Cô bé này! Ông ta bảo cô làm thì cô làm sao? Như vậy đi, hôm nay tôi có vài bệnh nhân hôm nay xuất viện, tôi có thể thay cô chăm sóc bệnh nhân giường hai mươi hai kia, dù sao đi nữa tkinh nghiệm chăm sóc bệnh nhân của tôi cũng tốt hơn cô có thể ứng phó được.
Cái người nằm ở giường hai mươi hai kia, đến giờ đã đổi dén năm y tá, đây là việc xưa nay chưa từng xảy ra, có thể đoán được người kia không dễ đối phó.
Không cần. Giang Tiểu Tháp vội vàng xua tay: Tôi đã đồng ý với viện trưởng chăm sóc bệnh nhân này, sao lại có thể để chị làm giúp được, như vậy thật không nên! Hơn nữa, trong tay chị còn rất nhều người bệnh, công việc của chị đã bận rộn như vậy, cũng không thể lại gây thêm phiền toái cho chị được, cứ như vậy, tôi đi kiểm tra phòng, cám ơn y tá trưởng!
Cô nói xong, cầm theo dụng cụ kiểm tra gì đó, bước nhanh ra ngoài.
Y tá trưởng đối tốt với cô, cô luôn khắc ghi trong lòng, tuy cô cũng không quá muốn tiếp nhận bệnh nhân khó chịu kia, nhưng cũng không thể đem cái khó khăn này giao lại cho y tá trưởng.
Đang miên man suy nghĩ, cô đã chạy tới cửa phòng của giường số hai mươi hai từ lúc nào.
Cô hít sâu một hơi, như trấn an chính bản thân mình.
Cố lên, nhất định làm tốt!
Cô mới vừa ở trong lòng nói với tự mình hoàn những lời này, hiệu quả cách âm ở đây cũng không tốt, cửa phòng bệnh bên trong đột nhiên vang lên âm thanh đùng đùng . Nơi này là khoa chỉnh hình, người bệnh di chuyển khó khăn, hẳn là không xãy ra việc không lành chứ?
Cô tinh thần chấn động, không kịp nghĩ nhiều, không gõ cửa liền mở cửa, đẩy cửa ra.
Trên giường một người con trai bị thương ở sườn không mảnh vải che thân quay lưng về phía cô, mà còn một người đàn ông thân mặc tây trang đang ở bên kia giúp người con trai đó mặc quần áo, nghe được âm thanh, hai người đều đã kinh ngạc quay lại nhìn.
Thời gian, yên lặng.
Shit! Biến đi! Một quả táo lao tới cô, cô mở to hai mắt nhìn, động tác từ cánh tay còn nhanh hơn cả sự phản ứng của đại não, theo bản năng kéo cửa chắn lại.
Đùng!
Trên cửa vang lên một tiếng trầm đục, là âm thanh quả táo va vào cửa tạo ra.
Chết tiệt... Giang Tiểu Tháp biểu tình xoắn xuýt vỗ trên đầu mình một cái, hận chính mình như thế nào không gõ cửa liền đi vào.
Vừa rồi nằm ở trên giường hai mươi hai kia chắc là bệnh nhân, anh là vì lúc thay quần áo đụng phải thứ gì đó mới dẫn đến tiếng ồn ào vừa rồi, cô lại hiểu lầm là đã xảy ra chuyện gì.
Oa? Tiểu Tháp, cô như thế nào đứng ở ngoài cửa không đi vào? Một hồi là bác sĩ tới đây kiểm tra phòng rồi. Một cái vị hộ lý đi ngang qua, nhìn cô kỳ quái.
Nơi này là một khu bệnh viện xây dựng nhờ viện trợ quốc gia, ở đây buổi sáng đi thăm phòng bệnh cũng không giống bệnh viện trong nước. Trong nước là bác sĩ thăm phòng bệnh rồi đến hộ lý đi kiểm tra đốc thúc bệnh nhân lần nữa. Nhưng ở đây hoàn toàn ngược lại, hộ lý phải đi thăm phòng bệnh trước, sau khi xong hết mới đến bác sĩ đi thăm bệnh.
