Editor: Phương Hằng
Beta: La Pluie + Vi Vũ
Là sao? Mã Cách nhíu mày, mỉm cười liếc Đỗ Giản Nhiên một cái.
Một cô gái mập mạp, dễ dàng chọc tức nhất, không phải sao?
Tuy nhiên, trong chớp mắt Đỗ Giản Nhiên đã hiểu được, liền phối hợp khoanh tay trước ngực, thong thả bước đến trước mặt Hứa Niệm Niệm nói: Nếu như vậy, bước đầu tiên, là làm cho bọn họ không thể đắc ý. Cô cũng biết, cuộc thi nghệ thuật lớp A đứng nhất. Nếu bây giờ cô còn chưa hành động gì cả, ngày mai hai người đó sẽ đến trước mặt cô khoe khoang về chuyện này. Như thế nào, có thể để cho kẻ ác thành công sao?
Mã Cách cong mặt mày đồng ý nói: Cô thuộc hội học sinh, chắc sẽ có cách để thay đổi tình thế? Các cô bây giờ đứng thứ hai, nếu bọn họ gian lận, các cô sẽ đứng thứ nhất rồi. Đương nhiên, vị trí thứ nhất không quan trọng, quan trọng là...bọn họ không thể khoe khoang trước mặt cô.
Mã Cách nắm chặt quả đấm, vài giây sau, cô lấy điện thoại di động từ trong túi xách ra, hít sâu một hơi, bấm liên tiếp một dãy số.
Cô tuyệt không để cho hai người kia có cơ hội khoe mẽ trước mặt mình.
Xin chào, thưa thầy giáo, em muốn báo cáo một việc...
Hội trường cuộc thi nghệ thuật, đèn đuốc sáng trưng, trên sân khấu, hiệu trưởng đang đứng nghiêm trang phát biểu liên tục.
Quá tuyệt vời, chúng ta đứng thứ nhất, cứ như vậy... Không có ai có thể loại lớp chúng ta ra rồi! Manh Tiểu Nam kích động, dường như vẫn có ý định lúc nữa sau khi tan học cùng đi ăn một bữa thịnh soạn để chúc mừng.
Tiêu Minh Lạc sủng nịnh nói: Em gầy như vậy, nên ăn nhiều một chút...Nhưng trước khi đi ngủ, không nên ăn gì cả. Muốn chúc mừng, ngày mai lễ trao giải kết thúc cùng đi ăn mừng là được.
An Sơ Hạ gật đầu đồng ý: Đã khuya rồi, nên ngủ sớm, ngày mai vẫn còn phải tới trường học.
Bởi vì nghi lễ bế mạc vẫn còn tốn thêm rất nhiều thời gian, trường học sợ mọi người ngủ không đủ, liền chuyển nghi lễ bế mạc và trao giải sang ngày mai. Vừa đúng lúc, ngày mai là thứ Sáu, buổi sáng sau khi trao giải và nghi lễ bế mạc kết thúc là có thể tan học rồi.
Quá nhàm chán rồi! Các cậu đều làm mình mất hứng! Quả thật, tâm trang Manh Tiểu Nam đang không vui.
An Sơ Hạ quay đầu kéo tay áo Hàn Thất Lục xuống, thấp giọng hỏi: Hàn Thất Lục, em nghĩ rằng, chuyện về Hứa Niệm Niệm, là chúng ta không...
Được rồi, không cần đề cập đến chuyện này, anh tuyệt đối không cho bọn họ có cơ hội khoe mẽ trước mặt em. Hàn Thất Lục nói xong, đưa tay trái khoác lên vai cô, chuyển cô đến bên cạnh mình.
Ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên người Hàn Thất Lục, tất cả cảm xúc của cô vào lúc này đều đã bình tĩnh lại, giống như có một phép thuật kì diệu nào đó.
Ôi trời, ai vậy...giáo viên dạy mỹ thuật chạy lên đó làm gì? Manh Tiểu Nam nhìn lên sân khấu nghi hoặc hỏi.
Đang phát biểu đột nhiên thầy Hiệu trưởng ngừng lại, chạy đến chỗ giáo viên mỹ thuật thì thầm gì đó. Nhưng sân khấu ầm ĩ quá mức, bọn họ lại lùi về phía sau, cho nên căn bản không ai nghe thấy họ đang nói điều gì.
