Cái mà Thiên Vương muốn chính là kết quả như vậy, chị anh chịu ra mặt thì thật sự không gì tốt hơn nữa, anh liền nhanh chóng dẫn đường cho chị đi.
Khi mọi người nhìn thấy Thiên Vương quay trở lại, lần này lại có thêm một người phụ nữ bên cạnh, mọi người đều ngây người ra, khi mọi người nhìn thấy người phụ nữ đó, biểu cảm trên gương mặt họ bọn có phần hơi khoa trương.
Nếu không tận mắt nhìn thấy, bọn họ cũng không dám tin là thật.
Bọn họ đều cảm thấy bất ngờ với thứ mà họ nhìn thấy.
Lần này bọn họ thật sự hoàn toàn bất ngờ, mọi người không khỏi cảm thấy hụt hững, chuyện gì đang xảy ra, tất cả mọi người đều không ngờ rằng Thiên Vương lại mời một cao thủ tới.
Lúc này khi nhìn về phía Lý Phàm, ánh mắt của những người theo dõi chỉ còn lại đồng cảm tội nghiệp mà thôi, tất cả bọn họ đều nhận định Lý Phàm thua chắc.
Tất cả mọi người đều biết người phụ nữ đó là ai, người mà được cả sòng bạc coi như thần, hầu như chưa bao giờ thua.
Nhưng thông thường người chơi với người phụ nữ đó, đa phần đều là những người nhà giàu, những người nhà giàu đó chủ yếu là do bị sắc đẹp của đối phương cuốn hút, họ thà thua tiền cũng phải được nhìn thấy đối phương.
Thiên Vương lạnh lùng nhìn Lý Phàm, lúc này anh đã chắc nịch lần này Lý Phàm sẽ xong đời, dù sao thì anh cũng rất tin tưởng vào bản thân mình, anh tin rằng khi mình ra mặt, chắc chắn sẽ khiến cho đối phương không lối thoát.
Vừa nghĩ đến đây, anh không khỏi cảm thấy mừng thầm, sau đó dứt khoát bắt đầu ra tay với đối phương.
Lý Phàm chứng kiến những gì vừa xảy ra, anh cũng chỉ cười cười, đã lúc nào rồi, đối phương vẫn còn muốn ra tay với mình, đây không phải là tự chuốc khổ vào thân sao?
Khi Thiên Vương nhìn thấy đối phương thấy chị mình đến rồi mà vẫn không bỏ đi, anh đoán ngay chắc chắn đây là lần đầu tiên đối phương đến đây, nếu như người nào biết chị của anh thì chắc chắn sẽ nhanh chân rời đi, tuyệt đối không ở lại đây.
Lúc này anh nhìn Lý Phàm với vẻ mặt trêu chọc khinh thường, giống như anh đã nhìn thấy trước kết quả và bộ dạng thê thảm của đối phương.
Sau khi Lý Phàm thấy biểu cảm của Thiên Vương, anh đã phần lớn đoán được điều gì rồi, anh nhìn biểu cảm của đối phương, rõ ràng là đối phương tin tưởng tuyệt đối vào người phụ nữ bên cạnh mình.
Trương Đức Võ hít hơi sâu, lời nói trở nên lắp bắp không còn lưu loát như trước đó: “Anh Lý, xong đời rồi, người này là cao thủ, là tay Thiên Thủ lợi hại nhất.”
“Thiên Thủ lợi hại nhất à, vậy tôi cũng muốn so tài thử xem.” Lý Phàm cười cười.
Sở dĩ anh đến đây chủ yếu là để dằn mặt Đại Long Vương, nếu giờ anh bỏ đi thì ngược lại sẽ khiến cho Đại Long Vương nghĩ rằng anh sợ ông ta.
Vì vậy nên càng như lúc này thì Lý Phàm càng không thể lùi bước.
Trương Đức Võ nghe được, ông không khỏi trợn tròn mắt bất ngờ, nếu như đổi lại là ông thì ông sẽ ngay lập tức rút lui, cầm số tiền đó rồi đi ngay.
Đơn giản vì ông biết chắc một khi người phụ nữ đó ra tay, điều đó có nghĩa là thắng thua đã được định trước.
“Anh thật là to gan, dám khinh thường chị tôi, tôi nghĩ chắc đầu óc anh có vấn đề rồi.” Đúng lúc này, Thiên Vương đã bắt đầu mất bình tĩnh, lời nói vừa rồi của Lý Phàm đã bị anh nghe được, anh không ngờ đối phương lại kiêu ngạo đến như vậy.
Mọi người xung quanh cũng bắt đầu nhìn Lý Phàm với ánh mắt khác, tất cả bọn họ đều nghĩ rằng chắc đối phương không hề lường trước được tính nghiêm trọng của sự việc, bọn họ không khỏi ngao ngán lắc đầu, thầm nghĩ đối phương nghĩ quá đơn giản.
Đúng lúc này, người phụ nữ kia bất ngờ lên tiếng: “Thôi đi em à, chị biết anh ta đang nghĩ gì, em không cần cưỡng ép anh ta như vậy.”
Lý Phàm nghe hai người họ nói chuyện, phút chốc anh cũng cảm thấy buồn cười, anh đang tự hỏi hai người này đang diễn kịch sao, một người đóng vai người tốt, một người đóng vai ác.
Cả buổi trời, Lý Phàm vẫn chưa hiểu được rốt cuộc hai người họ đang nghĩ gì, nhưng giờ thì anh cũng không cần phải đắn đo suy nghĩ quá nhiều, với tình hình trước mặt thì bình tĩnh một chút vẫn là hơn.
