Ném? Hàn Thất Lục nhíu đôi lông mày đẹp đẽ lại, mười phần vô tội nhún vai, vô sỉ nói: Sao có thể nói là ném được? Anh chỉ để trên mặt đất mà thôi.
Anh! An Sơ Hạ chán nản, giơ tay đẩy bả vai của Hàn Thất Lục và nói: Đó là xe đựng đồ của người khác đó! Sao anh có thể lấy của người khác như vậy!
Nơi này không phải nơi công cộng à? Hàn Thất Lục làm ra bộ dạng Anh không làm sai chuyện gì , tỏ vẻ nghiêm mặt nói: Còn nữa, nơi đó không ai, sao anh biết xe đựng đồ này là của người khác còn đang sử dụng?
Đây là lẽ thường mà, được chưa?! An Sơ Hạ cảm thấy bản thân mình sắp bị Hàn Thất Lục làm cho tức giận đến thổ huyết rồi!
Cô đành phải nhanh chóng lấy hết những thứ mình vừa chọn trong xe đựng đồ ra, suy nghĩ một lát, rồi ném tất cả chúng vào trong long Hàn Thất Lục. Ngay sau đó đẩy xe đựng đổ về lại chỗ ban đầu kia, nhặt đồ của người khác lên bỏ vào trong đó. Cô lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi quay trở về.
Mới vừa bước trở về không bao lâu, cô liền nhìn thấy một người phụ nữ lôi kéo một đứa bé, trách cứ nói: Bảo con đừng có chạy lung tung mà con không nghe, không được chạy lung tung một lần nữa, con có nghe hay không?! Siêu thị lớn như vậy, mẹ rất khó tìm thấy con!
An Sơ Hạ liếc xéo Hàn Thất Lục một cái: Thấy chưa? Những đồ đạc bên trong đều của người khác đang sử dụng.
A.... Hàn Thất Lục gật đầu, bộ dạng giống như vừa ngộ ra, thật sự khiến người nhìn vừa tức giận lại vừa buồn cười.
Cô và anh đi lấy một chiếc xe đựng đồ khác, rất nhanh chiếc xe đã ngập đầy đồ đạc, An Sơ Hạ đột nhiên vỗ đùi: Sữa chua rất tốt cho dạ dày, mua cho Từ lão phu nhân một lốc đi!
Liệu sau này anh già rồi em có nghĩ đến dạ dày của anh không? Hàn Thất Lục biểu hiện ai oán, phụ giúp đẩy chiếc xe đựng đồ đầy tràn đi theo phía sau cô.
Thời điểm An Sơ Hạ chuyển cho anh hai lốc sữa chua, mỗi lốc một vị, anh đột nhiên liền hối hận lúc ấy tại sao lại từ chối mà không để Hàn quản gia đi theo! Quả thực anh đã trở thành người khuân vác sữa chua thuê rồi!
Thời điểm này người đi dạo siêu thị rất đông đúc, lúc đi tính tiền người đã xếp thành hàng dài trước quầy tính tiền, Hàn Thất Lục nhấc chân muốn tiến lên, An Sơ Hạ vội vàng kéo tay anh, nhỏ giọng hỏi: Anh định đi đâu? Xếp hàng!
Xếp hàng? Hàn Thất Lục liếc nhìn dòng người đang xếp hàng, rồi lại đưa mắt sang nhìn về khuôn mặt An Sơ Hạ một lần nữa, nhíu mày hỏi: Em chắc chắn?
Chẳng thế thì sao? An Sơ Hạ kéo kéo tay áo của anh, thấp giọng nói: Anh luôn không biết phân biệt trời đất, phía trước đều là bác gái và đại thúc, nếu anh dám chen ngang, một người nhổ một bãi nước miếng nhỏ đều có thể dìm anh chết đuối! Nghe lời chút, theo em đi xếp hàng!
Như vậy, chắc phải đến sáng ngày mai chúng ta mới đến thôn Thiên Hộ mất. Hàn Thất Lục cực kì hờn giận nói xong, nhưng vẫn ngoan ngoãn xếp hàng phía sau cô.
