Khương Viên Viên nghe xong, lập tức bình tĩnh trở lại.
Manh Tiểu Nam thấp giọng hỏi: Ra sao rồi?
An Sơ Hạ lắc lắc đầu, lo lắng đối mặt di động nói: Uh? Mẹ, mẹ có khỏe không?
Đầu dây bên kia lúc này mới vang lên âm thanh Khương Viên Viên: Khoẻ, mẹ có cái gì khoẻ? Bất quá, con vừa rồi nói gì, con nói lại cho mẹ đi, một sự việc không như thế!
A? An Sơ Hạ trên mặt biểu tình sửng sốt.
Khương Viên Viên lại nói thêm: Tiểu Sơ hạ con yên tâm, mẹ làm việc có chừng mực.
Nói xong, Khương Viên Viên liền đem di động tắt đi, nhìn đã ngăn ra thông tin, An Sơ Hạ buồn rầu nhìn Manh Tiểu Nam nói: Giống như có phần mất hứng rồi.
Manh Tiểu Nam che miệng lại rồi cười nói: Nên không phải ăn dấm chua của tớ đi? Tớ có thể tặng cậu, cậu có thể cũng không có?
Manh Tiểu Namq kia nói chỉ do vô nghĩa, An Sơ Hạ trong lòng lo lắng Khương Viên Viên không tới. Lời của bà dường như là không đến đây, đúng là, tính cách Khương Viên Viên kia, thực dễ dàng như vậy liền không tới?
Hàn Thất Lục cùng Tiêu Minh Lạc hình như không có tại căn tin ăn, Lăng Hàn Vũ lại là vì Lăng gia có việc, đã liên tục mấy ngày không có gặp người rồi.
Cơm nước xong, Hàn Thất Lục cùng Tiêu Minh Lạc vẫn lại là không xuất hiện, An Sơ Hạ tiện tay trực tiếp kéo Manh Tiểu Nam đi thể nghệ quán.
Khi đến thể nghệ quán, An Sơ Hạ lại ngoài ý muốn thấy được một người - Lạc Thiếu.
Sơ Hạ. Lạc Thiếu liếc thấy đến chỗ coi, vứt ra đằng sau một chồng giấy A4 gì đó bỏ chạy đến trước mặt cô nói: Nghe nói cô cũng cần phải tham gia diễn xuất? Biểu diễn cái gì vậy?
Mặc kệ hai người vẫn lại là Manh Tiểu Nam, đối với Lạc thiếu đều đã không có gì là tốt đẹp. Đặc biệt An Sơ Hạ, vừa thấy Lạc thiếu đến, cô đã nghĩ tới ngày mà khi đó anh ta cùng Hướng Mạn Quỳ làm những cái chuyện không trong sạch. Chỉ cần suy nghĩ đến, cô đối với Lạc thiếu liền không có gì hoà nhã.
Nhưng người ta chủ động chào hỏi, cô đành phải kiên trì trả lời: Piano độc tấu.
Piano? Lạc thiếu mắt sáng lại: Cũng là, chỉ có Piano mới thích hợp khí chất của cô.
Lời khen ngợi này, An Sơ Hạ xấu hổ ho khan một tiếng, dò hỏi: Anh tới nơi này làm cái gì?
Lạc thiếu gia, người đến kia xem như thế nào? Một nam thanh niên đã chạy tới nói: Tôi đem đèn huỳnh quang dựa theo anh nói đem điều chỉnh độ thấp hơn một chút.
Lời nói của thanh niên làm cho An Sơ Hạ sửng sốt, cô nhớ tới vừa rồi Lạc thiếu hỏi cô có phải cũng cần phải tham gia diễn xuất hay không. Chứng tỏ Lạc thiếu bản thân là không biết cô có biểu diễn.
Cái này càng thêm chắc chắn, Lạc thiếu không phải cố ý đến xem cô, mà là... Ở trong này công tác!
Không khác biệt lắm, thử lại tiết mục kế tiếp. Lạc thiếu phất phất tay, rồi đuổi người thanh niên kia.
An Sơ Hạ mặt lộ vẻ kinh ngạc, Manh Tiểu Nam đã là nhịn không được đành mở miệng: Anh tới chỗ này để làm gì? Người kia như thế nào lại gọi anh là Lạc tiên sinh?