Kia cái đó... Bệnh nhân đang thay quần áo. Giang Tiểu Tháp sửa sửa góc áo, cực lực che dấu xấu hổ trên mặt mình.
Chúng ta còn có cái gì chưa thấy qua nha? Trước tiên đi kiểm tra phòng đi. Nữ hộ lí cười cười, bước nhanh đi qua.
Đúng vậy! Cô vỗ đầu một cái, cô còn có cái gì chưa thấy qua? Thân thể của người đàn ông ngâm mình ở trong Formalin từng bộ phận trên người đều nghiên cứu qua! Có cái gì chưa thấy qua?!
Nghĩ như vậy, nhiệt độ trên mặt cô từ từ giảm xuống, vẻ mặt cũng khôi phục lại ổn định như ban đầu.
Tay cô vừa nhấc, đầu ngón tay vừa muốn chạm đến tay nắm cửa, cửa đột nhiên bị người từ bên trong kéo ra, một gương mặt quen thuộc lại lộ ra, đây là người giúp bệnh nhân giường hai mươi hai thay quần áo lúc nãy, chỉ là người này... Bộ mặt là cứng ngắc, so với cương thi một dạng không chút biểu tình, làm cho người ta không khỏi có chút sợ hãi.
Cái kia... Cô hít sâu một hơi, cất giọng nói: Tôi là hộ lí mới của bệnh nhân giường số hai mươi hai, anh là người giám hộ sap?
Người giám hộ?
Người đàn ông mi tâm hơi nhíu, ngẩn lên nhìn nhìn cô đánh giá một chút rồi lạnh giọng nói: Cô là hộ lí mới?
Đúng vậy... Giang Tiểu Tháp gật gật đầu, trong lòng cảm thấy được thoáng có chút khó chịu.
Trong ánh mắt người đàn ông này, tựa hồ có phần khinh thường cô. Là vì cô nhỏ tuổi sao? Nhỏ tuổi nhất trong các hộ lý ở đây.
Chăm sóc thiếu gia thật tốt, tôi ra ngoài mua bữa sáng. Người đàn ông kia nói như vậy một câu, không quay lại nhìn cô, nhấc chân rời đi, trong giây lát liền biến mất ở tại góc cầu thang.
Người này khí thế... Rất lạnh! Gọi người bệnh giường hai mươi hai kia là thiếu gia, chuyệm này đã nói lên... người đó không phải người giám hộ? Xem ra bệnh nhân này bối cảnh thật không tầm thường, bất quá cũng phải, bối cảnh không bình thường mà nói, viện trưởng cũng sẽ không dùng thời gian một tháng thực tập để cho cô chiều ý bệnh nhân này rồi.
Giang Tiểu Tháp thu hồi ánh mắt, đẩy cửa ra tiến vào.
Tay cùng chân đều băng bó thạch cao, người con trai kia nằm ở trên giường bệnh, mặt lại hướng tới ngoài cửa sổ, cô thấy không rõ mặt anh ta, chỉ là đột nhiên cảm thấy được... Ten nhóc này này giống như cực kỳ u buồn?
Xin chào. Xuất phát từ lễ phép, cô chủ động mở miệng tự giới thiệu nói: Tôi tên là Giang Tiểu Tháp, là hộ lí mới, thương tích của anh còn cần tới hơn một tháng để điều dưỡng, trong khoảng thời gian này, tôi sẽ là người chăm sóc anh, hi vọng chúng ta có thể chung sống hòa thuận.
...
Trầm mặc.
Trả lời của cô, là trầm mặc. Mà cô lại vẫn duy trì tư thế cúi đầu lúc nãy.
Chết tiệt! Quả nhiên dám coi cô như không khí sao? Đây là... muốn ra oai phủ đầu cô sao? Buồn cười!
Cô cắn cắn môi dưới, đứng thẳng người, nâng lên âm lượng nói: Bệnh nhân giường hai mươi hai! Tôi đánh anh cho anh lên tiếng nha!
