bị vô số 'Phệ linh trùng' vây quanh, một số tu sĩ tu vi thấp sớm đã bị 'Phệ linh trùng' cắn nuốt hoàn toàn rồi.
Chỉ có hơn mười tu sĩ có tu vi cao, còn có vài tu sĩ có pháp bảo phòng ngự hoặc là trận pháp phòng ngự mới đang chống đỡ lại một cách cực khổ.
- Nếu cứ tiếp tục thể này thì chúng ta chắc chắn sẽ phải chết hết. Đám trứng 'Phệ linh trùng' này đã cắn nuốt được rất nhiều máu huyết của các tu sĩ nên đã nở ra ngày càng nhiều hơn rồi.
Một gã tu sĩ Ngưng Thể hậu kỳ đầu đầy mồ hôi nói. Y đã liều mạng chống đỡ vài ngày rồi, sắp không thể tiếp tục kiên trì nữa rồi.
- Nếu có biện pháp, thì có ai muốn ở đây chém giết những con côn trùng này chứ? Sớm biết thế này ta tuyệt đối sẽ không đi xuống. Có thể khẳng định chỗ này là do có người cố ý bố trí, chờ chúng ta tự đâm đầu vào.
Lại có một tên tu sĩ Ngưng Thể khác tiếp lời.
- Hừ, hiện tại nói những lời đó thì có ích lợi gì? Tôi khẳng định nếu như hiện tại anh đi ra ngoài, căn bản là không biết tình huống ở bên trong này, thì chắc chắn là anh sẽ lại chui đầu vào lần nữa.
Tên tu sĩ Ngưng Thể đầu đầy mồ hôi liền châm chọc một câu.
Tên tu sĩ đang hối hận kia cũng không có phản bác, bởi vì y biết lời đối phương nói là sự thật. Nếu như y không biết tình huống bên trong này, mà lại cảm nhận được linh khí nồng hậu phát ra thì chắc chắn muốn y không tiến vào thì là chuyện không thể nào.
- Mấy đạo cô của Thanh Mộng Trai kia cũng thật là có bản lãnh, không ngờ có thể kiên trì đến tận bây giờ.
Lại có một tên tu sĩ khác ước ao.
Một tên tu sĩ béo bên cạnh y đang kịch liệt chống cự với công kích của 'Phệ linh trùng' nghe thấy lời này liền khinh thường:
- Mấy cô ấy chỉ là có một trận pháp phòng ngự tốt mà thôi, nếu như không có cái trận bàn phòng ngự kia thì mấy cô ấy đã sớm biến thành bột phấn rồi.
- Mẹ nó chứ, ông đây chịu không nổi nữa rồi, nhưng trước khi chết ông cũng muốn được nếm thứ mùi vị của phụ nữ Thanh Mộng Trai.
Một tên tu sĩ Ngưng Thể bên cạnh tên béo chợt quát tô một tiếng. Không ngờ lại chạy ra khỏi vòng phòng ngự, lao về phía mấy nữ tu của Thanh Mộng Trai.
Những người còn lại chợt ngây dại. Tên này điên rồi sao? Nhiều 'Phệ linh trùng' như vậy, tùy thời đều có thể trở thành món ăn tươi cho chúng, vậy mà y còn có tâm tư trèo lên người phụ nữ sao?
Thế nhưng một số người thông minh liền lập tức hiểu rõ ý đồ của tên tu sĩ kia, y chẳng qua là chỉ cố ý nói rằng không chịu nổi áp lực nữa, cần phải nếm thử đạo cô của Thanh Mộng Trai trước khi chết mà thôi. Thế nhưng chỉ sợ là khi y nhìn thấy trận pháp phòng ngự kia mạnh hơn cái trận bàn phòng ngự này nhiều, thì cũng chỉ có thể nhìn trạng thái hoàn hảo vô khuyết của các cô gái Thanh Mộng Trai còn bản thân thì lại đứng trơ ra cho 'Phệ linh trùng' cắn nuôt mà thôi.
Mà cái tên tu sĩ kia khẳng định cũng không phải là vì muốn nếm thử mùi vị của các cô gái Thanh Mộng Trai mà chính là muốn trốn vào trận pháp phòng ngự của các cô ấy mà thôi.
Những tu sĩ hiểu được đạo lý này đều động tâm, thế nhưng rất nhanh bọn họ lại đem cái cách suy nghĩ này vứt ra khỏi đầu. Tên tu sĩ vừa lao ra kia chỉ chạy được hơn mười thước thì đã bị 'Phệ linh trùng' vây quanh, rất nhanh đã hoàn toàn bị 'Phệ linh trùng' cắn nuốt không còn gì cả.
