CHƯƠNG 739: NGƯỜI CỦA ĐẠI LONG VƯƠNG
Nếu như quyền này có thể đánh trúng, sẽ lập tức cắt đứt cổ Lý Phàm. Lý Phàm ngửa người về phía sau như một cây cầu sắt bật ra, nhưng đồng thời khi ngửa về phía sau, chân Lý Phàm đá chân ra, đạp về phía hai chân Hầu gia đang vọt tới.
Hầu gia đã dùng hết chiêu thức, muốn lui bước là không thể, dưới tình thế cấp bách, Hầu gia vặn eo sang một bên, tung một cú đá bằng nửa chân.
Phịch!
Cú đá của Lý Phàm đầy sức mạnh, thân dưới vững chắc của Hầu gia cũng không thể chống lại sức mạnh này, cho nên vừa nghiêng người đã bị Lý Phàm đá bay ra ngoài.
Bụp! Cơ thể to cao của Hầu gia rơi xuống đất, trượt trên đất bốn năm thước mới dừng lại, nửa người đều bị mặt đất mài trầy da.
“Xi!” Một loạt tiếng hít khí lạnh vang lên.
Một đám tử sĩ mặc áo đen cầm trường đao trong lòng vô cùng hoảng sợ. Trong mắt bọn họ, Hầu gia là vô địch, lại bị Lý Phàm dùng hai ba chiêu đã đá bay ra ngoài, vậy còn không phải nói võ công của Lý Phàm đã mạnh đến không tưởng sao.
Đám tử sĩ áo đen khiếp sợ trong lòng, muốn tiến lên ngăn cản Lý Phàm nhưng lại không dám, muốn nhanh chân lui lại phía sau cũng không dám, nên chỉ đành siết chặt trường đao trong tay, ra sức nuốt nước miếng.
“Đậu má! Ông nội mày!” Hầu gia đỏ mặt, hét lên một tiếng đầy xấu hổ.
Thật sự là mất hết thể diện, từ khi xuất đạo đến nay, Hầu gia chưa từng mất hết thể diện như vậy, nhất là còn mất thể diện trước mặt thuộc hạ nữa, sau này sao ông ta có thể lăn lộn được nữa? Sao ông ta còn có thể khiến trách đám thuộc hạ này?
Hầu gia xấu hổ, nhảy bật lên từ dưới đất, tức giận gầm lên với Lý Phàm: “Mẹ kiếp, vừa rồi là tao khinh địch, ranh con, Hầu gia tao nghiêm túc rồi thì mày cứ chờ chết đi” Hầu gia tìm một cái cớ để che mắt, giơ hai nắm đấm lại xông về phía Lý Phàm.
Lý Phàm chậm rãi đi về phía trước, thoải mái ung dung lao về phía Hầu gia.
“Khinh địch? Tôi chỉ có thể cười ha ha, võ công của ông thật sự chẳng ra gì cả, ngay cả chút biểu hiện bên ngoài cũng chẳng có, sao ông xứng mặc bộ tử y này? Đúng là làm mất mặt Hầu phủ tử y”
“Mẹ nó, ông đây không xứng thì ai xứng! Mày chịu chết đi!”
Hầu gia giận dữ không hề nương tay, ra tay dồn hết sức lực, hai nắm đấm mang theo quyền phong gào thét, từng quyền đánh ra đều hướng thẳng đến những chỗ hiểm trên người Lý Phàm.
Lý Phàm lắc đầu, tựa như vô cùng coi thường mấy đòn nặng tay của Hầu gia: “Ông thật đúng là không xứng, Thiết Tuyến Quyền đâu phải dùng như như vậy, để tôi cho cho ông biết thế nào mới là Thiết Tuyến Quyền chân chính”
Lý Phàm siết tay thành nắm đấm, tung một quyền giáng trời về phía Hầu gia. Một quyền bình tĩnh không có quyền ảnh cũng không có quyền phong, chỉ giống như một quyền do người bình thường đánh ra.
Hầu gia nhìn quyền của Lý Phàm, nở nụ cười khinh miệt, ánh mắt vô cùng coi thường.
“Đánh ra một quyền thế này mà mày còn không biết xấu hổ nói là quyền, mày khoác lác như vậy đúng là khiến tao không chịu nổi… á!” Hầu gia còn chưa dứt lời, lại phát ra một tiếng hét thảm, cơ thể cao to của ông ta lại bay ra ngoài.
Hầu gia đang bay trên không trung cảm thấy vô cùng tức ngực và khó thở, lại không đè nén được khó chịu trong lòng, cổ họng dâng lên mùi máu tanh, miệng bỗng phun ra một búng máu.
Bup! Cơ thể Hầu gia nặng nề rơi trên mặt đất, trên mặt, trên quần áo đấy vết máu, miệng còn không ngừng trào ra máu tươi.
“Mày, mày đây là, là quyền gì, sao có thể lợi hại như vậy” Hầu gia cố gắng nói, không hỏi cho rõ ràng, ông ta chết không nhắm mắt.
