Ngay sau đó Khang Văn đưa nụ hôn của mình thẳng một đường rơi xuống cổ của An Sơ Hạ, lướt qua xương quai xanh, đến nút thắt phía dưới, anh ta dừng lại nhìn kỹ An Sơ Hạ, anh ta buông cô ra, sau đó giúp cô cởi bỏ dây thắt đang buộc lấy cô
Trong lòng như có một tảng đá nặng nề vừa được gỡ xuống, nhưng mà hiện tại cô chỉ cảm thấy bản thân mệt muốn chết.
Cô đi đi. Cô nói rất đúng, tôi thật sự không dám. Anh ta tự giễu cười cười, ngồi xuống ở một bên, bộ dạng tựa như thất hồn lạc phách, giống như là sắp bị xử tử vậy.
An Sơ Hạ vốn định bỏ chạy, nhưng là khi nhìn đến biểu tình này của Khang Văn, cô thực không đành lòng. Kể cả lúc bác sĩ nói rằng mệ cô đã mất, cô cũng có biểu tình như vậy. Không khóc cũng không náo loạn, Hàn Lục Hải là bị cô biểu tình của cô làm cho rung động, mới quyết định để cho cô sống nhờ tại Hàn gia, cũng là lúc này, Khương Viên Viên thấy cô là đứa bé luôn luôn buồn rầu mới để cho cô chuyển đến Hàn gia.
Cho nên, mới phát sinh ra tất cả mọi chuyện như bây giờ. Không sai, cô không có cách nào có thể làm ngơ đối với những người tuyệt vọng cùng khó khăn. Có lẽ trên cái này thế giới có rất nhiều người sẽ vì bảo vệ sự an toàn và hạnh phúc của mình mà không thèm quan tâm đến sống chết của người khác, những cô không phải là người như thế.
Từ nhỏ mẹ đã nói với cô, lúc người khác cần sự giúp đỡ của con, muốn vươn tay ra để cầm lấy tay con, thì chỉ cần cho đối phương một cái ôm nhẹ nhàng, tuy chỉ là là một cái ôm nhẹ nhàng, nhưng con lại có thể cứu lấy người đó thoát khỏi vực thẳm.
Nghĩ đi nghĩ lại, An Sơ Hạ từ trên giường ngồi xuống, theo bên phải nhẹ nhàng mà ôm lấy Khang văn.
Khang Văn kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, không dám tin địa nhìn An Sơ Hạ, môi giật giật, sau cùng cũng chỉ là phát ra một chữ: Cô...
Buông lỏng Khang văn ra, An Sơ Hạ chớp chớp cặp mắt trong suốt, nói: Anh vẫn có tương lai tràn ngập hi vọng. Có lẽ anh sẽ còn gặp nhiều vấn đề khác, tôi có thể giúp anh An Sơ Hạ nở nụ cười ôn hòa hơn rất nhiều so với trước cái nụ cười quỷ dị có vẻ thân mật trước đó, Khang Văn sững sờ nhìn cô, lập tức quên phản ứng. Này người phụ nữ rất tốt, không chỉ là khuôn mặt, còn có trái tim rất tốt.
Cô, nguyên nhân cô giúp tôi là vì cái gì? Không biết sao, đáy lòng anh ta lại ti tưởng An Sơ Hạ thật sự có thể đến giúp mình, cho nên anh ta chỉ muốn hỏi vì sao An Sơ Hạ muốn giúp anh ta, mà không phải sẽ giúp như thế nào.
Ngửa đầu nhìn nhìn tấm rèm cửa sổ đang bây phất phơ, cô đi xuống giường, đi đến bên cửa sổ, kéo tấm rèm ra. Ánh sáng lập tức tràn đầy cả căn phòng, làm cho người ta cảm giác vô cùng ấm áp.
Ánh mặt trời rơi trên mặt An Sơ Hạ.Trên, trên toàn thân cô tản mát ra một vòng hào quang màu vàng nhạt, nhìn qua thật giống như một thiên sứ.Khang văn lập tức ngây ngốc. Đáy lòng có chút gì đó nhẹ nhàng, đang lén lút nảy sinh.
Mẹ tôi ở trên Thiên đường đã từng nói với tôi, lúc người khác cần sự giúp đỡ của con, muốn vươn tay ra để cầm lấy tay con, thì con cần phải đưa tay ra kéo họ lên.. Bởi vì người tốt nhất định sẽ báo báo. Cô khẽ cười nói: Tôi là đang mong báo đáp của anh.
Khang văn nở nụ cười, cô gái nhỏ này, thật sự thật đáng yêu đấy.
Sau khi An Sơ Hạ nói xong, anh ta bất chợt ngẫm lại, Khang văn có chút tự giễu cười: Kỳ thật tất cả những chuyện này đều là do sự ghen tị của tôi, ghen tị Hàn Thất Lục quá sáng chói, ghen tị hắn che đậy tất cả ánh sáng của tôi.Cho nên tôi mới có thể nói xấu hắn trước mặt Mạt Ly, những khó khăn hiện tại..thực ra đều là do tôi tự tìm đến.
Hàn Thất Lục quả thật rất đê tiện. An Sơ Hạ vô tâm nói: Tôi ở trước mặt hắn cũng thường xuyên mắng hắn như vậy. Chắc anh chỉ làm lớn chuyện này thôi. Cho tới bây giờ Hàn gia chưa từng nhận bất kỳ một bức thư vô danh nào, nếu không chẳng phải là mỗi ngày Hàn gia đều nhận về cả hàng vạn bức thư rồi.