So với người kia mà nói, mọi người gọi anh là Lạc thiếu, mà vừa rồi người kia xưng hô là - Lạc tiên sinh
Lạc thiếu đắc ý cười cười: Cô hẳn tưởng tôi người là chơi bời lêu lổng phải không? Tôi là người trang trí đèn, là một nhóm hơi có chút thành tựu.
Hơi có chút thành tựu, dường như là có phần tự phụ, nhưng An Sơ Hạ nghĩ, chỉ sợ đây là khiêm tốn. Học viện Tư Đế lan là trường học cái gì? Một cái học kỳ học phí liền là mấy chục vạn, mời một người chỉnh đèn khẳng định không mời một người không có tiếng tăm gì đến.
Anh vất vả rồi. An Sơ Hạ lễ phép tính gật đầu một cái, trên mặt cũng không có quá nhiều biểu tình.
Lạc thiếu dường như là đã quen với thái độ ôn hoà của cô, vẫn bộ dáng như cũ cười hề hề, nhìn cô hỏi: Tiết mục của cô là thứ mấy vậy?
Thứ ba. Cô thành thật trả lời.
Bất quá nghe nói Lạc thiếu là một người chỉnh đèn, cô trái lại đối với hình tượng đổi mới của anh chỉ là nhất thời, Lạc thiếu ít nhất, không phải là một thiếu gia chơi bời lêu lổng.
A, đó chính là cái này rồi. Lạc thiếu nói, đem ánh mắt hướng về bố trí sân khấu gần như hoàn mỹ: Để cho tôi đoán, trang phục diễn xuất của cô là cái gì.
An Sơ Hạ không nghĩ muốn nói chuyện cùng anh ta quá nhiều, nhớ lại kiếm cớ đi đến hậu trường, nhưng Manh Tiểu Nam lại có hưng hỏi han: Anh nói xem, là cái gì.
Màu đỏ. Lạc thiếu quyết đoán nói.
Với chức chỉnh đèn này, anh trong công tác cơ hồ là tiếng tăm lừng lẫy. Mà ngọn đèn hiệu quả cùng nhan sắc y phục diễn viên tất nhiên là muốn tương đối hoà vào lẫn nhau, nếu không, ngọn đèn xuất lai hiệu quả nhất định bị giảm bớt.
Cho nên anh ta mới nói ra Màu đỏ , An Sơ Hạ lập tức sửng sốt.
Váy của cô, rõ ràng là màu xanh nhạt, còn màu đỏ kia quả thực là sai nhiều lắm. Bằng không, Lạc thiếu liền là một cái không thấy ánh đèn, căn bản chính là phối hợp màu đỏ y phục với ngọn đèn!
Màu đỏ? Manh Tiểu Nam nhíu mi nhìn về phía cô, lẩm bẩm nói: Không phải đâu? Tôi cảm thấy được như thế, màu đỏ cùng Piano giống như có phần không quá hợp đi? Mà còn... Sơ Hạ, cậu không phải không thích màu đỏ sao?
An Sơ Hạ gật gật đầu rồi lại lắc đầu, sau cùng đưa ánh mắt rơi vào trên người Lạc thiếu, thật có chút có lỗi nói: Quần áo của ta, là lục sắc, căn bản không phải màu đỏ.
Kinh ngạc, Lạc thiếu trên mặt hiện lên từng chút kinh ngạc.
Không có khả năng! Nháy mắt tiếp theo, anh khẳng định nói: Ngọn đèn này, chỉ phù hợp vs y phục màu đỏ, mà là sắc đỏ thẫm, nếu là y phục lục sắc mặc vào để diễn xuất, khi ngọn đèn kia chiếu vào coi, quần áo của cô liền không là lục sắc rồi... Tôi tuyệt đối không nhìn lầm.
An Sơ Hạ sửng sốt, Manh Tiểu Nam lần này trái lại phản ứng, tiến lên một bước liền vội vàng hỏi: Anh đáng tin không? Ngọn đèn này thật sự là phù hợp với y phục màu đỏ?
