Con suy nghĩ một chút cho Hàn Vũ đi, tiểu tử này thoạt nhìn thì không ra hình dáng gì, thật ra thì ý định rất nhỏ, từ từ tiếp xúc con sẽ phát hiện nó cũng không thua kém so với tiểu tử Hàn Thất Lục kia. Lăng Lão thái gia vừa nói, nhìn về phía cửa: Con đi đi, lời nên nói cũng đã nói, con đi xem tiểu tử kia một chút đi. Mặc dù ông không biết xảy ra chuyện gì, nhưng tiểu tử kia tâm tình khẳng định rất tệ.
An Sơ Hạ gật đầu đứng dậy, bởi vì ngồi dưới đất quá lâu, giờ đứng đứng dậy cô cũng cảm giác chân của mình tê dại dữ dội, giống như là có mấy ngàn, mấy vạn Tiểu Trùng tử di chuyển ở lòng bàn chân.
Như vậy, con đi xem Hàn Vũ. An Sơ Hạ vừa nói, hướng về phía Lăng Lão thái gia gật đầu, xoay người mở cửa đi ra ngoài.
Người bên ngoài luôn luôn chờ, cô liền để cho người nọ dẫn đường đi xem Lăng Hàn Vũ. Đi một lát, cuối cùng cô cũng đến, vì cửa phòng Lăng Hàn Vũ đóng chặt, người dẫn đường cũng không có chủ động giúp cô mở ra, mà chỉ nói là: An tiểu thư cô vào đi, một lát nữa tôi đến dẫn cô đi ra ngoài.
An Sơ Hạ gật đầu, đừng nói nơi này hành lang quá rộng lớn, nếu như không ai dẫn đường cô thật đúng là sẽ lạc đường.
Sau khi người dẫn đường đi, cô nhìn cánh cửa đang đóng chặt, hít sâu một hơi mới tiến lên mở cửa.
Nhưng không nghĩ, cửa này mới mở ra, một vật liền hướng đến cô bên này đập tới. Nếu không phải là vật kia đập lệch, gương mặt này của cô thế nào cũng bị hủy hoại!
Cút ra ngoài! Lăng Hàn Vũ giọng nói vang lên, giọng nói có chút khàn khàn.
Lúc này trời đã tối xuống, bên trong gian phòng lại không có mở đèn, An Sơ Hạ căn bản không thấy được tình hình bên trong. Chẳng qua là nhớ gian phòng Lăng Lão thái gia có chốt mở đèn tựa hồ là ở bên cạnh cửa.
Nếu là cùng nóc phòng ốc, chốt mở kia vị trí cũng cũng không khác biệt lắm. An Sơ Hạ nghĩ như vậy, đang ở một mảnh trong bóng tối lục lọi chốt mở, quả nhiên tìm thấy, chờ cô đè chốt mở xuống, cả gian phòng cũng sáng lên.
Đột nhiên ánh sáng để cho ánh mắt của cô có chút không thích ứng nhưng cô rất nhanh liền khôi phục như cũ.
Cô từ bên này nhìn sang, vừa đúng có thể hướng về phía một cái bàn đặt ở chính giữa gian phòng ngay. Lăng Hàn Vũ liền nằm ở bên cạnh cái bàn, ở bên chân của cậu ta ném đầy các bình rượu.
Lăng Hàn Vũ tựa hồ cũng là không thích ứng ánh sáng, An Sơ Hạ nhìn cậu ta híp mắt một lúc lâu mới mở miệng nói: Tại sao là cô?
Khó trách người giúp việc nhà cậu không cùng tôi đi vào, nguyên nhân là đi vào sẽ có nguy hiểm đếntính mạng. An Sơ Hạ giả bộ làm ra một bộ dáng bừng tỉnh, nhấc chân từ từ đi tới.
Lăng Hàn Vũ lập tức từ dưới đất ngồi dậy, trong mắt có một tia hốt hoảng: Cô tới làm cái gì? Có phải ông gọi cho cô tới?