Hơn nửa tiếng đồng hồ trôi qua, hàng mới ngắn đi một nửa. An Sơ Hạ nghĩ ngợi, quay lại nói với Hàn Thất Lục: Hay là anh đi tìm bên trong kia có chỗ nào nghỉ ngơi một chút, khi nào đến lượt em, em sẽ gọi điện thoại cho anh.
Cỗ cũng thật sự sợ tính tình đại tiểu thư của Hàn Thất Lục phát tác, à...không, đại thiếu gia tính tình phát tác, trực tiếp gọi điện thoại cho ông chủ siêu thị này mở ra cửa sau. Siêu thị trong Trung tâm thương mại thế giới này, cũng không biết có phải dưới sự quản lý của Tập đoàn Hàn thị hay không?
Nhưng Hàn Thất Lục lại liếc nhìn cô, lạnh lùng nói: An Sơ Hạ, em xem anh là loại người không có một chút kiên nhẫn như vậy sao?
Không phải, đương nhiên không phải! An Sơ Hạ vội vàng nói.
Khoé miệng Hàn Thất Lục trong chốc lát tạo thành một hình vòng cung, hơi chút vô lại nói: Em sai lầm rồi, anh đi vào tìm một chỗ ngồi, đến lượt em gọi điện thoại di động cho anh.
Nói xong, anh lại không chút do dự đi tới, ngay cả đầu cũng không ngoái lại một lần nào!
Chết tiệt!
Trong đầu cô đột nhiên vang lên một câu hát: Em đã khóc và nói với tôi, chuyện cổ tích đều là gạt người.
Nam chính bá đạo nhưng dịu dàng gì đó hay xuất hiện trong phim thần tượng, toàn bộ đều chỉ có trong giấc mộng của các cô gái mà thôi!
Ước chừng lại nửa giờ trôi qua, cuối cùng cũng đến lượt cô. Cô gọi điện thoại cho Hàn Thất Lục, trái lại anh rất nhanh liền tới đây, bên này cũng đang đến lượt cô. Trước tiên là hai thùng sữa chua xanh trắng, Hàn Thất Lục trực tiếp đưa cho cô chìa khoá xe, để cô xách sữa chua đi trước.
So với những túi lớn túi nhỏ đồ ăn vặt này, cô xách sữa chua vẫn tương đối dễ dàng hơn. Cô xách theo sữa chua không lưu tâm xoay người nhìn thoáng qua. Hàn Thất Lục dường như lấy từ trong túi áo lấy ra hộp gì đó vứt xuống mặt bàn, cô cũng không để ý, tiếp tục bước nhanh tới bãi đậu xe. (E hèm, hộp gì đó đó =))
Đi mua đồ trong siêu thị xong, bước tiếp theo chính là là đi chọn đồ trong cửa hàng quần áo, cô muốn mua cho Từ Hân và Từ Duyệt mỗi người một bộ quần áo ngủ.
Hai vị, hoan nghênh đến cửa hàng, xin hỏi hai người muốn mua loại quần áo như thế nào? Vừa đi đến tầng ba, nhân viên bán hàng liền nhiệt tình đón chào, chưa từng quên đã nhìn thấy Hàn Thất Lục vài lần.
Quần áo ngủ của con gái, mặc vào mùa đông. An Sơ Hạ vội vàng trả lời.
Nhân viên bán hàng mỉm cười, đi bên cạnh Hàn Thất Lục, đôi má đỏ lên, vô cùng dịu dàng nói một câu: Hai vị, xin mời đi theo tôi.
Lại để mắt đến Hàn Thất Lục, An Sơ Hạ bĩu môi, đi theo.
Mua xong quần áo ngủ, ngoài cho từ duyệt Từ Hân còn mua cho Từ lão phu nhân một chiếc áo khoác mùa đông, cô lúc này mới nhẹ nhàng thở ra: Trước hết mua những thứ này đi, nếu thiều gì khác em nghĩ có thể mua trên thị trấn gần đó.
Được. Hàn Thất Lục vô cùng thuận theo gật đầu, ánh mắt nhìn cô tràn đầy dịu dàng.
Dịu dàng? Anh chàng này... Không bình thường a!
An Sơ Hạ nghi hoặc liếc anh một cái, trầm giọng hỏi: Anh làm sao vậy, đột nhiên lại nhìn em như thế?
