Cộp cộp cộp!
Cố Họa Y giẫm lên giày cao gót, đi thẳng vào bên trong. Ánh mắt cô rơi lên người Lâm Thanh Hàm, mỉm cười nói: “Ngại quá Giám đốc Lâm, quấy rây cô rồi, nhưng tôi có chuyện muốn hỏi cô”
Lúc này, Lâm Thanh Hàm cảm thấy rất nghi ngờ, gương mặt cũng ngẩn ra. Sao cô Cố lại đột nhiên quay lại thế?
Vậy ngài Lý chẳng phải là…
Lâm Thanh Hàm nghiêng đầu nhìn, cô ta kinh ngạc phát hiện, bóng dáng của Lý Phàm ở phía sau đã biến mất. Ngoại trừ cửa số đang mở và rèm cửa đang tung bay trong gió, phía sau chỉ còn lại Kiêu Chính Long với gương mặt tôn kính, và.Joe Hisaishi với vẻ mặt không thể nào tin được.
Lúc này, Cố Họa Y mới xoay người lại, khom lưng, mỉm cười với.Joe Hisaishi: “Em chào thây”
Nghe thấy câu này của cô,.Joe Hisaishi mới từ từ thoát khỏi sự kinh ngạc khi nãy. Ông ta nghiêng đầu, mỉm cười với Cố Họa Y.
“Kiêu… Kiều gia” Cố Họa Y đương nhiên cũng nhìn thấy Kiều Chính Long đang đứng bên cạnh, hôm nay, cô cũng đã gặp ông ta một lần ở công ty.
Kiêu Chính Long cũng mỉm cười và gật đầu với cô, sau đó ông ta câm ly rượu vang lên, nói: “Mọi người cứ nó chuyện, tôi đi hóng gió một lát!”
Nói xong, ông ta đi về phía cửa số đang mở, nhìn xuống dưới. Lúc này ông ta nhìn thấy một bóng dáng vô cùng phóng khoáng đang quay đầu lại nhẽch miệng cười với mình!
Thật đáng sợ!
Thân thủ của ngài Lý thật đáng sợi Đây là tầng ba phòng nhạc đó!
Ban nãy, Lý Phàm lại cứ như vậy nhảy thẳng xuống bên dưới. Bây giờ, ngài ấy còn đang nghênh ngang đứng bên đường, vẫy tay, mỉm cười với mình!
Kiều Chính Long lập tức nuốt mấy ngụm nước miếng, trong lòng chợt nảy sinh cảm giác ngưỡng mội Phía bên này, Cố Họa Y nhìn Lâm Thanh Hàm, nghiêm túc hỏi cô ta: “Giám đốc Lâm, có thể nói cho tôi biết, thiệp mời này là ai đưa tới hay không?
Còn nữa, chuyện gặp mặt của tôi và ngài.Joe Hisaishi lân này, rốt cuộc là ai sắp đặt? Cả hai đều cùng một người ư?”
Câu hỏi này khiến Lâm Thanh Hàm rất khó trả lời.
Ngài Lý không cho cô ta tiết lộ mọi chuyện.
Suy nghĩ một lát, Lâm Thanh Hàm mỉm cười, nói: “Cô Cố, vì sao cô lại muốn biết người đó là ai thế? Có người âm thầm làm mọi chuyện cho cô, lẽ nào không tốt ư?”
Ngài Lý đối xử với Cố Họa Y thật tốt, tốt đến mức khiến Lâm Thanh Hàm cũng hơi đổ ky.
“Tôi muốn biết đối phương là ai, như vậy cũng dễ dàng báo đáp người ta hơn” Cố Họa Y nói.
Lâm Thanh Hàm mỉm cười, nói: “Ngại quá cô Cố, tôi không thể tiết lộ thân phận của đối phương. Đây là bảo vệ quyền riêng tư của người đó. Chưa được sự cho phép của người đó, chúng tôi tuyệt đối không thể nói cho cô.
Nhưng mà tôi có thể nói cho cô Cố một chuyện, chính là người đó, xa tận chân trời gần ngay trước mắt, hi vọng cô Cố sẽ biết trân trọng!”
Nói xong, Lâm Thanh Hàm ra hiệu với bảo vệ ở cửa, bảo họ mời Cô Họa Y và Kim Thiện Na ra ngoài.