Kỳ lạ... Trong lòng An Sơ Hạ thấy kỳ lạ, có chuyện gì xảy ra sao? Lại có thể khiến cho Hiệu trưởng trực tiếp ngừng lại để nói chuyện?
Chẳng lẽ...là động đất!
Tuy nhiên, cách nói này có phần gượng ép, động đất không phải nhanh chóng thông báo cho mọi người lập tức sơ tán sao?
Thưa các vị. Hiệu trưởng một lần nữa cầm lấy micro, giọng nói mang theo một tia xin lỗi: Thật xấu hổ, vừa mới đã xảy ra một việc nhỏ. Tôi cần thông báo trước chuyện này một chút, có người báo lớp A đạt kết quả cao nhất không phải do tự mình làm, mà là nhờ người khác làm hộ. Bởi vì chuyện này rất quan trọng, cho nên, sau khi xem xét lại, kết quả vừa rồi tạm thời xoá bỏ. Buổi sáng ngày mai, trường học sẽ đưa ra kết quả cuối cùng. Bây giờ, tất cả học sinh của các lớp phía dưới, rút lui theo thứ tự, không chen lấn xô đẩy lẫn nhau.
Tốt nhất nên công bố lớp nào đạt giải thưởng nghệ thuật nếu như không phải lớp A! Trong đám người có người đột nhiên lên một câu như vậy, nhất thời khuấy động bầu không khí xôn xao, dẫn đến tất cả mọi người đều nhao nhao nói theo.
Hiệu trưởng đành phải giải thích: Kết quả lớp nào giành giải nhất rất quan trọng, cho nên chuyện này sẽ được công bố vào ngày mai.
Tiếng la ó huyên náo trong đám đông trở nên im bặt, Hiệu trưởng cũng đã nói như vậy, đành chờ kết quả vào ngày mai.
Sơ Hạ! Rút cuộc cũng tìm thấy cậu, tại sao lại thế này? Là ai tố cáo chúng ta rồi hả? Quả thực là ngậm máu phun người! Phỉ Lỵ Á từ xa chạy tới, líu ríu nói không ngừng.
Ai dà! Cậu cũng đừng hỏi, khẳng định là có người ghen ghét chúng ta, cố ý tố cáo để gây náo loạn..! Manh Tiểu Nam nhíu mày, quay đầu cười hì hì nhìn An Sơ Hạ hỏi: Là ai nhỉ, Sơ Hạ?
An Sơ Hạ nãy giờ ngẫm nghĩ lời nói của thầy Hiệu trưởng, hiện giờ mới phục hồi tinh thần lại, cô gật đầu: Đúng, hẳn là có người cố ý chỉnh chúng ta. Nhưng quả thật chúng ta không để cho người khác tới vẽ tranh.
Mặc dù Tố Viện đến để hỗ trợ, nhưng cả hai bàn tay đều không đụng tới màu vẽ, chỉ sắp xếp lại chữ thôi.
Bọn họ hẳn không dám tìm người làm chứng giả, đến để làm chứng chống lại chúng ta, phải không? Nếu quả thật là như vậy, chúng ta nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch! Phỉ Lỵ Á nói xong, nước mắt đã chảy ra.
Tuần lễ văn hóa nghệ thuật này, mỗi người đều phải bỏ nhiều công sức và tiền bạc như vậy, bất cứ ai cũng không nghĩ đến lúc này còn bị người ta phỉ báng! Dường như tất cả mọi sự cố gắng đều uổng phí.
Manh Tiểu Nam an ủi vỗ vai Phỉ Lỵ Á nói: Hẳn là không đâu, chuyện này tất nhiên phải có chứng cớ, nhân chứng khẳng định là không tính.
Tiêu Minh Lạc ở một bên thở dài nói: Nữ sinh các cô thật là phiền toái, danh hiệu đứng nhất nghệ thuật là cái gì, sao ai cũng muốn có.
Tiếng nói vừa dứt, Manh Tiểu Nam liền hung hăng dẫm một cước lên mũi chân của anh.
Tiêu Minh Lạc đau đến mức lập tức liền hét to lên một tiếng.