Người kia rốt cục nghiên đầu, đem mặt chuyển động qua lại.
Đây là khuôn mặt của một người con trai nên có sao? Nói thật, cô chưa bao giờ thấy qua, bộ dáng như vậy... Khuôn mặt đẹp như con gái vậy. Rõ ràng là một khuôn mặt vô hại cho người lẫn vật, nhưng lại cứ giữ một ánh mắt lanh lùng, rõ là... Đáng tiếc quá rồi. Xin chào. Cô lại chủ động mở miệng: Tôi tên là Giang Tiểu Tháp, là hộ lí mới
Không cần báo tên làm gì, dù sao cô ngày mai liền biến đi thôi.
Khuôn mặt anh trắng bệch, trên mặt anh biểu tình không hề biến hóa.
Sao lại... Lý nào lại vậy!
Anh tên Lăng Hàn Vũ đúng không? Giang Tiểu Tháp nhưng là vẫn cong khóe miệng, cười mười phần ôn hòa: Về sau liền gọi anh là Hàn Vũ nha! Được rồi, nếu chúng ta đã giới thiệu qua lại, tôi đây muốn bắt đầu công việc..., trước đo nhiệt độ cơ thể một lần.
Cô bước lên phía trước vài bước, trên mặt vẫn như cũ treo một nụ cười ôn hòa.
Có thể là thấy cô tươi cười, Lăng Hàn Vũ trong mắt hiện lên kinh ngạc, theo bản năng lại dùng vẻ mặt băng lãnh dùng một tay không bị thường còn lại nhận nhiệt kế từ tay Tiểu Tháp.
Anh muốn tự mình tự đo nhiệt độ à! Giang Tiểu Tháp chợt nhíu mày: Nhiệt kế ở kẹp dưới nách không nên lộn xộn, hiện tại chúng ta tiến hành điều thứ hai. Hôm nay đã đi đại tiện chưa???
Đại tiện chưa có...
Cái khác hộ lí, không phải đều là nói, Hôm nay đi bài tiết gì đó chưa , cô lại muốn nói chuyện như thế trắng ra sao?
Không có. Anh mặt đen ra, lấy một cuốn truyện tranh ở quá đầu giường bắt đầu lật xem.
Xem ra... Cũng không có khó trị như lời đồn! Giang Tiểu Tháp trong lòng bình tĩnh hơn, liếc trộm anh vài lần, tuy trên mặt lại vẫn dán một khối băng gạc, nhưng vẫn như cũ không che hết được khí thế bức người của anh. Nếu là con gái mà nói mà nói... Nhất định là một đại mỹ nhân đi!
Cô bĩu môi, đem xe đẩy dụng cụ y tế đến bên cạnh tủ đầu giường.
Chuẩn bị truyền thuốc, nếu muốn đi toilet mà nói, nên đi đi. Giang Tiểu Tháp động tác dừng lại, nhìn anh một cái, bổ sung thêm: Nếu chính mình không thể đi toilet mà nói, tôi giúp anh lấy cái bô tới, đúng rồi, trước anh có dùng bô để giải quyết không?
Lăng Hàn Vũ đem sách truyện trong tay đóng mạnh lại, lạnh lùng nói: Không cần!Tôi có thể tự làm.
Vậy sao, có thể tự làm à, sao không nói sớm. Giang Tiểu Tháp nhún nhún vai, thấp giọng nói: Lại vẫn thẹn thùng a...
Người nào thẹn thùng rồi! Lăng Hàn vũ bỗng nhiên đề cao âm lượng: Cô cút ra ngoài cho tôi!
Chậc chậc chậc...
Tính tình hung bạo này, cũng không biết là học của ai! Thật là tính khí lớn!
Bất quá, vì Một tháng , cô có thể chịu đựng!
Được, được, được, giúp anh lắp dây truyền dịch rồi tôi đi! Cô cũng không nhìn anh cái nào, tiếp tục bịu bắt đầu làm tiếp công việc của mình.
