CHƯƠNG 963: ÔNG VÕ
Thời điểm giao thủ với Lý Phàm, anh trai tên đàn ông cường tráng mới phát giác Lý Phàm không hề đơn giản. Anh ta có một loại dự cảm, rằng đối phương không phải người bình thường. Anh ta hít một hơi thật sâu, bắt đầu trở nên nghiêm túc.
Anh ta cho rằng vừa nãy mình đã khinh thường, nên lúc này đây nếu như không còn khinh thường đối phương nữa, chắc chắn anh ta sẽ không có chuyện gì.
Nghĩ tới đây, anh trai tên đàn ông bắt đầu xuất thủ đối với Lý Phàm.
Lý Phàm thấy đối phương tiến tới thì giống như nhìn thấy một trò hề vậy. Đối với kết quả này anh cũng không có chút ngoài ý muốn nào.
Lý Phàm ấn lấy cánh tay của anh trai tên đàn ông cường tráng: “Nếu còn tiếp tục, đối với anh mà nói đây cũng không phải chuyện tốt.”
Đối phương nghe vậy thì phẫn nộ bật người dậy, nói vậy là có ý gì? Đây là đang khinh thường anh ta sao?
“Anh, cẩn thận một chút.” Tên đàn ông cường tráng mở miệng nhắc nhở.
Anh trai anh ta hừ lạnh nói: “Yên tâm đi, Khang Văn anh tung hoành lâu như vậy, còn chưa từng thất bại lần nào.”
Lý Phàm không thể không bội phục sự tự tin và dũng khí của đối phương. Thế nhưng hiện tại, anh cũng không muốn nói nhiều với anh ta mà bắt đầu động thủ.
Anh trai tên đàn ông cường tráng nhìn thấy bộ dạng này của Lý Phàm thì ngây ngẩn cả người, cảm thấy vô cùng ngoài ý muốn. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì anh ta sẽ không thể tin được đây là sự thật.
Lý Phàm đá bay Khang Văn chỉ với một cước. Anh ta lùi về phía sau mấy bước rồi lảo đảo nhìn Lý Phàm.
Mà sau đó, chuông điện thoại của Khang Văn reo lên.
Lý Phàm bắt đầu dừng tay, để cho đối phương có cơ hội nghe điện thoại.
Sau khi nhận điện thoại, Khang Văn ngây ngẩn cả người, anh ta không ngờ ông Võ lại gọi điện thoại tới cho mình, bèn vội vã nghe máy.
“Khang Văn, chuyện xử lý sao rồi? Có đưa qua cho cậu Lý chưa?”
“Gặp phải chút phiền phức, người này không dễ đối phó, tôi sợ rằng sẽ đưa qua chỗ cậu Lý muộn một chút.”
“Để tôi nói chuyện với người kia, nói không chừng anh ta sẽ nể tình tôi là nói lời xin lỗi.”
“Được thưa ông Võ.”
Khang Văn nghe lời này thì lập tức treo máy, tiếp theo nói với ông Võ câu nói đó.
Lúc này Khang Văn mới đắc ý đưa điện thoại cho Lý Phàm nói : “Đây là điện thoại của ông Võ, nếu như anh không dám nghe, anh sẽ lãnh đủ.”
Lý Phàm nghe đến đây thì cũng nở nụ cười, phảng phất như nghe được một câu chuyện vô cùng buồn cười. Đã đến lúc này rồi mà đối phương vẫn còn muốn uy hiếp mình, vậy cũng quá ngây thơ rồi.
Anh cũng không do dự chút nào, quả quyết nhận điện thoại.
ông Võ ở trong điện thoại nói: “Xin chào, tôi là ông Võ.”
“Xin chào.” Lý Phàm bình thản đáp lại.
“Cậu là cậu Lý?”
Giọng nói của ông Võ bên kia trở nên kích động khẩn trương, ông ta không ngờ người nghe điện thoại là lại Lý Phàm.
Nếu như ông ta cũng đi đến dó thì có lẽ sẽ không xảy ra chuyện này.
Khỏi phải nói trong lòng ông ta có bao nhiêu hối hận.
“Cái đó cậu Lý à, tôi không ngờ người đó là cậu. Tôi sẽ dạy dỗ tên kia một chút.”
“Vậy thì không cần, ông khiến tôi vô cùng thất vọng, gần đây đều là do thuộc hạ của ông gây rối.”
“Cậu Lý, tôi thật sự không biết sẽ xảy ra chuyện này, tôi sẽ cảnh cáo bọn họ cẩn thận.”
Ông Võ đâu thể nghe không hiểu Lý Phàm thật sự tức giận, nếu như ông ta không làm đúng, chỉ sợ cũng sẽ trêu chọc Lý Phàm. ông ta biết tính nghiêm trọng trong chuyện này.
Lý Phàm lắc đầu, không biết nên đánh giá ông Võ thế nào. Đã đến lúc này rồi, miệng lưỡi đối phương còn rất trơn tru, hoàn toàn không đi theo đạo lý đúng đắn, điều này khiến anh ta vô cùng thất vọng.
