Ed by Nguyễn Hương
Beta: @anhduong2506
Này! Kia không phải là iphone 6 sao?! Một cô nhóc béo bưng một chậu quần áo đi tới: Cô lấy chiếc điện thoại này ở đâu vậy?
Hừ! Từ Duyệt khẽ nhếch cằm, trên mặt làm ra một vẻ kỳ nhạt nhẽo: Là cô gái chúng ta cứu tặng tôi nhá, các người nha, xem đều không có nhìn đến thật sự là iphone 6 đi
Duyệt Duyệt! Từ Hân liếc mắt một cái nhìn qua, trong mắt tràn đầy ý quở trách.
Một chiếc xe đạp đi ngang qua, xa người trên nhìn bên này liếc mắt một cái, không nói được một lời, tiếp tục tiến lên.
Từ duyệt thè lưỡi, nói với cô nhóc béo kia: Nhị Niếp, cô cũng đừng đem chuyện này nói ra bên ngoài, nếu không sẽ cực kỳ phiền phức.
Cô bé tên Nhị Niếp liên tục gật đầu, phóng hạ vẻ mặt bồn y phục, hai tay vỗ vỗ ngực nói: Tất cả thôn Thiên Hộ, ai chẳng biết Nhị Niếp ta miệng kín như bưng?
Là sao? Lần trước mấy người chúng ta trộm khoai lang, là ai tiết lộ ra ngoài?
Tiếng của một nam thanh niên ôn nhu từ từ vang lên, Nhị Niếp mặt đỏ chẳng khác nào mông khỉ, tức giận xoay người sang chỗ khác nói: Anh Thiên Hâm! Không phải nói sẽ không nhắc lại chuyện đó nữa sao? Em cũng không cẩn thận mới nói ra, cũng không phải cố ý.
Anh Thiên Hâm! Từ Duyệt vội vàng đứng lên, nhanh chóng chạy đến, chỉ có Từ Hân sắc mặt vẫn như cũ, vẫn là vẻ mặt nhạt nhẽo, cúi đầu vò quần áo.
Thiên Hâm lên tiếng, hai tay vỗ vỗ vai Nhị Niếp, tiện đà quay đầu nhìn Từ Duyệt nói: Di động của em, anh cảm thấy vẫn nên trả lại người ta thì tốt hơn, anh đi lên thị trấn trên sửa lại, không chừng có thể thân thiện hữu hảo, là có thể liên hệ với người nhà của cô ấy.
Dùng di động của ai cũng không thể liên hệ, sao còn làm việc thiện nữa? Từ Duyệt lắc đầu: Em không cần, nhưng chính cô ấy đã đồng ý cho em.
Từ Duyệt nói xong, kéo Nhị Niếp chạy ra ngoài.
Mưa to qua đi, không khí thôn Thiên Hộ đặc biệt tươi mát, khẽ hít thở, cả cánh mũi đều là hương thơm của mùi hoa quế nhàn nhạt hòa lẫn trong mùi bùn đất, nước trên dòng Lệ Giang tăng rất nhiều. Tuy gọi nó là Lệ Giang, nhưng thật ra đây chỉ là một trong rất nhiều nhánh của sông Lệ Giang lớn, bởi vì chưa từng có người gọi tên nhánh sông này, mà nhánh sông này coi như là dòng chính của nó, cho nên mọi người cũng vẫn gọi tên nó là Lệ Giang.
Thiên Hâm không biết làm gì đành cười cười, đi tới bên cạnh Từ Hân, ngồi xổm xuống nói: Chị Từ Hân, ba tôi đi lên trên trấn bán thịt heo, sẽ lập tức hỏi thăm giúp xem quanh đó có nhà nào có người mất tích không, chúng ta ở nhà chờ tin tức.
Uh m. Từ Hân đem điêu bài xà phòng để qua một bên, cảm kích nói: Thay tôi cám ơn chú Thiên.