Bây giờ! Lập tức! Cút ra ngoài cho tôi! Đối phương vẫn là không có nghe đến cô nói, vẫn như cũ tính khí càng thêm tồi tệ: Không cút đi, tôi liền gọi người ném cô ra ngoài!
Nói mấy câu trong giọng nói, không mang theo có một tia ôn nhu.
Thật sự là loại con nhà giàu được nuông chiều nên sinh tật mà! Đã là con trai, nên tùy thời tùy khắc biểu hiện ra vẻ trí của chính mình chứ!
Tôi nói, cùng giúp anh gắn dây truyền dịch lên rồi tôi tự đi ra, anh không có nghe đến sao? Giang Tiểu Tháp di chuyển cái đầu, dùng âm thanh lớn hơn để đáp trả, nhưng trên mặt thủy chung treo một bên nụ cười ôn hòa.
Lăng Hàn Vũ trừng mắt nhìn cô hồi lâu, cuối cùng gật gật đầu: Coi như cô có dũng khí!
Cám ơn anh phối hợp! Cô thè lưỡi, cầm mâm ở bên giường ngồi xuống, kéo qua tay anh bắt đầu đưa kim tiêm đến, anh tựa hồ có chút chống lại với tiếp xúc của cô, lập tức tay càng rụt trở về.
Bác sĩ sắp tới rồi, phải mau chóng treo bình truyền dịch lên, nếu không sẽ bị trách mắng.
Trong lòng cô có chút sốt ruột, bỗng nhiên con ngươi cô sáng lên, nhìn về phía Lăng Hàn Vũ, nói: Tôi nói này... Anh hẳn không là sợ bị tiêm chứ? Người ta hay nói nhưng tôi không tin, tôi cho rằng chỉ có mấy đứa trẻ mới sợ bị tiêm thôi!
Bộ mặt cô biểu tình mười phần khoa trương, liền mỗi một sợi lông mi đều đã biểu hiện ra kinh ngạc.
Điều này làm cho Lăng Hàn Vũ sắc mặt trở nên càng kém rồi.
Tôi không có sợ tiêm!
Vậy sao? Cô cố ý kéo dài quá âm điệu: Thật vậy chăng? Anh không sợ tiêm, vậy vì cái gì tay lại rụt về rồi hả?
Cô thực phiền! Lăng Hàn Vũ hung tợn lườm cô một cái, chính mình đưa tay đưa tới.
Xem ra anh thật sự không sợ tiêm nhỉ! Giang Tiểu Tháp nhún nhún vai, kéo qua tay anh, vài giây liền tìm được tĩnh mạch, thần tốc liền ghim kim tiêm, động tác liền mạch lưu loát.
Bởi vì mẹ cô cũng làm ở bệnh viện, cho nên cô từ nhỏ mà bắt đầu quan sát mẹ tiêm cho người bệnh, mưa dầm thấm đất, tại trường y lúc lần đầu tiên ghim kim tiêm có thể xác định đúng vị trí tĩnh mạch rồi.
Tốt lắm. Cô thay đổi tốc độ nhỏ giọt của bình truyền dịch một chút, trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Cô vẫn có chút hiểu rõ, vị bệnh nhân giường hai mươi hai này, kỳ thật cũng không có nhiều đáng sợ, chỉ là... Cần dụng một chút phương pháp mới có thể để cho anh nghe lời, giống như... Vừa rồi dùng kế khích tướng!
Thùng thùng thùng. Cửa phòng bệnh bị gõ vang, các bác sĩ đi đến.
Tiểu Tháp, cô là hộ lí mới sao? Dẫn đầu đoàn bác sĩ chủ trị liếc nhìn cô một cái, mang theo ánh mắt đồng tình nhìn cô.
Đúng vậy! Cô gật đầu một cái, nói: Bình truyền dịch đã treo lên rồi, đúng rồi, nhiệt kế!
Cô vỗ đầu một cái, vài bước đi tới bên cạnh giường bệnh, không đợi Lăng Hàn Vũ nói chuyện, trực tiếp liền tự tay thăm dò vào quần áo của anh, lấy nhiệt kế đem ra, sau nhìn thoáng qua, quay đầu nhìn về phía bác sĩ nói: Ba mươi bảy độ rưỡi, vẫn còn có phần sốt nhẹ.
