Tới địa ngục đi tiểu tử! Khương Viên Viên hung hăng trợn mắt nhìn một cái: Hàn quản gia nói con cùng Tiêu Minh Lạc bọn họ đi chơi? Làm thế nào cũng không mang theo An Sơ Hạ hả?
Anh rõ ràng là đi đến nhà Hướng Mạn Quỳ, xem ra Hàn quản gia vì không lắm chuyện, cố ý nói với Khương Viên Viên là cùng tiêu Minh Lạc bọn họ đi chơi. Thất Lục bất động thanh sắc vội đổi đề tài: Bố lúc nào thì trở lại?
Ngày mai, làm gì? Khương Viên Viên liếc mắt: Bố con các ngươi bình thường lãnh ngôn lãnh ngữ, con khẳng định không phải là nhớ ông ta, có chuyện gì muốn tìm sao?
Không có sao, chỉ là muốn hỏi ông ta là có muốn tiếp tục bán hàng từ thiện thì con sẽ đi lấy danh sách cô nhi viện. Hàn Thất Lục vừa nói cước bộ đã đi ra ngoài.
Sau khi cơm nước xong liền trở về gian phòng, khóa cửa phòng, nhìn hồ sơ bệnh án dưới ánh đèn. Nói là bệnh án nhưng thật ra thì chỉ là một tập giấy với kết quả siêu âm định kỳ, thấy cuối cùng đã là chín nhiều tháng kiểm tra, xem ra Hướng Mạn Quỳ sinh đứa bé đó.
Cái này thật kỳ quái, Hướng Mạn Quỳ là người cẩn thận như vậy, làm sao sẽ đem con sinh hạ tới... Nhưng bố của đứa bé, là ai?
Nếu nguyện ý thì phải đem đứa bé đó đến chỗ người đàn ông kia nói rõ cô rất yêu anh ta, nhưng tại sao vừa trở lại Trung Quốc, liền trở lại bên cạnh anh?
Thất Lục thật sự là không nghĩ ra, nhức đầu địa xoa huyệt Thái Dương.
Bất quá trước mắt, cái để cho anh chú ý hơn chính là... Anh không cẩn thận nghe được lời của Khương Viên Viên, nhưng như thế là có ý gì?
Lợi dụng An Sơ Hạ... An Sơ Hạ có cái gì tốt để lợi dụng?
Sẽ nhất điểm giải quyết xong chuyện của Hướng Mạn Quỳ, lần nữa sẽ trở lại bên em!
Mấy ngày liên tiếp trôi qua quá bình thản, An Sơ Hạ đã hẹn Manh Tiểu Nam thứ Sau sau khi tan học sẽ cùng cô đi chọn quần áo để đến ra mắt nhà họ Tiêu. Vừa tan học cũng không biết Hàn Thất Lục đã đến nơi nào, cô cũng không hỏi, để Hàn quản gia trở về sau đó cùng Manh Tiểu Nam lên xe buýt.Cỏ vẻ lâu rồi chưa ngồi xe buýt.
Trên xe buýt người rất đông, phải chen nhau, nhưng hình như không có người của Tư Đế Lan, những người đó kiểu gì cũng sẽ phái xe tới đón, không có ai mà chen đi xe buýt.
Qua mấy trạm sau, ít người đi một chút, họ cuối cùng cũng có chỗ mà ngồi.
An Sơ Hạ, cậu nói, người của Tiêu gia có đem tảo ra mà xua đuổi tôi đi không? Manh Tiểu Nam mặc dù là nửa đùa nửa thật, nhưng là An Sơ Hạ nhìn ra được cô thật đang khẩn trương.
Cô đưa tay ra cầm tay Manh Tiểu Nam: Cậu bây giờ khí thế đi đâu hết rồi vậy? Muốn bọn họ đem tảo đem đuổi cậu đi thật, cậu liền quỳ ở nơi đó mặc cho bọn họ đuổi. Bọn họ còn có thể động thủ đem cậu mang đi sao?
Manh Tiểu Nam bị vẻ mặt nghiêm túc của Sơ Hạ chọc cười một trận.
Đến chợ, hai người đầu tiên là đi ăn bữa tốt rồi mới đi mua quần áo. An Sơ Hạ nhớ tới lần trước Khương Viên Viên mang cô đến nơi này, thật không tệ, liền dẫn Manh Tiểu Nam đi. Chẳng qua là không nghĩ tới, trên đường đi lại gặp một vị khách không mời.
Thôi nào, để cho thiếu gia hôn một cái. Tên đàn ông quấn lấy người phụ nữ với khuôn mặt lạnh nhạt, nở một nụ cười hoài nghi.
Đó không phải là người ngồi trực thăng đem hoa đến tặng cậu hôm ấy sao? Manh Tiểu Nam dụi mắt vài lần mới dám hỏi An Sơ Hạ.
An Sơ Hạ lắc đầu một cái: Liền làm như không thấy, chúng ta đi thôi.
Hai người cố ý muốn băng qua đường để tránh bọn họ, nhưng là xe cộ cứ qua lại, không để cho tránh, gần như mất kiên nhẫn, Manh Tiểu Nam đi lướt qua chiếc xe Tiếp xúc thân mật đó!