Chúng ta không nhờ Tố Viện vẽ giúp? Hàn Thất Lục thấp giọng nói, âm thanh không để cho người không biết chuyện nghe thấy được.
Tố Viện? Manh Tiểu Nam chen vào hỏi một câu, trước ngày đó, vừa đúng lúc cô xin phép nghỉ học, cho nên cũng không biết chuyện gì.
Tố Viện? Tiêu Minh Lạc nhịn không được, nghi ngờ nói: Cô ta không phải...
Sự việc là như vậy... An Sơ Hạ đem mọi chuyện nói ra, cô cường điệu nói: Tuy nhiên, người đó chỉ giúp chúng ta sắp xếp lại chữ, còn toàn bộ thời gian đều không đụng vào bức tranh.
Hoá ra là như vậy... Manh Tiểu Nam có vẻ đăm chiêu: Cái này khó trách, khẳng định là có người nhìn thấy đã hiểu lầm, sau đó nghe thấy chúng ta đứng thứ nhất, liền chướng tai gai mắt báo tin cho giáo viên mỹ thuật! Mình cần phải đến hỏi giáo viên mỹ thuật xem ai là người báo tin!
Manh Tiểu Nam nói xong liền vội vàng bước về phía bục giảng, nhưng Hàn Thất Lục khẽ vươn tay liền trực tiếp tóm lấy cổ áo của cô, xách cô trở về trước mặt Tiêu Minh Lạc, nói như gió thoảng mây bay: Bình tĩnh, đừng gây chuyện. Từng giáo viên đã theo dõi, nhà trường nhất định sẽ điều tra lại, đến lúc đó, chỉ cần nói ra sự thật là được. Chỉ sắp chữ một chút, cái này không thể tính là vi phạm quy định.
Hàn Thất Lục vừa nói như vậy, mọi người đều thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Mười mấy phút đồng hồ sau, An Sơ Hạ phụ trách mấy bảng tin thì Phỉ Lỵ Á đến gọi cô tới văn phòng hiệu trưởng. Trong văn phòng, một vài giáo viên đang ngồi uống trà.
Hiệu trưởng, ngài đến rồi. Chủ nhiệm lớp nói xong, liền ngồi xuống cạnh cửa sổ, mà ngồi cạnh chủ nhiệm lớp, chính là giáo viên dạy mỹ thuật.
Học sinh An Sơ Hạ. Hiệu trưởng nhìn thấy cô, có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh trấn định lại, nơi này có nhiều giáo viên khác đang nhìn.
Hiệu trưởng, chúng em thật sự không để người khác tới vẽ tranh hộ. An Sơ Hạ vội vàng giải thích.
Hiệu trưởng xăn ống tay áo lên và nói: Chúng tôi đã mời người giám sát đến đây, nhưng vẫn chưa xem qua. Mọi người đều biết rõ, từng lớp đều trang bị camera giám sát, độ nét rất cao. Nhưng trước khi tra xét theo dõi, tôi hi vọng mọi người có thể nói cụ thể với tôi. Tôi tin tưởng, lời đồn đại không phải không có căn cứ, có thể là hiểu lầm hoặc có thể là sự thật... Như vậy đi, các em nhanh chóng thành thực khai báo sự thật ra đây.
Phương Viên kéo tay An Sơ Hạ, nói: Sơ Hạ, cậu tới nói đi, cậu nói vẫn tốt hơn.
Phương Viên đã nói như vậy, mọi người cũng gật đầu, không hề do dự.
Tốt lắm, An Sơ Hạ, mời em thành thật nói với tôi toàn bộ mọi việc mà các em đã làm. Lúc này, nội dung lời nói của thầy Hiệu trưởng tuy rất nghiêm túc, nhưng biểu hiện trên khuôn mặt ông vẫn mỉm cười tít mắt.
Với ông mà nói, lớp nào đứng nhất chỉ là chuyện nhỏ, đắc tội với Hàn gia mới là chuyện lớn. Lần trước vì An Sơ Hạ, thiếu chút nữa ông phải bỏ việc, hiện tại ông nên đặc biệt chú ý mới phải.