Cái người nằm ở giường hai mươi hai kia, đến giờ đã đổi dén năm y tá, đây là việc xưa nay chưa từng xảy ra, có thể đoán được người kia không dễ đối phó.
Không cần. Giang Tiểu Tháp vội vàng xua tay: Tôi đã đồng ý với viện trưởng chăm sóc bệnh nhân này, sao lại có thể để chị làm giúp được, như vậy thật không nên! Hơn nữa, trong tay chị còn rất nhều người bệnh, công việc của chị đã bận rộn như vậy, cũng không thể lại gây thêm phiền toái cho chị được, cứ như vậy, tôi đi kiểm tra phòng, cám ơn y tá trưởng!
Cô nói xong, cầm theo dụng cụ kiểm tra gì đó, bước nhanh ra ngoài.
Y tá trưởng đối tốt với cô, cô luôn khắc ghi trong lòng, tuy cô cũng không quá muốn tiếp nhận bệnh nhân khó chịu kia, nhưng cũng không thể đem cái khó khăn này giao lại cho y tá trưởng.
Đang miên man suy nghĩ, cô đã chạy tới cửa phòng của giường số hai mươi hai từ lúc nào.
Cô hít sâu một hơi, như trấn an chính bản thân mình.
Cố lên, nhất định làm tốt!
Cô mới vừa ở trong lòng nói với tự mình hoàn những lời này, hiệu quả cách âm ở đây cũng không tốt, cửa phòng bệnh bên trong đột nhiên vang lên âm thanh đùng đùng . Nơi này là khoa chỉnh hình, người bệnh di chuyển khó khăn, hẳn là không xãy ra việc không lành chứ?
Cô tinh thần chấn động, không kịp nghĩ nhiều, không gõ cửa liền mở cửa, đẩy cửa ra.
Trên giường một người con trai bị thương ở sườn không mảnh vải che thân quay lưng về phía cô, mà còn một người đàn ông thân mặc tây trang đang ở bên kia giúp người con trai đó mặc quần áo, nghe được âm thanh, hai người đều đã kinh ngạc quay lại nhìn.
Thời gian, yên lặng.
Shit! Biến đi! Một quả táo lao tới cô, cô mở to hai mắt nhìn, động tác từ cánh tay còn nhanh hơn cả sự phản ứng của đại não, theo bản năng kéo cửa chắn lại.
Đùng!
Trên cửa vang lên một tiếng trầm đục, là âm thanh quả táo va vào cửa tạo ra.
Chết tiệt... Giang Tiểu Tháp biểu tình xoắn xuýt vỗ trên đầu mình một cái, hận chính mình như thế nào không gõ cửa liền đi vào.
Vừa rồi nằm ở trên giường hai mươi hai kia chắc là bệnh nhân, anh là vì lúc thay quần áo đụng phải thứ gì đó mới dẫn đến tiếng ồn ào vừa rồi, cô lại hiểu lầm là đã xảy ra chuyện gì.
Oa? Tiểu Tháp, cô như thế nào đứng ở ngoài cửa không đi vào? Một hồi là bác sĩ tới đây kiểm tra phòng rồi. Một cái vị hộ lý đi ngang qua, nhìn cô kỳ quái.
Nơi này là một khu bệnh viện xây dựng nhờ viện trợ quốc gia, ở đây buổi sáng đi thăm phòng bệnh cũng không giống bệnh viện trong nước. Trong nước là bác sĩ thăm phòng bệnh rồi đến hộ lý đi kiểm tra đốc thúc bệnh nhân lần nữa. Nhưng ở đây hoàn toàn ngược lại, hộ lý phải đi thăm phòng bệnh trước, sau khi xong hết mới đến bác sĩ đi thăm bệnh.
Kia cái đó... Bệnh nhân đang thay quần áo. Giang Tiểu Tháp sửa sửa góc áo, cực lực che dấu xấu hổ trên mặt mình.
