Nói thật tôi khi đó còn tưởng rằng gặp phải tên lừa đảo đấy. An Sơ Hạ cười hắc hắc, Nam Cung Tử Phi thế nhưng không có cười phụ họa, mà là nghiêm túc nói: Sơ Hạ tiểu thư, tôi không phải người như vậy.
Nam Cung Tử Phi đương nhiên không phải là người như thế, điểm này An Sơ Hạ hiểu rất sâu sắc. Ở đâu có tên lừa đảo lại đẹp trai như vậy, nói chuyện có thể nho nhã như thế....Cô thật có chút không quen đây.
Ha ha, đúng, anh không phải người như vậy. Anh....Sau này có thể gọi tôi là Sơ Hạ, tôi xưng hô với anh thế nò đây? Cô vô hại cười hỏi.
Vừa dứt lời, An Sơ Hạ rõ ràng thấy được người vừa nãyđưa cô đến đây, bây giờ đang ngồi ghế bên cạnh tài xế thân thể anh ta run rẩy một hồi. Kỳ quái, cô nói lời này... Có cái gì không đúng sao?
Nhìn lại Nam Cung Tử Phi một chút, anh ta nhàn nhạt cười cợt: Được, Sơ Hạ.
An Sơ Hạ liền nhìn về phía người đàn ông cao lớn kia, thân thể anh ta càng ngày càng run rẩy. Nghi hoặc, cô vẫn không có hỏi ra tiếng, chỉ là lôi kéo Nam Cung Tử Phi nói cái này nói cái kia.
Cô tự nhiên sẽ không biết Nam Cung Tử Phi là người như thế nào. Thân là đệ nhất xã hội đen của Mỹ, anh ta khát máu, lạnh lẽo, độc ác, chưa từng đối với bất cứ người nào lộ ra vẻ mặt ôn hòa, huống chi là cười. Mặc dù chỉ là nụ cười nhạt nhòa, nhưng rõ ràng đối với Nam Cung Tử Phi tính tình này của anh, đã là phá lệ lớn nhất rồi.
Sau khi xuống xe, phóng tầm mắt nhìn lại chính là một sân cỏ với tấm thảm màu đỏ thật dài.
Đây chính là nhà anh sao? An Sơ Hạ nghiêng đầu nhìn về phía Nam Cung Tử Phi, trong ánh mắt tràn đầy kinh ngạc. Vừa nãy khi ở trên xe Nam Cung Tử Phi không phải nói với cô nhà anh rất bình thường, nhưng bây giờ xem ra, còn là thương nhân rất có tiền.
Quả nhiên vẫn nên làm người tốt, tùy tiện cho mượn hai mươi đồng là có thể biết đến một anh chàng đẹp trai giàu có.
Phải....Là nhà tôi. Nam Cung Tử Phi không muốn để An Sơ Hạ biết anh là người như thế nào, trong tiềm thức, anh hi vọng cô nhận thức anh là một thương nhân, thương nhân bình thường.
Lão đại! chấn động lên tiếng, An Sơ Hạ nhìn lại, thấy một nam nhân chạy đến bên này. Nam nhân mặc dù có chút mập, thế nhưng đại khái bởi vì tuổi còn nhỏ, cũng không có khiến người ta buồn nôn, trái lại cảm thấy bụ bẫm đáng yêu.
Ừ. Nam Cung Tử Phi nhàn nhạt đáp một tiếng, sắc mặt cũng không có bất kỳ biến hóa nào. Ngược lại là tên béo kia kinh sợ mà nhìn An Sơ Hạ.
Chào anh. Tên kia nhìn chằm chằm cô làm cô có cảm giác đứng không vững: Tôi tên An Sơ Hạ, rất hân hạnh được gặp anh.
Tên béo hét lên một tiếng, tiếp theo kéo tay An Sơ Hạ hưng phấn hỏi: Cô với lão đại của chúng ta là quan hệ gì?Cô là chị dâu tôi sao? Chị dâu! Em tên Đại Hổ, chào chị dâu!!!!
Xạm mặt lại..... An Sơ Hạ cau lông mày, vừa định bảo tên béo kia buông tay cô ra, chỉ cảm thấy tay buông lỏng, Nam Cung Tử Phi đã hất tay Đại Hổ ra: Làm đau cô ấy.
A a a, xin lỗi. Đại Hổ xin lỗi, lập tức nhìn về phía Nam Cung Tử Phi cười xấu xa: Lão đại, anh đã học được cách thương hoa tiếc ngọc rồi?
Đây là cái gì thương cái gì tiếc....
An Sơ Hạ cuống quít giải thích: Không phải như vậy, lão đại các người chỉ thiếu nợ tiền tôi mà thôi.
