CHƯƠNG 752: ĐÃ NGHÈO CÒN MẮC CÁI EO
“Có lẽ bọn họ nhất thời có việc gấp” Lý Phàm xòe tay nhún vai, làm bộ như không biết chuyện gì. Trần Thanh Mai trợn to hai mắt, loại câu trả lời thiểu năng này, e rằng chỉ có một đứa trẻ ba tuổi mới tin được. Tuy nhiên, cô vẫn rất cảm động vì Lý Phàm đã đến cứu cô như một bạch mã hoàng tử, quá đẹp trai.
Long Ba vẫn còn tức Sói Trắng cùng Gấu Đen, không ngờ mình lại nuôi hai thằng ăn cây táo rào cây sung. Tuy nhiên, Sói Trắng cùng Gấu Đen cũng coi như là kẻ thức thời, nếu hai người họ dám làm gì thì ngày mai nhất định sẽ không thấy mặt trời nữa. Sói Trắng cùng Gấu Đen liều mạng bỏ chạy, cho đến khi không còn người mới quay lại xem Lý Phàm có đuổi theo không rồi thở phào.
“Cũng may là chạy nhanh, nếu không chết chắc rồi” Sói Trắng vui mừng vỗ ngực, anh ta cũng đã nhìn ra được thực lực của Lý Phàm. Tuy rằng Long Ba cho bọn họ không ít tiền, nhưng tính mạng quan trọng hơn tiền bạc, bọn họ không dám dùng tính mạng để đổi tiền.
“Chúng ta nên rời khỏi Hán Thành đi, tôi thấy chúng ta đều sẽ không thoát khỏi cả hai đâu.” Lý Phàm đã để lại cho Gấu Đen một bóng ma tâm lý quá lớn, hiện tại Gấu Đen đã bắt đầu nghĩ về tương lai, mỉm cười chua chát.
Nghe Gấu Đen nói, Sói Trắng hết sức ủng hộ.
Long Ba dựa vào tường trong sự bất lực và lẻ loi, đây là lần đầu tiên anh ta trải qua cảm giác bất lực như thế này.
“Anh muốn làm gì, anh không được lại đây.” Long Ba điên cuồng hét lên, lui về phía sau, nhưng anh ta không còn đường lui nữa rồi.
Anh ta nhìn Lý Phàm chậm rãi đi về phía mình, khí thế như ác quỷ bước ra từ địa ngục khiến anh ta nổi da gà.
Đột nhiên, mặt anh ta đỏ bừng, sau khi cảm thấy toàn thân nóng bừng thì sắc mặt của anh ta lập tức biến đổi, anh ta đã quên uống thuốc giải.
Mà thuốc giải thì chỉ có Sói Trắng cùng Gấu Đen mới có, nhưng hai kẻ ăn cây táo rào cây sung này đã biến mất không còn tung tích.
Lý Phàm đã trải qua không ít sóng to gió lớn nên vừa nhìn thấy bộ dạng của Long Ba như vậy thì lập tức hiểu ra, hoá ra tên này đã chuẩn bị từ trước, anh ta đến đây là vì Trần Thanh Mai.
Trần Thanh Mai nhìn thấy dáng vẻ ngốc nghếch của Long Ba liền trốn sau lưng Lý Phàm theo bản năng, giống như chỉ khi trốn sau lưng Lý Phàm mới có cảm giác an toàn.
Long Ba vô cùng áp lực, tuy rằng anh ta rất muốn làm chuyện đó với Trần Thanh Mai nhưng Lý Phàm ở đây, anh ta không dám hành động hấp tấp.
Tác dụng của loại thuốc nào khiến anh ta cảm thấy toàn thân như bốc cháy, cơ hồ không thể kiềm chế được, trong lòng bứt rứt, tiến không được mà lùi cũng không Xong.
“Lý Phàm, anh hãy thả tôi đi, cứ tiếp tục như vậy tôi sẽ chết mất” Long Ba thầm nghĩ phải kêu người mang thuốc giải đến nên mới dùng giọng điệu cầu khẩn để xin xỏ Lý Phàm.
Anh ta thừa hiểu tác dụng của loại thuốc này, nếu không uống thuốc giải trong vòng mười phút hoặc không thể giải phóng ham muốn thì hậu quả sẽ rất thảm khốc. Trần Thanh Mai kéo Lý Phàm theo bản năng, lắc đầu, hiển nhiên là không muốn đổi phương mềm lòng.
Lý Phàm vốn muốn xử lý Long Ba một chút, nhưng khi thấy Long Ba có dáng vẻ như vậy thì hình như anh đã nghĩ ra một ý tưởng, nếu đối phương tự mình chuốc lấy | cực khổ thì cứ để cho đối phương nhận lấy hậu quả do chính mình gây ra.
“Anh muốn làm gì” Mặc dù tác dụng thuốc đã lên tới cực điểm, trong đầu ngập tràn ý nghĩ đó nhưng lý trí của anh ta cuối cùng cũng đánh bại bản thân, trước mặt hai người kia, anh ta tuyệt đối không thể hành động bừa bãi.