Sau khi rời khỏi phòng âm nhạc Vienna, tâm trạng của Cố Họa Y vẫn rất nặng nề.
Không hỏi được đối phương là ai nên lúc này cô vẫn đang suy nghĩ về chuyện đó.
Đặc biệt là câu nói cuối cùng của Lâm Thanh Hàm, xa tận chân trời gần ngay trước mắt…
Ý gì vậy chứ?
Là ám chỉ Lý Phàm sao?
Sau khi trở về nhà, Cố Họa Y không đợi được nữa, lập tức mở cửa ra.
Ngay sau đó cô nhìn thấy Lý Phàm đang nằm ở ghế sofa trong phòng khách, trên người đắp một tấm thảm mỏng, đèn vẫn đang bật.
Cảnh tượng này khiến đáy lòng Cố Họa Y hơi chua xót.
Lý Phàm cũng tỉnh giấc, đứng dậy nhìn Cố Họa Y đang đứng ở cửa, cười nói: “Về rồi đấy à? Em đói bụng chưa? Trong bếp vẫn còn phần cơm, để “anh đi hâm nóng lại cho em.
Nói xong, Lý Phàm đứng dậy, đi vào bếp.
Nhưng Cố Họa Y đột nhiên đi tới, kéo tay Lý Phàm, lấy tấm thiệp màu vàng từ trong túi xách ra, hỏi anh: “Tấm thiệp này có phải do anh gửi tới không?”
Lý Phàm sửng sốt, nhưng sau đó, anh lập tức mỉm cười, xoa nhẹ trán Cố Họa Y, nói: “Cũng không sốt, sao em lại đột nhiên hỏi như vậy? Tấm thiệp này không phải là Từ Thiên Hải gửi tới sao?”
Cố Họa Y lập tức thở phào một hơi nhẹ nhõm, ánh mắt cũng dần trở nên ảm đạm, sau đó cô buông tay Lý Phàm ra.
Đúng vậy, mình đang nghĩ vớ vẩn gì thết Sao có thể là Lý Phàm được chứ!
Cố Họa Y lơ đễnh, chán nản nói: “Không cần đâu, em hơi mệt, đi nghỉ trước đây”
Lý Phàm nhìn theo bóng lưng Cố Họa Y, bất đắc dĩ thở dài một hơi.
Họa Y, không phải anh không muốn nói cho em biết, chỉ là anh cũng có chỗ khó nói.
Hiện giờ Long Môn đang loạn trong giặc ngoài, anh không muốn kéo em vào vòng xoáy này.
Đợi đến khi anh có đủ thực lực để bảo vệ em và Xuyến Xuyến, anh nhất định sẽ nói hết mọi chuyện cho em.
Hôm sau, Vương Phương và Cố Thiệu Huy ngồi trong phòng khách, cùng thảo luận vấn đề xem mắt của Cố Họa Y.
Trên bàn trà đặt rất nhiều ảnh Vương Phương lấy từ chỗ xem mắt về.
Tất cả đều là những người tài giỏi ở Hán Thành.
“Ôi chao! Ông Cốt Mau nhìn mấy người này đi! Tướng mạo tuấn tú, phong cách lịch sự! Điều kiện gia đình tốt, tài chính, thu nhập cũng kếch xù!”
“Cả người này nữa! Không ba không mẹ, là trẻ mồ côi nhưng lại tự mình mở công ty. Người này tốt đấy, có thể tuyển được! Họa Y cũng tránh được xảy ra xung đột với ba mẹ chồng!”
“Ông nói xem, con gái chúng ta có phải suy nghĩ nông cạn quá rồi hay không? Lại muốn ở bên cái tên vô dụng Lý Phàm kia cả đời! Tên phế vật đó thì có gì tốt chứ! Tiền không có, địa vị cũng không có luôn. Nếu không phải vì cậu †a, Họa Y nhà chúng ta cũng không phải khổ sở như vậy!”
“Hay là, chúng ta nghĩ cách để Họa Y ly hôn với tên phế vật Lý Phàm đó đi!”
Mới sáng ra, Vương Phương đã nói liến thoăng, không ngừng. Càng nói bà ta càng cảm thấy tức giận, thậm chí còn cố sức mắng Lý Phàm coi như trút giận.