Là như thế này, bức tranh này, là ý tưởng của em nghĩ ra. Em đã nhìn thấy một truyện ngụ ngôn cổ, bên trong có một bức tranh tĩnh , bởi vì cảm thấy quá nhàm chán, nên nghĩ ra viết thêm chữ cho sinh động, đây không xem như vi phạm quy định phải không ạ? An Sơ Hạ ngập ngừng hỏi.
Đương nhiên! Hiệu trưởng gật đầu: Cái này đương nhiên không phải không tuân theo quy định, em tiếp tục nói.
An Sơ Hạ dũng khí nổi lên tiếp tục nói: Có lẽ nên để người trực tiếp làm nói ạ.
Là em. Phương Viên đi về phía trước một bước, nói: Em nghe xong cái này, cảm giác rất tốt, nhưng bức tranh bố cục quá khó, vì thế em liền nghĩ tới một người, Tố Viện.
Tố Viện. Cái tên này vừa nói ra miệng, giáo viên mỹ thuật là người có phản ứng đầu tiên, lập tức liền đứng lên, ngữ khí có chút kích động hỏi han: Cái gì? Em nói sao? Tố Viện đứa nhỏ này đã tới trường học rồi hả?
Tố Viện là một người có tài năng hội hoạ thiên phú, được xưng là thiên tài. Một thiên tài hội họa, lúc ấy ông là giáo viên mỹ thuật trực tiếp dạy Tố Viện, đương nhiên có ấn tượng sâu sắc đối vơi cô.
Thậm chí, gia đình Tố Viện gặp chuyện không may, ông cũng muốn chìa tay giúp đỡ, chỉ là Tố Viện không chấp nhận, cố ý thôi học mà thôi.
Phương Viên có chút bị dọa đến chỗ, chần chừ gật đầu.
Lúc này các giáo viên khác đứng lên, nghiêm túc dò hỏi: Cho nên, không phải các em đã nhờ Tố Viện vẽ tranh giúp đúng không?
Không phải! Phương Viên quyết đoán trả lời, tiện đà quay đầu nhìn về phía An Sơ Hạ nói: Sơ Hạ, đúng không? Cậu hãy đến giải thích đi, mình không biết nói thế nào...
Trường hợp chẳng may nói sai điều gì, mọi trách nhiệm đều đồ lên đầu cô mất.
Beta: La Pluie + Vi Vũ
Là sao? Mã Cách nhíu mày, mỉm cười liếc Đỗ Giản Nhiên một cái.
Một cô gái mập mạp, dễ dàng chọc tức nhất, không phải sao?
Tuy nhiên, trong chớp mắt Đỗ Giản Nhiên đã hiểu được, liền phối hợp khoanh tay trước ngực, thong thả bước đến trước mặt Hứa Niệm Niệm nói: Nếu như vậy, bước đầu tiên, là làm cho bọn họ không thể đắc ý. Cô cũng biết, cuộc thi nghệ thuật lớp A đứng nhất. Nếu bây giờ cô còn chưa hành động gì cả, ngày mai hai người đó sẽ đến trước mặt cô khoe khoang về chuyện này. Như thế nào, có thể để cho kẻ ác thành công sao?
Mã Cách cong mặt mày đồng ý nói: Cô thuộc hội học sinh, chắc sẽ có cách để thay đổi tình thế? Các cô bây giờ đứng thứ hai, nếu bọn họ gian lận, các cô sẽ đứng thứ nhất rồi. Đương nhiên, vị trí thứ nhất không quan trọng, quan trọng là...bọn họ không thể khoe khoang trước mặt cô.
Mã Cách nắm chặt quả đấm, vài giây sau, cô lấy điện thoại di động từ trong túi xách ra, hít sâu một hơi, bấm liên tiếp một dãy số.
Cô tuyệt không để cho hai người kia có cơ hội khoe mẽ trước mặt mình.
Xin chào, thưa thầy giáo, em muốn báo cáo một việc...
Hội trường cuộc thi nghệ thuật, đèn đuốc sáng trưng, trên sân khấu, hiệu trưởng đang đứng nghiêm trang phát biểu liên tục.
Quá tuyệt vời, chúng ta đứng thứ nhất, cứ như vậy... Không có ai có thể loại lớp chúng ta ra rồi! Manh Tiểu Nam kích động, dường như vẫn có ý định lúc nữa sau khi tan học cùng đi ăn một bữa thịnh soạn để chúc mừng.
