CHƯƠNG 725: ĐỘT KÍCH
Trước khi đi ra ngoài, Lý Phàm dặn: “Chú ý an toàn, bọn họ chắc chắn cũng có súng, cô đi theo phía sau anh.”
“Vâng.” Trần Hiểu Đồng đáp một tiếng, đi theo sát phía sau Lý Phàm.
Lý Phàm đi tới trước cửa kho hàng, ánh mắt sắc bén quan sát địa hình bên ngoài kho hàng.
Bên ngoài kho hàng là một mảnh đắt trống trải, không có bất kỳ vật che chắn hay chỗ ẩn núp, đi ra ngoài đồng nghĩa với việc tiến vào phạm vi hỏa lực của đối phương.
“Em đừng nhúc nhích đấy.” Lý Phàm thấp giọng nói một câu, đi tới ngồi xuống bên cửa kho hàng, chậm rãi lộ ra.
Lý Phàm vừa mới lộ ra nửa cái đầu, trong lòng đã dâng lên loại dự cảm xấu, vội vàng rụt đầu lại.
Tiếng súng bắn tỉa sắc bén truyền tới, sau đó một quả lựu đạn rơi xuống trước cửa kho hàng, làm cuộn lên một luồng khói xanh.
Trần Hiểu Đồng nghe được tiếng đạn bắn ra từ súng bắn tỉa, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch.
“Anh Lý Phàm, đây là tiếng súng bắn tỉa!”
“Đừng căng thẳng, không phải là chỉ súng bắn tỉa sao.” Lý Phàm mặt đầy tự tin an ủi Trần Hiểu Đồng.
Tay Trần Hiểu Đồng nắm thật chặt cánh tay Lý Phàm: “Đây là bọn chúng định liều mạng sao, hơn nữa bọn họ không phải một người, hay là chúng ta gọi điện cho đội trưởng Chương đi.”
“Chỉ súng bắn tỉa Kate hạng nhẹ mà thôi, uy lực không lớn, hơn nữa mỗi lần thay đạn chỉ bắn được năm phát, rất dễ đối phó. Em yên tâm đợi ở đây đi, anh đi một lát sẽ trở lại, nếu như ngay cả đám cặn bã này cũng không đối phó được, sau này sao anh còn lăn lội được nữa.”
Trên người Lý Phàm bỗng bộc phát ra khí thế mạnh mẽ, Trần Hiểu Đồng si mê nhìn anh, sau đó chẫm rãi buông lỏng tay.
“Vậy, vậy anh nhất định phải cẩn thận.”
“Yên tâm đi, chờ anh trở lại.” Lý Phàm vừa nói vừa nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé mịn màng lạnh lẽo của Trần Hiểu Đông, lắc nhẹ.
Cảm nhận được sức nóng trên tay Lý Phàm, gò má Trần Hiểu Đồng đỏ ửng, ngại ngùng cúi thấp đầu xuống.
Cảm giác khi được anh Lý Phàm nắm tay thật tuyệt, rất có cảm giác an toàn, rất hạnh phúc.
Khi Trần Hiểu Đồng nghĩ lung tung trong lòng, Lý Phàm đã nhanh chóng chạy ra cửa kho hàng.
Vừa rồi Lý Phàm đã xác định được phương hướng của tay súng bắn tỉa kia, ở trên nóc tòa tháp cao nhất cách đó không xa.
Lý Phàm chạy hình chữ S.
Sơn Dược trên nóc vẫn dán chặt mắt vào ống kính của súng bắn tỉa, nhìn Lý Phàm đang không ngừng chạy nhanh để thay đổi phương hướng ở bên dưới.
Sắc mặt Sơn Dược hơi khó coi, nhịp bước của Lý Phàm khiến cho anh ta cảm thấy rất khó chịu, hoàn toàn không thể nắm được phương hướng di chuyển của Lý Phàm, nên không thể nhắm trúng đề nỗ súng.
Giữ tai nghe trên lỗ tai, Sơn Dược không vui nói: “Hai thằng ngu các anh, mau bắn chéo nhau đề giữ chân anh ta đi, nếu không tôi không thể ngắm bắn được.”
“Ha ha, còn tưởng tay súng thần cậu không cần chúng tôi hỗ trợ đấy.”
“Nghe rồi, tay súng bắn tỉa Sơn Dược, cậu nên đổi tên thành khoai lang trứng thì mới trúng, ha ha ha.”
Ớt Xanh và Nắm Rơm giễu cợt Sơn Dược đôi câu, sau đó nhắc súng trường, đứng trên mái nhà ở cả hai bên của tòa tháp, bắn về phía Lý Phàm.
Hai người một trái một phải, tạo thành thế hỏa lực đan chéo, thu hẹp không gian hoạt động của Lý Phàm.
Pằng pằng pằng!
Súng trường phụt ra tia lửa, bắn ra từng phát đạn.
Trần Hiểu Đồng nghe mà kinh hồn bạt vía, trong lòng thầm cầu nguyện cho Lý Phàm.
Lúc này, lão Lưu đã đi vòng ra từ cửa sau của tòa tháp, cúi đầu nhìn bộ điều khiển máy bay không người lái trên tay rồi chậm rãi đi về phía nhà kho.
Khi nghe tiếng súng trường vang lên ở hai bên, Lý Phàm nở nụ cười: “Đang đợi các người thò mặt ra, bây giờ chính là lúc tiễn các người lên đường rồi.”
Lý Phàm lấy thân làm mục tiêu chính vì muốn dụ hỏa lực tiếp viện của đối phương ra, chỉ cần xử lý xong hai tay súng trường này, giết tay súng bắn tỉa kia chỉ là chuyện phút mốt mà thôi.