Ý của cô là?
Trong lòng như có một tảng đá nặng nề vừa được gỡ xuống, nhưng mà hiện tại cô chỉ cảm thấy bản thân mệt muốn chết.
Cô đi đi. Cô nói rất đúng, tôi thật sự không dám. Anh ta tự giễu cười cười, ngồi xuống ở một bên, bộ dạng tựa như thất hồn lạc phách, giống như là sắp bị xử tử vậy.
An Sơ Hạ vốn định bỏ chạy, nhưng là khi nhìn đến biểu tình này của Khang Văn, cô thực không đành lòng. Kể cả lúc bác sĩ nói rằng mệ cô đã mất, cô cũng có biểu tình như vậy. Không khóc cũng không náo loạn, Hàn Lục Hải là bị cô biểu tình của cô làm cho rung động, mới quyết định để cho cô sống nhờ tại Hàn gia, cũng là lúc này, Khương Viên Viên thấy cô là đứa bé luôn luôn buồn rầu mới để cho cô chuyển đến Hàn gia.
Cho nên, mới phát sinh ra tất cả mọi chuyện như bây giờ. Không sai, cô không có cách nào có thể làm ngơ đối với những người tuyệt vọng cùng khó khăn. Có lẽ trên cái này thế giới có rất nhiều người sẽ vì bảo vệ sự an toàn và hạnh phúc của mình mà không thèm quan tâm đến sống chết của người khác, những cô không phải là người như thế.
Từ nhỏ mẹ đã nói với cô, lúc người khác cần sự giúp đỡ của con, muốn vươn tay ra để cầm lấy tay con, thì chỉ cần cho đối phương một cái ôm nhẹ nhàng, tuy chỉ là là một cái ôm nhẹ nhàng, nhưng con lại có thể cứu lấy người đó thoát khỏi vực thẳm.
Nghĩ đi nghĩ lại, An Sơ Hạ từ trên giường ngồi xuống, theo bên phải nhẹ nhàng mà ôm lấy Khang văn.
Khang Văn kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, không dám tin địa nhìn An Sơ Hạ, môi giật giật, sau cùng cũng chỉ là phát ra một chữ: Cô...
Buông lỏng Khang văn ra, An Sơ Hạ chớp chớp cặp mắt trong suốt, nói: Anh vẫn có tương lai tràn ngập hi vọng. Có lẽ anh sẽ còn gặp nhiều vấn đề khác, tôi có thể giúp anh An Sơ Hạ nở nụ cười ôn hòa hơn rất nhiều so với trước cái nụ cười quỷ dị có vẻ thân mật trước đó, Khang Văn sững sờ nhìn cô, lập tức quên phản ứng. Này người phụ nữ rất tốt, không chỉ là khuôn mặt, còn có trái tim rất tốt.
Cô, nguyên nhân cô giúp tôi là vì cái gì? Không biết sao, đáy lòng anh ta lại ti tưởng An Sơ Hạ thật sự có thể đến giúp mình, cho nên anh ta chỉ muốn hỏi vì sao An Sơ Hạ muốn giúp anh ta, mà không phải sẽ giúp như thế nào.
Ngửa đầu nhìn nhìn tấm rèm cửa sổ đang bây phất phơ, cô đi xuống giường, đi đến bên cửa sổ, kéo tấm rèm ra. Ánh sáng lập tức tràn đầy cả căn phòng, làm cho người ta cảm giác vô cùng ấm áp.
Ánh mặt trời rơi trên mặt An Sơ Hạ.Trên, trên toàn thân cô tản mát ra một vòng hào quang màu vàng nhạt, nhìn qua thật giống như một thiên sứ.Khang văn lập tức ngây ngốc. Đáy lòng có chút gì đó nhẹ nhàng, đang lén lút nảy sinh.
Mẹ tôi ở trên Thiên đường đã từng nói với tôi, lúc người khác cần sự giúp đỡ của con, muốn vươn tay ra để cầm lấy tay con, thì con cần phải đưa tay ra kéo họ lên.. Bởi vì người tốt nhất định sẽ báo báo. Cô khẽ cười nói: Tôi là đang mong báo đáp của anh.
Khang văn nở nụ cười, cô gái nhỏ này, thật sự thật đáng yêu đấy.
Sau khi An Sơ Hạ nói xong, anh ta bất chợt ngẫm lại, Khang văn có chút tự giễu cười: Kỳ thật tất cả những chuyện này đều là do sự ghen tị của tôi, ghen tị Hàn Thất Lục quá sáng chói, ghen tị hắn che đậy tất cả ánh sáng của tôi.Cho nên tôi mới có thể nói xấu hắn trước mặt Mạt Ly, những khó khăn hiện tại..thực ra đều là do tôi tự tìm đến.
Hàn Thất Lục quả thật rất đê tiện. An Sơ Hạ vô tâm nói: Tôi ở trước mặt hắn cũng thường xuyên mắng hắn như vậy. Chắc anh chỉ làm lớn chuyện này thôi. Cho tới bây giờ Hàn gia chưa từng nhận bất kỳ một bức thư vô danh nào, nếu không chẳng phải là mỗi ngày Hàn gia đều nhận về cả hàng vạn bức thư rồi.
Ý của cô là?
/914
|