Tiêu Minh Lạc sủng nịnh nói: Em gầy như vậy, nên ăn nhiều một chút...Nhưng trước khi đi ngủ, không nên ăn gì cả. Muốn chúc mừng, ngày mai lễ trao giải kết thúc cùng đi ăn mừng là được.
An Sơ Hạ gật đầu đồng ý: Đã khuya rồi, nên ngủ sớm, ngày mai vẫn còn phải tới trường học.
Bởi vì nghi lễ bế mạc vẫn còn tốn thêm rất nhiều thời gian, trường học sợ mọi người ngủ không đủ, liền chuyển nghi lễ bế mạc và trao giải sang ngày mai. Vừa đúng lúc, ngày mai là thứ Sáu, buổi sáng sau khi trao giải và nghi lễ bế mạc kết thúc là có thể tan học rồi.
Quá nhàm chán rồi! Các cậu đều làm mình mất hứng! Quả thật, tâm trang Manh Tiểu Nam đang không vui.
An Sơ Hạ quay đầu kéo tay áo Hàn Thất Lục xuống, thấp giọng hỏi: Hàn Thất Lục, em nghĩ rằng, chuyện về Hứa Niệm Niệm, là chúng ta không...
Được rồi, không cần đề cập đến chuyện này, anh tuyệt đối không cho bọn họ có cơ hội khoe mẽ trước mặt em. Hàn Thất Lục nói xong, đưa tay trái khoác lên vai cô, chuyển cô đến bên cạnh mình.
Ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên người Hàn Thất Lục, tất cả cảm xúc của cô vào lúc này đều đã bình tĩnh lại, giống như có một phép thuật kì diệu nào đó.
Ôi trời, ai vậy...giáo viên dạy mỹ thuật chạy lên đó làm gì? Manh Tiểu Nam nhìn lên sân khấu nghi hoặc hỏi.
Đang phát biểu đột nhiên thầy Hiệu trưởng ngừng lại, chạy đến chỗ giáo viên mỹ thuật thì thầm gì đó. Nhưng sân khấu ầm ĩ quá mức, bọn họ lại lùi về phía sau, cho nên căn bản không ai nghe thấy họ đang nói điều gì.
Kỳ lạ... Trong lòng An Sơ Hạ thấy kỳ lạ, có chuyện gì xảy ra sao? Lại có thể khiến cho Hiệu trưởng trực tiếp ngừng lại để nói chuyện?
Chẳng lẽ...là động đất!
Tuy nhiên, cách nói này có phần gượng ép, động đất không phải nhanh chóng thông báo cho mọi người lập tức sơ tán sao?
Thưa các vị. Hiệu trưởng một lần nữa cầm lấy micro, giọng nói mang theo một tia xin lỗi: Thật xấu hổ, vừa mới đã xảy ra một việc nhỏ. Tôi cần thông báo trước chuyện này một chút, có người báo lớp A đạt kết quả cao nhất không phải do tự mình làm, mà là nhờ người khác làm hộ. Bởi vì chuyện này rất quan trọng, cho nên, sau khi xem xét lại, kết quả vừa rồi tạm thời xoá bỏ. Buổi sáng ngày mai, trường học sẽ đưa ra kết quả cuối cùng. Bây giờ, tất cả học sinh của các lớp phía dưới, rút lui theo thứ tự, không chen lấn xô đẩy lẫn nhau.
Tốt nhất nên công bố lớp nào đạt giải thưởng nghệ thuật nếu như không phải lớp A! Trong đám người có người đột nhiên lên một câu như vậy, nhất thời khuấy động bầu không khí xôn xao, dẫn đến tất cả mọi người đều nhao nhao nói theo.
Hiệu trưởng đành phải giải thích: Kết quả lớp nào giành giải nhất rất quan trọng, cho nên chuyện này sẽ được công bố vào ngày mai.
Tiếng la ó huyên náo trong đám đông trở nên im bặt, Hiệu trưởng cũng đã nói như vậy, đành chờ kết quả vào ngày mai.
Sơ Hạ! Rút cuộc cũng tìm thấy cậu, tại sao lại thế này? Là ai tố cáo chúng ta rồi hả? Quả thực là ngậm máu phun người! Phỉ Lỵ Á từ xa chạy tới, líu ríu nói không ngừng.