Vâng... Thiên Hâm gật gật đầu, tròng mắt xoay xoay, lỗ tai ửng đỏ, trong lòng bàn tay không tự chủ được chảy ra tia mồ hôi: Người kia... cô ấy hiện tại như thế nào?
Từ Hân so với Từ Duyệt và Thiên Hâm bọn họ lớn một tuổi, trong lòng lập tức như gương sáng tỏ, cười cười nói: Tối hôm qua cô ấy ngủ rất ngon, tôi nghe Duyệt Duyệt nói, cô ấy đã có thể tự mình ngồi xuống, nên đã khôi phục rất nhiều. Còn nữa, tôi có mời bác sĩ ở trên thị trấn đến khám cho cô ấy, đã hạ sốt rồi, uống thuốc tầm hai ba ngày nữa sẽ hoàn toàn hồi phục.
Vậy là tốt rồi. Thiên Hâm thở một hơi dài nhẹ nhõm, nhưng biểu hiện trên mặt lại không ổn định, do dự một chút hỏi: Chị Từ Hân, nếu... Nếu cô ấy khỏe lại, có phải là muốn lập tức trở về?
Đó là điều đương nhiên. Từ Hân theo bản năng nói một câu, động tác ngừng lại một chút, nghiêng đầu dò xét Thiên Hâm, trong mắt có chút ý cười: Cậu không phải đối với An Sơ Hạ... Người ta sớm muộn gì cũng phải về, bằng không, thừa dịp hiện tại, cậu đi thăm cô ấy?
Mặt Thiên Hâm đỏ đến tận cổ: Chị Từ Hân, chị lại đoán bậy gì vậy?
Từ Hân còn chưa nói tiếp, bà nội ở trên bờ hô lớn: Hân Hân, con mau chóng giặt xong quần áo rồi trở về, bà cùng Bình Dương lên núi lấy cây dã nhân tham, cũng không biết có thể đào được hay không, đến cơm trưa bà sẽ trở về.
Dạ bà nội! Từ Hân nhanh chóng lên tiếng, cúi đầu thao tác nhanh hơn.
Duyệt Duyệt không biết chạy đi đâu rồi. Thiên Hâm nhìn xung quanh, trong mắt để lộ ra một tia lo lắng: Vậy bây giờ, chẳng phải một mình An Sơ Hạ ở nhà rồi hả?
Là như vậy đó. Từ Hân gật gật đầu, đột nhiên quay đầu lại nhìn Thiên Hâm, cười nói: Cậu giúp tôi về trước xem An Sơ Hạ đi, tôi giặt quần áo xong sẽ trở về.
Rất nhanh, mặt Thiên Hâm lại đỏ, do dự trả lời: Chuyện này... Chuyện này giống như, không... không được tốt lắm. Theo chúng ta hai người, tôi, tôi...
Haiz... Cậu không muốn thì thôi vậy. Từ Hân thở dài, giả làm dáng vẻ lo lắng: An Sơ Hạ ở nhà một mình, nếu khát, sợ là không ai rót nước cho cô ấy uống. Quần áo vẫn còn nhiều như vậy, không thể giặt sạch nhanh được.
Thiên Hâm lập tức đứng lên, vẻ mặt chính nghĩa lẫm nhiên: Bây giờ tôi sẽ đi chăm sóc An Sơ Hạ giúp chị ngay!
Sau khi anh ta nói xong,Từ Hân quay đầu lại, đã thấy chân lướt như bay chạy đi rồi.
Thiên Hâm thở hồng hộc chạy vào trong viện, Đại Hoàng Cẩu phe phẩy cái đuôi chào đón, cúi đầu đi đến liếm giầy Thiên Hâm.
Nhạc Nhạc, Biệt Nháo, ta đi xem An Sơ. Thiên Hâm vượt qua Đại Hoàng Cẩu, Nhạc Nhạc, vội vàng bước đến phòng ngủ của An Sơ Hạ, đến cửa, nhìn thấy An Sơ Hạ vẫn đang ngủ say, sự thấp thỏm trong tim lúc này mới được buông bỏ.