Anh nhìn bất cứ người nào cũng như thế đó. Hàn Thất Lục nhún vai, lại giả vờ bày ra bộ dạng lạnh lùng kiêu ngạo. Coi như quên đi, như em chưa hỏi gì cả. An Sơ Hạ kéo anh qua, nhìn anh từ trên xuống dưới đánh giá một chút, dường như tự mình lẩm bẩm: Dáng người cao ráo không khác Thiên Hâm là mấy, Thiên Hâm gầy hơn một chút... Tuy nhiên, cũng gần giống nhau cũng không khác biệt lắm.
Em đang nói cái gì? Hàn Thất Lục nghi hoặc liếc nhìn cô một cái và hỏi.
Không có gì, bên kia hình như là khu vực quần áo nam, chúng ta đi bên kia nhìn xem. An Sơ Hạ nói xong, trực tiếp lôi kéo anh đi về hướng khu vực quần áo nam. Cô đưa lưng về phía Hàn Thất Lục, tự nhiên không nhìn thấy khuôn mặt Hàn Thất Lục chợt lóe lên kinh ngạc cùng thỏa mãn.
Cuối cùng cô chọn một chiếc áo khoác màu đen trắng, mượn kích thước của Hàn Thất Lục tới mặc thử.
Khi đến quầy thu ngân tính tiền, lúc nhân viên thu ngân báo năm vạn tám , cô nhịn không được liền cao giọng hỏi: Cái gì?!
Năm vạn tám. Nhân viên thu ngân cho rằng cô không nghe thấy, đưa hoá đơn ra và nói lại một lần nữa.
Hàn Thất Lục lắc đầu, giơ thẻ tín dụng của mình ra, thừa dịp nhân viên thu ngân quét thẻ, anh tiến đến bên người cô thấp giọng nói: Bà xã, dù gì anh cũng là từng trải việc đời, sau này có thể bình tĩnh một chút không?
An Sơ Hạ thè lưỡi: Em đã quên anh là cường hào nha!
Ra khỏi cửa hàng, không có điều hòa bao phủ, cô bỗng nhiên cảm giác nhiệt độ hạ xuống, nhịn không được liền run lên cầm cập.
Hàn Thất Lục liếc nhìn cô: Cảm thấy lạnh thì đi nhanh lên.
Đi nhanh, đi nhanh một chút! An Sơ Hạ nói xong, trực tiếp chạy về hướng bãi đỗ xe. Dù sao, tất cả đồ đạc đều là Hàn khuân vác, cô không xách đồ gì toàn thân thoải mái, rất nhanh liền bỏ lại Hàn Thất Lục ở phía sau.
Nhưng khi đến xe, cô mới cảm thấy giật mình, khi nãy cô đã trả lại chìa khoá xe cho Hàn Thất Lục rồi! Khó trách anh chàng này lại bình tĩnh như vậy, không đuổi theo cô!
Hàn Thất Lục chậm rãi bước tới, thậm chí cũng chưa khinh bỉ chỉ số thông minh của cô, bấm mở khoá xe, thở dài nói: Lên xe đi.
Cô đành phải vác khuôn mặt tối sầm lên xe.
Cuối cùng đặt mấy bộ quần áo ở đằng sau xe, Hàn Thất Lục cũng lên xe, nhưng trong tay vẫn cầm một túi đựng quần áo. An Sơ Hạ nghi hoặc nhìn chiếc túi trong tay anh liếc mắt một cái, hỏi: Lúc nãy anh mua đồ gì sao?
Anh mua? Hàn Thất Lục nhíu mày: Cái này không phải em chọn cho anh à?
An Sơ Hạ sửng sốt, lập tức giơ tay chiếc túi trong tay anh nhìn thoáng qua, đây đúng là chiếc áo khoác màu đen trắng đan xen cô chọn cho Thiên Hâm!
Nhìn thấy phản ứng của cô, Hàn Thất Lục nhíu mày càng sâu, mang theo ánh mắt lạnh lẽo muốn làm đông cứng chết người hỏi: An Sơ Hạ, em đừng nói chiếc áo này không phải là em lựa chọn cho anh!
