Thiên Thủ kia tin rằng sau khi ông ta thắng ván này, chắc chắn sẽ khiến đối phương táng gia bại sản.
Dù đây là địa bàn của Đại Long Vương nhưng anh ta cũng phải tém tém lại một chút, dầu gì ông ta cũng phải suy nghĩ vì danh dự của Đại Long Vương.
Nếu lỡ ông ta thắng nhiều quá, ngược lại sẽ bị người ta coi là cờ gian bạc lận, ảnh hưởng tới danh dự của Đại Long Vương.
Ông ta nhìn Lý Phàm một lượt, hẳn là người không có tiền.
Biết đâu thắng một ván có lẽ bớt rất nhiều phiền phức.
Nhưng ông ta lại không biết, trong khi ông ta coi Lý Phàm là miếng thịt mỡ thì Lý Phàm lại xem ông ta là kẻ thiểu năng.
Thiên Thủ kia cười nói: “Được, vậy để tôi chơi trước.”
Lập tức ông ta bắt đầu lắc xúc xắc.
Ông ta lắc được năm điểm.
Đây là do ông ta tự lắc được, không hề dựa vào cơ quan.
Ông ta đã thành công bởi cách này, cho nên rất tự tin lần này Lý Phàm sẽ thua chắc.
Ông ta rất có lòng tin đối phương sẽ không lắc được sáu điểm.
“Tới lượt cậu.” Sau khi ông ta mở tay ra, cười nói: “Có muốn tôi giúp cậu không?”
“Đương nhiên là không.” Lý Phàm chậm rãi nói.
Khi Thiên Thủ nghe vậy, chỉ tặc lưỡi nhưng không hề tỏ ra bất ngờ.
Nếu không phải chính tai nghe được, ông ta cũng không dám tin đây là sự thật.
Có điều như vậy cũng tốt, để đối phương tự lắc xúc xắc cũng không tệ.
Lý Phàm cầm lấy xúc xắc và bắt đầu lắc.
Trương Đức Võ hơi khó hiểu.
Tốt xấu gì thì đối phương cũng nên tìm một kẻ kém một chút mới phải, ai ngờ bọn họ gặp phải cao thủ.
Trương Đức Võ biết Thiên Vương rất lợi hại, nếu Thiên Vương ra tay, Lý Phàm sẽ thua chắc.
Ông ta bất đắc dĩ thở dài, cũng không biết nói gì.
Chuyện đến nước này, ông ta chỉ đành cầu trời khẩn phật cho Lý Phàm thắng.
Khi Lý Phàm bắt đầu lắc xúc xắc, Thiên Vương gần như ngạc nhiên đến ngây người.
Dù xúc xắc có nhanh hơn nữa ông ta vẫn có thể nhìn rõ ràng.
Nhưng xúc xắc trong tay Lý Phàm lại khiến ông ta cảm thấy hoa cả mắt.
Bên trong chỉ có một con xúc xắc nên rất đơn giản.
Lý Phàm lấy xúc xắc ra, sau đó dứt khoát lắc.
Sau khi lắc xong, anh mới chậm rãi mở nắp ra.
Sau khi Thiên Vương thấy nắp được mở ra.
Ông ta không hề sợ hãi, bởi vì ông ta tin chắc đối phương sẽ không đổ ra được sáu điểm.
Ông ta nghĩ trò kia của đối phương cũng chỉ lừa người.
Nhưng chẳng mấy chốc ông ta liền không thể nào bình tĩnh được nữa.
Ông ta hoàn hồn nhìn lại.
Không ngờ Lý Phàm lại lắc được sáu điểm.
Lần này đến lượt Thiên Vương cả kinh.
Ông ta nghĩ Lý Phàm lắc đến hoa mắt chóng mặt chỉ để lòe thiên hạ chứ chẳng có tác dụng gì nhưng lúc này ông ta lại hốt hoảng không thôi.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, ông ta cũng không dám tin đây là sự thật.
Ông ta ngạc nhiên đến độ hít sâu một hơi, nghĩ nửa ngày cũng không hiểu nổi.
Ông ta không ngờ tuyệt chiêu của mình lại bị đối phương phá giải.
Việc này khiến ông ta không khỏi đau đầu, ngạc nhiên hồi lâu cũng chẳng biết tại sao.
Thiên Vương hít sâu một hơi rồi nói với Lý Phàm: “Sao cậu làm được?”
“Thứ này không phải dựa vào vận may sao?” Lý Phàm hỏi ngược lại, giả vờ không biết.
Thiên Vương thấy thế cũng tin.
Ông ta vô thức coi Lý Phàm là người ngoài nghề, lập tức yên tâm, ông ta nghĩ lần này thua chỉ vì đối phương gặp may mà thôi.
Ông ta tin lần này đối phương chắc chắn sẽ thua mình.
Nghĩa vậy, ông ta lại trở nên tự tin, dù sao ông ta cũng không thể thua được.
Những người có mặt ở đây đều ngạc nhiên, ai cũng không ngờ Thiên Vương lại thua.
