CHƯƠNG 803: CHẠY TRỐN
Lý Phàm cũng nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề, nên tạm thời bỏ qua Lệ Quân, cứu Cố Họa Y trước mới là cần thiết, đồng thời anh quay sang nói với Lệ Quân: “Có phương thức liên lạc của hắn không?”
“Tôi có.”
“Bây giờ anh liên lạc với hắn xong hỏi hắn đang ở đâu.” Lý Phàm nói với ngữ điệu ra lệnh.
Lệ Quân bị khí thế của Lý Phàm dọa sợ, anh ta rất sợ nếu mình không làm theo lời Lý Phàm nói thì đợi mình sẽ là kết cục thảm hại khôn lường.
“Tôi gọi cho anh ta liền đây.” Lúc này Lệ Quân mới gấp gáp lôi máy bộ đàm ra.
Sau đó, Lý Phàm biết được Mã Đinh hiện đang về tổ chức sát thủ, cung cấp vị trí cho Lý Phàm xong Lệ Quân thất tha thất thêu bỏ chạy mắt tăm.
Lý Phàm bắt một chiếc taxi, lúc đang chuẩn bị xuống xe, tên tài xế đó cứ lúc lúc lại nghiêng đầu đánh giá Lý Phàm, dường như đang có ý đồ gì đó, bất chợt người nọ cho xe dừng ở bên đường.
“Ranh con, mau lấy hết tiền trên người mày mang ra đây cho tao.” Lão tài xế đe dọa với sắc mặt hung ác.
Lý Phàm chính thức cạn lời, coi vẻ vận đen của người này chính là uống nước lạnh mà cũng bị giắt răng, trên thực tế xe taxi mà cũng bắt đầu có cướp rồi, anh bình tĩnh nói: “Tiền ở trên người tôi, ông tự đến lấy đi”
Tên tài xế mừng thầm trong lòng, cứ tưởng Lý Phàm đã bị mình dọa cho sợ hú vía, người nọ thoát cái mở dây an toàn, đúng lúc hắn đang chuẩn bị mở cửa xe thì Lý Phàm bắt thình lình đánh một quyền khiến người nọ lảo đảo lùi sau mấy bước.
“Bây giờ đến lượt tôi cướp của ông.” Lý Phàm đoạt lấy chìa khóa xe rồi nghênh ngang lái xe đi dưới cái nhìn ngơ ngác của tên tài xế.
“Tao f*.” Sau khi hoàn hồn, tên tài xế theo bản năng đập một phát lên mặt mình, cứ ngỡ hoa mắt chóng mặt xong xuất hiện ảo giác.
Đây là tình huống gì vậy, hắn đi cướp của người ta, ai dè ngược lại là bị người ta cướp.
Lý Phàm không có tâm trạng để ý cảm nhận của đối phương, mà phóng thẳng đến chỗ của tổ chức sát thủ, nơi đó là một tòa cao ốc, cùng một loại như cao ốc của công ty, hoàn toàn không phải địa phương cũ rích tàn tạ.
Lý Phàm còn tưởng máy tổ chức sát thủ thường sẽ chui rúc ở nhưng tòa lầu cũ nát, không ngờ ngay cả hang ỗ sát thủ cũng được chú trọng như vậy.
Mã Đinh đẩy Có Họa Y cùng Trần Hiểu Đồng về phía trước, trong lòng sung sướng vạn phần, lần này coi như anh ta nở mày nở mặt được rồi, nếu lão đại biết được thế nào cũng khen anh ta tấm tắc, anh ta không khỏi bắt đầu chìm vào mộng đẹp.
Khi Lý Phàm xông vào, máy tên sát thủ mặc tây trang đứng canh gác ở ngoài cổng ngăn anh lại, chúng chỉ nhận người nhưng thấy Lý Phàm lạ mặt nên nhát thời đều lộ thần sắc phòng bị.
“Anh đến đây có việc gì.” Hai tên sát thủ lạnh lùng hỏi.
Lý Phàm cười nói: “Máy người lại gần đây, tôi có đồ tốt cho này.”
Hai tên sát thủ liếc mắt nhìn nhau, sau đó sáp lại gần, ngay lập tức Lý Phàm tặng cho mỗi người một quả đấm, hai tên bị đánh ngất ngay tại chỗ.
Đúng lúc Mã Đinh đang chuẩn bị đến văn phòng của Sát Thần, chợt anh ta nghe thấy có tiếng bước chân nặng nề trên hành lang, không nhịn được quay đầu nhìn, không nhìn thì thôi, vừa nhìn một cái anh ta đã bị dọa cho thót tim.
Anh ta không ngờ Lý Phàm vậy mà đuổi được đền tận đây, sắc mặt anh ta đại biến, vội vã gõ cửa văn phòng của lão đại trong sợ hãi.
Sát Thần đang hoạt động làm nóng người cùng thư kí, tự dưng lại bị làm phiền, tâm tình trở nên khó chịu, Ì ạch bước ra ngoài nhưng ngay sau đó tầm mắt của anh ta đã bị Có Họa Y và Trần Hiểu Đồng thu hút.
Có thể nói dáng người của cả Cố Họa Y và Trần Hiểu Đồng phải nói là cực kì hoàn mỹ, đánh chết hắn cũng đâu ngờ Có Họa Y cùng Trần Hiểu Đồng lại xinh đẹp như vậy, khiến anh ta không kiềm chế được rớt cả nước miếng.