Ai dà! Cậu cũng đừng hỏi, khẳng định là có người ghen ghét chúng ta, cố ý tố cáo để gây náo loạn..! Manh Tiểu Nam nhíu mày, quay đầu cười hì hì nhìn An Sơ Hạ hỏi: Là ai nhỉ, Sơ Hạ?
An Sơ Hạ nãy giờ ngẫm nghĩ lời nói của thầy Hiệu trưởng, hiện giờ mới phục hồi tinh thần lại, cô gật đầu: Đúng, hẳn là có người cố ý chỉnh chúng ta. Nhưng quả thật chúng ta không để cho người khác tới vẽ tranh.
Mặc dù Tố Viện đến để hỗ trợ, nhưng cả hai bàn tay đều không đụng tới màu vẽ, chỉ sắp xếp lại chữ thôi.
Bọn họ hẳn không dám tìm người làm chứng giả, đến để làm chứng chống lại chúng ta, phải không? Nếu quả thật là như vậy, chúng ta nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch! Phỉ Lỵ Á nói xong, nước mắt đã chảy ra.
Tuần lễ văn hóa nghệ thuật này, mỗi người đều phải bỏ nhiều công sức và tiền bạc như vậy, bất cứ ai cũng không nghĩ đến lúc này còn bị người ta phỉ báng! Dường như tất cả mọi sự cố gắng đều uổng phí.
Manh Tiểu Nam an ủi vỗ vai Phỉ Lỵ Á nói: Hẳn là không đâu, chuyện này tất nhiên phải có chứng cớ, nhân chứng khẳng định là không tính.
Tiêu Minh Lạc ở một bên thở dài nói: Nữ sinh các cô thật là phiền toái, danh hiệu đứng nhất nghệ thuật là cái gì, sao ai cũng muốn có.
Tiếng nói vừa dứt, Manh Tiểu Nam liền hung hăng dẫm một cước lên mũi chân của anh.
Tiêu Minh Lạc đau đến mức lập tức liền hét to lên một tiếng.
Chúng ta không nhờ Tố Viện vẽ giúp? Hàn Thất Lục thấp giọng nói, âm thanh không để cho người không biết chuyện nghe thấy được.
Tố Viện? Manh Tiểu Nam chen vào hỏi một câu, trước ngày đó, vừa đúng lúc cô xin phép nghỉ học, cho nên cũng không biết chuyện gì.
Tố Viện? Tiêu Minh Lạc nhịn không được, nghi ngờ nói: Cô ta không phải...
Sự việc là như vậy... An Sơ Hạ đem mọi chuyện nói ra, cô cường điệu nói: Tuy nhiên, người đó chỉ giúp chúng ta sắp xếp lại chữ, còn toàn bộ thời gian đều không đụng vào bức tranh.
Hoá ra là như vậy... Manh Tiểu Nam có vẻ đăm chiêu: Cái này khó trách, khẳng định là có người nhìn thấy đã hiểu lầm, sau đó nghe thấy chúng ta đứng thứ nhất, liền chướng tai gai mắt báo tin cho giáo viên mỹ thuật! Mình cần phải đến hỏi giáo viên mỹ thuật xem ai là người báo tin!
Manh Tiểu Nam nói xong liền vội vàng bước về phía bục giảng, nhưng Hàn Thất Lục khẽ vươn tay liền trực tiếp tóm lấy cổ áo của cô, xách cô trở về trước mặt Tiêu Minh Lạc, nói như gió thoảng mây bay: Bình tĩnh, đừng gây chuyện. Từng giáo viên đã theo dõi, nhà trường nhất định sẽ điều tra lại, đến lúc đó, chỉ cần nói ra sự thật là được. Chỉ sắp chữ một chút, cái này không thể tính là vi phạm quy định.
Hàn Thất Lục vừa nói như vậy, mọi người đều thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Mười mấy phút đồng hồ sau, An Sơ Hạ phụ trách mấy bảng tin thì Phỉ Lỵ Á đến gọi cô tới văn phòng hiệu trưởng. Trong văn phòng, một vài giáo viên đang ngồi uống trà.