Ngữ khí, băng lãnh so với nhiệt độ bên ngoài trời vẫn lạnh hơn gấp bội!
Anh chàng này.. Không ngờ rằng anh cho là chiếc áo này là cô lựa chọn cho mình! Cô nhớ rõ bản thân mình dường như đã nói với anh đây là chọn cho Thiên Hâm? Nếu bây giờ nói không phải là chọn cho anh, sợ là anh sẽ giận dữ, sau đó sẽ không cho cô đi đến thôn Thiên Hộ, cũng sẽ không gặp được Thiên Hâm. Thiên Hâm đêm khuya mang đến cho cô lá thư đó, khiến cho cô dấy lên dũng khí để sống sót, cô không thể ngay cả một chút đáp lễ cũng không mang đến.
Quần áo của Hàn Thất Lục, một năm lại thay đổi kiểu dáng khác, chắc chắn không giống hoàn cảnh của Thiên Hâm rồi.
Nhưng tên khốn Hàn Thất Lục kia, cũng quả thật là khó xoa dịu.
Do dự một hồi, cô đưa cơ thể mình về phía bên kia cánh cửa, co người lại, mỉm cười và nói: Đây là chọn cho Thiên Hâm, anh ta cũng giúp em rất nhiều. Không có anh ta, e là em đã không có hy vọng sống.
Đôi mắt Hàn Thất Lục càng lúc càng âm trầm.
Cô lại vội vã bổ sung thêm một câu: Sau này, em còn rất nhiều thời gian chọn quần áo cho anh, mong anh là đại nhân có đại lượng , cũng đừng để ý đến một chiếc áo như thế nhé!
Có thể là đại nhân có đại lượng những lời này có tác dụng đúng chỗ. Lúc này, ánh mát Hàn Thất Lục mới nhu hòa một chút, quay đầu khởi động xe. Chiếc xe từ từ rời khỏi bãi đỗ xe của trung tâm thương mại.
Heo, đến nơi rồi!
Trong lúc ngủ mơ, cô cảm giác có người lay cô một phen, cô lập tức mở mắt ra, vừa mở mắt là một mảng ánh sáng chói loá. Cô theo bản năng giơ tay che mắt lại, đồng tử chưa điều chỉnh kịp để thích ứng với ánh sáng, cho nên nhất thời không có cách nào mở mắt ra.
Rút cuộc đã thức dậy? Anh còn tưởng rằng em ngủ như chết. Giọng nói hờn giận của Hàn Thất Lục vang lên.
An Sơ Hạ thân thể cứng đờ, lập tức giơ tay dụi mắt và mở mắt to hơn, đã thấy Hàn Thất Lục nửa thân trên không mặc áo, thân dưới quấn quanh một chiếc khăn tắm màu trắng, mặt trên chiếc khăn còn thêu bốn chữ Khách sạn Kim hỉ to đùng màu vàng.
Kim hỉ... Quả là tên gọi tốt!
Từ từ, hiện tại không phải là thời điểm chú ý đến chuyện này. Cô quay đầu đánh giá xung quanh, là một căn phòng xa lạ bài trí ấm cúng, trong phòng đặt một máy tính, hai chiếc ghế sô pha căn cách bời một bàn trà bằng thuỷ tinh nhỏ, mà giờ phút này cô đang nằm trên một chiếc giường đôi màu trắng.
Nơi này rõ ràng là khách sạn, còn là dạng cực kỳ phổ biến, cũng không tính là khách sạn.
Chúng ta không phải là muốn đi đến thôn Thiên Hộ sao? Tới khách sạn để làm gì? An Sơ Hạ lập tức ngồi dậy, giờ phút này mi mắt của cô đã thích ứng với ánh sáng chói lọi kia rồi.
Hàn Thất Lục bước vài bước, đi đến trước mặt cô, vươn ra ngón chỉ vào đầu cô một phen, tức giận nói: Chỉ số thông minh của em có phải đều đã đốt hết một lần rồi không? Hay là gửi nó vào ngân hàng để sinh lợi nhuận rồi hả? Tới khách sạn thì còn có thể làm gì? Đương nhiên là đi ngủ!