Tuy rằng mấy ngày qua, mọi người không ngừng thấy được loại tình huống tương tự, thế nhưng nhìn thấy một lần thì vẫn phải sợ hãi một lần.
Ngay lúc cực kỳ áp lực này, tu sĩ mập mạp mới vừa rồi còn hâm mộ Thanh Mộng trai có một được trận pháp phòng ngự tốt bỗng nhiên hét lên một tiếng:
- Mọi người có để ý thấy công kích của 'Phệ linh trùng' có vẻ yếu đi rồi hay không?
Không cần tu sĩ béo này nhắc nhở, mọi người đều đã cảm nhận được rồi. Công kích của 'Phệ linh trùng' đúng là đã yếu đi, hơn nữa là càng ngày càng yếu.
Có vài tên tu sĩ tu vi cao đã rất nhanh phát ra mấy pháp thuật công kích cường đại, đem những 'Phệ linh trùng' vây xung quanh giết hết toàn bộ. Mà những 'Phệ linh trùng' này sau khi bị giết hết, cũng không có 'Phệ linh trùng' lao vào bù đắp chỗ trống như trước nữa, mà chỉ có vài con 'Phệ linh trùng' bay tới mà thôi.
Rất nhanh mọi người phát hiện một chuyện quỷ dị, đó là có những con 'Phệ linh trùng' đang bay không ngờ lại tự rụng xuống, sau đó rất nhanh đã héo rũ đi.
Theo thời gian trôi qua, những con 'Phệ linh trùng' rụng xuống chết đi ngày càng nhiều, cuối cùng thì hầu như toàn bộ 'Phệ linh trùng' đều đã rụng xuống.
- Chuyện gì đang xảy ra?
Mười mấy tên tu sĩ đều quay sang nhìn nhau, không ai hiểu rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra.
- Đám trứng 'Phệ linh trùng' trên mặt đất hình như cũng không còn chuyển động nữa rồi.
Lại có một gã tu sĩ phát hiện ra đám trứng trùng hiện cũng đã hoàn toàn yên tĩnh.
Một tên tu sĩ Ngưng Thể ném một hỏa cầu ra bên ngoài, vốn hỏa cầu của y chỉ có thể giết mấy trăm ‘Phệ linh trùng’, thế nhưng hiện tại hỏa cầu của y không ngờ lại đốt ra cả một khoảng không gian lớn. Những ‘Phệ linh trùng’ gặp phải hỏa cầu của y đều nhanh chóng bị thiêu hủy. Cuối cùng chỉ lưu lại một mùi hôi thối nhàn nhạt mà thôi. Cái hỏa cầu của y lần này thiêu hủy đâu chỉ hàng ngàn hàng vạn ‘Phệ linh trùng’.
Thấy một màn này, các tu sĩ khác đều bắt chước theo, các loại hỏa cầu đều nhanh chóng được tung ra, vốn đám ‘Phệ linh trùng’ ở trước mặt mọi người đang chất thành đống giống như là đã chết thì toàn bộ đều nhanh chóng trở thành một khoảng không.
- Hình như linh khí cũng đã loãng đi rất nhiều rồi. Không đúng, không phải là loãng đi, mà đã không còn khác biệt gì mấy so với bên ngoài nữa rồi.
Lại có một người nói
Một tên tu sĩ đã lấy ra phi kiếm, sau đó nhanh chóng bay đi một vòng, không đợi y hạ xuống, những người xung quanh cũng đã hiểu rõ rằng lực hút ở đây cũng đã hoàn toàn biến mất rồi.
- Không còn loại lực hút kia nữa, chúng ta có thể đi ra rồi.
Tên tu sĩ vừa bay đi một vòng bỗng nhiên lên tiếng.
Thế nhưng không có ai có ý đi ra ngoài cả, nếu như hiện tại đám ‘Phệ linh trùng’ rải rác đầy đất này đều còn sống, vậy thì mọi người khẳng định sẽ nối đuôi nhau mà chạy. Thế nhưng hiện tại đã không còn nguy hiểm nữa, mà ở đây lúc trước có linh khí rất nồng đậm thì hiển nhiên là có thứ tốt. Đã không có nguy hiểm, thì mọi người đều muốn tìm hiểu xem trước đó vì sao có linh khí nồng đậm.
- Tôi hiểu rồi.
Bỗng nhiên có một tên tu sĩ hậu kỳ thốt lên.
- Chuyện gì xảy ra vậy Cương huynh?
Lập tức có người lên tiếng hỏi.