Dứt lời, trong ánh mắt hoài nghi của Đại Hổ, đưa tay ra nói: Được rồi, trả tiền lại đi.
Nam Cung Tử Phi đương nhiên không phải là người như thế, điểm này An Sơ Hạ hiểu rất sâu sắc. Ở đâu có tên lừa đảo lại đẹp trai như vậy, nói chuyện có thể nho nhã như thế....Cô thật có chút không quen đây.
Ha ha, đúng, anh không phải người như vậy. Anh....Sau này có thể gọi tôi là Sơ Hạ, tôi xưng hô với anh thế nò đây? Cô vô hại cười hỏi.
Vừa dứt lời, An Sơ Hạ rõ ràng thấy được người vừa nãyđưa cô đến đây, bây giờ đang ngồi ghế bên cạnh tài xế thân thể anh ta run rẩy một hồi. Kỳ quái, cô nói lời này... Có cái gì không đúng sao?
Nhìn lại Nam Cung Tử Phi một chút, anh ta nhàn nhạt cười cợt: Được, Sơ Hạ.
An Sơ Hạ liền nhìn về phía người đàn ông cao lớn kia, thân thể anh ta càng ngày càng run rẩy. Nghi hoặc, cô vẫn không có hỏi ra tiếng, chỉ là lôi kéo Nam Cung Tử Phi nói cái này nói cái kia.
Cô tự nhiên sẽ không biết Nam Cung Tử Phi là người như thế nào. Thân là đệ nhất xã hội đen của Mỹ, anh ta khát máu, lạnh lẽo, độc ác, chưa từng đối với bất cứ người nào lộ ra vẻ mặt ôn hòa, huống chi là cười. Mặc dù chỉ là nụ cười nhạt nhòa, nhưng rõ ràng đối với Nam Cung Tử Phi tính tình này của anh, đã là phá lệ lớn nhất rồi.
Sau khi xuống xe, phóng tầm mắt nhìn lại chính là một sân cỏ với tấm thảm màu đỏ thật dài.
Đây chính là nhà anh sao? An Sơ Hạ nghiêng đầu nhìn về phía Nam Cung Tử Phi, trong ánh mắt tràn đầy kinh ngạc. Vừa nãy khi ở trên xe Nam Cung Tử Phi không phải nói với cô nhà anh rất bình thường, nhưng bây giờ xem ra, còn là thương nhân rất có tiền.
Quả nhiên vẫn nên làm người tốt, tùy tiện cho mượn hai mươi đồng là có thể biết đến một anh chàng đẹp trai giàu có.
Phải....Là nhà tôi. Nam Cung Tử Phi không muốn để An Sơ Hạ biết anh là người như thế nào, trong tiềm thức, anh hi vọng cô nhận thức anh là một thương nhân, thương nhân bình thường.
Lão đại! chấn động lên tiếng, An Sơ Hạ nhìn lại, thấy một nam nhân chạy đến bên này. Nam nhân mặc dù có chút mập, thế nhưng đại khái bởi vì tuổi còn nhỏ, cũng không có khiến người ta buồn nôn, trái lại cảm thấy bụ bẫm đáng yêu.
Ừ. Nam Cung Tử Phi nhàn nhạt đáp một tiếng, sắc mặt cũng không có bất kỳ biến hóa nào. Ngược lại là tên béo kia kinh sợ mà nhìn An Sơ Hạ.
Chào anh. Tên kia nhìn chằm chằm cô làm cô có cảm giác đứng không vững: Tôi tên An Sơ Hạ, rất hân hạnh được gặp anh.
Tên béo hét lên một tiếng, tiếp theo kéo tay An Sơ Hạ hưng phấn hỏi: Cô với lão đại của chúng ta là quan hệ gì?Cô là chị dâu tôi sao? Chị dâu! Em tên Đại Hổ, chào chị dâu!!!!
Xạm mặt lại..... An Sơ Hạ cau lông mày, vừa định bảo tên béo kia buông tay cô ra, chỉ cảm thấy tay buông lỏng, Nam Cung Tử Phi đã hất tay Đại Hổ ra: Làm đau cô ấy.
A a a, xin lỗi. Đại Hổ xin lỗi, lập tức nhìn về phía Nam Cung Tử Phi cười xấu xa: Lão đại, anh đã học được cách thương hoa tiếc ngọc rồi?
Đây là cái gì thương cái gì tiếc....
An Sơ Hạ cuống quít giải thích: Không phải như vậy, lão đại các người chỉ thiếu nợ tiền tôi mà thôi.
Dứt lời, trong ánh mắt hoài nghi của Đại Hổ, đưa tay ra nói: Được rồi, trả tiền lại đi.
/914
|