Cẩn thận! An Sơ Hạ kêu lên một tiếng, kéo Manh Tiểu Nam: cậu liền không thể không nhìn xe mà đi được à?
Anh rõ ràng là đi đến nhà Hướng Mạn Quỳ, xem ra Hàn quản gia vì không lắm chuyện, cố ý nói với Khương Viên Viên là cùng tiêu Minh Lạc bọn họ đi chơi. Thất Lục bất động thanh sắc vội đổi đề tài: Bố lúc nào thì trở lại?
Ngày mai, làm gì? Khương Viên Viên liếc mắt: Bố con các ngươi bình thường lãnh ngôn lãnh ngữ, con khẳng định không phải là nhớ ông ta, có chuyện gì muốn tìm sao?
Không có sao, chỉ là muốn hỏi ông ta là có muốn tiếp tục bán hàng từ thiện thì con sẽ đi lấy danh sách cô nhi viện. Hàn Thất Lục vừa nói cước bộ đã đi ra ngoài.
Sau khi cơm nước xong liền trở về gian phòng, khóa cửa phòng, nhìn hồ sơ bệnh án dưới ánh đèn. Nói là bệnh án nhưng thật ra thì chỉ là một tập giấy với kết quả siêu âm định kỳ, thấy cuối cùng đã là chín nhiều tháng kiểm tra, xem ra Hướng Mạn Quỳ sinh đứa bé đó.
Cái này thật kỳ quái, Hướng Mạn Quỳ là người cẩn thận như vậy, làm sao sẽ đem con sinh hạ tới... Nhưng bố của đứa bé, là ai?
Nếu nguyện ý thì phải đem đứa bé đó đến chỗ người đàn ông kia nói rõ cô rất yêu anh ta, nhưng tại sao vừa trở lại Trung Quốc, liền trở lại bên cạnh anh?
Thất Lục thật sự là không nghĩ ra, nhức đầu địa xoa huyệt Thái Dương.
Bất quá trước mắt, cái để cho anh chú ý hơn chính là... Anh không cẩn thận nghe được lời của Khương Viên Viên, nhưng như thế là có ý gì?
Lợi dụng An Sơ Hạ... An Sơ Hạ có cái gì tốt để lợi dụng?
Sẽ nhất điểm giải quyết xong chuyện của Hướng Mạn Quỳ, lần nữa sẽ trở lại bên em!
Mấy ngày liên tiếp trôi qua quá bình thản, An Sơ Hạ đã hẹn Manh Tiểu Nam thứ Sau sau khi tan học sẽ cùng cô đi chọn quần áo để đến ra mắt nhà họ Tiêu. Vừa tan học cũng không biết Hàn Thất Lục đã đến nơi nào, cô cũng không hỏi, để Hàn quản gia trở về sau đó cùng Manh Tiểu Nam lên xe buýt.Cỏ vẻ lâu rồi chưa ngồi xe buýt.
Trên xe buýt người rất đông, phải chen nhau, nhưng hình như không có người của Tư Đế Lan, những người đó kiểu gì cũng sẽ phái xe tới đón, không có ai mà chen đi xe buýt.
Qua mấy trạm sau, ít người đi một chút, họ cuối cùng cũng có chỗ mà ngồi.
An Sơ Hạ, cậu nói, người của Tiêu gia có đem tảo ra mà xua đuổi tôi đi không? Manh Tiểu Nam mặc dù là nửa đùa nửa thật, nhưng là An Sơ Hạ nhìn ra được cô thật đang khẩn trương.
Cô đưa tay ra cầm tay Manh Tiểu Nam: Cậu bây giờ khí thế đi đâu hết rồi vậy? Muốn bọn họ đem tảo đem đuổi cậu đi thật, cậu liền quỳ ở nơi đó mặc cho bọn họ đuổi. Bọn họ còn có thể động thủ đem cậu mang đi sao?
Manh Tiểu Nam bị vẻ mặt nghiêm túc của Sơ Hạ chọc cười một trận.
Đến chợ, hai người đầu tiên là đi ăn bữa tốt rồi mới đi mua quần áo. An Sơ Hạ nhớ tới lần trước Khương Viên Viên mang cô đến nơi này, thật không tệ, liền dẫn Manh Tiểu Nam đi. Chẳng qua là không nghĩ tới, trên đường đi lại gặp một vị khách không mời.
Thôi nào, để cho thiếu gia hôn một cái. Tên đàn ông quấn lấy người phụ nữ với khuôn mặt lạnh nhạt, nở một nụ cười hoài nghi.
Đó không phải là người ngồi trực thăng đem hoa đến tặng cậu hôm ấy sao? Manh Tiểu Nam dụi mắt vài lần mới dám hỏi An Sơ Hạ.
An Sơ Hạ lắc đầu một cái: Liền làm như không thấy, chúng ta đi thôi.
Hai người cố ý muốn băng qua đường để tránh bọn họ, nhưng là xe cộ cứ qua lại, không để cho tránh, gần như mất kiên nhẫn, Manh Tiểu Nam đi lướt qua chiếc xe Tiếp xúc thân mật đó!
Cẩn thận! An Sơ Hạ kêu lên một tiếng, kéo Manh Tiểu Nam: cậu liền không thể không nhìn xe mà đi được à?
/914
|