Trong viện Nhạc Nhạc cũng đi tới, nhìn nhìn người xa lạ, lại quay đầu nhìn nhìn Thiên Hâm, lắc lắc cái đuôi rồi tránh ra.
--------------------------------------------------------------
Tại tòa nhà của tập đoàn Tiêu thị, Tiêu Minh Lạc vẻ mặt ủ rũ đi tới phòng họp trên tầng trên, chuyện thứ nhất là hỏi thư kí An Ny của Tiêu Lão Thái Gia về tình hình ở bên kia sông Lệ Giang thế nào rồi.
An Ny lắc đầu: Vẫn chưa có tin tức gì, tôi nghe nói... Lại bắt đầu vớt, mà còn, thiếu gia Thất Lục giống như vậy... Đồng ý phái đội cứu hộ cùng các tập đoàn đi hỗ trợ người bắt đầu vớt rồi. Tiêu Minh Lạc dừng bước, sắc mặt cứng đờ, quay đầu nhìn về phía thư kí An Ny hỏi: Cô nói là, Thất Lục anh ta vậy...
Tựa hồ là ngầm chấp nhận, dù sao đã là ngày thứ ba, ngày hôm qua hè vào thu mưa một trận lớn như vậy, sợ là... An Ny dừng một chút, nhìn khuôn mặt Tiêu Minh Lạc âm trầm, châm chước nói: Từ ngày xảy ra chuyện, thiếu gia Thất Lục vẫn chưa ăn gì, đến cả nước cũng không uống qua. Trong lúc mọi người đang họp, Hàn quản gia gọi điện thoại cho tôi, muốn cậu nếu có thể để ra thời gian, thì đi khuyên nhủ cậu ấy...
Tiêu Minh Lạc nhíu mày: Cậu ấy hiện đang ở nơi nào?
Còn đang ở trên Đội cứu viện Lệ Giang. An Ny vội vàng trả lời.
Tiêu Minh Lạc kéo kéo cà-vạt trên cổ, đưa điện thoại di động cùng văn kiện ném qua một bên cho trợ lý, tiện đà hỏi: Cuộc họp tiếp theo bao giờ thì bắt đầu?
Chín giờ rưỡi. An Ny đối chiếu lịch hành trình, nhanh nhẹn nói: Bây giờ là tám giờ bốn mươi, cậu còn có 40 phút, lái xe đến Lệ Giang nhanh nhất cần 10 phút, nói cách khác, thời gian của cậu chỉ có 20 phút.
Trên mặt Tiêu Minh Lạc sớm đã không còn vẻ mặt đùa giỡn thường thấy, nghiêm nghị nói: Nghĩ biện pháp hoãn cuộc họp nửa giờ.
Điều này... Chỉ sợ không được. An Ny vẻ mặt ngượng nghịu nói: Tối đa tôi cũng chỉ có thể giúp cậu lùi lại 10 phút, ở đó đều là Đại Cổ Đông của Tiêu thị, rất khó trì hoãn.
10 phút... Nói cách khác, anh có nửa giờ đồng hồ. Nửa giờ, vậy là đủ rồi!
Vậy thì lùi lại 10 phút. Rất nhanh, Tiêu Minh Lạc trực tiếp để áo khoác xuống, lấy di động bên trong ra, đem áo khoác ném cho An Ny: Kêu lái xe ở phía dưới chờ, tôi đi xuống ngay.
Vâng ạ An Ny cung kính trả lời, lập tức bấm điện thoại gọi lái xe.
Năm phút đồng hồ sau.
Mau lái nhanh lên. Tiêu Minh lạc không ngừng thúc giục, lái xe lập tức phóng đi kiến anh ta còn chưa kịp cái dây an toàn, không ngừng tránh xe phía trước, nhanh chóng đi đến chỗ Hàn Thất Lục.
Chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên, là Tiêu Lão Thái Gia gọi điện: Minh Lạc à, Giang Nam bên này, vẫn là muốn tiếp tục dấu diếm sao? Ngày mai mới chỉ là Thứ hai, vết thương của cô ấy cũng gần như khôi phục hoàn toàn, buổi sáng ngày mai sẽ ra viện. Sau khi đến Tư Đế Lan, sớm muộn gì cũng sẽ biết.
Giang Nam biết chuyện của An Sơ Hạ, có lẽ sẽ sốt ruột lắm.
Có thể giấu diếm một phút đồng hồ cũng sẽ giấu một phút đồng hồ. Cổ họng Tiêu Minh Lạc có chút khô rát: Khẳng định rằng, cô ấy so với chúng ta càng lo lắng cho Sơ Hạ.
Ta biết rõ, vậy thì cứ như vậy trước đi. Tiêu Lão Thái Gia nói xong, lại thêm vào một câu: Con chú ý đến sức khỏe, có gì không hiểu, có thể gọi điện thoại hỏi ông.
Vâng. Tiêu Minh Lạc trả lời, cúp điện thoại.
Nếu nói ngày hôm qua còn có hi vọng rất lớn có thể tìm thấy An Sơ Hạ, nhưng chập tối lại có trận mưa lớn, xem như đã dập tắt mọi hi vọng trong lòng mọi người.
---------------------------------------------------
Thôn Thiên Hộ.
Cô đã dậy? Thiên Hâm nhìn An Sơ Hạ chậm rãi mở to mắt, vui sướng hỏi han: Cô muốn uống nước sao?
An Sơ Hạ chỉ cảm thấy cổ họng rất khô, tiện gật đầu, người thanh niên bên cạnh cô tay chân lanh lẹ rót nước cho cô, cô tự mình chống hai tay xuống giường ngồi dậy. Dòng nước ấm từ từ chảy xuống cổ họng, lúc này cô mới cảm thấy thư thái một chút, hệ hô hấp đều đã thông thuận rất nhiều.
Có sao không? Thiên Hâm thật cẩn thận hỏi han, sợ quấy nhiễu đến dáng vẻ nữ sinh đẹp như búp bê..
An Sơ Hạ vừa lắc đầu, trong viện vang lên âm thanh ồn ào. Ngay sau đó liền vang lên âm thanh kỳ bất mãn của Duyệt Duyệt: Đó là cô ta tặng cho cháu! Mặc dù ta là tới mua con dâu, chiếc di động này cũng đã là của cháu!
Tới mua con dâu? Thiên Hâm chần chờ nhìn về phía An Sơ Hạ, trong mắt tràn ngập sự khó hiểu.
Đây là đang nói người nào?
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, rất nhanh vài người liền đứng ở cửa, theo thứ tự là chú Thiên, Từ Duyệt, lại có thêm một người.
Nhị Lại Tử! Thiên Hâm đứng dậy, có chút cảnh giác chắn phía trước cửa sổ phòng An Sơ Hạ: Chú tới nơi này làm gì?
Sắc mặt chú Thiên có chút khó coi, vài bước đi đến, nói với Thiên Hâm: Tiểu Hâm, sao con lại nói chuyện với chú hai như vậy?
Nhị Lại Tử trên đầu hói phân nửa, mang theo vẻ mặt khiến người nhìn liền không thoải mái tươi cười, Ha ha cười nói: Cháu hỏi ta tới để làm gì ư? Ta là tới đón cô con dâu ta mới mua!
Thiên Hâm nghiêng người, quay đầu nhìn An Sơ Hạ.
Tới mua con dâu, chẳng lẽ là chỉ An Sơ Hạ? Anh ta không tin... Điều này sao có thể?
An Sơ Hạ là do bà nội cứu ở trên Lệ Giang, làm sao cô lại là người Nhị Lại tử tới để mua được? Đúng là... Lệ Giang... Chẳng lẽ, An Sơ Hạ là vì không nghĩ muốn gả cho Nhị Lại Tử, cho nên mới nhảy sông tự sát sao?