Lạc thiếu tự biết trong họ cảm nhận hình tượng chính mình không tốt lắm, để chứng minh, anh nói một câu Chờ sau đó liền vội vội vàng vàng đi đến chỗ một nhân viên công tác phía trước, lấy trong tay anh ta mở ra một tấm giấy bước nhanh đi đến trước mặt các cô: Cho.
An Sơ Hạ không rõ chân tướng tiếp nhận tờ giấy kia, trên tờ giấy kia, đúng là viết các tiết mục,người diễn xuất và nhan sắc mặc quần áo. Mà tiết mục của cô ở mặt sau, tiêu, đúng là ba chữ Sắc đỏ thẫm .
Đầu cô lúc này cảm thấy được có chút choáng.
Làm sao có thể...
Manh Tiểu Nam cũng thấy được ba chữ Sắc đỏ thẫm kia,tay nắm chặt quả đấm, căm giận nói: Nhất định là người kia, cố ý giúp cậu báo tiết mục, lại cố ý đem trang diễn xuất của cậu báo thành Sắc đỏ thẫm !
A..., lại là người kia.
So với việc Manh Tiểu Nam trên mặt cơ hồ muốn Bạo Tẩu biểu tình, An Sơ Hạ trái lại có vẻ cực kì bình tĩnh.
Quay đầu nhìn Lạc thiếu, vẻ mặt nghiêm hỏi han: Hiện tại thay đổi, còn kịp sao?
Đương nhiên. Lạc thiếu cũng đã hiểu là có người muốn ngáng chân An Sơ Hạ, anh một bộ dạng biểu tình Cứ tin tưởng ở tôi , đối với An Sơ Hạ nói: Cô yên tâm, tôi ở nơi này đúng là người chỉnh đèn, thời gian cực kỳ đầy đủ, các cô đi nhìn xem trước hậu trường, xem có phải trang phục diễn xuất bị đánh tráo hay không. Nếu là vậy thì khẩn trương đi tìm một bộ quần áo khác, để thay thế bộ bị đánh tráo. Nếu không đổi, ta cứ dựa theo màu xanh nhạt đó, các cô nhìn cho kĩ rồi sau đó cho tôi biết một phen, tôi liền đứng ở chỗ này .
Manh Tiểu Nam thấp giọng hỏi: Ra sao rồi?
An Sơ Hạ lắc lắc đầu, lo lắng đối mặt di động nói: Uh? Mẹ, mẹ có khỏe không?
Đầu dây bên kia lúc này mới vang lên âm thanh Khương Viên Viên: Khoẻ, mẹ có cái gì khoẻ? Bất quá, con vừa rồi nói gì, con nói lại cho mẹ đi, một sự việc không như thế!
A? An Sơ Hạ trên mặt biểu tình sửng sốt.
Khương Viên Viên lại nói thêm: Tiểu Sơ hạ con yên tâm, mẹ làm việc có chừng mực.
Nói xong, Khương Viên Viên liền đem di động tắt đi, nhìn đã ngăn ra thông tin, An Sơ Hạ buồn rầu nhìn Manh Tiểu Nam nói: Giống như có phần mất hứng rồi.
Manh Tiểu Nam che miệng lại rồi cười nói: Nên không phải ăn dấm chua của tớ đi? Tớ có thể tặng cậu, cậu có thể cũng không có?
Manh Tiểu Namq kia nói chỉ do vô nghĩa, An Sơ Hạ trong lòng lo lắng Khương Viên Viên không tới. Lời của bà dường như là không đến đây, đúng là, tính cách Khương Viên Viên kia, thực dễ dàng như vậy liền không tới?
Hàn Thất Lục cùng Tiêu Minh Lạc hình như không có tại căn tin ăn, Lăng Hàn Vũ lại là vì Lăng gia có việc, đã liên tục mấy ngày không có gặp người rồi.
Cơm nước xong, Hàn Thất Lục cùng Tiêu Minh Lạc vẫn lại là không xuất hiện, An Sơ Hạ tiện tay trực tiếp kéo Manh Tiểu Nam đi thể nghệ quán.
Khi đến thể nghệ quán, An Sơ Hạ lại ngoài ý muốn thấy được một người - Lạc Thiếu.