Tên tu sĩ Ngưng Thể hậu kỳ chỉ vào đám ‘Phệ linh trùng’ trên mặt đất rồi nói:
- Những ‘Phệ linh trùng’ này muốn tấn cấp phá trứng nở ra cần phải có một lượng linh khí lớn. Chỉ có linh khí thì mới có thể khiến chúng trưởng thành. Thế nhưng hiện tại linh khí đột nhiên biến mất, chẳng khác nào việc rút củi dưới đáy nồi, khiến chúng không còn điều kiện sinh tồn nữa. ‘Phệ linh trùng’ bất luận là đã phá trứng ra hay vẫn còn là trứng trùng, thì đều cần phải có nguồn linh khí nồng đậm chống đỡ. Chỉ có ‘Phệ linh trùng’ đã hoàn toàn trưởng thành thì mới có thể sống ở những nơi có linh khí loãng hơn, bằng không chắc chắn là phải chết, cũng giống như là cá rời khỏi nước vậy.
- Cương huynh, lúc trước không phải nói những ‘Phệ linh trùng’ này là được người khác nuôi dưỡng hay sao? Người này đã nuôi dưỡng nhiều ‘Phệ linh trùng’ như vậy, lẽ nào lại không biết là chúng sẽ chết khi linh khí không còn nồng đậm nữa?
Lại có một người nữa lên tiếng hỏi.
Tu sĩ Ngưng Thể hậu kỳ gọi là Cương huynh lập tức lắc đầu:
- Điều này thì tôi cũng không rõ.
- Tôi biết.
Một giọng nói khàn khàn đột nhiên vang lên.
Tên tu sĩ Ngưng Thể hậu kỳ kia sau khi nghe thấy thanh âm người này lập tức quay sang ôm quyền nói:
- Hóa ra là tông sư Dịch Cảnh của Thiên Diễn Tông, xin Dịch huynh hãy nói rõ cho chúng tôi được biết với.
Lúc này mọi người đều không nói gì, bởi vì Dịch Cảnh tuy rằng chỉ là tu sĩ tu vi Ngưng Thể tầng một, nhưng lại mà một tông sư trận pháp cấp bẩy, ở Tu Chân giới thì một tông sư trận pháp cũng là người rất có địa vị.
Dịch Cảnh cũng không chần chờ, lập tức chỉ lên phía trên rồi nói:
- Khi chúng ta đến đây thì đều có một loại lực hút kéo chúng ta vào, mà hiện tại lực hút này cũng đã không còn nữa, hiển nhiên là do có một cái trận pháp được bố trí ở đây cố ý đưa chúng ta vào. Giống như những ‘Phệ linh trùng’ vừa mới chết đi, là do đã không còn nguồn linh khí nồng hậu nữa, thì trận pháp ở đây cũng mất đi tác dụng của nó, vì thế cũng tự biến mất.
Nói xong y nhìn mọi người xung quanh một chút rồi nói tiếp:
- Chắc chắn là người bố trí trận pháp không có khả năng tính toán sai nguồn linh lực hỗ trợ cho trận pháp, mà là đã có người tới đây trước chúng ta một bước, đoạt lấy linh nguyên của nơi này.
- Cái gì? Chúng ta thiên tân vạn khổ đi tới được đây, còn cùng với đám ‘Phệ linh trùng’ đánh một hồi đến kẻ chết người sống. Đã chết nhiều người như vậy, mà cái tên kia lại cứ đơn giản mà lấy đi linh nguyên của nơi này sao, vậy thì cũng quá tiện nghi cho hắn rồi.
Tên tu sĩ béo lúc trước khinh thường Thanh Mộng Trai có trận pháp phòng ngự mạnh mẽ kia lập tức bất mãn kêu lên.
Chỉ là vì y đã có tu vi Ngưng Thể tầng chín viên mãn, cho nên không ai dám nói gì y.
Thanh Hàn của Thanh Mộng Trai cười lạnh một tiếng:
- Nếu như quả thật là như vậy, thì anh hẳn là nên đi cảm kích người đó, bằng không anh đã sớm thành thức ăn của đám ‘Phệ linh trùng’ kia rồi.
- Cô nói cái gì?
Tên tu sĩ béo kia lạnh giọng.
- Ta nói nhà ngươi là đồ vong ân phụ nghĩa đó, nhà ngươi làm gì được ta nào?
Thanh Hàn cười khinh thường.
Tên tu sĩ béo kia cũng không dám tiếp tục cãi cọ nữa, chỉ là tức giận đến xanh mặt, quay đầu sang một bên, hiển nhiên y có chút cố kỵ với Thanh Mộng Trai.
/2272
|