CHƯƠNG 967: LẤY CỚ
Cậu Văn đã phán đoán rồi, anh ta cho rằng sau khi đối phương nhìn thấy bên trong hoa tươi chắc chắn sẽ kinh ngạc, sau khi nghĩ đến đây trong lòng anh ta miễn bàn có bao nhiêu kích động.
Nhưng mà giây tiếp theo, anh ta không thể bình tĩnh, Trần Hiểu Đồng chỉ nhìn thoáng qua thì đã trực tiếp thu hồi ánh mắt, không nói một câu.
Vẻ mặt của cậu Văn vô cùng xấu hổ, tốt xấu gì đối phương phối hợp với mình một chút cũng được, anh ta suy nghĩ một chút, cuối cùng từ trong đống hoa tươi lấy ra một cái nhẫn kim cương, nói: “Người đẹp, chiếc nhẫn kim cương này thuộc về em.”
Trần Hiểu Đồng thản nhiên nói: “Ngại quá, tôi không thích.”
Khóe miệng cậu Văn hơi run rẩy, những vật phát sáng gì đó đều rất có lực hấp dẫn đối với phụ nữ, nhưng mà đối phương lại nói không thích, anh ta sao mà nghe không hiểu ý tứ trong đó chứ, đây rõ ràng là biến tướng từ chối mình.
Trong lòng cậu Văn bắt đầu khó chịu, anh ta không ngờ tới mình sẽ bị người ta từ chối, anh ta lạnh lùng liếc mắt nhìn Trần Hiểu Đồng.
“Cô nhận lấy cho tôi.” Cậu Văn bắt đầu thay đổi phong cách, bá đạo với Trần Hiểu Đồng.
Tính tình Trần Hiểu Đồng là nóng nảy nhất trong mấy người Cố Họa Y, cô ta không muốn gì đó, đối phương lại cố tình đụng vào điểm mấu chốt của mình, một chiêu này rõ ràng là giẫm lên bãi mìn.
Trần Hiểu Đồng trực tiếp đem nhẫn kim cương ném ra ngoài, vẻ mặt cậu Văn biến đổi, cảm thấy giống như bị đánh một cái tát vang dội.
Mọi người hít một ngụm khí lạnh, đối với chuyện này cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, nếu không phải tận mắt chứng kiến, anh ta cũng không dám tin tưởng đây là thật, tất cả cái này cũng quá phóng đại đi.
Bọn họ đều trêu tức nở nụ cười với cậu Văn, sau khi bọn họ nhìn thấy cậu Văn ăn mệt, không biết vì sao trong lòng bọn họ cũng cảm thấy vô cùng sảng khoái.
Bọn họ cũng không vừa mắt với cậu Văn, bây giờ sau khi nhìn thấy cậu Văn rơi xuống nông nỗi này, bọn họ cũng nhịn không được châm chọc.
Cậu Văn đương nhiên chú ý tới ánh mắt của những người khác, sau khi anh ta nhìn thấy ánh mắt xung quanh, anh ta hận không thể tìm một cái lỗ chui vào.
Cậu Văn tức giận, cũng không có bất kỳ ý nghĩ thương hương tiếc ngọc gì, liền giơ tay lên chuẩn bị cho Trần Hiểu Đồng một cái tát.
Trần Hiểu Đồng cũng đã từng luyện tập, cô ta nhanh chóng chế ngự cậu Văn.
Cậu Văn nhìn thấy cánh tay mình bị khống chế, anh ta nửa quỳ trên mặt đất, cánh tay anh ta phát ra tiếng cọ xát của các khớp xương, cậu Văn cực kỳ bất đắc dĩ.
Anh ta không nghĩ tới kết quả sẽ bất ngờ như vậy, nếu không phải tận mắt chứng kiến, anh ta cũng không dám tin đây là thật.
“Thật giỏi.” Cậu Văn hít sâu một hơi nói: “Cô thả tôi ra.”
Trần Hiểu Đồng tức giận liếc mắt nhìn một cái, trực tiếp đẩy đối phương ra.
Cậu Văn lăn một cái, cả người vô cùng nhếch nhác, sau khi người xung quanh thấy một màn sau như vậy, đều hài hước bật cười, đều không cho cậu Văn một chút thể diện nào.
Sắc mặt cậu Văn vô cùng xấu hổ, anh ta chưa từng chịu sỉ nhục như vậy.
“Hừ, không biết tốt xấu.” Cậu Văn tận lực giữ gìn thể diện của mình, khi anh ta nhìn thấy Lý Phàm đang cười nhạo mình, trong lòng anh ta lại càng khó chịu, giống như nhặt được một quả hồng mềm vậy, châm chọc ra tiếng: “Anh nhìn cái gì mà nhìn, có tin bây giờ tôi cho anh một cái tát không.”
“Nếu như anh muốn ra tay với tôi, tôi đề nghị anh vẫn nên bình tĩnh một chút.” Lý Phàm chỉ cho cậu Văn một cái cảnh cáo, giọng điệu vô cùng lạnh nhạt.