Sơ Hạ. Lạc Thiếu liếc thấy đến chỗ coi, vứt ra đằng sau một chồng giấy A4 gì đó bỏ chạy đến trước mặt cô nói: Nghe nói cô cũng cần phải tham gia diễn xuất? Biểu diễn cái gì vậy?
Mặc kệ hai người vẫn lại là Manh Tiểu Nam, đối với Lạc thiếu đều đã không có gì là tốt đẹp. Đặc biệt An Sơ Hạ, vừa thấy Lạc thiếu đến, cô đã nghĩ tới ngày mà khi đó anh ta cùng Hướng Mạn Quỳ làm những cái chuyện không trong sạch. Chỉ cần suy nghĩ đến, cô đối với Lạc thiếu liền không có gì hoà nhã.
Nhưng người ta chủ động chào hỏi, cô đành phải kiên trì trả lời: Piano độc tấu.
Piano? Lạc thiếu mắt sáng lại: Cũng là, chỉ có Piano mới thích hợp khí chất của cô.
Lời khen ngợi này, An Sơ Hạ xấu hổ ho khan một tiếng, dò hỏi: Anh tới nơi này làm cái gì?
Lạc thiếu gia, người đến kia xem như thế nào? Một nam thanh niên đã chạy tới nói: Tôi đem đèn huỳnh quang dựa theo anh nói đem điều chỉnh độ thấp hơn một chút.
Lời nói của thanh niên làm cho An Sơ Hạ sửng sốt, cô nhớ tới vừa rồi Lạc thiếu hỏi cô có phải cũng cần phải tham gia diễn xuất hay không. Chứng tỏ Lạc thiếu bản thân là không biết cô có biểu diễn.
Cái này càng thêm chắc chắn, Lạc thiếu không phải cố ý đến xem cô, mà là... Ở trong này công tác!
Không khác biệt lắm, thử lại tiết mục kế tiếp. Lạc thiếu phất phất tay, rồi đuổi người thanh niên kia.
An Sơ Hạ mặt lộ vẻ kinh ngạc, Manh Tiểu Nam đã là nhịn không được đành mở miệng: Anh tới chỗ này để làm gì? Người kia như thế nào lại gọi anh là Lạc tiên sinh?
So với người kia mà nói, mọi người gọi anh là Lạc thiếu, mà vừa rồi người kia xưng hô là - Lạc tiên sinh
Lạc thiếu đắc ý cười cười: Cô hẳn tưởng tôi người là chơi bời lêu lổng phải không? Tôi là người trang trí đèn, là một nhóm hơi có chút thành tựu.
Hơi có chút thành tựu, dường như là có phần tự phụ, nhưng An Sơ Hạ nghĩ, chỉ sợ đây là khiêm tốn. Học viện Tư Đế lan là trường học cái gì? Một cái học kỳ học phí liền là mấy chục vạn, mời một người chỉnh đèn khẳng định không mời một người không có tiếng tăm gì đến.
Anh vất vả rồi. An Sơ Hạ lễ phép tính gật đầu một cái, trên mặt cũng không có quá nhiều biểu tình.
Lạc thiếu dường như là đã quen với thái độ ôn hoà của cô, vẫn bộ dáng như cũ cười hề hề, nhìn cô hỏi: Tiết mục của cô là thứ mấy vậy?
Thứ ba. Cô thành thật trả lời.
Bất quá nghe nói Lạc thiếu là một người chỉnh đèn, cô trái lại đối với hình tượng đổi mới của anh chỉ là nhất thời, Lạc thiếu ít nhất, không phải là một thiếu gia chơi bời lêu lổng.
A, đó chính là cái này rồi. Lạc thiếu nói, đem ánh mắt hướng về bố trí sân khấu gần như hoàn mỹ: Để cho tôi đoán, trang phục diễn xuất của cô là cái gì.
An Sơ Hạ không nghĩ muốn nói chuyện cùng anh ta quá nhiều, nhớ lại kiếm cớ đi đến hậu trường, nhưng Manh Tiểu Nam lại có hưng hỏi han: Anh nói xem, là cái gì.
Màu đỏ. Lạc thiếu quyết đoán nói.