“Ông chủ, ngày hãy trấn định lại một chút, thằng oắt đó đuổi đến đây rồi.” Mã Đinh nhận thấy lực chú ý của lão đại hình như để sai chỗ rồi, không nhịn được ho khan một tiếng.
Sát Thần nghe thấy vậy thì cau có mặt mày, anh ta nhìn về phía Lý Phàm đang rảo bước đi đến, trên mặt gọn lên ý cười khinh miệt, nói: “Đấy á?”
Mã Đinh ngay lập tức nịnh nọt: “Lão đại à, một năm nay ngài vẫn luôn ẩn nhẫn, hẳn là hôm nay sẽ xuất ra thực lực chân chính chứ ạ?”
Hồi trước anh ta đã từng chứng kiến cảnh lão đại lúc đầu chỉ lấy một mà chấp mười mấy người lận, cảnh tượng đó phải nói là vô cùng khốc liệt, giống như hôm nay, khi anh ta nhìn thấy dáng vẻ tự tin này của lão đại, phảng phát như đang tái hiện lại sự kiện hôm đó.
“Tôi chính là lão đại của tổ chức sát thủ, danh xưng Sát Thần, cậu đánh bại hai anh em Lịch Tường Phi khiến tôi hết sức tán thưởng, nên tôi cần phải học hỏi cậu nhiều.” Dứt lời, Sát Thần bày ra tư thế chiến đầu, xuất thủ toát ra ảo giác, khiến người khác không thể nhìn thấu.
Mã Đinh nhìn ngây người, một lần nữa hóa thân trở thành em fan bé bỏng của Sát Thần.
Sát Thần không nói hai lời xông lên, nhưng chưa đợi hắn ta ra tay, tiếp đến là một màn tự vả vào mặt, Lý Phàm chỉ tùy tiện quăng một cái tát đã khiến Sát Thần nằm lăn lội dưới đất.
Trán Mã Đinh tối sầm lại, cái quái gì vậy? Còn chưa đến ba giây mà, anh ta thấy lão đại nhà mình bày ra tư thế chất như vậy mà ngờ đâu lại bị đánh bại nhanh không tưởng.
Lý Phàm lãnh đạm nói: “Thế gọi là tốt gỗ hơn tốt nước sơn.”
Sát Thần ngượng thối mặt, tốt xấu gì anh ta cũng đứng đầu một tổ chức sát thủ, thế mà lại bị sỉ nhục như vậy, lúc anh ta nhìn về phía Lý Phàm không khỏi tăng thêm phòng bị.
Thực lực của Lý Phàm khiến anh ta hoàn toàn ngửi được mùi nguy hiểm, thế nên anh ta bắt đầu cảm thấy rầu rĩ, sao lại xuất hiện cao thủ như vậy, ở Hán Thành này, những người có thể trở thành đối thủ của anh ta dường như chỉ đếm được trên đầu ngón tay, mà Lý Phàm thì anh ta chỉ từng nghe nói qua.
“Thực lực của cậu rất mạnh, nhưng tôi còn lâu mới sợ cậu.” Sát Thần khẽ hừ: “Tôi còn có đòn sát thủ đây.
Lúc này, anh ta búng tay một cái, không biết từ lúc nào trong hành lang đã xuất hiện mười mấy tên mặc đồ dạ hành không dễ phát hiện.
Lý Phàm ngay từ đầu đã phát hiện ra sự tồn tại của đám người này, mặc dù khí tức ẩn náu của đám người này rất vi diệu nhưng cũng đừng hòng thoắt khỏi cặp mắt thần của anh.
Mã Đinh thấy vậy hít một ngụm khí lạnh, anh ta gia nhập tổ chức sát thủ suốt bao nhiêu năm mà lần đầu tiên được biết có người ẩn núp trong tổ chức sát thủ, một màn này hoàn toàn khiến anh ta được mở rộng tầm mắt.
Mã Đinh hỏi: “Lão đại, bọn họ là ai vậy.”
“Bọn họ là võ sĩ đến từ nước Anh Đào, thực lực của những võ sĩ này, mỗi người đều thuộc hạng võ sĩ cao thủ.” Sát Thần cười khằng khặc: “Không ngờ, rốt cuộc hôm nay phải ra trận rồi.”
Lý Phàm cũng nghe được đoạn đối thoại của Sát Thần, anh quan sát một lượt đám người võ sĩ nước Anh Đào này, chúng mặc trên người là trang phục võ sĩ, đính một chữ Hồ, mặc giày gỗ, bên hông treo đao võ sĩ, đích thực là hình tượng võ sĩ chuẩn mực.
“Giao cho mấy người đấy.” Sát Thần ung dung nói, sau đó dứt khoát xoay người rời đi.
“Lão đại, anh không muốn xem bộ dạng hắn bị xử lí ra sao à?” Mã Đinh tò mò hỏi.
Sát Thần ho khan một tiếng: “Tôi không xem, tôi còn có việc.”
Nguyên nhân anh ta cho đám người này ra mặt chỉ đơn giản là vì muốn tranh thủ thời gian, sau đó nhân cơ hội tìm đường tầu thoát rồi nói sau.
Mã Đinh nhất thời không hiểu đầu cua tai nheo ra sao, vẫn đứng đực đó xem náo nhiệt, đám võ sĩ ngay lập tức rút đao xông về phía Lý Phàm, mà mỗi lần chém đến đều khiến người khác không cách nào tránh thoát, hơn nữa lực chém lại hết sức kinh người, cả mặt tường cũng bị chém cho nở hoa.
/1101
|