Đến bây giờ Hầu gia vẫn không nghĩ ra một quyền kia trông bình thường không có gì lạ, sao lại có thể phá quyền ảnh của ông ta, rõ ràng ông ta đã dùng võ công tuyệt học áp đáy hòm, người bị đánh bay phải là Lý Phàm mới đúng!
Càng làm cho Hầu gia không thể hiểu được là, rốt cuộc sao Lý Phàm lại đánh được mình hộc máu.
Lý Phàm cười híp mắt đi về phía Hầu gia: “Tôi đã nói là Thiết Tuyến Quyền rồi mà, tôi dùng là Thiết Tuyến Quyền của Hầu phủ tử y chân chính”
“Không thể nào! Thiết Tuyến Quyền nào có chiêu thức như vậy! Một quyền kia của mày tuyệt đối không phải Thiết Tuyến Quyền”
Hầu gia hoàn toàn không tin lời của Lý Phàm, võ công nhà mình như thế nào, sao ông ta có thể không biết, vừa rồi một quyền kia của Lý Phàm tuyệt đối không phải là chiêu thức của Thiết Tuyến Quyền.
“Có gì không thể chứ, võ công nhà các người mà ông cũng không nhận ra, đúng là bị ai! Đi về hỏi bậc bề trên nhà ông, ông sẽ biết đây có phải là quyền pháp của nhà các người hay không?” Lý Phàm đi tới trước mặt Hầu gia, ánh mắt nhìn về phía đám tử sĩ mặc quần áo đen đang run lẩy bẩy.
“Các người mặc áo đen còn cầm đao, trong giống xã hội đen vậy, sao vẫn còn run lẩy bẩy thế, không phải nên cầm đao chém tôi à?” Leng keng! Âm thanh sắc bén truyền tới, một tên tử sĩ áo đen bị Lý Phàm dọa sợ vỡ mật, trường đao trong tay rơi xuống mặt đất
Sau đó tiếng leng keng nối tiếp nhau không ngừng vang lên, những cán trường đao kia giống như khoai lang phỏng tay, không tên tử sĩ áo đen nào còn dám nắm trong tay.
Sau khi tất cả trường đao rơi xuống đất, đám tử sĩ áo đen không chỉ vứt bỏ trường đao, còn có người hét lên chạy mau, tất cả mọi người đều chạy tứ tung.
“Đúng là một đám ô hợp, thật là mất hết thể diện của Hầu phủ tử y” Lý Phàm lắc đầu nói.
Mỗi một chữ giống như một cây kéo, đâm vào lòng Hầu gia, ông ta rất muốn phun ra một búng máy nữa để biểu đạt tâm trạng buồn rầu của mình bây giờ.
Nhưng Hầu gia đã không thể phun ra máu nữa, còn phun nữa thì thật sự sẽ toi mạng.
Hầu gia chậm rãi nhắm mắt lại, bày ra dáng vẻ mặc cho người ức hiếp: “Tới đi, cái mạng già này của tao giao cho mày, tùy máy xử lý:
“Ông cũng rất thức thời đấy, nhưng tôi muốn mạng của ông làm gì, cũng không thể coi như thịt heo để bán, giữ lại cũng chỉ là một cái xác khô” Lý Phàm khinh thường nói.
“Tao… mày… haizz!” Hầu gia giận mà không dám nói gì, thật sự bị một quyền trời giáng của Lý Phàm dọa sợ. Lý Phàm dùng chân đá đá Hầu gia: “Đừng giả chết nữa, trả lời mấy câu hỏi của tôi, tôi sẽ để ông đi.”
“Thật không?” Hầu gia đột nhiên mở mắt ra, dùng ánh mắt khao khát nhìn về phía Lý Phàm.
Hầu gia sợ chết không? Dương nhiên là sợ chết rồi, giờ phút này nghe Lý Phàm nói vậy, ông ta như nghe thấy tiên âm vậy, chỉ cần có thể giữ lại tính mạng để hưởng thụ cuộc sống, ông ta tình nguyện trả giá.
“Coi là thật và không coi là thật, ông chọn đi?” Lý Phàm nhìn ông ta bằng ánh mắt chế giễu. Lý Phàm hiểu sâu sắc suy nghĩ trong lòng những kẻ như Hầu gia, chỉ cần cho bọn họ hy vọng sống, bọn họ có thể trả giá rất đắt, đến nỗi có thể bán đứng đồng đội của mình, như vậy sẽ giúp họ làm việc càng thêm dễ dàng thuận lợi hơn.
“Vậy hỏi đi, chỉ cần tôi biết, tôi có thể nói cho cậu” Hầu gia vừa nói vừa chật vật chống người ngồi dậy.
“Trước tiên nói thử xem ai sai ông tới đi”
“Chuyện này, tôi nói là Đại Long Vương sai tôi tới, cậu có tin không?” Hầu gia cẩn thận nhìn Lý Phàm.
“Ông nói tôi có tin hay không đây? Hoặc là ông có thể cược một lần tôi có tin hay không, nhưng hậu quả phải do ông gánh chịu” Lý Phàm sắc mặt lạnh lùng nói.
/1101
|