Với chức chỉnh đèn này, anh trong công tác cơ hồ là tiếng tăm lừng lẫy. Mà ngọn đèn hiệu quả cùng nhan sắc y phục diễn viên tất nhiên là muốn tương đối hoà vào lẫn nhau, nếu không, ngọn đèn xuất lai hiệu quả nhất định bị giảm bớt.
Cho nên anh ta mới nói ra Màu đỏ , An Sơ Hạ lập tức sửng sốt.
Váy của cô, rõ ràng là màu xanh nhạt, còn màu đỏ kia quả thực là sai nhiều lắm. Bằng không, Lạc thiếu liền là một cái không thấy ánh đèn, căn bản chính là phối hợp màu đỏ y phục với ngọn đèn!
Màu đỏ? Manh Tiểu Nam nhíu mi nhìn về phía cô, lẩm bẩm nói: Không phải đâu? Tôi cảm thấy được như thế, màu đỏ cùng Piano giống như có phần không quá hợp đi? Mà còn... Sơ Hạ, cậu không phải không thích màu đỏ sao?
An Sơ Hạ gật gật đầu rồi lại lắc đầu, sau cùng đưa ánh mắt rơi vào trên người Lạc thiếu, thật có chút có lỗi nói: Quần áo của ta, là lục sắc, căn bản không phải màu đỏ.
Kinh ngạc, Lạc thiếu trên mặt hiện lên từng chút kinh ngạc.
Không có khả năng! Nháy mắt tiếp theo, anh khẳng định nói: Ngọn đèn này, chỉ phù hợp vs y phục màu đỏ, mà là sắc đỏ thẫm, nếu là y phục lục sắc mặc vào để diễn xuất, khi ngọn đèn kia chiếu vào coi, quần áo của cô liền không là lục sắc rồi... Tôi tuyệt đối không nhìn lầm.
An Sơ Hạ sửng sốt, Manh Tiểu Nam lần này trái lại phản ứng, tiến lên một bước liền vội vàng hỏi: Anh đáng tin không? Ngọn đèn này thật sự là phù hợp với y phục màu đỏ?
Lạc thiếu tự biết trong họ cảm nhận hình tượng chính mình không tốt lắm, để chứng minh, anh nói một câu Chờ sau đó liền vội vội vàng vàng đi đến chỗ một nhân viên công tác phía trước, lấy trong tay anh ta mở ra một tấm giấy bước nhanh đi đến trước mặt các cô: Cho.
An Sơ Hạ không rõ chân tướng tiếp nhận tờ giấy kia, trên tờ giấy kia, đúng là viết các tiết mục,người diễn xuất và nhan sắc mặc quần áo. Mà tiết mục của cô ở mặt sau, tiêu, đúng là ba chữ Sắc đỏ thẫm .
Đầu cô lúc này cảm thấy được có chút choáng.
Làm sao có thể...
Manh Tiểu Nam cũng thấy được ba chữ Sắc đỏ thẫm kia,tay nắm chặt quả đấm, căm giận nói: Nhất định là người kia, cố ý giúp cậu báo tiết mục, lại cố ý đem trang diễn xuất của cậu báo thành Sắc đỏ thẫm !
A..., lại là người kia.
So với việc Manh Tiểu Nam trên mặt cơ hồ muốn Bạo Tẩu biểu tình, An Sơ Hạ trái lại có vẻ cực kì bình tĩnh.
Quay đầu nhìn Lạc thiếu, vẻ mặt nghiêm hỏi han: Hiện tại thay đổi, còn kịp sao?
Đương nhiên. Lạc thiếu cũng đã hiểu là có người muốn ngáng chân An Sơ Hạ, anh một bộ dạng biểu tình Cứ tin tưởng ở tôi , đối với An Sơ Hạ nói: Cô yên tâm, tôi ở nơi này đúng là người chỉnh đèn, thời gian cực kỳ đầy đủ, các cô đi nhìn xem trước hậu trường, xem có phải trang phục diễn xuất bị đánh tráo hay không. Nếu là vậy thì khẩn trương đi tìm một bộ quần áo khác, để thay thế bộ bị đánh tráo. Nếu không đổi, ta cứ dựa theo màu xanh nhạt đó, các cô nhìn cho kĩ rồi sau đó cho tôi biết một phen, tôi liền đứng ở chỗ này .
/914
|