An Sơ Hạ lắc đầu một cái, dừng bước nói: Lăng Lão thái gia mới không rảnh gọi điện thoại cho một nhận vật hỏ bé như tôi, chẳng qua là hôm nay lúc huấn luyện không thấy anh, về nhà đi ngang qua nơi này thì vào thăm anh một chút.
Oh, ra vậy... Lăng Hàn Vũ đưa một tay sửa lại tóc của mình: Vậy cô có thể đi, tôi không có chết.
Này giống như cậu hạ lệnh đuổi khách. An Sơ Hạ vừa nói đưa tay đẩy Lăng Hàn Vũ một cái.
Lại không nghĩ rằng, Lăng Hàn Vũ giờ phút này còn là hỗn loạn, trạng thái vẫn chưa có hoàn toàn tỉnh rượu, bị lực đạo của cô đẩy như vậy, cả người cũng lui về phía sau ngã đi.
An Sơ Hạ không biết dùng lực nhẹ như vậy liền đem Lăng Hàn Vũ đẩy ngã, muốn đưa tay cứu cậu ta đã không còn kịp rồi, cứ trơ mắt như vậy nhìn Lăng Hàn Vũ chạm đất.
Bất quá may mắn là đầu vừa đúng đập vào trên đệm, cũng không có chuyện gì lớn.
An Sơ Hạ thở phào nhẹ nhõm đồng thời ngồi xuống ở bên người Lăng Hàn Vũ, nhưng lần này cô thông minh, không có ngồi theo quy củ, tránh cho lát nữa lại bị tê chân. Nha đầu của tôi! Lăng Hàn Vũ la lên một tiếng, vươn tay ra: Còn không mau kéo tôi đứng lên, nếu làm tôi bị thương, có bán cô cũng không bồi thường nổi!
Cậu làm tôi sợ muốn chết! Cô đem Lăng Hàn Vũ kéo lên, lại quan sát bốn phía một cái: Trời ạ! Lăng Hàn Vũ, cậu đã uống hết bao nhiêu đây à? Muốn chết cũng không nên như vậy.
Lăng Hàn Vũ nghe, từ chóp mũi phát ra một tiếng kêu đau đớn, bất quá cũng không nói gì.
An Sơ Hạ không dám hỏi cậu ta nguyên nhân uống nhiều rượu như vậy, không thể làm gì khác hơn là đứng dậy thay Hàn Vũ đi châm trà. Nhưng cầm bình trà lên mới phát hiện bình trà là trống không.
Tôi đi ra ngoài gọi bọn họ chuẩn bị cho cậu canh giải rượu, cậu uống nhiều như vậy, sáng sớm ngày mai thế nào cũng sẽ bị nhức đầu chết. An Sơ Hạ vừa nói, để bình trà xuống muốn đi ra ngoài.
Nhưng cô mới vừa đi ra mấy bước liền nghe âm thanh phía sau truyền đến vang động, ngay sau đó cảm giác thân thể căng thẳng, cả người từ phía sau bị Lăng Hàn Vũ thật chặt ôm lấy.
Đừng đi!
An Sơ Hạ theo bản năng liền muốn tránh thoát nhưng Lăng Hàn Vũ một tiếng Đừng đi mang theo một chút tính trẻ con cùng ủy khuất, không để cho cô nhẫn tâm tránh ra khỏi.
Bên cạnh tôi một lát là tốt rồi.
An Sơ Hạ giật giật môi, muốn nói chuyện nhưng chờ cô mở miệng ra liền phát hiện không biết cô nên nói cái gì.
Thất Lục cậu ấy dường như bắt đầu để ý cô lần nữa rồi. Lăng Hàn Vũ đột nhiên nói, cô cảm giác lực đạo ôm mình lại nặng nề một chút: Tôi không biết có phải là tôi ảo giác hay không, cho nên tôi cảm thấy rất sợ, rất sợ cô lại trở về bên cạnh Thất Lục.
... An Sơ Hạ trầm mặc, lẳng lặng nghe.
Lăng Hàn Vũ lúc này còn không phải là hoàn toàn thanh tĩnh, cô có thể khi làm cái gì cũng không nghe thấy.