Cố Thiệu Huy đọc báo ở bên cạnh, ông ta đeo kính lão, bất đắc dĩ nói: “Tôi nói bà ấy, bớt lo lắng không đâu đi! Họa Y cũng lớn như vậy rồi, bà muốn con bé và Lý Phàm ly hôn để làm gì? Con bé cũng có con rồi, nếu ly hôn thì ai muốn nó nữa chứ?”
“Sao lại không ai muốn? Họa Y nhà chúng ta xinh đẹp như thế, cũng có rất nhiều người theo đuổi con bé. Ông không nhìn thấy Từ Thiên Hải ân cần, niềm nở như thế nào ư? Về đứa bé, đến lúc đó cứ giao cho Lý Phàm chăm sóc là được rồi, tôi cũng không nhận đứa cháu ngoại ngoài dã thú như con bé Xuyến Xuyến đó đâu!”
Vương Phương lập tức nổi giận, quay đầu lại mắng: “Cố Thiệu Huy, rốt cuộc ông bị làm sao thế hả? Không quan tâm đến chuyện của con gái mình, ông còn xứng đáng làm ba nó nữa không? Năm đó là tôi bị mù nên mới gả cho ông. Ông nhìn lại mình xem, nhiều năm như vậy rồi, nhưng tôi đã được sống yên ổn ngày nào ở nhà họ Gố các người hay chưa? Mọi chuyện lớn bé trong cái nhà này đều do một tay tôi xử lý. Còn ông, cả ngày chỉ biết mân mê mấy món đồ sưu tầm của mình, nó đang bao tiền chứ?”
Vương Phương nổi giận, trừng mắt nhìn chằm chằm Cố Thiệu Huy.
Cố Thiệu Huy cũng không biết làm thế nào, chỉ đọc báo rồi thở dài, nói: “Được rồi, được rồi, mọi chuyện đều nghe bà hết, được chưa? Bà nói như nào thì là như thế đó! Cái nhà này do bà làm chủ!”
Lúc này, Vương Phương mới thôi.
Bà ta nghĩ ngợi một chút, rồi nói: “Tôi gọi điện thoại cho Từ Thiên Hải, nhiều ngày không thấy cậu ta đến nhà mình rồi”
Cố Thiệu Huy không nói gì, chỉ lắc đầu nhìn Vương Phương rồi thở dài.
Đúng lúc này, Lý Phàm xách vài món đồ trong tay, anh và Cố Họa Y một trước một sau đẩy cửa đi vào.
“Mẹ, bọn con về rồi đây” Cố Họa Y vừa vào cửa đã vui vẻ mỉm cười.
Hôm nay là cuối tuần hiếm hoi, cô và Lý Phàm cùng đến trung tâm mua sắm và mua ít đồ mang về.
Vả lại, mấy ngày nữa là sinh nhật của Cố Thiệu Huy, họ đi xem một vòng để chuẩn bị đặt nhà hàng tổ chức sinh nhật.
“Ba, mẹ” Lý Phàm xách túi lớn, túi nhỏ trong tay, chào hai người họ một tiếng.
Thế nhưng, khi nhìn thấy Lý Phàm, Vương Phương lập tức nổi giận, mắng: “Đừng gọi tôi là mẹ, tôi cũng không có người con rể như cậu. Nhìn thôi đã đã bực mình, sao cậu không chết ở bên ngoài luôn đi!”
Không hề nói đạo lý!
Lý Phàm và Cố Họa Y đưa mắt nhìn nhau, cả hai đều không biết phải làm như thế nào. Mới sáng sớm mà mẹ đã uống nhầm thuốc nổ rồi ư?
Vương Phương trợn trừng mắt, vô cùng tức giận và lớn tiếng mắng mỏ Lý Phàm: “Lý Phàm, nếu cậu còn là đàn ông thì sau này đừng giãm nửa bước vào cửa nhà tôi nữa! Vương Phương tôi và cậu chẳng có quan hệ gì với nhau cả.
Nhà họ Cố tôi cũng không chào đón loại người vô dụng như cậu! Tôi muốn cậu và Họa Y phải ly hôn ngay trong chiều nay!”
