CHƯƠNG 986: VÂY ĐÁNH THANH ĐẾ
“Cậu Lý, cái đó, anh hai của tôi đi rồi, có phải tôi cũng nên đi rồi không?” Thanh Đế cũng trở nên căng thẳng, ông thấy chỉ còn một mình ông thì rùng mình, rồi không nhịn được hỏi.
Lý Phàm lạnh nhạt hỏi: “Ông muốn làm gì?”
Thanh Đế nghe thấy câu hỏi của Lý Phàm thì sắc mặt hơi lúng túng, nhất thời không biết phải trả lời thế nào, nói thật ông cũng không dám trò chuyện với anh.
Chủ yếu là vì ông sợ Lý Phàm, dù gì anh cũng tạo bóng ma quá lớn cho ông, ông đã nhiều lần trêu chọc anh, ông cũng không ngốc nên khẳng định rằng Lý Phàm sẽ không bỏ qua cho ông.
Càng nghĩ thế ông càng trở nên càng hoảng hốt, ông chắc chắn mọi thứ ở trước mắt đã nằm ngoài sức tưởng tượng của ông.
Thanh Đế ho khan nói: “Nếu cậu thả tôi ra, tôi bảo đảm bọn họ sẽ tiếp tục lựa chọn hợp tác với cậu.”
Lý Phàm nghe đến đây thì như nghe thấy câu chuyện rất buồn cười, đến nước này rồi mà đối phương vẫn nói đùa với mình, đúng là suy nghĩ viển vông.
Lý Phàm khẳng định chuyện này không đơn giản như anh nghĩ, anh đã sớm biết kết cục cuối cùng sẽ thế này, nên rất khinh bỉ Thanh Đế.
Đối phương dùng chiêu này một lần còn được, nhưng nếu dùng hai lần thì không còn linh nghiệm nữa, Lý Phàm cực kỳ xem thường Thanh Đế, anh cho rằng ông ta đang rảnh rỗi gây sự.
Nếu đã như thế, anh sẽ cho ông ta mở mang tầm mắt về sự lợi hại của anh.
Thanh Đế nghe vậy thì hóa đá ngay, cực kỳ bất ngờ với kết quả này, nếu không tận mắt chứng kiến, ông không dám tin đây là sự thật, kết quả này khiến ông hoàn toàn bất ngờ.
Lý Phàm hờ hững nói: “Nhưng ông cũng còn một cách, anh hai ông có tài nghệ, vậy thì ông cũng có thể biểu diễn tài nghệ của mình.”
Thanh Đế nghe vậy thì hít sâu một hơi, bảo ông biểu diễn tài nghệ của mình chẳng khác nào đang làm khó ông, nếu ông có tài nghệ còn đỡ, nhưng chủ yếu là giờ ông chẳng biết làm gì cả.
Ông nhất thời do dự, không biết nên làm gì mới phải, lúc nhìn thấy ánh mắt của Lý Phàm, trong lòng ông vô cùng sợ hãi.
“Cái đó, tôi không biết biểu diễn tài nghệ.” Thanh Đế do dự mấy giây rồi bất đắc dĩ nói.
Nếu ông biết thì đâu cần đứng đây nói nhảm nhiều như thế, mà chủ động đi biểu diễn tài nghệ của mình như anh hai mới đúng.
Lý Phàm tức giận nói: “Ông bớt đứng đây ăn nói vớ vẩn với tôi đi, tôi còn không biết ông đang nghĩ gì à? Tôi nói cho ông biết, hôm nay tốt nhất là ông nên ăn ngay nói thật với tôi, thì tôi mới thả ông đi.”
Thanh Đế bỗng nhìn thấy một ống thép, mắt ông sáng lên ngay, như nghĩ đến chuyện gì đó, ông có thể sử dụng thứ này, nếu được thì đây là chuyện tốt.
“Cậu Lý, tôi có cách để biểu diễn rồi.” Thanh Đế quả quyết nói.
Lý Phàm gật đầu, ra hiệu đối phương nói đi, cuối cùng Thanh Đế đi tới trước ống thép nói: “Cậu Lý, tôi có thể múa cột cho cậu xem.”
Ngài Võ nghe vậy thì phun hết ngụm nước vừa mới uống, mặt ông tràn đầy kinh ngạc, nếu không tận mắt chứng kiến, ông không dám tin đây là sự thật.
Điều này đã làm ông choáng váng, ông không dám tin Lý Phàm lại nói những lời này với mình.
“Cái đó, cậu có nghiêm túc không thế?” Ngài Võ bỗng mở miệng hỏi.