Tuy nhiên hiện tại, anh ta cũng không muốn nhiều lời với ông Võ.
“Được rồi, tôi đã biết tấm lòng của ông, lần sau chú ý một chút.”
Khang Văn sững sờ, đây là tình huống gì? Anh ta nghe Lý Phàm nói chuyện với giọng điệu này, dường như không chừa chút mặt mũi nào cho ông Võ, anh ta có chút không thể đoán được.
Anh ta tưởng rằng trong chuyện này nhất định là có vấn đề gì đó. Đầu đầy mồ hôi, anh ta không hiểu nổi tình huống gì đang diễn ra.
“Điện thoại của anh, ông Võ có chuyện muốn nói với anh.” Lý Phàm cười nói.
Khang Văn thấy dáng vẻ tươi cười của Lý Phàm, chợt có dự cảm xấu. Anh ta nhận lấy điện thoại theo bản năng.
“Khang Văn, cậu mau xin lỗi cậu Lý cho tôi.”
Khang Văn nhận lấy điện thoại, lại nghe được mệnh lệnh lạnh như băng của ông Võ.
Sắc mặt Khang Văn biến đổi mãnh liệt, bất chợt nhìn về phía Lý Phàm, anh ta làm thế nào cũng không ngờ tới người trước mặt lại là cậu Lý ở trong miệng ông Võ.
Anh ta có cảm giác lòng như tro tàn, ngẩn người thật lâu rồi mới vâng một tiếng và cúp điện thoại.
“Anh là cậu Lý?” Khang Văn ngơ ngác nhìn Lý Phàm, sau đó tự tát chính mình một cái nói: “Cậu Lý, tôi có mắt mà như mù, tôi không biết lại là anh. Nếu như tôi biết, tôi cũng không dám nhắm vào anh.”
Lý Phàm thấy thế, không nói gì chỉ cười cười. Đối với Khang Văn, anh không biết nên miêu tả thế nào, chỉ có thể nói đối phương đã tự chuốc lấy phiền phức.
“Được rồi, hiểu lầm đã được hoá giải là được.” Lý Phàm lãnh đạm nói.
Thật ra anh không bất mãn gì nhiều đối với Khang Văn, chủ yếu là em trai anh ta.
Lúc này đây em trai Khang Văn trợn tròn mắt, anh ta dụi dụi mắt, không thể tin hết thảy những gì đang diễn ra trước mắt là sự thật.
“Anh, sao anh phải xin lỗi nó?” Em trai Khang Văn không nhịn được hỏi.
Sau khi nghe xong, sắc mặt Khang Văn không khỏi trầm xuonsg, trở tay tát đối phương một cái nói: “Đây là bạn của ông Võ, mày ăn gan hùm mật gấu hả? Mày thật sự hại chết tao rồi.”
Em trai Khang Văn nghe đến đây thì hoàn toàn ngơ ngác. Bạn của ông Võ? Đột nhiên anh ta hồi tưởng lại dáng vẻ bình thản ung dung của Lý Phàm, chẳng trách khi đối phương nghe thấy anh ta là người của ông Võ thì lại không sợ chút nào, hoá ra người ta có bối cảnh như thế.
“Mày mau xin lỗi cậu Lý nhanh lên.” Khang Văn tức giận nhìn thoáng qua em trai của mình rồi nói. Từ cảnh tượng vừa rồi, anh ta có thể nhìn ra cậu Lý không phải loại người so đo.
Hơn nữa đây chỉ là một hiểu lầm, xin lỗi cậu Lý Phàmt chút, có lẽ sẽ không có chuyện như vậy xảy ra.
Em trai Khang Văn nghe đến đây, trong thoáng chốc không biết nên nói cái gì. Đối với kết quả này anh ta cũng rất ngơ ngác, không nghĩ tới Lý Phàm lại là người có bối cảnh như vậy.
“Chuyện đó, cậu Lý, tôi biết sai rồi.” Em trai Khang Văn biết anh trai sẽ không lừa mình, anh ta đột nhiên nói xin lỗi.
Lý Phàm mở miệng nói: “Thôi vậy, nếu đã là hiểu lần thì cũng không cần phải thế.”
“Chuyện đó cậu Lý à, đây là thư mời anh ông Võ sai tôi đưa cho anh.” Khang Văn sợ Lý Phàm lật lòng, lúc này vội vã nói sang chuyện khác, lấy thư mời từ trong ngực ra cung kính đưa lên.
Lý Phàm nhận lấy, địa chỉ trên thư là trang viên Đế Hào, thời gian mười hai giờ trưa mai.
“Làm phiền anh rồi.” Lý Phàm gật đầu nói.
Khang Văn có chút thụ sủng nhược khinh, dù sao đối phương cũng là bạn bè của ông Võ, vậy mà lại khách sáo với mình như thế, khó tránh khỏi anh ta có chút sợ hãi, bèn vội vàng cất lời: “Cậu Lý, sao anh lại nói như vậy, đây là chuyện mà tôi phải làm.”
/1101
|