CHƯƠNG 721: KHÁC THƯỜNG
Lý Phàm ra hiệu bằng ánh mắt với Trần Hiểu Đồng, khẽ nói: “Lầy giấy chứng nhận cho lão Lưu xem xem.
Trần Hiểu Đồng lầy giấy chứng nhận của mình ra, ngẩng đầu lên đưa cho lão Lưu: “Ông xem giấy chứng nhận của tôi xem, lúc này chắc không còn gì để nói nữa rồi nhỉ.”
Lão Lưu nhận giấy chứng nhận của Trần Hiểu Đồng xem qua một lượt, lập tức ngơ ngác, lật tới lật tui giấy chứng nhận xem lại vài lần, cuối cùng đập đập vào miệng rồi trả lại cho Trần Hiểu Đồng.
“Cái gì nhỉ… giờ tôi sẽ gọi điện cho lãnh đạo để xin chỉ thị, hai người đợi chút.”
Lão Lưu nói xong thì trở về phòng, cầm điện thoại trên bàn gọi đi.
Trần Hiểu Đồng lầy lại giấy chứng nhận, khẽ “hừ” một tiếng, kiêu ngạo như một con khổng tước.
Rất nhanh lão Lưu đã đặt điện thoại xuống, đi ra khỏi phòng: “Giờ tôi sẽ đưa hai người đi gặp chủ nhiệm Hồ, người phụ trách an ninh.”
“Cảm ơn ông, lão Lưu.” Lý Phàm vẫn rất biết ơn lão Lưu, nếu như không có lão Lưu, có thể sẽ phiền phức hơn rất nhiều.
Lão Lưu đưa Lý Phàm và Trần Hiểu Đồng đi đến khu làm việc của nhà máy in tiền giấy, trên đường giới thiệu qua về tình huống của nhà máy.
Đến trước cửa phòng làm việc của bảo vệ nhà máy in tiền giấy, lão Lưu gõ cửa.
“Mời vào.”
Lão Lưu đầy cửa ra đi vào: “Chủ nhiệm Hồ, chính là hai người này, bảo vệ trưởng của tập đoàn Họa Vân Y, cậu Lý và cô Trần Hiểu Đồng của cơ quan điều tra mật vụ.”
Chủ nhiệm Hồ ngẩng đầu lên, nhìn hai người: “Chuyện của hai người lão Lưu đã nói với tôi rồi, chuyện này cứ để lão Lưu hợp tác xử lí với hai người đi, trước đây lão Lưu ở đội tuần tra, có kinh nghiệm phá án, cũng đã quen thuộc với nhà máy, có điều hai người không thể đi vào khu vực sản xuất trong nhà máy.”
Chủ nhiệm Hồ nói xong thì nhìn lão Lưu, khẽ xua tay, ra hiệu lão Lưu có thể đưa hai người họ rời đỉ.
“Vâng, chủ nhiệm Hồ, chắc chắn tôi sẽ dốc sức phối hợp, chủ nhiệm cứ bận việc của mình đi, chúng tôi ra ngoài trước đây.”
Đưa Lý Phàm và Trần Hiểu Đồng ra khỏi phòng làm việc, sắc mặt lão Lưu khổ sở, nói: “Người tốt khó làm thật đấy, hai người nói xem phải làm sao đi, tôi sẽ phối hợp với hai người, muốn xem camera giám sát hay đi phỏng vấn trong nhà máy?”
“Không cần, tìm một nơi yên tĩnh, tôi hỏi ông vài chuyện là được.” Lý Phàm hoàn toàn không định làm mọi chuyện một cách phiền phức như vậy, hơn nữa thời gian cũng không cho phép.
Lần này đến nhà máy in tiền, mục đích của Lý Phàm chính là đánh rắn động cỏ, khiến tên sát thủ kia phải tự xuất hiện.
Lão Lưu nhìn Lý Phàm với ánh mắt khó hiểu, đi đến một gian phòng làm việc bên cạnh, lầy chìa khóa ra mở cửa: “Vậy chúng ta nói ở đây đi, đây là phòng làm việc của tôi, có điều bình thường cũng không dùng đến.”
Có điều bình thường cũng không dùng đến? Lý Phàm cảm thấy câu nói cuối cùng này của lão Lưu có chút giấu đầu lòi đuôi, như là lão Lưu đang cố ý nhắn mạnh điều gì đó.
Lão Lưu mở cửa phòng làm việc ra, đi vào trong, bước về phía cửa sổ, kéo rèm ra, rồi mở cửa sổ ra.
“Trước giờ vẫn không hay dùng phòng làm việc ở đây, có tránh có mùi vị khác lạ, hai người đừng ghét bỏ, có cần tôi phun một ít chất làm sạch không khí không?”
Lão Lưu nói xong, không đợi Lý Phàm trả lời, ông ta đã lấy chất làm sạch không khí trên bàn lên, phun khắp phòng.
Lý Phàm nhìn vị trí cũ của chất làm sạch không khí.
Đó là vị trí dễ lấy được nhất ở trên bàn, bình thường những thứ như chất làm sạch không khí thường không được sử dụng thường xuyên, sẽ được cắt trong một góc nào đó.
