Editor: Biện Ngọc Linh
Beta: NhoxPanda2
A —— đau quá! Nguyên bản là trong đôi mắt bình tĩnh lúc này nổi lên một tầng hơi nước mỏng. Âu Á cố nén lòng bàn tay đau nhức muốn đứng lên, nhưng trước mắt đột nhiên xuất hiện một đôi tay thon dài. Không tự chủ được nhìn một cái, lau hết nước mắt, Âu Á mới nhìn rõ chủ nhân của đôi tay này không ai khác chính là An Sơ Hạ.
Mắt cô tựa như cất dấu điều gì, nhưng cô cố gắng ức chế. Bạn...? Âu Á không hiểu sai, chỉ thấy An Sơ Hạ cầm cổ tay của cô kéo lên, sau đó chỉ vào hướng Âu Khê vừa chạy nhẹ giọng nói rằng: Cô ấy chắc là chạy hướng kia, phải nhanh tìm được cô ta. Còn nữa... Cô thoáng dừng lại, quay đầu nhìn về phía Âu Á, nhìn cặp mắt mâu nhượng của Âu Á lòng cô không tự chủ rung động.
Lần trước thấy cô, cô dùng chút mưu kế để Âu Khê đưa cô vào Atlantic, lúc này nhìn thấy cô, so với lúc trước có vẻ đẹp hơn rất nhiều. Hay nói cách khác, lần trước cô ta căn bản là không tỉ mỉ quan sát An Sơ Hạ.
Còn nữa, lần trước cám ơn các cậu. Sơ Hạ noí
Âu Á gật đầu một cái, nâng lên một nụ cười: Âu Khê chỉ là có chút tính tình trẻ con, không cần lo lắng lại càng không nên tự trách, Tôi đi trước tìm cô ấy. Nói xong, quay lại nhìn An Sơ Hạ gật đầu một cái, đứng dậy chạy vào học viện Tư Đế Lan.
Thực ra Âu Khê là một cô gái tốt, chỉ là do quá mù quáng mà thôi. Là một người chị, vì vậy cô nhất định làm cho cô ấy một lần nữa tỉnh lại đi, tiếp thu sự thật! Âm thầm tự nhủ với bản thân, bóng lưng Âu Á nhanh chóng biến mất trong tầm mắt của An Sơ Hạ.
Thấy phản ứng của Âu Á, An Sơ Hạ rất hài lòng. Nhìn ra được, Âu Á cũng không đáng ghét như cô nghĩ, trái lại, thấy có chút cảm kích. Tuy rằng không hiểu nguyên nhân vì sao, thế nhưng, cô thật tâm mong muốn Âu Khê có thể quên Tiêu Minh Lạc, một lần nữa bắt đầu.
Khóe miệng vừa muốn nở nụ cười, đôi mắt lại đột nhiên dừng lại một chút. Người cô thích là...?
Không sai, thanh âm này đích thị là của Hàn Thất Lục. Anh khi mới tới đã chú ý đến bên này chỉ là cố đè nén, không xuống xe. Nhưng sau khi thấy một nữ sinh ngã xuống được An Sơ Hạ đỡ dậy và sau đó chạy đi. Khi không còn giữ được bình tĩnh anh mới mở cửa xe đi xuống.
Tuy rằng muốn nói vài lời với Tiêu Minh Lạc, nhưng ánh mắt như băng của anh chỉ chung thủy nhìn vào người An Sơ Hạ. Dường như đôi mắt sắc bén như đại bàng của anh đã đem cô tới sống ở một nơi vô cùng khủng khiếp.
Người thông minh đều tức thời rời khỏi cổng trường học, đương nhiên cũng có một số người thích lo chuyện bao đồng, len lén đứng ở cách đó không xa theo dõi mọi thứ xảy ra ở đây. Bạo quân nổi giận... A di đà phật, thượng đế phù hộ, nguyện cầu thế giới này tất cả thái bình.
Rốt cùng đi ra... Trong Tiêu Minh Lạc dâng lên một trận cảm khái, cậu nghĩ rằng, phải thân mật với An Sơ Hạ một lúc anh ta mới ra. Không nghĩ tới căn bản đều không cần cái bước kia nữa! Bất quá dạng như vậy, không giống như cậu nghĩ, Thất Lục so với trong tưởng tượng của cậu còn muốn quan tâm An Sơ Hạ hơn? Như vậy, Hương Mạn Qùy cô ta??? Ai nha! Thật hỗn loạn! Khẽ cau mày, mặc kệ thế nào hỗn loạn vẫn tiếp tục diễn thôi.