Mà đồng bọn của Thiên Vương cũng ngạc nhiên không kém.
Bọn họ đoán hẳn là Thiên Vương đang muốn giỡn với Lý Phàm một lát, nên mới không chơi hết mình.
Thiên Vương cười nói: “Cậu muốn thêm tiền không?”
Thật ra ông ta là muốn lừa Lý Phàm đặt hết tiền cược vào, như vậy ông ta mới có thể chơi một ván thì có thể thắng hết tiền về.
Đương nhiên Lý Phàm hiểu rõ ý của Thiên Vương, lúc này anh chỉ cười khinh khỉnh: “Bảo tôi đặt thêm cũng chẳng sao, chẳng qua tôi sợ ông thua không nổi mà thôi.”
Thiên Vương nghe vậy cười ha ha.
Ông ta thua không nổi sao? Bây giờ tiền lợi nhuận hàng năm của ông ta đã hơn mấy chục tỷ, sao ông ta có thể thua không nổi?
Mọi người cũng cười rộ lên.
Dù Thiên Vương có thua sạch tiền thì bọn họ cũng còn tiền.
Khi Lý Phàm thấy đám người này tự tin như vậy, anh đã biết tuy số tiền này rất nhiều nhưng vẫn chẳng là cái đinh gì với bọn họ.
Trương Đức Võ sùng bái nhìn Lý Phàm, một lần lắc được sáu điểm, quả là cao thủ.
Ông ta nghĩ không phải Lý Phàm gặp may.
Đối phương khiến ông ta đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác.
Ông ta đoán chắc chắn đối phương rất rành môn này, cho nên cũng yên tâm hơn nhiều.
Vì muốn những kẻ kia thua liểng xiểng, Lý Phàm dứt khoát đặt thêm ba trăm tỷ: “Lần này chúng ta chơi ba xúc xắc một lượt đi, một con chơi không đủ.”
Khi Thiên Vương thấy Lý Phàm ung dung đặt thêm ba trăm tỷ, ông ta không bình tĩnh được nữa.
Ông ta sững sờ nhìn Lý Phàm, lúc nãy ông ta nghĩ đối phương chỉ là tay mơ, ai ngờ người ta lại là cao thủ.
Ông ta lập tức vui vẻ.
Đúng là không còn gì tốt bằng.
Ông ta xoa xoa tay, chuẩn bị chiến thắng đối phương.
“Cậu nhóc, sợ là cậu sẽ thua tôi rồi.
Hôm nay tôi sẽ để cậu nhìn thấy cái gì gọi là vận may bùng nổ.”
Thiên Vương quyết định bất kể dùng thủ đoạn gì miễn sao một lần thắng sạch đối phương là được.
Để được an toàn, ông ta không còn lựa chọn nào khác ngoài việc sử dụng cơ quan, bởi làm vậy mới tránh được việc không may.
Thiên Vương bắt đầu lắc xúc xắc, khi gần đến lúc cuối, ông ta nhấn công tắc phía sau bàn, đột nhiên một tiếng kêu khác lạ vang lên.
Tiếng kêu này rất khẽ, người bình thường sẽ không nghe được nhưng Lý Phàm lại lập tức nghe được, đây là Thiên Vương bắt đầu giở trò gian lận rồi.
Anh còn nghĩ đối phương rất lợi hại, ai ngờ cũng chỉ dựa vào máy móc mà thôi.
“Đến lượt cậu rồi.” Thiên Vương cười hi hì, cơ quan vừa hoạt động, đương nhiên xúc xắc của ông ta sẽ trở thành sáu điểm, ba con sáu điểm mới là cao nhất.
Ông ta không tin Lý Phàm có thể lắc thắng.
Ông ta bỗng mở xúc xắc ra, lập tức ba con xúc xắc sáu điểm xuất hiện trước mặt mọi người.
Mọi người đều không nghĩ Thiên Vương gian lận, ngược lại đều cho rằng ông ta có khả năng đặc biệt, dù sao đây cũng là cần cầu cơm của ông ta.
Khóe miệng Trương Đức Võ khẽ giật.
Ông ta không ngốc, bắt đầu cảm thấy hơi mất lòng tin với Lý Phàm.
Ba con xúc xắc này đều là sáu điểm, còn chơi gì nữa?
Mọi người đều cả kinh, ai cũng khen Thiên Vương.
Đồng thời cảm thấy tội nghiệp cho Lý Phàm.
Kết quả đã như vậy còn so sánh thế nào đây? Có so thế nào cũng đều thua thôi.
Dù có lắc được ba con sáu điểm cùng lắm cũng là hòa nhau.
Thiên Vương cười chế giễu: “Tôi thấy cậu vẫn nên nhận thua đi.”
Lý Phàm không nói gì, nhận lấy ba con xúc xắc, lúc mới lắc tiếng lắc rất dồn dập nhưng đến lúc cuối tiếng lắc càng lúc càng nhỏ..
/1101
|