Em biết là đi ngủ! An Sơ Hạ giơ tay đẩy tay Hàn Thất Lục ra, tăng cao âm lượng và hỏi: Em hỏi là, tại sao không đến thôn Thiên Hộ!
Anh! An Sơ Hạ chán nản, giơ tay đẩy bả vai của Hàn Thất Lục và nói: Đó là xe đựng đồ của người khác đó! Sao anh có thể lấy của người khác như vậy!
Nơi này không phải nơi công cộng à? Hàn Thất Lục làm ra bộ dạng Anh không làm sai chuyện gì , tỏ vẻ nghiêm mặt nói: Còn nữa, nơi đó không ai, sao anh biết xe đựng đồ này là của người khác còn đang sử dụng?
Đây là lẽ thường mà, được chưa?! An Sơ Hạ cảm thấy bản thân mình sắp bị Hàn Thất Lục làm cho tức giận đến thổ huyết rồi!
Cô đành phải nhanh chóng lấy hết những thứ mình vừa chọn trong xe đựng đồ ra, suy nghĩ một lát, rồi ném tất cả chúng vào trong long Hàn Thất Lục. Ngay sau đó đẩy xe đựng đổ về lại chỗ ban đầu kia, nhặt đồ của người khác lên bỏ vào trong đó. Cô lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi quay trở về.
Mới vừa bước trở về không bao lâu, cô liền nhìn thấy một người phụ nữ lôi kéo một đứa bé, trách cứ nói: Bảo con đừng có chạy lung tung mà con không nghe, không được chạy lung tung một lần nữa, con có nghe hay không?! Siêu thị lớn như vậy, mẹ rất khó tìm thấy con!
An Sơ Hạ liếc xéo Hàn Thất Lục một cái: Thấy chưa? Những đồ đạc bên trong đều của người khác đang sử dụng.
A.... Hàn Thất Lục gật đầu, bộ dạng giống như vừa ngộ ra, thật sự khiến người nhìn vừa tức giận lại vừa buồn cười.
Cô và anh đi lấy một chiếc xe đựng đồ khác, rất nhanh chiếc xe đã ngập đầy đồ đạc, An Sơ Hạ đột nhiên vỗ đùi: Sữa chua rất tốt cho dạ dày, mua cho Từ lão phu nhân một lốc đi!
Liệu sau này anh già rồi em có nghĩ đến dạ dày của anh không? Hàn Thất Lục biểu hiện ai oán, phụ giúp đẩy chiếc xe đựng đồ đầy tràn đi theo phía sau cô.
Thời điểm An Sơ Hạ chuyển cho anh hai lốc sữa chua, mỗi lốc một vị, anh đột nhiên liền hối hận lúc ấy tại sao lại từ chối mà không để Hàn quản gia đi theo! Quả thực anh đã trở thành người khuân vác sữa chua thuê rồi!
Thời điểm này người đi dạo siêu thị rất đông đúc, lúc đi tính tiền người đã xếp thành hàng dài trước quầy tính tiền, Hàn Thất Lục nhấc chân muốn tiến lên, An Sơ Hạ vội vàng kéo tay anh, nhỏ giọng hỏi: Anh định đi đâu? Xếp hàng!
Xếp hàng? Hàn Thất Lục liếc nhìn dòng người đang xếp hàng, rồi lại đưa mắt sang nhìn về khuôn mặt An Sơ Hạ một lần nữa, nhíu mày hỏi: Em chắc chắn?
Chẳng thế thì sao? An Sơ Hạ kéo kéo tay áo của anh, thấp giọng nói: Anh luôn không biết phân biệt trời đất, phía trước đều là bác gái và đại thúc, nếu anh dám chen ngang, một người nhổ một bãi nước miếng nhỏ đều có thể dìm anh chết đuối! Nghe lời chút, theo em đi xếp hàng!
Như vậy, chắc phải đến sáng ngày mai chúng ta mới đến thôn Thiên Hộ mất. Hàn Thất Lục cực kì hờn giận nói xong, nhưng vẫn ngoan ngoãn xếp hàng phía sau cô.
Hơn nửa tiếng đồng hồ trôi qua, hàng mới ngắn đi một nửa. An Sơ Hạ nghĩ ngợi, quay lại nói với Hàn Thất Lục: Hay là anh đi tìm bên trong kia có chỗ nào nghỉ ngơi một chút, khi nào đến lượt em, em sẽ gọi điện thoại cho anh.
