Trời ạ! Cô giả vờ làm cương thi à? Hàn Thất Lục khinh thường liếc cô một cái, nhưng An Sơ Hạ còn không động đậy. Chuyện này hắn bắt đầu cảm thấy có gì không đúng.
Dừng một chút, hắn lại lên tiếng hỏi: Này — không cần nói cho tôi biết chân cô không đứng lên được. Vì tôi không có khả năng đỡ cô lên.
Cô căn bản là không hề hi vọng Hàn Thất Lục đỡ cô dậy nha?! Thở ra một hơi, cô chống hai tay lên, dùng hết toàn bộ sức lực chống đỡ thân thể ngồi dậy.
Hàn Thất Lục chỉ lạnh lùng nhìn cô, trong mắt không hề có ý trêu tức, nhìn kỹ thì giống như vực sâu, sau con ngươi còn giấu một tia tức giận. Đúng vậy, hắn đang tức giận.
Tức giận tại sao cô không cầu xin hắn đỡ cô dậy. Cô ngay cả làm nũng cũng không biết sao? Là một nữ sinh, cô thật sự quá thất bại!!!
An Sơ Hạ chậm rãi chống đỡ thân thể, động tác này rất chậm... Vì nếu dùng sức chân sẽ rất đau.
Cuối cùng nhìn thoáng qua An Sơ Hạ, Hàn Thất Lục đứng lên. Hơi thở có chút gấp, vì hắn rất tức giận, rất rất tức giận!
An Sơ Hạ cô tự mình chậm rãi đứng lên thật giống chó a! Hắn tốn công sức đứng dậy. Quay người lại đi nhanh ra cửa, đóng cửa thật mạnh, căn phòng lại trở lại tĩnh mịch.
An Sơ Hạ không hề tức giận, vì Hàn Thất Lục... chính là loại người không quan tâm đến sự sống chết của người khác khác đi? Cô phải luôn luôn nhớ hắn là ác ma!
Cánh tay chống thẳng, cô đã ngồi dậy, nhưng bây giờ lại xảy ra vấn đề lớn hơn. Đó chính là... làm sao để đứng lên!
Đầu bỗng nhiên choáng váng, hiện tại đã bắt đầu hối hận tại sao không nghe lời bác sĩ, phải nghỉ ngơi tốt trước. Nếu vậy đã không xảy ra chuyện gì.
Rầm — Truyền đến một thanh âm mở cửa, ngay sau đó có một người bước nhanh tới ngồi xổm trước mặt cô.
An Sơ Hạ, tính cách này của cô sớm muộn gì cũng hại chết cô! Hàn Thất Lục một tay đỡ cổ cô, tay kia ôm lấy chân cô, nhẹ nhàng bế cô lên giường. Giống như đối xử với bảo bối mình quý nhất.
Cô ngạc nhiên, Hàn Thất Lục sao còn quay lại.
Không cần nghĩ nhiều! Như có thể nhìn thấu tâm tư cô, Hàn Thất Lục ngồi ở mép giường nói: Cô không cần cảm ơn tôi, bổn thiếu gia tôi là vì thẻ tín dụng không thể bị đóng nên mới quay lại.
An Sơ Hạ nhìn chân mình trầm mặc, cô cũng không tính cảm ơn hắn nha.
Vậy nên cô không nói thật sao? Hàn Thất Lục cau mày vẻ mặt hờn giận: Nói mau!
Mê mang giương mắt khó hiểu nhìn Hàn Thất Lục: Nói cái gì? Cho đến khi ý thức được Hàn Thất Lục bắt cô nói gì, cô mới đột nhiên cười lớn...
Cô thề vừa rồi cô không cố ý hỏi 'nói cái gì'. Chỉ là nhất thời không kịp phản ứng.
An, Sơ, Hạ! Hàn Thất Lục nghiến răng nghiến lợi nhìn nàng, đột nhiên đè cô xuống hôn lên môi cô.
Trừng lớn mắt nhìn Hàn Thất Lục, lúc này cô mới nhớ là phải đấy hắn ra.
Nhưng cửa đột nhiên mở ra...
Có phải chúng tôi không nên quấy rầy đến hai người a? Tiêu Minh Lạc và Lăng Hàn Vũ ngu ngốc hỏi một câu như vậy liền xoay người rời đi, còn tốt bụng giúp bọn hắn đóng cửa lại.