Sau khi cậu Văn thấy thế, sắc mặt anh ta trầm xuống, cho rằng Lý Phàm không biết tốt xấu gì, nói tiếp: “Anh có tư cách gì ở chỗ này, nhanh chóng cút ra ngoài cho tôi, bảo vệ đâu?”
Anh ta biết mình không phải là đối thủ của Lý Phàm, nhưng mà anh ta còn có biện pháp khác để đuổi Lý Phàm ra ngoài.
Ngay lập tức có một đám bảo vệ chạy tới, bọn họ tôn kính nhìn về phía cậu Văn chờ đợi đối phương lên tiếng.
“Đem người này đuổi ra ngoài cho tôi.” Cậu Văn hừ lạnh nói.
Lúc này bảo vệ mới đem ánh mắt đặt lên trên người Lý Phàm, mà ông Võ ở trên sân khấu chứng kiến toàn bộ đã không có cách nào bình tĩnh nữa, những bảo vệ này là người của mình.
Ngộ nhỡ nếu người của mình đuổi Lý Phàm ra, vậy chẳng phải trở thành trò cười sao, ông ta không tiếp tục bình tĩnh được, ông ta không thể để chuyện này xảy ra, ông ta phải ngăn cản mới được.
Sau khi nghĩ tới điểm này, ông Võ không có tiếp tục bắt đầu xem náo nhiệt, dứt khoát đứng lên, quát lớn: “Dừng tay cho tôi, ai bảo các người ra tay, không muốn sống nữa hay sao?”
Sau khi những bảo vệ này nhìn thấy ông Võ mệnh lệnh, bọn họ đều giật mình một cái, vội vàng thu tay lại, bọn họ lộ ra vẻ khó hiểu không biết vì sao đột nhiên ông Võ nổi giận.
“Ông Võ, tôi biết ông đã sớm lập ra quy tắc ở chỗ này, nhưng mà tên nhóc này có thù oán với tôi, ông Võ ông coi như không nhìn thấy cái gì là được.” Cậu Văn ho khan một cái, ý đồ muốn lấy lòng ông Võ.
Trên mặt ông Võ hiện ra nụ cười lạnh lùng, nói: “Anh nghĩ ngược lại rất đẹp, tôi nói cho anh biết, đây là chuyện không thể nào.”
Cậu Văn rất bất đắc dĩ, anh ta không ngờ ông Võ lại không nể mặt như vậy.
“Được rồi.” Cậu Văn cũng thỏa hiệp, anh ta biết ông Võ là ai, anh ta cũng không muốn đi trêu chọc ông Võ, nói cách khác, đối với mình thật không có lợi.
Sau khi ông Võ nhìn thấy bộ dạng thức thời của đối phương, tiếp tục hừ nói: “Tôi nói cho cậu biết, cậu tốt nhất an phận một chút cho tôi, nếu cậu lại làm ra chuyện gì thì đừng trách tôi.”
Cậu Văn cũng không có dừng lại, anh ta đợi đến khi ông Võ xoay người, lúc này mới nháy mắt ra hiệu với mấy tên bảo vệ kia.
Những người bảo vệ kia chậm chạp không ra tay với Lý Phàm, trong thoáng chốc bọn họ không biết phải làm gì cho đúng, kết quả này không giống như bọn họ tưởng tượng, vượt xa dự đoán của bọn họ.
Mà lúc này, ông Võ đột nhiên xoay người, ông ta nói với cậu Văn: “Xem ra cậu vẫn không biết tốt xấu như vậy, hôm nay không cho cậu kiến thức tới một chút sự lợi hại của tôi, cậu sẽ không biết sai.”
Cậu Văn sững sờ cả người, vội vàng nói: “Ông Võ, ông hẳn là đứng về phía tôi mới đúng.”
Ông Võ vốn dĩ muốn nói ra Lý Phàm là bạn của mình, nhưng mà sau khi ông ta nhìn thấy Lý Phàm lắc đầu, ông ta biết đối phương muốn khiêm tốn.
Cuối cùng ông Võ nghĩ tới một biện pháp, đó chính là tìm một cái cớ đem cậu Văn đuổi đi.
“Tôi đã nói rồi, ai cũng không thể phá hư quy tắc của tôi, cậu đã phá hủy quy tắc của tôi, tôi tự nhiên không thể giữ cậu lại, xin cứ tự nhiên đi.” ông Võ làm một động tác mời, trực tiếp hạ lệnh đuổi khách với cậu Văn.
Tất cả mọi người đều ngẩn ra, nếu không phải ông Võ không có chào hỏi với Lý Phàm, bọn họ còn tưởng rằng quan hệ giữa ông Võ và Lý Phàm còn đặc biệt tốt.
Bọn họ không nhịn được hít sâu một hơi, thu hồi ý tưởng và xúc động muốn gây sự.
Lý Phàm biết ông Võ đang giúp mình, trong lòng cậu Văn rất không cam lòng, nhưng mà bây giờ anh ta hối hận, nếu anh ta biết ông Võ nói quy tắc như vậy, anh ta sẽ không ra tay với Lý Phàm, bây giờ trong lòng anh ta miễn bàn có bao nhiêu hối hận, anh ta thở dài, bây giờ hối hận thì có tác dụng gì, còn không phải không có một chút tác dụng gì.
/1101
|