(Ri: thực sự thỉ chả hiểu sao lại thành mua bán thế này cơ chứ T_T)
Beta: @anhduong2506
Này! Kia không phải là iphone 6 sao?! Một cô nhóc béo bưng một chậu quần áo đi tới: Cô lấy chiếc điện thoại này ở đâu vậy?
Hừ! Từ Duyệt khẽ nhếch cằm, trên mặt làm ra một vẻ kỳ nhạt nhẽo: Là cô gái chúng ta cứu tặng tôi nhá, các người nha, xem đều không có nhìn đến thật sự là iphone 6 đi
Duyệt Duyệt! Từ Hân liếc mắt một cái nhìn qua, trong mắt tràn đầy ý quở trách.
Một chiếc xe đạp đi ngang qua, xa người trên nhìn bên này liếc mắt một cái, không nói được một lời, tiếp tục tiến lên.
Từ duyệt thè lưỡi, nói với cô nhóc béo kia: Nhị Niếp, cô cũng đừng đem chuyện này nói ra bên ngoài, nếu không sẽ cực kỳ phiền phức.
Cô bé tên Nhị Niếp liên tục gật đầu, phóng hạ vẻ mặt bồn y phục, hai tay vỗ vỗ ngực nói: Tất cả thôn Thiên Hộ, ai chẳng biết Nhị Niếp ta miệng kín như bưng?
Là sao? Lần trước mấy người chúng ta trộm khoai lang, là ai tiết lộ ra ngoài?
Tiếng của một nam thanh niên ôn nhu từ từ vang lên, Nhị Niếp mặt đỏ chẳng khác nào mông khỉ, tức giận xoay người sang chỗ khác nói: Anh Thiên Hâm! Không phải nói sẽ không nhắc lại chuyện đó nữa sao? Em cũng không cẩn thận mới nói ra, cũng không phải cố ý.
Anh Thiên Hâm! Từ Duyệt vội vàng đứng lên, nhanh chóng chạy đến, chỉ có Từ Hân sắc mặt vẫn như cũ, vẫn là vẻ mặt nhạt nhẽo, cúi đầu vò quần áo.
Thiên Hâm lên tiếng, hai tay vỗ vỗ vai Nhị Niếp, tiện đà quay đầu nhìn Từ Duyệt nói: Di động của em, anh cảm thấy vẫn nên trả lại người ta thì tốt hơn, anh đi lên thị trấn trên sửa lại, không chừng có thể thân thiện hữu hảo, là có thể liên hệ với người nhà của cô ấy.
Dùng di động của ai cũng không thể liên hệ, sao còn làm việc thiện nữa? Từ Duyệt lắc đầu: Em không cần, nhưng chính cô ấy đã đồng ý cho em.
Từ Duyệt nói xong, kéo Nhị Niếp chạy ra ngoài.
Mưa to qua đi, không khí thôn Thiên Hộ đặc biệt tươi mát, khẽ hít thở, cả cánh mũi đều là hương thơm của mùi hoa quế nhàn nhạt hòa lẫn trong mùi bùn đất, nước trên dòng Lệ Giang tăng rất nhiều. Tuy gọi nó là Lệ Giang, nhưng thật ra đây chỉ là một trong rất nhiều nhánh của sông Lệ Giang lớn, bởi vì chưa từng có người gọi tên nhánh sông này, mà nhánh sông này coi như là dòng chính của nó, cho nên mọi người cũng vẫn gọi tên nó là Lệ Giang.
Thiên Hâm không biết làm gì đành cười cười, đi tới bên cạnh Từ Hân, ngồi xổm xuống nói: Chị Từ Hân, ba tôi đi lên trên trấn bán thịt heo, sẽ lập tức hỏi thăm giúp xem quanh đó có nhà nào có người mất tích không, chúng ta ở nhà chờ tin tức.
Uh m. Từ Hân đem điêu bài xà phòng để qua một bên, cảm kích nói: Thay tôi cám ơn chú Thiên.