Lý Phàm thờ ơ nói: “Tất nhiên là tôi nghiêm túc rồi, bằng không ông tưởng tôi đang nói đùa với ông à?”
Ngài Võ cũng không nhiều lời nữa, dù gì người múa cột cũng không phải là ông.
“Được.” Lý Phàm khẽ cười đáp.
Thanh Đế nuốt nước miếng, để có thể sống tiếp, ông đành phải mặc kệ mặt mũi, nhất thời bất chấp bắt đầu múa cột.
Ngài Võ nhìn thấy cảnh tượng này thì cười nghiêng ngả ngay.
Sắc mặt Thanh Đế vô cùng khó coi, đành phải ra sức biểu diễn.
Lý Phàm nhìn thấy cảnh tượng cay mắt này thì trong lòng cực kỳ cạn lời, Thanh Đế này thật sự bán mạng, sau khi nhìn thấy bộ dạng này của đối phương, anh chẳng muốn so đo với ông ta nữa.
“Ông đi được rồi đấy.” Lý Phàm tùy ý xua tay nói.
Nghe xong, trong lòng Thanh Đế nhất thời mừng rỡ, ông vội cảm ơn lia lịa với Lý Phàm, không ngờ anh lại thả ông đi, làm ông rất bất ngờ.
Nếu không tận mắt chứng kiến, ông không dám tin đây là sự thật, ông vội cảm ơn Lý Phàm.
Lý Phàm lạnh nhạt nói: “Nhưng ông phải thực hiện lời hứa của mình, bằng không tôi sẽ cho ông đẹp mặt.”
Thanh Đế chết lặng, vô cùng ngạc nhiên, cho rằng kết quả trước mặt đã nằm ngoài sức tưởng tượng của ông nên vội nói: “Cậu Lý, nếu được vậy thì quá tốt rồi.”
Lý Phàm phớt lờ đối phương, anh không muốn đối đầu với ông ta, nếu ông ta thức thời, hy vọng ông ta có thể nhớ kỹ bài học này, đừng tới gây sự với anh nữa.
Bằng không anh sẽ cho ông ta biết sự lợi hại của mình.
Thanh Đế hít sâu một hơi, cực kỳ ngạc nhiên với kết quả này, nếu không tận mắt chứng kiến, ông không dám tin đây là sự thật.
Ngài Võ bật ngón tay cái với Lý Phàm: “Cậu Lý, quả thật chỉ có cậu mới làm được như vậy, e rằng lão già đó không phải là đối thủ của cậu.”
“Ha ha, chỉ dựa vào ông ta cũng muốn làm đối thủ của tôi, đúng là mơ mộng hão huyền.”
Lý Phàm chẳng hề bất ngờ với kết cục này, nếu mấy người này muốn đối đầu với anh, thì phải xem lại bọn họ có bản lĩnh đó hay không?
Trong mắt Lý Phàm, anh chắc chắn có thể cho mấy người này mở mang tầm mắt về sự lợi hại của anh.
Ngài Võ vô cùng khâm phục Lý Phàm, ngay cả Cầm Đế và Thanh Đế cũng chịu thua, giờ gần như có thể nói không ai trong nhà Đế có thể làm gì được anh.
Ngài Võ lạnh nhạt nói: “Cậu Lý, càng là lúc này thì cậu và tôi càng phải bình tĩnh, trước mắt nhà họ Đế vẫn còn một người cuối cùng chưa xuất hiện.”
Lý Phàm hiểu rõ suy nghĩ của đối phương, anh biết kẻ thù mà mình sắp đối mặt nguy hiểm đến cỡ nào.
Thanh Đế vừa rời đi, đã bị ba người lần lượt là Cầm Đế, Võ Đế và Điểu Đế bao vây tại chỗ.
Lúc bọn họ nhìn thấy Thanh Đế đều lộ vẻ mặt giận dữ, như muốn giết chết ông ta.
Thanh Đế thấy thế cũng sợ hết hồn, nếu không tận mắt chứng kiến, ông không dám tin đây là sự thật, trong lòng ông rất bất ngờ về chuyện này.
“Cái đó, các anh à, các anh nhìn em làm gì?” Thanh Đế bắt đầu giả vờ vô tội nói.
Võ Đế là người nóng nảy nhất, đạp thẳng vào bụng Thanh Đế, làm ông ta đau đến mức chết đi sống lại, không ngừng rên rỉ.
Điểu Đế lạnh lùng nói: “Chú năm, chú được lắm, dám cầm con chim nhuộm màu đến lừa chúng tôi?”
/1101
|