Tôi có phải rất xấu hay không, cùng Thất Lục rõ ràng là anh em tốt lại hi vọng trí nhớ cậu ấy không khôi phục... Lăng Hàn Vũ càng nói giọng nói càng thấp, cuối cùng lực đạo ôm cô cũng nhẹ.
Cô rất dễ dàng liền thoát khỏi ngực của cậu ta, ngay vào lúc này Lăng Hàn Vũ cả người hướng cô ngã xuống, xem bộ dáng là thật là không chịu nổi. An Sơ Hạ vội vàng vịn cậu ta, bất đắc dĩ Lăng Hàn Vũ quá nặng, vóc dáng lại quá cao như vậy trực tiếp đem cậu ta vào phòng cơ hồ là chuyện không thể nào.
Cô nhanh chóng suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn là hướng bên ngoài la lên: Bên ngoài có ai không? Mau vào giúp một tay!
Rất nhanh, cửa phòng bị kéo ra, một người Lăng gia đi tới, thấy tình hình này, vội vàng dùng ống nói điện thoại gọi cho người tới đây. Có người giúp một tay, An Sơ Hạ nhất thời nhẹ nhõm không ít.
Người Lăng gia rất mau tới đây, mỗi một người đều là thân hình khôi ngô, rất dễ dàng liền mang Lăng Hàn Vũ vào bên trong phòng ngủ.
Thật là phiền toái cho cô, An tiểu thư. Nói lời này là người dẫn cho cô, đáy mắt rất là chân thành cảm kích, xem ra Lăng gia đối đãi người làm cũng là rất tốt.
An Sơ Hạ định nói không cần cám ơn, người nọ đột nhiên kinh ngạc nhìn phía sau của cô: Lão thái gia, ngài tại sao cũng tới?
Nghe nói như thế, An Sơ Hạ cũng liền xoay người lại.
Lăng Lão thái gia sắc mặt phức tạp đối với người nọ gật đầu một cái, mở miệng dò hỏi: Tiểu tử kia thế nào? Ta nghe nói nó té xỉu?
Không có nghiêm trọng như vậy, chính là uống nhiều quá lập tức bất quá kính tới hôn mê mà thôi. Hiện tại đã ngủ thiếp đi. Người nọ kể chi tiết, cũng không quên nhắc tới An Sơ Hạ: Cũng là làm phiền An tiểu thư.
An Sơ Hạ gật đầu đứng dậy, bởi vì ngồi dưới đất quá lâu, giờ đứng đứng dậy cô cũng cảm giác chân của mình tê dại dữ dội, giống như là có mấy ngàn, mấy vạn Tiểu Trùng tử di chuyển ở lòng bàn chân.
Như vậy, con đi xem Hàn Vũ. An Sơ Hạ vừa nói, hướng về phía Lăng Lão thái gia gật đầu, xoay người mở cửa đi ra ngoài.
Người bên ngoài luôn luôn chờ, cô liền để cho người nọ dẫn đường đi xem Lăng Hàn Vũ. Đi một lát, cuối cùng cô cũng đến, vì cửa phòng Lăng Hàn Vũ đóng chặt, người dẫn đường cũng không có chủ động giúp cô mở ra, mà chỉ nói là: An tiểu thư cô vào đi, một lát nữa tôi đến dẫn cô đi ra ngoài.
An Sơ Hạ gật đầu, đừng nói nơi này hành lang quá rộng lớn, nếu như không ai dẫn đường cô thật đúng là sẽ lạc đường.
Sau khi người dẫn đường đi, cô nhìn cánh cửa đang đóng chặt, hít sâu một hơi mới tiến lên mở cửa.
Nhưng không nghĩ, cửa này mới mở ra, một vật liền hướng đến cô bên này đập tới. Nếu không phải là vật kia đập lệch, gương mặt này của cô thế nào cũng bị hủy hoại!
Cút ra ngoài! Lăng Hàn Vũ giọng nói vang lên, giọng nói có chút khàn khàn.