Cỗ cũng thật sự sợ tính tình đại tiểu thư của Hàn Thất Lục phát tác, à...không, đại thiếu gia tính tình phát tác, trực tiếp gọi điện thoại cho ông chủ siêu thị này mở ra cửa sau. Siêu thị trong Trung tâm thương mại thế giới này, cũng không biết có phải dưới sự quản lý của Tập đoàn Hàn thị hay không?
Nhưng Hàn Thất Lục lại liếc nhìn cô, lạnh lùng nói: An Sơ Hạ, em xem anh là loại người không có một chút kiên nhẫn như vậy sao?
Không phải, đương nhiên không phải! An Sơ Hạ vội vàng nói.
Khoé miệng Hàn Thất Lục trong chốc lát tạo thành một hình vòng cung, hơi chút vô lại nói: Em sai lầm rồi, anh đi vào tìm một chỗ ngồi, đến lượt em gọi điện thoại di động cho anh.
Nói xong, anh lại không chút do dự đi tới, ngay cả đầu cũng không ngoái lại một lần nào!
Chết tiệt!
Trong đầu cô đột nhiên vang lên một câu hát: Em đã khóc và nói với tôi, chuyện cổ tích đều là gạt người.
Nam chính bá đạo nhưng dịu dàng gì đó hay xuất hiện trong phim thần tượng, toàn bộ đều chỉ có trong giấc mộng của các cô gái mà thôi!
Ước chừng lại nửa giờ trôi qua, cuối cùng cũng đến lượt cô. Cô gọi điện thoại cho Hàn Thất Lục, trái lại anh rất nhanh liền tới đây, bên này cũng đang đến lượt cô. Trước tiên là hai thùng sữa chua xanh trắng, Hàn Thất Lục trực tiếp đưa cho cô chìa khoá xe, để cô xách sữa chua đi trước.
So với những túi lớn túi nhỏ đồ ăn vặt này, cô xách sữa chua vẫn tương đối dễ dàng hơn. Cô xách theo sữa chua không lưu tâm xoay người nhìn thoáng qua. Hàn Thất Lục dường như lấy từ trong túi áo lấy ra hộp gì đó vứt xuống mặt bàn, cô cũng không để ý, tiếp tục bước nhanh tới bãi đậu xe. (E hèm, hộp gì đó đó =))
Đi mua đồ trong siêu thị xong, bước tiếp theo chính là là đi chọn đồ trong cửa hàng quần áo, cô muốn mua cho Từ Hân và Từ Duyệt mỗi người một bộ quần áo ngủ.
Hai vị, hoan nghênh đến cửa hàng, xin hỏi hai người muốn mua loại quần áo như thế nào? Vừa đi đến tầng ba, nhân viên bán hàng liền nhiệt tình đón chào, chưa từng quên đã nhìn thấy Hàn Thất Lục vài lần.
Quần áo ngủ của con gái, mặc vào mùa đông. An Sơ Hạ vội vàng trả lời.
Nhân viên bán hàng mỉm cười, đi bên cạnh Hàn Thất Lục, đôi má đỏ lên, vô cùng dịu dàng nói một câu: Hai vị, xin mời đi theo tôi.
Lại để mắt đến Hàn Thất Lục, An Sơ Hạ bĩu môi, đi theo.
Mua xong quần áo ngủ, ngoài cho từ duyệt Từ Hân còn mua cho Từ lão phu nhân một chiếc áo khoác mùa đông, cô lúc này mới nhẹ nhàng thở ra: Trước hết mua những thứ này đi, nếu thiều gì khác em nghĩ có thể mua trên thị trấn gần đó.
Được. Hàn Thất Lục vô cùng thuận theo gật đầu, ánh mắt nhìn cô tràn đầy dịu dàng.
Dịu dàng? Anh chàng này... Không bình thường a!
An Sơ Hạ nghi hoặc liếc anh một cái, trầm giọng hỏi: Anh làm sao vậy, đột nhiên lại nhìn em như thế?