Vâng... Thiên Hâm gật gật đầu, tròng mắt xoay xoay, lỗ tai ửng đỏ, trong lòng bàn tay không tự chủ được chảy ra tia mồ hôi: Người kia... cô ấy hiện tại như thế nào?
Từ Hân so với Từ Duyệt và Thiên Hâm bọn họ lớn một tuổi, trong lòng lập tức như gương sáng tỏ, cười cười nói: Tối hôm qua cô ấy ngủ rất ngon, tôi nghe Duyệt Duyệt nói, cô ấy đã có thể tự mình ngồi xuống, nên đã khôi phục rất nhiều. Còn nữa, tôi có mời bác sĩ ở trên thị trấn đến khám cho cô ấy, đã hạ sốt rồi, uống thuốc tầm hai ba ngày nữa sẽ hoàn toàn hồi phục.
Vậy là tốt rồi. Thiên Hâm thở một hơi dài nhẹ nhõm, nhưng biểu hiện trên mặt lại không ổn định, do dự một chút hỏi: Chị Từ Hân, nếu... Nếu cô ấy khỏe lại, có phải là muốn lập tức trở về?
Đó là điều đương nhiên. Từ Hân theo bản năng nói một câu, động tác ngừng lại một chút, nghiêng đầu dò xét Thiên Hâm, trong mắt có chút ý cười: Cậu không phải đối với An Sơ Hạ... Người ta sớm muộn gì cũng phải về, bằng không, thừa dịp hiện tại, cậu đi thăm cô ấy?
Mặt Thiên Hâm đỏ đến tận cổ: Chị Từ Hân, chị lại đoán bậy gì vậy?
Từ Hân còn chưa nói tiếp, bà nội ở trên bờ hô lớn: Hân Hân, con mau chóng giặt xong quần áo rồi trở về, bà cùng Bình Dương lên núi lấy cây dã nhân tham, cũng không biết có thể đào được hay không, đến cơm trưa bà sẽ trở về.
Dạ bà nội! Từ Hân nhanh chóng lên tiếng, cúi đầu thao tác nhanh hơn.
Duyệt Duyệt không biết chạy đi đâu rồi. Thiên Hâm nhìn xung quanh, trong mắt để lộ ra một tia lo lắng: Vậy bây giờ, chẳng phải một mình An Sơ Hạ ở nhà rồi hả?
Là như vậy đó. Từ Hân gật gật đầu, đột nhiên quay đầu lại nhìn Thiên Hâm, cười nói: Cậu giúp tôi về trước xem An Sơ Hạ đi, tôi giặt quần áo xong sẽ trở về.
Rất nhanh, mặt Thiên Hâm lại đỏ, do dự trả lời: Chuyện này... Chuyện này giống như, không... không được tốt lắm. Theo chúng ta hai người, tôi, tôi...
Haiz... Cậu không muốn thì thôi vậy. Từ Hân thở dài, giả làm dáng vẻ lo lắng: An Sơ Hạ ở nhà một mình, nếu khát, sợ là không ai rót nước cho cô ấy uống. Quần áo vẫn còn nhiều như vậy, không thể giặt sạch nhanh được.
Thiên Hâm lập tức đứng lên, vẻ mặt chính nghĩa lẫm nhiên: Bây giờ tôi sẽ đi chăm sóc An Sơ Hạ giúp chị ngay!
Sau khi anh ta nói xong,Từ Hân quay đầu lại, đã thấy chân lướt như bay chạy đi rồi.
Thiên Hâm thở hồng hộc chạy vào trong viện, Đại Hoàng Cẩu phe phẩy cái đuôi chào đón, cúi đầu đi đến liếm giầy Thiên Hâm.
Nhạc Nhạc, Biệt Nháo, ta đi xem An Sơ. Thiên Hâm vượt qua Đại Hoàng Cẩu, Nhạc Nhạc, vội vàng bước đến phòng ngủ của An Sơ Hạ, đến cửa, nhìn thấy An Sơ Hạ vẫn đang ngủ say, sự thấp thỏm trong tim lúc này mới được buông bỏ.