Lúc này trời đã tối xuống, bên trong gian phòng lại không có mở đèn, An Sơ Hạ căn bản không thấy được tình hình bên trong. Chẳng qua là nhớ gian phòng Lăng Lão thái gia có chốt mở đèn tựa hồ là ở bên cạnh cửa.
Nếu là cùng nóc phòng ốc, chốt mở kia vị trí cũng cũng không khác biệt lắm. An Sơ Hạ nghĩ như vậy, đang ở một mảnh trong bóng tối lục lọi chốt mở, quả nhiên tìm thấy, chờ cô đè chốt mở xuống, cả gian phòng cũng sáng lên.
Đột nhiên ánh sáng để cho ánh mắt của cô có chút không thích ứng nhưng cô rất nhanh liền khôi phục như cũ.
Cô từ bên này nhìn sang, vừa đúng có thể hướng về phía một cái bàn đặt ở chính giữa gian phòng ngay. Lăng Hàn Vũ liền nằm ở bên cạnh cái bàn, ở bên chân của cậu ta ném đầy các bình rượu.
Lăng Hàn Vũ tựa hồ cũng là không thích ứng ánh sáng, An Sơ Hạ nhìn cậu ta híp mắt một lúc lâu mới mở miệng nói: Tại sao là cô?
Khó trách người giúp việc nhà cậu không cùng tôi đi vào, nguyên nhân là đi vào sẽ có nguy hiểm đếntính mạng. An Sơ Hạ giả bộ làm ra một bộ dáng bừng tỉnh, nhấc chân từ từ đi tới.
Lăng Hàn Vũ lập tức từ dưới đất ngồi dậy, trong mắt có một tia hốt hoảng: Cô tới làm cái gì? Có phải ông gọi cho cô tới?
An Sơ Hạ lắc đầu một cái, dừng bước nói: Lăng Lão thái gia mới không rảnh gọi điện thoại cho một nhận vật hỏ bé như tôi, chẳng qua là hôm nay lúc huấn luyện không thấy anh, về nhà đi ngang qua nơi này thì vào thăm anh một chút.
Oh, ra vậy... Lăng Hàn Vũ đưa một tay sửa lại tóc của mình: Vậy cô có thể đi, tôi không có chết.
Này giống như cậu hạ lệnh đuổi khách. An Sơ Hạ vừa nói đưa tay đẩy Lăng Hàn Vũ một cái.
Lại không nghĩ rằng, Lăng Hàn Vũ giờ phút này còn là hỗn loạn, trạng thái vẫn chưa có hoàn toàn tỉnh rượu, bị lực đạo của cô đẩy như vậy, cả người cũng lui về phía sau ngã đi.
An Sơ Hạ không biết dùng lực nhẹ như vậy liền đem Lăng Hàn Vũ đẩy ngã, muốn đưa tay cứu cậu ta đã không còn kịp rồi, cứ trơ mắt như vậy nhìn Lăng Hàn Vũ chạm đất.
Bất quá may mắn là đầu vừa đúng đập vào trên đệm, cũng không có chuyện gì lớn.
An Sơ Hạ thở phào nhẹ nhõm đồng thời ngồi xuống ở bên người Lăng Hàn Vũ, nhưng lần này cô thông minh, không có ngồi theo quy củ, tránh cho lát nữa lại bị tê chân. Nha đầu của tôi! Lăng Hàn Vũ la lên một tiếng, vươn tay ra: Còn không mau kéo tôi đứng lên, nếu làm tôi bị thương, có bán cô cũng không bồi thường nổi!
Cậu làm tôi sợ muốn chết! Cô đem Lăng Hàn Vũ kéo lên, lại quan sát bốn phía một cái: Trời ạ! Lăng Hàn Vũ, cậu đã uống hết bao nhiêu đây à? Muốn chết cũng không nên như vậy.
Lăng Hàn Vũ nghe, từ chóp mũi phát ra một tiếng kêu đau đớn, bất quá cũng không nói gì.
An Sơ Hạ không dám hỏi cậu ta nguyên nhân uống nhiều rượu như vậy, không thể làm gì khác hơn là đứng dậy thay Hàn Vũ đi châm trà. Nhưng cầm bình trà lên mới phát hiện bình trà là trống không.