Chúng ta còn có cái gì chưa thấy qua nha? Trước tiên đi kiểm tra phòng đi. Nữ hộ lí cười cười, bước nhanh đi qua.
Đúng vậy! Cô vỗ đầu một cái, cô còn có cái gì chưa thấy qua? Thân thể của người đàn ông ngâm mình ở trong Formalin từng bộ phận trên người đều nghiên cứu qua! Có cái gì chưa thấy qua?!
Nghĩ như vậy, nhiệt độ trên mặt cô từ từ giảm xuống, vẻ mặt cũng khôi phục lại ổn định như ban đầu.
Tay cô vừa nhấc, đầu ngón tay vừa muốn chạm đến tay nắm cửa, cửa đột nhiên bị người từ bên trong kéo ra, một gương mặt quen thuộc lại lộ ra, đây là người giúp bệnh nhân giường hai mươi hai thay quần áo lúc nãy, chỉ là người này... Bộ mặt là cứng ngắc, so với cương thi một dạng không chút biểu tình, làm cho người ta không khỏi có chút sợ hãi.
Cái kia... Cô hít sâu một hơi, cất giọng nói: Tôi là hộ lí mới của bệnh nhân giường số hai mươi hai, anh là người giám hộ sap?
Người giám hộ?
Người đàn ông mi tâm hơi nhíu, ngẩn lên nhìn nhìn cô đánh giá một chút rồi lạnh giọng nói: Cô là hộ lí mới?
Đúng vậy... Giang Tiểu Tháp gật gật đầu, trong lòng cảm thấy được thoáng có chút khó chịu.
Trong ánh mắt người đàn ông này, tựa hồ có phần khinh thường cô. Là vì cô nhỏ tuổi sao? Nhỏ tuổi nhất trong các hộ lý ở đây.
Chăm sóc thiếu gia thật tốt, tôi ra ngoài mua bữa sáng. Người đàn ông kia nói như vậy một câu, không quay lại nhìn cô, nhấc chân rời đi, trong giây lát liền biến mất ở tại góc cầu thang.
Người này khí thế... Rất lạnh! Gọi người bệnh giường hai mươi hai kia là thiếu gia, chuyệm này đã nói lên... người đó không phải người giám hộ? Xem ra bệnh nhân này bối cảnh thật không tầm thường, bất quá cũng phải, bối cảnh không bình thường mà nói, viện trưởng cũng sẽ không dùng thời gian một tháng thực tập để cho cô chiều ý bệnh nhân này rồi.
Giang Tiểu Tháp thu hồi ánh mắt, đẩy cửa ra tiến vào.
Tay cùng chân đều băng bó thạch cao, người con trai kia nằm ở trên giường bệnh, mặt lại hướng tới ngoài cửa sổ, cô thấy không rõ mặt anh ta, chỉ là đột nhiên cảm thấy được... Ten nhóc này này giống như cực kỳ u buồn?
Xin chào. Xuất phát từ lễ phép, cô chủ động mở miệng tự giới thiệu nói: Tôi tên là Giang Tiểu Tháp, là hộ lí mới, thương tích của anh còn cần tới hơn một tháng để điều dưỡng, trong khoảng thời gian này, tôi sẽ là người chăm sóc anh, hi vọng chúng ta có thể chung sống hòa thuận.
...
Trầm mặc.
Trả lời của cô, là trầm mặc. Mà cô lại vẫn duy trì tư thế cúi đầu lúc nãy.
Chết tiệt! Quả nhiên dám coi cô như không khí sao? Đây là... muốn ra oai phủ đầu cô sao? Buồn cười!
Cô cắn cắn môi dưới, đứng thẳng người, nâng lên âm lượng nói: Bệnh nhân giường hai mươi hai! Tôi đánh anh cho anh lên tiếng nha!
Người kia rốt cục nghiên đầu, đem mặt chuyển động qua lại.