Cố Họa Y giẫm lên giày cao gót, đi thẳng vào bên trong. Ánh mắt cô rơi lên người Lâm Thanh Hàm, mỉm cười nói: “Ngại quá Giám đốc Lâm, quấy rây cô rồi, nhưng tôi có chuyện muốn hỏi cô”
Lúc này, Lâm Thanh Hàm cảm thấy rất nghi ngờ, gương mặt cũng ngẩn ra. Sao cô Cố lại đột nhiên quay lại thế?
Vậy ngài Lý chẳng phải là…
Lâm Thanh Hàm nghiêng đầu nhìn, cô ta kinh ngạc phát hiện, bóng dáng của Lý Phàm ở phía sau đã biến mất. Ngoại trừ cửa số đang mở và rèm cửa đang tung bay trong gió, phía sau chỉ còn lại Kiêu Chính Long với gương mặt tôn kính, và.Joe Hisaishi với vẻ mặt không thể nào tin được.
Lúc này, Cố Họa Y mới xoay người lại, khom lưng, mỉm cười với.Joe Hisaishi: “Em chào thây”
Nghe thấy câu này của cô,.Joe Hisaishi mới từ từ thoát khỏi sự kinh ngạc khi nãy. Ông ta nghiêng đầu, mỉm cười với Cố Họa Y.
“Kiêu… Kiều gia” Cố Họa Y đương nhiên cũng nhìn thấy Kiều Chính Long đang đứng bên cạnh, hôm nay, cô cũng đã gặp ông ta một lần ở công ty.
Kiêu Chính Long cũng mỉm cười và gật đầu với cô, sau đó ông ta câm ly rượu vang lên, nói: “Mọi người cứ nó chuyện, tôi đi hóng gió một lát!”
Nói xong, ông ta đi về phía cửa số đang mở, nhìn xuống dưới. Lúc này ông ta nhìn thấy một bóng dáng vô cùng phóng khoáng đang quay đầu lại nhẽch miệng cười với mình!
Thật đáng sợ!
Thân thủ của ngài Lý thật đáng sợi Đây là tầng ba phòng nhạc đó!
Ban nãy, Lý Phàm lại cứ như vậy nhảy thẳng xuống bên dưới. Bây giờ, ngài ấy còn đang nghênh ngang đứng bên đường, vẫy tay, mỉm cười với mình!
Kiều Chính Long lập tức nuốt mấy ngụm nước miếng, trong lòng chợt nảy sinh cảm giác ngưỡng mội Phía bên này, Cố Họa Y nhìn Lâm Thanh Hàm, nghiêm túc hỏi cô ta: “Giám đốc Lâm, có thể nói cho tôi biết, thiệp mời này là ai đưa tới hay không?
Còn nữa, chuyện gặp mặt của tôi và ngài.Joe Hisaishi lân này, rốt cuộc là ai sắp đặt? Cả hai đều cùng một người ư?”
Câu hỏi này khiến Lâm Thanh Hàm rất khó trả lời.
Ngài Lý không cho cô ta tiết lộ mọi chuyện.
Suy nghĩ một lát, Lâm Thanh Hàm mỉm cười, nói: “Cô Cố, vì sao cô lại muốn biết người đó là ai thế? Có người âm thầm làm mọi chuyện cho cô, lẽ nào không tốt ư?”
Ngài Lý đối xử với Cố Họa Y thật tốt, tốt đến mức khiến Lâm Thanh Hàm cũng hơi đổ ky.
“Tôi muốn biết đối phương là ai, như vậy cũng dễ dàng báo đáp người ta hơn” Cố Họa Y nói.
Lâm Thanh Hàm mỉm cười, nói: “Ngại quá cô Cố, tôi không thể tiết lộ thân phận của đối phương. Đây là bảo vệ quyền riêng tư của người đó. Chưa được sự cho phép của người đó, chúng tôi tuyệt đối không thể nói cho cô.
Nhưng mà tôi có thể nói cho cô Cố một chuyện, chính là người đó, xa tận chân trời gần ngay trước mắt, hi vọng cô Cố sẽ biết trân trọng!”
Nói xong, Lâm Thanh Hàm ra hiệu với bảo vệ ở cửa, bảo họ mời Cô Họa Y và Kim Thiện Na ra ngoài.