Tôi đi ra ngoài gọi bọn họ chuẩn bị cho cậu canh giải rượu, cậu uống nhiều như vậy, sáng sớm ngày mai thế nào cũng sẽ bị nhức đầu chết. An Sơ Hạ vừa nói, để bình trà xuống muốn đi ra ngoài.
Nhưng cô mới vừa đi ra mấy bước liền nghe âm thanh phía sau truyền đến vang động, ngay sau đó cảm giác thân thể căng thẳng, cả người từ phía sau bị Lăng Hàn Vũ thật chặt ôm lấy.
Đừng đi!
An Sơ Hạ theo bản năng liền muốn tránh thoát nhưng Lăng Hàn Vũ một tiếng Đừng đi mang theo một chút tính trẻ con cùng ủy khuất, không để cho cô nhẫn tâm tránh ra khỏi.
Bên cạnh tôi một lát là tốt rồi.
An Sơ Hạ giật giật môi, muốn nói chuyện nhưng chờ cô mở miệng ra liền phát hiện không biết cô nên nói cái gì.
Thất Lục cậu ấy dường như bắt đầu để ý cô lần nữa rồi. Lăng Hàn Vũ đột nhiên nói, cô cảm giác lực đạo ôm mình lại nặng nề một chút: Tôi không biết có phải là tôi ảo giác hay không, cho nên tôi cảm thấy rất sợ, rất sợ cô lại trở về bên cạnh Thất Lục.
... An Sơ Hạ trầm mặc, lẳng lặng nghe.
Lăng Hàn Vũ lúc này còn không phải là hoàn toàn thanh tĩnh, cô có thể khi làm cái gì cũng không nghe thấy.
Tôi có phải rất xấu hay không, cùng Thất Lục rõ ràng là anh em tốt lại hi vọng trí nhớ cậu ấy không khôi phục... Lăng Hàn Vũ càng nói giọng nói càng thấp, cuối cùng lực đạo ôm cô cũng nhẹ.
Cô rất dễ dàng liền thoát khỏi ngực của cậu ta, ngay vào lúc này Lăng Hàn Vũ cả người hướng cô ngã xuống, xem bộ dáng là thật là không chịu nổi. An Sơ Hạ vội vàng vịn cậu ta, bất đắc dĩ Lăng Hàn Vũ quá nặng, vóc dáng lại quá cao như vậy trực tiếp đem cậu ta vào phòng cơ hồ là chuyện không thể nào.
Cô nhanh chóng suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn là hướng bên ngoài la lên: Bên ngoài có ai không? Mau vào giúp một tay!
Rất nhanh, cửa phòng bị kéo ra, một người Lăng gia đi tới, thấy tình hình này, vội vàng dùng ống nói điện thoại gọi cho người tới đây. Có người giúp một tay, An Sơ Hạ nhất thời nhẹ nhõm không ít.
Người Lăng gia rất mau tới đây, mỗi một người đều là thân hình khôi ngô, rất dễ dàng liền mang Lăng Hàn Vũ vào bên trong phòng ngủ.
Thật là phiền toái cho cô, An tiểu thư. Nói lời này là người dẫn cho cô, đáy mắt rất là chân thành cảm kích, xem ra Lăng gia đối đãi người làm cũng là rất tốt.
An Sơ Hạ định nói không cần cám ơn, người nọ đột nhiên kinh ngạc nhìn phía sau của cô: Lão thái gia, ngài tại sao cũng tới?
Nghe nói như thế, An Sơ Hạ cũng liền xoay người lại.
Lăng Lão thái gia sắc mặt phức tạp đối với người nọ gật đầu một cái, mở miệng dò hỏi: Tiểu tử kia thế nào? Ta nghe nói nó té xỉu?
Không có nghiêm trọng như vậy, chính là uống nhiều quá lập tức bất quá kính tới hôn mê mà thôi. Hiện tại đã ngủ thiếp đi. Người nọ kể chi tiết, cũng không quên nhắc tới An Sơ Hạ: Cũng là làm phiền An tiểu thư.
/914
|