Hiệu trưởng, ngài đến rồi. Chủ nhiệm lớp nói xong, liền ngồi xuống cạnh cửa sổ, mà ngồi cạnh chủ nhiệm lớp, chính là giáo viên dạy mỹ thuật.
Học sinh An Sơ Hạ. Hiệu trưởng nhìn thấy cô, có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh trấn định lại, nơi này có nhiều giáo viên khác đang nhìn.
Hiệu trưởng, chúng em thật sự không để người khác tới vẽ tranh hộ. An Sơ Hạ vội vàng giải thích.
Hiệu trưởng xăn ống tay áo lên và nói: Chúng tôi đã mời người giám sát đến đây, nhưng vẫn chưa xem qua. Mọi người đều biết rõ, từng lớp đều trang bị camera giám sát, độ nét rất cao. Nhưng trước khi tra xét theo dõi, tôi hi vọng mọi người có thể nói cụ thể với tôi. Tôi tin tưởng, lời đồn đại không phải không có căn cứ, có thể là hiểu lầm hoặc có thể là sự thật... Như vậy đi, các em nhanh chóng thành thực khai báo sự thật ra đây.
Phương Viên kéo tay An Sơ Hạ, nói: Sơ Hạ, cậu tới nói đi, cậu nói vẫn tốt hơn.
Phương Viên đã nói như vậy, mọi người cũng gật đầu, không hề do dự.
Tốt lắm, An Sơ Hạ, mời em thành thật nói với tôi toàn bộ mọi việc mà các em đã làm. Lúc này, nội dung lời nói của thầy Hiệu trưởng tuy rất nghiêm túc, nhưng biểu hiện trên khuôn mặt ông vẫn mỉm cười tít mắt.
Với ông mà nói, lớp nào đứng nhất chỉ là chuyện nhỏ, đắc tội với Hàn gia mới là chuyện lớn. Lần trước vì An Sơ Hạ, thiếu chút nữa ông phải bỏ việc, hiện tại ông nên đặc biệt chú ý mới phải.
Là như thế này, bức tranh này, là ý tưởng của em nghĩ ra. Em đã nhìn thấy một truyện ngụ ngôn cổ, bên trong có một bức tranh tĩnh , bởi vì cảm thấy quá nhàm chán, nên nghĩ ra viết thêm chữ cho sinh động, đây không xem như vi phạm quy định phải không ạ? An Sơ Hạ ngập ngừng hỏi.
Đương nhiên! Hiệu trưởng gật đầu: Cái này đương nhiên không phải không tuân theo quy định, em tiếp tục nói.
An Sơ Hạ dũng khí nổi lên tiếp tục nói: Có lẽ nên để người trực tiếp làm nói ạ.
Là em. Phương Viên đi về phía trước một bước, nói: Em nghe xong cái này, cảm giác rất tốt, nhưng bức tranh bố cục quá khó, vì thế em liền nghĩ tới một người, Tố Viện.
Tố Viện. Cái tên này vừa nói ra miệng, giáo viên mỹ thuật là người có phản ứng đầu tiên, lập tức liền đứng lên, ngữ khí có chút kích động hỏi han: Cái gì? Em nói sao? Tố Viện đứa nhỏ này đã tới trường học rồi hả?
Tố Viện là một người có tài năng hội hoạ thiên phú, được xưng là thiên tài. Một thiên tài hội họa, lúc ấy ông là giáo viên mỹ thuật trực tiếp dạy Tố Viện, đương nhiên có ấn tượng sâu sắc đối vơi cô.
Thậm chí, gia đình Tố Viện gặp chuyện không may, ông cũng muốn chìa tay giúp đỡ, chỉ là Tố Viện không chấp nhận, cố ý thôi học mà thôi.
Phương Viên có chút bị dọa đến chỗ, chần chừ gật đầu.
Lúc này các giáo viên khác đứng lên, nghiêm túc dò hỏi: Cho nên, không phải các em đã nhờ Tố Viện vẽ tranh giúp đúng không?
Không phải! Phương Viên quyết đoán trả lời, tiện đà quay đầu nhìn về phía An Sơ Hạ nói: Sơ Hạ, đúng không? Cậu hãy đến giải thích đi, mình không biết nói thế nào...
Trường hợp chẳng may nói sai điều gì, mọi trách nhiệm đều đồ lên đầu cô mất.
/914
|