“Không phải là anh muốn chơi sao? Vậy thì sẽ cho anh chơi thật sướng” Lý Phàm nhếch mép trói Long Ba vào cây cột trên giường. Long Ba suýt nữa đã chửi *Shit, đây rõ ràng là chiêu trò mà anh ta muốn làm với Trần Thanh Mai tối nay, ai ngờ lại bị gậy ông đập lưng ông. Trần Thanh Mai miệng mở lớn, hoài nghi nhìn Lý Phàm, chẳng lẽ đối phương có đam mê với trò đó sao? “Anh mau thả tôi ra, nếu không Đại Long Vương mà đến anh nhất định sẽ không chịu nổi đâu.” Long Ba cố ý mang con bài chưa lật của mình ra để khè Lý Phàm, nhưng anh ta quá ngây thơ rồi, đối với Lý Phàm mà nói, thủ đoạn này hoàn toàn vô dụng.
“Anh cho rằng người ta sẽ vì một tên không có giá trị mà đích thân đến đây sao? Nhưng hôm nay tên đó đến cũng tốt, tôi còn đang nghĩ đến chuyện ngày nào đó tìm đến tận cửa” Lý Phàm không chút động lòng, thản nhiên nói.
Nếu như Đại Long Vương tới thì thật là tuyệt, anh còn tưởng rằng Đại Long Vương này ẩn thân như chạch, muốn tìm cũng tìm không thấy. Long Ba sửng sốt, không ngờ mang cả Đại Long Vương ra cũng không doạ được Lý Phàm.
“Anh vẫn nên câm miệng đi thì hơn.”
Lý Phàm không muốn nghe Long Ba dong dài vì vậy nhét một quả bóng đồ chơi vào miệng Long Ba.
Toàn thân Long Ba nóng rực, chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ, nước miếng không ngừng chảy xuống.
“Đi thôi.” Lý Phàm vỗ tay, quay đầu nhìn Trần Thanh Mai. Về phần sống chết của Long Ba, anh cũng không quản, cứ để cho đối phương tự sinh tự diệt, vừa hay không cần anh đích thân ra tay. Trần Thanh Mai nhận ra cô đã suy nghĩ quá nhiều, liền vui vẻ đi theo Lý Phàm.
Đồng thời Lý Phàm khóa phòng ngừa Long Ba lên tiếng kêu cứu.
Không lâu sau khi Lý Phàm cùng Trần Thanh Mai rời đi, một người đàn ông mặc đồ đen xuất hiện trong phòng tổng thống nơi Long Ba đang ngồi, người đàn ông mặc | đồ đen lạnh lùng nhìn dáng vẻ đã chết của Long Ba và dùng bộ đàm để báo cáo điều gì đó.
“Anh đưa em trở về đi.” Trần Thanh Mai yếu ớt nói, trong lòng rất hồi hộp, cô muốn tiếp cận Lý Phàm thêm một chút.
“Được.” Lý Phàm thấy sắc trời cũng đã muộn, cộng thêm chuyện của Long Ba, nói không chừng Trần Thanh Mai bị người ta theo dõi, nên tạm thời anh phải bảo vệ an toàn cho người ta.
Sau khi Trần Thanh Mai nghe được lời này, liền kích động, cô hoàn toàn bất ngờ vì Lý Phàm đột nhiên đồng ý. Đột nhiên, Lý Phàm đi tới trước mặt Trần Thanh Mai, hơn nữa là càng ngày càng gần, loại khoảng cách thân mật này khiến Trần Thanh Mai cảm giác như đang nằm mơ, rất là mơ hồ. Cô xấu hổ cúi đầu, cho rằng Lý Phàm có ý với cô nên nhắm mắt chờ đợi, ai ngờ câu nói tiếp theo của Lý Phàm chẳng khác nào tạt gáo nước lạnh vào người.
“Nút thắt trên ngực áo em bị xé toạc rồi.”
“Đừng nhìn, có tin em móc mắt anh không?” Trần Thanh Mai đang mặc đồ đi làm, cô vô thức cúi đầu che ngực. Lúc này cô mới nhớ ra, đó là lúc Long Ba không thực hiện được hành vi xâm phạm, cô liền thắt lại.
“Dù sao của em cũng không tính là lớn, anh cũng chẳng hiếm lạ gì” Lý Phàm mỉm cười. Những lời này làm cho Trần Thanh Mai nghe như sét đánh ngang trại, người này rõ ràng là đang trắng trợn đả kích mình.
Cô tức giận dậm chân, nhưng vẫn không ngừng tự hỏi bản thân, cô thực sự thua kém Cố Họa Y sao?
Trần Thanh Mai đang ngồi bên ghế phụ nhìn Lý Phàm thì đột nhiên cười khúc khích Lý Phàm không khỏi tò mò hỏi: “Em cười cái gì?”
“Không ngờ anh sẽ đến cứu em” Trần Thanh Mai quay đầu, mỉm cười.
/1101
|