Trong viện Nhạc Nhạc cũng đi tới, nhìn nhìn người xa lạ, lại quay đầu nhìn nhìn Thiên Hâm, lắc lắc cái đuôi rồi tránh ra.
--------------------------------------------------------------
Tại tòa nhà của tập đoàn Tiêu thị, Tiêu Minh Lạc vẻ mặt ủ rũ đi tới phòng họp trên tầng trên, chuyện thứ nhất là hỏi thư kí An Ny của Tiêu Lão Thái Gia về tình hình ở bên kia sông Lệ Giang thế nào rồi.
An Ny lắc đầu: Vẫn chưa có tin tức gì, tôi nghe nói... Lại bắt đầu vớt, mà còn, thiếu gia Thất Lục giống như vậy... Đồng ý phái đội cứu hộ cùng các tập đoàn đi hỗ trợ người bắt đầu vớt rồi. Tiêu Minh Lạc dừng bước, sắc mặt cứng đờ, quay đầu nhìn về phía thư kí An Ny hỏi: Cô nói là, Thất Lục anh ta vậy...
Tựa hồ là ngầm chấp nhận, dù sao đã là ngày thứ ba, ngày hôm qua hè vào thu mưa một trận lớn như vậy, sợ là... An Ny dừng một chút, nhìn khuôn mặt Tiêu Minh Lạc âm trầm, châm chước nói: Từ ngày xảy ra chuyện, thiếu gia Thất Lục vẫn chưa ăn gì, đến cả nước cũng không uống qua. Trong lúc mọi người đang họp, Hàn quản gia gọi điện thoại cho tôi, muốn cậu nếu có thể để ra thời gian, thì đi khuyên nhủ cậu ấy...
Tiêu Minh Lạc nhíu mày: Cậu ấy hiện đang ở nơi nào?
Còn đang ở trên Đội cứu viện Lệ Giang. An Ny vội vàng trả lời.
Tiêu Minh Lạc kéo kéo cà-vạt trên cổ, đưa điện thoại di động cùng văn kiện ném qua một bên cho trợ lý, tiện đà hỏi: Cuộc họp tiếp theo bao giờ thì bắt đầu?
Chín giờ rưỡi. An Ny đối chiếu lịch hành trình, nhanh nhẹn nói: Bây giờ là tám giờ bốn mươi, cậu còn có 40 phút, lái xe đến Lệ Giang nhanh nhất cần 10 phút, nói cách khác, thời gian của cậu chỉ có 20 phút.
Trên mặt Tiêu Minh Lạc sớm đã không còn vẻ mặt đùa giỡn thường thấy, nghiêm nghị nói: Nghĩ biện pháp hoãn cuộc họp nửa giờ.
Điều này... Chỉ sợ không được. An Ny vẻ mặt ngượng nghịu nói: Tối đa tôi cũng chỉ có thể giúp cậu lùi lại 10 phút, ở đó đều là Đại Cổ Đông của Tiêu thị, rất khó trì hoãn.
10 phút... Nói cách khác, anh có nửa giờ đồng hồ. Nửa giờ, vậy là đủ rồi!
Vậy thì lùi lại 10 phút. Rất nhanh, Tiêu Minh Lạc trực tiếp để áo khoác xuống, lấy di động bên trong ra, đem áo khoác ném cho An Ny: Kêu lái xe ở phía dưới chờ, tôi đi xuống ngay.
Vâng ạ An Ny cung kính trả lời, lập tức bấm điện thoại gọi lái xe.
Năm phút đồng hồ sau.
Mau lái nhanh lên. Tiêu Minh lạc không ngừng thúc giục, lái xe lập tức phóng đi kiến anh ta còn chưa kịp cái dây an toàn, không ngừng tránh xe phía trước, nhanh chóng đi đến chỗ Hàn Thất Lục.
Chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên, là Tiêu Lão Thái Gia gọi điện: Minh Lạc à, Giang Nam bên này, vẫn là muốn tiếp tục dấu diếm sao? Ngày mai mới chỉ là Thứ hai, vết thương của cô ấy cũng gần như khôi phục hoàn toàn, buổi sáng ngày mai sẽ ra viện. Sau khi đến Tư Đế Lan, sớm muộn gì cũng sẽ biết.
Giang Nam biết chuyện của An Sơ Hạ, có lẽ sẽ sốt ruột lắm.
Có thể giấu diếm một phút đồng hồ cũng sẽ giấu một phút đồng hồ. Cổ họng Tiêu Minh Lạc có chút khô rát: Khẳng định rằng, cô ấy so với chúng ta càng lo lắng cho Sơ Hạ.
Ta biết rõ, vậy thì cứ như vậy trước đi. Tiêu Lão Thái Gia nói xong, lại thêm vào một câu: Con chú ý đến sức khỏe, có gì không hiểu, có thể gọi điện thoại hỏi ông.
Vâng. Tiêu Minh Lạc trả lời, cúp điện thoại.
Nếu nói ngày hôm qua còn có hi vọng rất lớn có thể tìm thấy An Sơ Hạ, nhưng chập tối lại có trận mưa lớn, xem như đã dập tắt mọi hi vọng trong lòng mọi người.
---------------------------------------------------
Thôn Thiên Hộ.
Cô đã dậy? Thiên Hâm nhìn An Sơ Hạ chậm rãi mở to mắt, vui sướng hỏi han: Cô muốn uống nước sao?
An Sơ Hạ chỉ cảm thấy cổ họng rất khô, tiện gật đầu, người thanh niên bên cạnh cô tay chân lanh lẹ rót nước cho cô, cô tự mình chống hai tay xuống giường ngồi dậy. Dòng nước ấm từ từ chảy xuống cổ họng, lúc này cô mới cảm thấy thư thái một chút, hệ hô hấp đều đã thông thuận rất nhiều.
Có sao không? Thiên Hâm thật cẩn thận hỏi han, sợ quấy nhiễu đến dáng vẻ nữ sinh đẹp như búp bê..
An Sơ Hạ vừa lắc đầu, trong viện vang lên âm thanh ồn ào. Ngay sau đó liền vang lên âm thanh kỳ bất mãn của Duyệt Duyệt: Đó là cô ta tặng cho cháu! Mặc dù ta là tới mua con dâu, chiếc di động này cũng đã là của cháu!
Tới mua con dâu? Thiên Hâm chần chờ nhìn về phía An Sơ Hạ, trong mắt tràn ngập sự khó hiểu.
Đây là đang nói người nào?
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, rất nhanh vài người liền đứng ở cửa, theo thứ tự là chú Thiên, Từ Duyệt, lại có thêm một người.
Nhị Lại Tử! Thiên Hâm đứng dậy, có chút cảnh giác chắn phía trước cửa sổ phòng An Sơ Hạ: Chú tới nơi này làm gì?
Sắc mặt chú Thiên có chút khó coi, vài bước đi đến, nói với Thiên Hâm: Tiểu Hâm, sao con lại nói chuyện với chú hai như vậy?
Nhị Lại Tử trên đầu hói phân nửa, mang theo vẻ mặt khiến người nhìn liền không thoải mái tươi cười, Ha ha cười nói: Cháu hỏi ta tới để làm gì ư? Ta là tới đón cô con dâu ta mới mua!
Thiên Hâm nghiêng người, quay đầu nhìn An Sơ Hạ.
Tới mua con dâu, chẳng lẽ là chỉ An Sơ Hạ? Anh ta không tin... Điều này sao có thể?
An Sơ Hạ là do bà nội cứu ở trên Lệ Giang, làm sao cô lại là người Nhị Lại tử tới để mua được? Đúng là... Lệ Giang... Chẳng lẽ, An Sơ Hạ là vì không nghĩ muốn gả cho Nhị Lại Tử, cho nên mới nhảy sông tự sát sao?
(Ri: thực sự thỉ chả hiểu sao lại thành mua bán thế này cơ chứ T_T)
/914
|