Dừng một chút, hắn lại lên tiếng hỏi: Này — không cần nói cho tôi biết chân cô không đứng lên được. Vì tôi không có khả năng đỡ cô lên.
Cô căn bản là không hề hi vọng Hàn Thất Lục đỡ cô dậy nha?! Thở ra một hơi, cô chống hai tay lên, dùng hết toàn bộ sức lực chống đỡ thân thể ngồi dậy.
Hàn Thất Lục chỉ lạnh lùng nhìn cô, trong mắt không hề có ý trêu tức, nhìn kỹ thì giống như vực sâu, sau con ngươi còn giấu một tia tức giận. Đúng vậy, hắn đang tức giận.
Tức giận tại sao cô không cầu xin hắn đỡ cô dậy. Cô ngay cả làm nũng cũng không biết sao? Là một nữ sinh, cô thật sự quá thất bại!!!
An Sơ Hạ chậm rãi chống đỡ thân thể, động tác này rất chậm... Vì nếu dùng sức chân sẽ rất đau.
Cuối cùng nhìn thoáng qua An Sơ Hạ, Hàn Thất Lục đứng lên. Hơi thở có chút gấp, vì hắn rất tức giận, rất rất tức giận!
An Sơ Hạ cô tự mình chậm rãi đứng lên thật giống chó a! Hắn tốn công sức đứng dậy. Quay người lại đi nhanh ra cửa, đóng cửa thật mạnh, căn phòng lại trở lại tĩnh mịch.
An Sơ Hạ không hề tức giận, vì Hàn Thất Lục... chính là loại người không quan tâm đến sự sống chết của người khác khác đi? Cô phải luôn luôn nhớ hắn là ác ma!
Cánh tay chống thẳng, cô đã ngồi dậy, nhưng bây giờ lại xảy ra vấn đề lớn hơn. Đó chính là... làm sao để đứng lên!
Đầu bỗng nhiên choáng váng, hiện tại đã bắt đầu hối hận tại sao không nghe lời bác sĩ, phải nghỉ ngơi tốt trước. Nếu vậy đã không xảy ra chuyện gì.
Rầm — Truyền đến một thanh âm mở cửa, ngay sau đó có một người bước nhanh tới ngồi xổm trước mặt cô.
An Sơ Hạ, tính cách này của cô sớm muộn gì cũng hại chết cô! Hàn Thất Lục một tay đỡ cổ cô, tay kia ôm lấy chân cô, nhẹ nhàng bế cô lên giường. Giống như đối xử với bảo bối mình quý nhất.
Cô ngạc nhiên, Hàn Thất Lục sao còn quay lại.
Không cần nghĩ nhiều! Như có thể nhìn thấu tâm tư cô, Hàn Thất Lục ngồi ở mép giường nói: Cô không cần cảm ơn tôi, bổn thiếu gia tôi là vì thẻ tín dụng không thể bị đóng nên mới quay lại.
An Sơ Hạ nhìn chân mình trầm mặc, cô cũng không tính cảm ơn hắn nha.
Vậy nên cô không nói thật sao? Hàn Thất Lục cau mày vẻ mặt hờn giận: Nói mau!
Mê mang giương mắt khó hiểu nhìn Hàn Thất Lục: Nói cái gì? Cho đến khi ý thức được Hàn Thất Lục bắt cô nói gì, cô mới đột nhiên cười lớn...
Cô thề vừa rồi cô không cố ý hỏi 'nói cái gì'. Chỉ là nhất thời không kịp phản ứng.
An, Sơ, Hạ! Hàn Thất Lục nghiến răng nghiến lợi nhìn nàng, đột nhiên đè cô xuống hôn lên môi cô.
Trừng lớn mắt nhìn Hàn Thất Lục, lúc này cô mới nhớ là phải đấy hắn ra.
Nhưng cửa đột nhiên mở ra...
Có phải chúng tôi không nên quấy rầy đến hai người a? Tiêu Minh Lạc và Lăng Hàn Vũ ngu ngốc hỏi một câu như vậy liền xoay người rời đi, còn tốt bụng giúp bọn hắn đóng cửa lại.
/914
|