Beta: NhoxPanda2
A —— đau quá! Nguyên bản là trong đôi mắt bình tĩnh lúc này nổi lên một tầng hơi nước mỏng. Âu Á cố nén lòng bàn tay đau nhức muốn đứng lên, nhưng trước mắt đột nhiên xuất hiện một đôi tay thon dài. Không tự chủ được nhìn một cái, lau hết nước mắt, Âu Á mới nhìn rõ chủ nhân của đôi tay này không ai khác chính là An Sơ Hạ.
Mắt cô tựa như cất dấu điều gì, nhưng cô cố gắng ức chế. Bạn...? Âu Á không hiểu sai, chỉ thấy An Sơ Hạ cầm cổ tay của cô kéo lên, sau đó chỉ vào hướng Âu Khê vừa chạy nhẹ giọng nói rằng: Cô ấy chắc là chạy hướng kia, phải nhanh tìm được cô ta. Còn nữa... Cô thoáng dừng lại, quay đầu nhìn về phía Âu Á, nhìn cặp mắt mâu nhượng của Âu Á lòng cô không tự chủ rung động.
Lần trước thấy cô, cô dùng chút mưu kế để Âu Khê đưa cô vào Atlantic, lúc này nhìn thấy cô, so với lúc trước có vẻ đẹp hơn rất nhiều. Hay nói cách khác, lần trước cô ta căn bản là không tỉ mỉ quan sát An Sơ Hạ.
Còn nữa, lần trước cám ơn các cậu. Sơ Hạ noí
Âu Á gật đầu một cái, nâng lên một nụ cười: Âu Khê chỉ là có chút tính tình trẻ con, không cần lo lắng lại càng không nên tự trách, Tôi đi trước tìm cô ấy. Nói xong, quay lại nhìn An Sơ Hạ gật đầu một cái, đứng dậy chạy vào học viện Tư Đế Lan.
Thực ra Âu Khê là một cô gái tốt, chỉ là do quá mù quáng mà thôi. Là một người chị, vì vậy cô nhất định làm cho cô ấy một lần nữa tỉnh lại đi, tiếp thu sự thật! Âm thầm tự nhủ với bản thân, bóng lưng Âu Á nhanh chóng biến mất trong tầm mắt của An Sơ Hạ.
Thấy phản ứng của Âu Á, An Sơ Hạ rất hài lòng. Nhìn ra được, Âu Á cũng không đáng ghét như cô nghĩ, trái lại, thấy có chút cảm kích. Tuy rằng không hiểu nguyên nhân vì sao, thế nhưng, cô thật tâm mong muốn Âu Khê có thể quên Tiêu Minh Lạc, một lần nữa bắt đầu.
Khóe miệng vừa muốn nở nụ cười, đôi mắt lại đột nhiên dừng lại một chút. Người cô thích là...?
Không sai, thanh âm này đích thị là của Hàn Thất Lục. Anh khi mới tới đã chú ý đến bên này chỉ là cố đè nén, không xuống xe. Nhưng sau khi thấy một nữ sinh ngã xuống được An Sơ Hạ đỡ dậy và sau đó chạy đi. Khi không còn giữ được bình tĩnh anh mới mở cửa xe đi xuống.
Tuy rằng muốn nói vài lời với Tiêu Minh Lạc, nhưng ánh mắt như băng của anh chỉ chung thủy nhìn vào người An Sơ Hạ. Dường như đôi mắt sắc bén như đại bàng của anh đã đem cô tới sống ở một nơi vô cùng khủng khiếp.
Người thông minh đều tức thời rời khỏi cổng trường học, đương nhiên cũng có một số người thích lo chuyện bao đồng, len lén đứng ở cách đó không xa theo dõi mọi thứ xảy ra ở đây. Bạo quân nổi giận... A di đà phật, thượng đế phù hộ, nguyện cầu thế giới này tất cả thái bình.
Rốt cùng đi ra... Trong Tiêu Minh Lạc dâng lên một trận cảm khái, cậu nghĩ rằng, phải thân mật với An Sơ Hạ một lúc anh ta mới ra. Không nghĩ tới căn bản đều không cần cái bước kia nữa! Bất quá dạng như vậy, không giống như cậu nghĩ, Thất Lục so với trong tưởng tượng của cậu còn muốn quan tâm An Sơ Hạ hơn? Như vậy, Hương Mạn Qùy cô ta??? Ai nha! Thật hỗn loạn! Khẽ cau mày, mặc kệ thế nào hỗn loạn vẫn tiếp tục diễn thôi.
/914
|