Anh nhìn bất cứ người nào cũng như thế đó. Hàn Thất Lục nhún vai, lại giả vờ bày ra bộ dạng lạnh lùng kiêu ngạo. Coi như quên đi, như em chưa hỏi gì cả. An Sơ Hạ kéo anh qua, nhìn anh từ trên xuống dưới đánh giá một chút, dường như tự mình lẩm bẩm: Dáng người cao ráo không khác Thiên Hâm là mấy, Thiên Hâm gầy hơn một chút... Tuy nhiên, cũng gần giống nhau cũng không khác biệt lắm.
Em đang nói cái gì? Hàn Thất Lục nghi hoặc liếc nhìn cô một cái và hỏi.
Không có gì, bên kia hình như là khu vực quần áo nam, chúng ta đi bên kia nhìn xem. An Sơ Hạ nói xong, trực tiếp lôi kéo anh đi về hướng khu vực quần áo nam. Cô đưa lưng về phía Hàn Thất Lục, tự nhiên không nhìn thấy khuôn mặt Hàn Thất Lục chợt lóe lên kinh ngạc cùng thỏa mãn.
Cuối cùng cô chọn một chiếc áo khoác màu đen trắng, mượn kích thước của Hàn Thất Lục tới mặc thử.
Khi đến quầy thu ngân tính tiền, lúc nhân viên thu ngân báo năm vạn tám , cô nhịn không được liền cao giọng hỏi: Cái gì?!
Năm vạn tám. Nhân viên thu ngân cho rằng cô không nghe thấy, đưa hoá đơn ra và nói lại một lần nữa.
Hàn Thất Lục lắc đầu, giơ thẻ tín dụng của mình ra, thừa dịp nhân viên thu ngân quét thẻ, anh tiến đến bên người cô thấp giọng nói: Bà xã, dù gì anh cũng là từng trải việc đời, sau này có thể bình tĩnh một chút không?
An Sơ Hạ thè lưỡi: Em đã quên anh là cường hào nha!
Ra khỏi cửa hàng, không có điều hòa bao phủ, cô bỗng nhiên cảm giác nhiệt độ hạ xuống, nhịn không được liền run lên cầm cập.
Hàn Thất Lục liếc nhìn cô: Cảm thấy lạnh thì đi nhanh lên.
Đi nhanh, đi nhanh một chút! An Sơ Hạ nói xong, trực tiếp chạy về hướng bãi đỗ xe. Dù sao, tất cả đồ đạc đều là Hàn khuân vác, cô không xách đồ gì toàn thân thoải mái, rất nhanh liền bỏ lại Hàn Thất Lục ở phía sau.
Nhưng khi đến xe, cô mới cảm thấy giật mình, khi nãy cô đã trả lại chìa khoá xe cho Hàn Thất Lục rồi! Khó trách anh chàng này lại bình tĩnh như vậy, không đuổi theo cô!
Hàn Thất Lục chậm rãi bước tới, thậm chí cũng chưa khinh bỉ chỉ số thông minh của cô, bấm mở khoá xe, thở dài nói: Lên xe đi.
Cô đành phải vác khuôn mặt tối sầm lên xe.
Cuối cùng đặt mấy bộ quần áo ở đằng sau xe, Hàn Thất Lục cũng lên xe, nhưng trong tay vẫn cầm một túi đựng quần áo. An Sơ Hạ nghi hoặc nhìn chiếc túi trong tay anh liếc mắt một cái, hỏi: Lúc nãy anh mua đồ gì sao?
Anh mua? Hàn Thất Lục nhíu mày: Cái này không phải em chọn cho anh à?
An Sơ Hạ sửng sốt, lập tức giơ tay chiếc túi trong tay anh nhìn thoáng qua, đây đúng là chiếc áo khoác màu đen trắng đan xen cô chọn cho Thiên Hâm!
Nhìn thấy phản ứng của cô, Hàn Thất Lục nhíu mày càng sâu, mang theo ánh mắt lạnh lẽo muốn làm đông cứng chết người hỏi: An Sơ Hạ, em đừng nói chiếc áo này không phải là em lựa chọn cho anh!
Ngữ khí, băng lãnh so với nhiệt độ bên ngoài trời vẫn lạnh hơn gấp bội!