Đây là khuôn mặt của một người con trai nên có sao? Nói thật, cô chưa bao giờ thấy qua, bộ dáng như vậy... Khuôn mặt đẹp như con gái vậy. Rõ ràng là một khuôn mặt vô hại cho người lẫn vật, nhưng lại cứ giữ một ánh mắt lanh lùng, rõ là... Đáng tiếc quá rồi. Xin chào. Cô lại chủ động mở miệng: Tôi tên là Giang Tiểu Tháp, là hộ lí mới
Không cần báo tên làm gì, dù sao cô ngày mai liền biến đi thôi.
Khuôn mặt anh trắng bệch, trên mặt anh biểu tình không hề biến hóa.
Sao lại... Lý nào lại vậy!
Anh tên Lăng Hàn Vũ đúng không? Giang Tiểu Tháp nhưng là vẫn cong khóe miệng, cười mười phần ôn hòa: Về sau liền gọi anh là Hàn Vũ nha! Được rồi, nếu chúng ta đã giới thiệu qua lại, tôi đây muốn bắt đầu công việc..., trước đo nhiệt độ cơ thể một lần.
Cô bước lên phía trước vài bước, trên mặt vẫn như cũ treo một nụ cười ôn hòa.
Có thể là thấy cô tươi cười, Lăng Hàn Vũ trong mắt hiện lên kinh ngạc, theo bản năng lại dùng vẻ mặt băng lãnh dùng một tay không bị thường còn lại nhận nhiệt kế từ tay Tiểu Tháp.
Anh muốn tự mình tự đo nhiệt độ à! Giang Tiểu Tháp chợt nhíu mày: Nhiệt kế ở kẹp dưới nách không nên lộn xộn, hiện tại chúng ta tiến hành điều thứ hai. Hôm nay đã đi đại tiện chưa???
Đại tiện chưa có...
Cái khác hộ lí, không phải đều là nói, Hôm nay đi bài tiết gì đó chưa , cô lại muốn nói chuyện như thế trắng ra sao?
Không có. Anh mặt đen ra, lấy một cuốn truyện tranh ở quá đầu giường bắt đầu lật xem.
Xem ra... Cũng không có khó trị như lời đồn! Giang Tiểu Tháp trong lòng bình tĩnh hơn, liếc trộm anh vài lần, tuy trên mặt lại vẫn dán một khối băng gạc, nhưng vẫn như cũ không che hết được khí thế bức người của anh. Nếu là con gái mà nói mà nói... Nhất định là một đại mỹ nhân đi!
Cô bĩu môi, đem xe đẩy dụng cụ y tế đến bên cạnh tủ đầu giường.
Chuẩn bị truyền thuốc, nếu muốn đi toilet mà nói, nên đi đi. Giang Tiểu Tháp động tác dừng lại, nhìn anh một cái, bổ sung thêm: Nếu chính mình không thể đi toilet mà nói, tôi giúp anh lấy cái bô tới, đúng rồi, trước anh có dùng bô để giải quyết không?
Lăng Hàn Vũ đem sách truyện trong tay đóng mạnh lại, lạnh lùng nói: Không cần!Tôi có thể tự làm.
Vậy sao, có thể tự làm à, sao không nói sớm. Giang Tiểu Tháp nhún nhún vai, thấp giọng nói: Lại vẫn thẹn thùng a...
Người nào thẹn thùng rồi! Lăng Hàn vũ bỗng nhiên đề cao âm lượng: Cô cút ra ngoài cho tôi!
Chậc chậc chậc...
Tính tình hung bạo này, cũng không biết là học của ai! Thật là tính khí lớn!
Bất quá, vì Một tháng , cô có thể chịu đựng!
Được, được, được, giúp anh lắp dây truyền dịch rồi tôi đi! Cô cũng không nhìn anh cái nào, tiếp tục bịu bắt đầu làm tiếp công việc của mình.
Bây giờ! Lập tức! Cút ra ngoài cho tôi! Đối phương vẫn là không có nghe đến cô nói, vẫn như cũ tính khí càng thêm tồi tệ: Không cút đi, tôi liền gọi người ném cô ra ngoài!