Người phụ nữ đó bước tới trước mặt Lý Phàm, mỉm cười nhìn anh và lên tiếng: “Tôi nghe nói kỹ thuật lắc xúc xắc của anh rất giỏi, em trai tôi không phải là đối thủ của anh, vậy nên tôi cố tình muốn qua đây xem thử thế nào.”
Lý Phàm biết rõ, đối phương tuy ngoài mặt thái độ khách sáo mềm mỏng, nhưng chắc chắn trong lòng đối phương đang nghĩ cách để hạ gục mình.
Nghĩ vậy, Lý Phàm từ tốn nói: “Đương nhiên là được rồi.”
Thiên Vương biết chị mình như vậy chỉ là muốn cho đối phương mở đầu bằng chút vị ngọt, anh dường như đã nhìn thấy thấp thoáng hình ảnh thê thảm lúc thua của Lý Phàm, trong đầu anh đã tưởng tượng ra viễn cảnh đó, bất chợt anh không kìm được cơn hả hê đang dâng lên trong lòng.
“Anh chết chắc rồi, chắc chắn anh không phải là đối thủ của chị tôi.” Thiên Vương lớn tiếng cười và nói.
Nhưng ngược lại, Lý Phàm nhìn Thiên Vương không khác gì nhìn tên ngốc, anh cười cười rồi nói: “Cho dù là thắng hay thua, thì liên quan gì đến anh hả, dù sao thì anh cũng đã là kẻ thua cuộc dưới tay tôi.”
Vì chuyện thua Lý Phàm, Thiên Vương luôn cảm thấy như mình mất hết danh dự, anh còn vì vậy mà cảm thấy đau đầu, anh nghiến răng tức giận không nói nên lời, về vấn đề này thì anh không hề phủ nhận.
Thực tế thì anh thừa nhận, trong trò lắc xúc xắc này, anh thật sự không so được với đối phương.
“Hừ, thực tế thì tôi không bằng anh.” Thiên Vương tức giận nói.
Lý Phàm từ tốn nói tiếp: “Biết vậy là tốt, nếu như anh biết mà còn vẫn tiếp tục chơi với tôi, đó mới thật sự là không biết chết là gì.”
Nghe xong, sắc mặt Thiên Vương trở nên vô cùng khó chịu, anh bèn quay qua chị mình và nhỏ tiếng thì thầm: “Chị, thằng ranh này quá tự đại, chị phải giúp em cho nó một bài học mới được.”
Hiện giờ thì anh cũng chỉ còn trông chờ mỗi người chị này có thể giúp anh lấy lại chút danh dự.
Người phụ nữ nghe vậy bèn mỉm cười, nụ cười của cô sắc như dao nhọn, cô nhìn Lý Phàm và nói: “Anh đây muốn chơi như thế nào, tôi đều có thể thuận theo anh.”
Lý Phàm nghe vậy, trong lòng anh biết ngay là đối phương đang khiêu chiến với mình, nếu anh không nhận lời, như vậy đúng là không hay lắm, dù sao thì đối phương cũng đã lên tiếng, vậy thì anh đành coi tình hình rồi tính tiếp vậy.
Nghĩ vậy Lý Phàm bèn cười cười rồi nói: “Đương nhiên là được.”
Người phụ nữ lúc này mới vung tay, sau đó trải ra một loạt các lá bài rồi nói: “Hay là chúng ta chọn bài, xem bài ai lớn hơn, chúng ta sẽ bắt đầu từ trò đơn giản trước.”
Lý Phàm cười cười và nói: “Được, nhưng mà số tiền mà em cô thua lúc nãy, có phải là cô nên đưa cho tôi trước không?”
Sau khi người phụ nữ biết em trai mình thua hơn ba trăm tỷ, mặt cô liền biến sắc, không thể nào giữ được bình tĩnh như trước đó nữa, cô tức giận đảo mắt liếc nhìn em trai mình, cô không ngờ em trai mình lại tệ như vậy, có thể thua hơn ba trăm tỷ cho đối phương.
Lúc này sắc mặt của Thiên Vương trở nên ngượng ngùng, nhất thời anh cũng không biết nên nói gì, trong lòng anh hiện tại hối hận tột độ, nhưng hối hận thì cũng đã muộn rồi, nên anh chỉ còn biết ngậm ngùi im lặng chịu đựng.
“Chị, em cũng hết cách.” Thiên Vương cười trừ và biện minh.
Người phụ nữ cũng không tiếp tục trách móc em trai mình nữa, cô rất tự tin về bản thân mình, cô tin rằng rất nhanh cô sẽ thắng lại được số tiền đó, nhưng với sự bất cẩn của em trai mình, ít nhiều thì cô cũng có chút không hài lòng.
Thiên Vương nhỏ giọng thì thầm: “Chị, em tin là có chị ra tay, chắc chắn sẽ thắng.”
Lý Phàm và người phụ nữ bắt đầu chọn những lá bài lớn, chủ yếu là xem ai may mắn hơn.
Mọi người xung quanh thấy Lý Phàm được chơi với Thần Bài của nơi này, trong lòng không khỏi ngưỡng mộ, vì bọn họ cũng muốn được chơi với Thần Bài, nhưng thực tế thì bọn họ không đủ tư cách.
Nhưng mà, họ cũng đã nhìn thấy trước bộ dạng thua cuộc thê thảm của Lý Phàm..
/1101
|