Nhưng chất làm sạch không khí của lão Lưu lại được đặt ở một nơi chỉ cần với tay là có thể lầy được, xem ra là được sử dụng thường xuyên.
Lý Phàm ngồi xuống ghế, nhớ lại mùi hương ngửi được ban nãy lúc mới vào phòng.
Mùi hương đó vô cùng kì lạ, nhưng Lý Phàm có thể chắc chắn, đó không phải mùi hương được tạo ra do không khí lâu ngày không được lưu thông.
Lý Phàm quan sát kĩ càng, cần thận nhìn từng ngóc ngách trong phòng, những chỉ tiết ở mỗi góc càng khiến Lý Phàm cảm thấy căn phòng này vô cùng kì lạ.
Những đồ thường được sử dụng tới thì lại được đặt trong góc, mà ở những vị trí có thể dễ dàng lầy được thì toàn là những đồ bình thường không dùng tới.
Ví dụ như hòm đựng công cụ, bảng điện, còn có một số thứ đồ điện tử cổ như máy cát xét đã được tháo rời, MP3.
Trong thùng rác ở góc phòng, Lý Phàm nhìn thấy một số thứ như báo cũ bị ném trong đó, có một vài tờ báo đã ố vàng, nhìn có vẻ như là báo từ rất nhiều năm trước rồi.
Lão Lưu đặt chất làm sạch không khí xuống, cười có chút mắt tự nhiên.
“Chỗ này của tôi rất loạn, bình thường tôi hay mày mò một số thứ ở đây, tôi thích nhất là tháo dỡ những đồ điện tử nhỏ, nghiên cứu cấu tạo đường điện bên trong đó, hai người đừng lấy làm lạ.”
Rồi ông ta cong người lấy ba chai nước khoáng trong góc hộp rồi đặt lên bàn, cười khan nói: “Chỗ này của tôi bình thường không hay dùng tới, vậy nên cũng không chuẩn bị nước ấm, hai người dùng nước khoáng nhé.”
Đưa nước khoáng cho Lý Phàm và Trần Hiểu Đồng xong, lão Lưu ngồi xuống ghế, nở một nụ cười hiền hòa: “Hai người muốn hỏi gì? Nếu biết tôi nhất định sẽ không giấu giếm điều gì.”
“Ban nãy nghe chủ nhiệm Hồ nói ông từng ở đội tuần tra, vậy sao ông lại tới đây làm bảo vệ?” Lý Phàm tò mò hỏi.
Thân phận của lão Lưu khiến Lý Phàm vô cùng tò mò, trong lòng Lý Phàm đã chắc chắn rằng lão Lưu là một trong những sát thủ.
Lý Phàm chắc chắn rằng lão Lưu không phải sát thủ đơn lẻ, mà là thành viên của một nhóm sát thủ, hơn nữa còn có địa vị không thấp.
Ánh mắt lão Lưu ngơ ra, như không ngờ Lý Phàm sẽ hỏi câu hỏi như vậy: “Chuyện này… có thể không trả lời không.”
Lý Phàm quả đoán lắc đầu, lão Lưu đang ngồi thẳng chợt gục xuống, sắc mặt thống khổ.
“Trước kia tôi từng là gián điệp, lúc đó đại ca của tổ chức mà tôi làm gián điệp bắt đầu nghi ngờ tôi, lúc đó tôi chỉ có hai con đường, một là chứng minh bản thân, hai là nghĩ cách chạy trốn.
Đối diện với tình huống như vậy tôi cũng không thể nào lựa chọn được, nên tôi đã thương lượng với cấp trên của tôi, muốn thoát thân khỏi tổ chức đó, nhưng cắp trên của tôi lại không muốn từ bỏ, dù sao tổ chức này chúng tôi cũng đã quan sát hai năm rồi, không dễ gì mới có thể trà trộn vào đó.
Tôi bị thuyết phục, vì chính nghĩa nực cười mà đã ở lại cái tổ chức đó, nhưng sau này, đại ca của tổ chức bắt cấp trên của tôi, cấp trên của tôi vì muốn giữ mạng mà định khai tôi ra, tôi hết cách, vì giữ mạng chỉ có thể giết ông ta.”
Đôi mắt lão Lưu đã ằng ậc nước, hai tay vò tóc, ra sức bứt tóc: “Mạng của tôi được giữ lại rồi, tổ chức kia cũng bị tiêu hủy rồi, nhưng lương tâm của tôi không chịu nổi, vì vậy tôi đã xin rời khỏi đội tuần tra, đến đây làm bảo vệ.”
Lão Lưu bắt lực dựa lưng vào ghé, hai tay che mắt, nước mắt len lỏi chảy xuống theo kẽ tay, nhìn có vẻ tâm trạng ông ta rất tệ.
*Xin lỗi, tôi không biết lại là một chuyện thương tâm như vậy.” Lý Phàm an ủi nói, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm bàn tay đang che mắt và nửa bên má lộ ra bên ngoài của lão Lưu.
Ngón tay út của lão Lưu khẽ động đậy, bên má hơi nhấp nhô, như là đang nghiền răng nghiến lợi.
Nhìn biểu cảm nhỏ bé của lão Lưu, Lý Phàm khẽ cười, cầm hộp giấy trên bàn, rút vài tờ đưa cho lão Lưu.
/1101
|