Sau khi rời khỏi phòng âm nhạc Vienna, tâm trạng của Cố Họa Y vẫn rất nặng nề.
Không hỏi được đối phương là ai nên lúc này cô vẫn đang suy nghĩ về chuyện đó.
Đặc biệt là câu nói cuối cùng của Lâm Thanh Hàm, xa tận chân trời gần ngay trước mắt…
Ý gì vậy chứ?
Là ám chỉ Lý Phàm sao?
Sau khi trở về nhà, Cố Họa Y không đợi được nữa, lập tức mở cửa ra.
Ngay sau đó cô nhìn thấy Lý Phàm đang nằm ở ghế sofa trong phòng khách, trên người đắp một tấm thảm mỏng, đèn vẫn đang bật.
Cảnh tượng này khiến đáy lòng Cố Họa Y hơi chua xót.
Lý Phàm cũng tỉnh giấc, đứng dậy nhìn Cố Họa Y đang đứng ở cửa, cười nói: “Về rồi đấy à? Em đói bụng chưa? Trong bếp vẫn còn phần cơm, để “anh đi hâm nóng lại cho em.
Nói xong, Lý Phàm đứng dậy, đi vào bếp.
Nhưng Cố Họa Y đột nhiên đi tới, kéo tay Lý Phàm, lấy tấm thiệp màu vàng từ trong túi xách ra, hỏi anh: “Tấm thiệp này có phải do anh gửi tới không?”
Lý Phàm sửng sốt, nhưng sau đó, anh lập tức mỉm cười, xoa nhẹ trán Cố Họa Y, nói: “Cũng không sốt, sao em lại đột nhiên hỏi như vậy? Tấm thiệp này không phải là Từ Thiên Hải gửi tới sao?”
Cố Họa Y lập tức thở phào một hơi nhẹ nhõm, ánh mắt cũng dần trở nên ảm đạm, sau đó cô buông tay Lý Phàm ra.
Đúng vậy, mình đang nghĩ vớ vẩn gì thết Sao có thể là Lý Phàm được chứ!
Cố Họa Y lơ đễnh, chán nản nói: “Không cần đâu, em hơi mệt, đi nghỉ trước đây”
Lý Phàm nhìn theo bóng lưng Cố Họa Y, bất đắc dĩ thở dài một hơi.
Họa Y, không phải anh không muốn nói cho em biết, chỉ là anh cũng có chỗ khó nói.
Hiện giờ Long Môn đang loạn trong giặc ngoài, anh không muốn kéo em vào vòng xoáy này.
Đợi đến khi anh có đủ thực lực để bảo vệ em và Xuyến Xuyến, anh nhất định sẽ nói hết mọi chuyện cho em.
Hôm sau, Vương Phương và Cố Thiệu Huy ngồi trong phòng khách, cùng thảo luận vấn đề xem mắt của Cố Họa Y.
Trên bàn trà đặt rất nhiều ảnh Vương Phương lấy từ chỗ xem mắt về.
Tất cả đều là những người tài giỏi ở Hán Thành.
“Ôi chao! Ông Cốt Mau nhìn mấy người này đi! Tướng mạo tuấn tú, phong cách lịch sự! Điều kiện gia đình tốt, tài chính, thu nhập cũng kếch xù!”
“Cả người này nữa! Không ba không mẹ, là trẻ mồ côi nhưng lại tự mình mở công ty. Người này tốt đấy, có thể tuyển được! Họa Y cũng tránh được xảy ra xung đột với ba mẹ chồng!”
“Ông nói xem, con gái chúng ta có phải suy nghĩ nông cạn quá rồi hay không? Lại muốn ở bên cái tên vô dụng Lý Phàm kia cả đời! Tên phế vật đó thì có gì tốt chứ! Tiền không có, địa vị cũng không có luôn. Nếu không phải vì cậu †a, Họa Y nhà chúng ta cũng không phải khổ sở như vậy!”
“Hay là, chúng ta nghĩ cách để Họa Y ly hôn với tên phế vật Lý Phàm đó đi!”
Mới sáng ra, Vương Phương đã nói liến thoăng, không ngừng. Càng nói bà ta càng cảm thấy tức giận, thậm chí còn cố sức mắng Lý Phàm coi như trút giận.