Lý Phàm vừa chạy vừa đổi phương hướng, đưa tay ra sau lưng rút súng lục ra, chĩa họng súng lên cao, ngay cả nhắm cũng không cần mà chỉ dựa vào cảm giác để bóp cò.
Pằng!
Súng lục phát ra âm thanh sắc bén, sau đó Lý Phàm không hề nhìn Nắm Rơm lâu hơn đã đổi hướng họng súng về phía Ớt Xanh.
Pằng!
Lại một tiếng vang sắc bén vang lên.
Mà lúc này cơ thể của Nám Rơm vừa mới rơi xuống từ trên nóc nhà, ở giữa mi tâm chỉ có một dấu đạn, đang không ngừng trào máu tươi ra ngoài. Phát súng sau đó Lý Phàm nhằm vào Ớt Xanh, cũng xuyên qua trán gã ta.
Ớt Xanh hấp hồi nhìn Lý Phàm đang đi về phía tòa tháp, mặt đầy không cam lòng ngửa đầu ngã về phía sau.
Hai phát súng, kết thúc mạng sống của hai tên lính đánh thuê dày dặn kinh nghiệm chiến đấu.
Bỗng nhiên nghe thấy tiếng súng dừng lại, Sơn Dược nhất thời hoảng sợ, đỡ tai nghe bluetooth trên tai, cao giọng gọi: “Ớt Xanh, Ớt Xanh! Nắm Rơm, Nắm Rơm! Hai người thế nào rồi? Nghe rõ trả lời, trả lời.”
Nghe trong tai nghe bluetooth hoàn toàn yên lặng, Sơn Dược hơi hoảng hốt ôm lấy súng bắn tỉa, dùng ống nhòm nhằm về vị trí của Ớt Xanh và Nắm Rơm, đập vào mắt là hai thi thể chết không rõ lý do.
Sơn Dược vô cùng hoảng loạn, ôm súng bắn tỉa tìm kiếm bóng dáng Lý Phàm, nhưng bên ngoài đã trống không, hoàn toàn không thấy tung tích của Lý Phàm.
Lý Phàm đi vào tòa tháp, ánh mắt cảnh giác quan sát khắp nơi, bóng dáng mạnh mẽ thoát ẩn thoát hiện.
Lý Phàm tài cao gan lớn, chắc chắn muốn thực hiện đánh nhanh đánh bắt ngờ.
Mà kiểu đột nhập vào một môi trường xa lạ như thế này, quân đội và cảnh sát thường chọn tắn công theo kiểu tìm kiếm và tấn công theo nhóm, bởi vì đánh nhanh thắng nhanh sẽ nguy hiểm hơn, rất dễ lọt vào mai phục của đối phương.
Tầng 1, tầng 2… thoáng cái Lý Phàm đã lên tới tầng đám người Lão Lưu đã từng ở.
Nhìn đống đồ ăn nhanh, đồ uống, những thứ màn hình theo dõi trên bàn và những vật dụng khác nằm rải rác trên mặt đất, mi mắt Lý Phàm bỗng giật một cái.
Lý Phàm nhìn thấy một người trong màn hình, người đó chính là lão Lưu.
Lão Lưu đã đi vào kho hàng, đang chậm rãi đến gần Trần Hiểu Đồng, mà Trần Hiểu Đồng đang mặt đầy lo âu chờ Lý Phàm, nào có phát hiện lão Lưu đang đến gần.
Lý Phàm đưa tay lầm tìm điện thoại, lúc muốn liên lạc với Trần Hiểu Đồng, trên lầu lại truyền tới tiếng bước chân rất khẽ.
Sơn Dược lòng đầy căng thẳng cầm súng lục, đang chậm rãi xuống lầu.
Mỗi bước đi của anh ta vô cùng cẩn thận, họng súng vẫn luôn hướng xuống dưới, ngón tay giữ chặt cò súng, lúc nào cũng có thể nhắm bắn.
Sơn Dược biết Lý Phàm đã đi vào, hơn nữa còn biết Lý Phàm tuyệt đối là cao thủ, thậm chí còn lợi hại hơn những tên lính đánh thuê nước ngoài anh ta từng gặp trên chiến trường.
Trên trán đã toát mồ hôi lớn bằng hạt đậu, nhưng Sơn Dược không dám lau đi, chỉ có thể để mặc cho mồ hôi rơi xuống. Anh ta sợ bởi vì lau mồ hôi mà phân tâm, sợ bởi vì lau mồ hôi mà không bắn kịp, từ đó mắt luôn cái mạng nhỏ của mình.
Lý Phàm nghe được tiếng bước chân của Sơn Dược, biết không kịp nhắc nhở Trần Hiểu Đồng rồi, trước mắt chỉ có thể giải quyết người này đã, sau đó sẽ đi cứu Trần Hiểu Đồng.
Động tác của Lý Phàm nhẹ nhàng như một con khỉ thành tỉnh ở trên núi, lắc mình di chuyển mà không phát ra tiếng động, chỉ vài ba động tác, Lý Phàm đã dính chặt vào bức tường bên ngoài cầu thang.
Họng súng khẽ nâng lên, Lý Phàm kiên nhẫn chờ đợi con mồi xuất hiện.
Khi sắp đi tới cầu thang, Sơn Dược lau mồ hôi trên mặt, hít sâu một hơi, sau đó nhảy lên không trung, thực hiện một cú xoay người về phía trước vô cùng đẹp mắt.
Sau khi rơi xuống đất, Sơn Dược quỳ lên trên mặt đất, súng trong tay chỉ về phía Lý Phàm đang ẩn nấp.
/1101
|