Nói mấy câu trong giọng nói, không mang theo có một tia ôn nhu.
Thật sự là loại con nhà giàu được nuông chiều nên sinh tật mà! Đã là con trai, nên tùy thời tùy khắc biểu hiện ra vẻ trí của chính mình chứ!
Tôi nói, cùng giúp anh gắn dây truyền dịch lên rồi tôi tự đi ra, anh không có nghe đến sao? Giang Tiểu Tháp di chuyển cái đầu, dùng âm thanh lớn hơn để đáp trả, nhưng trên mặt thủy chung treo một bên nụ cười ôn hòa.
Lăng Hàn Vũ trừng mắt nhìn cô hồi lâu, cuối cùng gật gật đầu: Coi như cô có dũng khí!
Cám ơn anh phối hợp! Cô thè lưỡi, cầm mâm ở bên giường ngồi xuống, kéo qua tay anh bắt đầu đưa kim tiêm đến, anh tựa hồ có chút chống lại với tiếp xúc của cô, lập tức tay càng rụt trở về.
Bác sĩ sắp tới rồi, phải mau chóng treo bình truyền dịch lên, nếu không sẽ bị trách mắng.
Trong lòng cô có chút sốt ruột, bỗng nhiên con ngươi cô sáng lên, nhìn về phía Lăng Hàn Vũ, nói: Tôi nói này... Anh hẳn không là sợ bị tiêm chứ? Người ta hay nói nhưng tôi không tin, tôi cho rằng chỉ có mấy đứa trẻ mới sợ bị tiêm thôi!
Bộ mặt cô biểu tình mười phần khoa trương, liền mỗi một sợi lông mi đều đã biểu hiện ra kinh ngạc.
Điều này làm cho Lăng Hàn Vũ sắc mặt trở nên càng kém rồi.
Tôi không có sợ tiêm!
Vậy sao? Cô cố ý kéo dài quá âm điệu: Thật vậy chăng? Anh không sợ tiêm, vậy vì cái gì tay lại rụt về rồi hả?
Cô thực phiền! Lăng Hàn Vũ hung tợn lườm cô một cái, chính mình đưa tay đưa tới.
Xem ra anh thật sự không sợ tiêm nhỉ! Giang Tiểu Tháp nhún nhún vai, kéo qua tay anh, vài giây liền tìm được tĩnh mạch, thần tốc liền ghim kim tiêm, động tác liền mạch lưu loát.
Bởi vì mẹ cô cũng làm ở bệnh viện, cho nên cô từ nhỏ mà bắt đầu quan sát mẹ tiêm cho người bệnh, mưa dầm thấm đất, tại trường y lúc lần đầu tiên ghim kim tiêm có thể xác định đúng vị trí tĩnh mạch rồi.
Tốt lắm. Cô thay đổi tốc độ nhỏ giọt của bình truyền dịch một chút, trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Cô vẫn có chút hiểu rõ, vị bệnh nhân giường hai mươi hai này, kỳ thật cũng không có nhiều đáng sợ, chỉ là... Cần dụng một chút phương pháp mới có thể để cho anh nghe lời, giống như... Vừa rồi dùng kế khích tướng!
Thùng thùng thùng. Cửa phòng bệnh bị gõ vang, các bác sĩ đi đến.
Tiểu Tháp, cô là hộ lí mới sao? Dẫn đầu đoàn bác sĩ chủ trị liếc nhìn cô một cái, mang theo ánh mắt đồng tình nhìn cô.
Đúng vậy! Cô gật đầu một cái, nói: Bình truyền dịch đã treo lên rồi, đúng rồi, nhiệt kế!
Cô vỗ đầu một cái, vài bước đi tới bên cạnh giường bệnh, không đợi Lăng Hàn Vũ nói chuyện, trực tiếp liền tự tay thăm dò vào quần áo của anh, lấy nhiệt kế đem ra, sau nhìn thoáng qua, quay đầu nhìn về phía bác sĩ nói: Ba mươi bảy độ rưỡi, vẫn còn có phần sốt nhẹ.
/914
|