Cố Thiệu Huy đọc báo ở bên cạnh, ông ta đeo kính lão, bất đắc dĩ nói: “Tôi nói bà ấy, bớt lo lắng không đâu đi! Họa Y cũng lớn như vậy rồi, bà muốn con bé và Lý Phàm ly hôn để làm gì? Con bé cũng có con rồi, nếu ly hôn thì ai muốn nó nữa chứ?”
“Sao lại không ai muốn? Họa Y nhà chúng ta xinh đẹp như thế, cũng có rất nhiều người theo đuổi con bé. Ông không nhìn thấy Từ Thiên Hải ân cần, niềm nở như thế nào ư? Về đứa bé, đến lúc đó cứ giao cho Lý Phàm chăm sóc là được rồi, tôi cũng không nhận đứa cháu ngoại ngoài dã thú như con bé Xuyến Xuyến đó đâu!”
Vương Phương lập tức nổi giận, quay đầu lại mắng: “Cố Thiệu Huy, rốt cuộc ông bị làm sao thế hả? Không quan tâm đến chuyện của con gái mình, ông còn xứng đáng làm ba nó nữa không? Năm đó là tôi bị mù nên mới gả cho ông. Ông nhìn lại mình xem, nhiều năm như vậy rồi, nhưng tôi đã được sống yên ổn ngày nào ở nhà họ Gố các người hay chưa? Mọi chuyện lớn bé trong cái nhà này đều do một tay tôi xử lý. Còn ông, cả ngày chỉ biết mân mê mấy món đồ sưu tầm của mình, nó đang bao tiền chứ?”
Vương Phương nổi giận, trừng mắt nhìn chằm chằm Cố Thiệu Huy.
Cố Thiệu Huy cũng không biết làm thế nào, chỉ đọc báo rồi thở dài, nói: “Được rồi, được rồi, mọi chuyện đều nghe bà hết, được chưa? Bà nói như nào thì là như thế đó! Cái nhà này do bà làm chủ!”
Lúc này, Vương Phương mới thôi.
Bà ta nghĩ ngợi một chút, rồi nói: “Tôi gọi điện thoại cho Từ Thiên Hải, nhiều ngày không thấy cậu ta đến nhà mình rồi”
Cố Thiệu Huy không nói gì, chỉ lắc đầu nhìn Vương Phương rồi thở dài.
Đúng lúc này, Lý Phàm xách vài món đồ trong tay, anh và Cố Họa Y một trước một sau đẩy cửa đi vào.
“Mẹ, bọn con về rồi đây” Cố Họa Y vừa vào cửa đã vui vẻ mỉm cười.
Hôm nay là cuối tuần hiếm hoi, cô và Lý Phàm cùng đến trung tâm mua sắm và mua ít đồ mang về.
Vả lại, mấy ngày nữa là sinh nhật của Cố Thiệu Huy, họ đi xem một vòng để chuẩn bị đặt nhà hàng tổ chức sinh nhật.
“Ba, mẹ” Lý Phàm xách túi lớn, túi nhỏ trong tay, chào hai người họ một tiếng.
Thế nhưng, khi nhìn thấy Lý Phàm, Vương Phương lập tức nổi giận, mắng: “Đừng gọi tôi là mẹ, tôi cũng không có người con rể như cậu. Nhìn thôi đã đã bực mình, sao cậu không chết ở bên ngoài luôn đi!”
Không hề nói đạo lý!
Lý Phàm và Cố Họa Y đưa mắt nhìn nhau, cả hai đều không biết phải làm như thế nào. Mới sáng sớm mà mẹ đã uống nhầm thuốc nổ rồi ư?
Vương Phương trợn trừng mắt, vô cùng tức giận và lớn tiếng mắng mỏ Lý Phàm: “Lý Phàm, nếu cậu còn là đàn ông thì sau này đừng giãm nửa bước vào cửa nhà tôi nữa! Vương Phương tôi và cậu chẳng có quan hệ gì với nhau cả.
Nhà họ Cố tôi cũng không chào đón loại người vô dụng như cậu! Tôi muốn cậu và Họa Y phải ly hôn ngay trong chiều nay!”
/1101
|