Anh chàng này.. Không ngờ rằng anh cho là chiếc áo này là cô lựa chọn cho mình! Cô nhớ rõ bản thân mình dường như đã nói với anh đây là chọn cho Thiên Hâm? Nếu bây giờ nói không phải là chọn cho anh, sợ là anh sẽ giận dữ, sau đó sẽ không cho cô đi đến thôn Thiên Hộ, cũng sẽ không gặp được Thiên Hâm. Thiên Hâm đêm khuya mang đến cho cô lá thư đó, khiến cho cô dấy lên dũng khí để sống sót, cô không thể ngay cả một chút đáp lễ cũng không mang đến.
Quần áo của Hàn Thất Lục, một năm lại thay đổi kiểu dáng khác, chắc chắn không giống hoàn cảnh của Thiên Hâm rồi.
Nhưng tên khốn Hàn Thất Lục kia, cũng quả thật là khó xoa dịu.
Do dự một hồi, cô đưa cơ thể mình về phía bên kia cánh cửa, co người lại, mỉm cười và nói: Đây là chọn cho Thiên Hâm, anh ta cũng giúp em rất nhiều. Không có anh ta, e là em đã không có hy vọng sống.
Đôi mắt Hàn Thất Lục càng lúc càng âm trầm.
Cô lại vội vã bổ sung thêm một câu: Sau này, em còn rất nhiều thời gian chọn quần áo cho anh, mong anh là đại nhân có đại lượng , cũng đừng để ý đến một chiếc áo như thế nhé!
Có thể là đại nhân có đại lượng những lời này có tác dụng đúng chỗ. Lúc này, ánh mát Hàn Thất Lục mới nhu hòa một chút, quay đầu khởi động xe. Chiếc xe từ từ rời khỏi bãi đỗ xe của trung tâm thương mại.
Heo, đến nơi rồi!
Trong lúc ngủ mơ, cô cảm giác có người lay cô một phen, cô lập tức mở mắt ra, vừa mở mắt là một mảng ánh sáng chói loá. Cô theo bản năng giơ tay che mắt lại, đồng tử chưa điều chỉnh kịp để thích ứng với ánh sáng, cho nên nhất thời không có cách nào mở mắt ra.
Rút cuộc đã thức dậy? Anh còn tưởng rằng em ngủ như chết. Giọng nói hờn giận của Hàn Thất Lục vang lên.
An Sơ Hạ thân thể cứng đờ, lập tức giơ tay dụi mắt và mở mắt to hơn, đã thấy Hàn Thất Lục nửa thân trên không mặc áo, thân dưới quấn quanh một chiếc khăn tắm màu trắng, mặt trên chiếc khăn còn thêu bốn chữ Khách sạn Kim hỉ to đùng màu vàng.
Kim hỉ... Quả là tên gọi tốt!
Từ từ, hiện tại không phải là thời điểm chú ý đến chuyện này. Cô quay đầu đánh giá xung quanh, là một căn phòng xa lạ bài trí ấm cúng, trong phòng đặt một máy tính, hai chiếc ghế sô pha căn cách bời một bàn trà bằng thuỷ tinh nhỏ, mà giờ phút này cô đang nằm trên một chiếc giường đôi màu trắng.
Nơi này rõ ràng là khách sạn, còn là dạng cực kỳ phổ biến, cũng không tính là khách sạn.
Chúng ta không phải là muốn đi đến thôn Thiên Hộ sao? Tới khách sạn để làm gì? An Sơ Hạ lập tức ngồi dậy, giờ phút này mi mắt của cô đã thích ứng với ánh sáng chói lọi kia rồi.
Hàn Thất Lục bước vài bước, đi đến trước mặt cô, vươn ra ngón chỉ vào đầu cô một phen, tức giận nói: Chỉ số thông minh của em có phải đều đã đốt hết một lần rồi không? Hay là gửi nó vào ngân hàng để sinh lợi nhuận rồi hả? Tới khách sạn thì còn có thể làm gì? Đương nhiên là đi ngủ!
Em biết là đi ngủ! An Sơ Hạ giơ tay đẩy tay Hàn Thất Lục ra, tăng cao âm lượng và hỏi: Em hỏi là, tại sao không đến thôn Thiên Hộ!
/914
|