CHƯƠNG 716: CỰC KỲ ĐÁNG SỢ
Sắc mặt anh Càn nhất thời đen như đít nồi.
Đây chắc chắn là một cao thủ, có lẽ cậu ta đã dùng thủ đoạn điểm huyệt từ xa? Chỉ có trình độ phóng nội kình ra ngoài mới có thể thi triển được.
Anh Càn chỉ luyện võ công ngoại gia, nên giờ trong lòng đã có suy nghĩ muốn chạy trốn, đối mặt với thực lực chênh lệch một trời một vực này, anh Càn đã không còn dũng khí để chiến đấu.
Nếu thật sự có dũng khí, anh Càn không chỉ chiếm ngọn núi này để xưng vương.
Anh Càn vừa lùi vừa quát hai tên đàn em cầm súng săn bên cạnh: “Hai cậu nỗ súng đi, mau bắn đi!”
Hai tên đàn em cầm súng săn hơi do dự, vì trước mặt đều là người bên mình.
Nếu nổ súng, chưa chắc Lý Phàm đã bị bắn trúng, nhưng chắc chắn người bên mình sẽ bị bắn trúng.
Đàn em phía trước nghe anh Càn kêu nổ súng, thì nhanh chóng tản ra hai bên, còn mấy người ở giữa thì dứt khoát nằm sắp xuống đất để nhường tầm nhìn bắn súng.
Tầm nhìn của hai tên đàn em cầm súng nhất thời trống trải, mắt bọn họ thoáng qua tia lạnh lẽo, cùng bóp cò.
Súng săn Ngũ Liên Phát phát ra tiếng đoàng đoàng, hai người một lần bắn hết năm phát đạn.
Vô số đạn chì nhỏ trong súng săn bay ra ngoài, lít nha lít nhít bay về phía Lý Phàm.
Đạn chì nhỏ không có tính sát thương cao, nhưng thắng ở số lượng nhiều, nếu trúng, chắc chắn sẽ bị bắn đến thương tích đầy mình.
Vẻ mặt Lý Phàm vô cùng bình tĩnh, như thể hoàn toàn không chú ý đến máy viên đạn chì đang bay tới.
Lý Phàm vừa đẩy hai tay về phía trước, đã thi triển toàn bộ nội kình ra ngoài, rồi hai tay anh vẽ một đường cong huyền ảo, một luồng gió mạnh cuốn về phía đạn chì đang bay tới.
Đạn chì hoàn toàn không thể xuyên qua luồng gió mạnh này, ngược lại còn bị nó cuốn bay ngược lại.
Cảnh tượng trái ngược với suy nghĩ của mọi người đã xuất hiện, giờ tốc độ của đạn chì còn nhanh hơn lúc bắn đi, bay ngược lại về phía hai người đã nổ súng.
Phập! Phập!
Tiếng đạn chì xuyên qua quần áo, bắn vào người liên tục vang lên, hai người cầm súng săn mặt mày hoảng sợ cúi đầu, nhìn cơ thể mình.
Máu đang từ từ chảy ra, trên quần áo đã có những vết máu lắm tắm, cơn đau bỗng truyền đến, hai người nổ súng phát ra tiếng hét đau đớn xen lẫn sự sợ hãi.
Hai người không thể cầm chắc súng săn trong tay, lúc súng rơi xuống đất, hai người cũng hét thảm rồi ngã xuống, đau đớn vặn mình, như muốn hát đạn chì trong người ra ngoài.
Đám đàn em nhìn hai tên cầm súng, cảm thấy tam quan sắp bị lật đỗ rồi, rõ ràng đạn đang bắn về phía Lý Phàm, sao lại trúng vào người hai tên cầm súng? Chuyện này thật phản khoa học.
Tia hy vọng cuối cùng ở trong lòng cũng tan biến, anh Càn dứt khoát từ bỏ toàn bộ đàn em, không hề do dự xoay người bỏ chạy, nhanh chóng chạy vào rừng sâu.
Cố Họa Y ngạc nhiên đến mức không khép miệng nhỏ lại được, lúc nỗ súng cô thật sự lo lắng muốn chết, nhưng kết quả cuối cùng lại làm cô suýt kinh ngạc đến chảy nước mắt.
Rốt cuộc Lý Phàm làm thế nào vậy? Chẳng lẽ anh biết ma pháp hay tiên thuật? Cố Họa Y cảm thấy anh ngày càng vượt xa sức tưởng tượng của cô, như dần hình thành một điều bí ẩn, buộc cô phải tự tay vạch ra tìm đáp án.
Mấy tên đàn em phân tán ở xung quanh thấy anh Càn điên cuồng bỏ chạy như kiến bò trên chảo, cũng cuống cuồng như chim muông, hoàn toàn không dám đối đầu trực diện với Lý Phàm.
Giờ mấy người nằm sắp dưới đất trước khi nổ súng cũng hơi hồi hận vì lúc nãy đã nằm sắp, lãng phí quá nhiều thời gian để bò dậy, giờ thứ quan trọng nhát là tốc độ, chỉ cần có thể chạy nhanh hơn người bên cạnh, thì xác suất chạy thoát sẽ cao hơn.
Mấy người nằm dưới đất liên lục lăn lộn, nhanh chóng rời khỏi hiện trường, thậm chí không dám quay đầu lại, chỉ sợ vừa quay đầu đã nhìn thấy Lý Phàm đang đuổi theo.
Lý Phàm cười khẩy đuổi theo, cũng dồn nội kình vào lòng bàn tay, đánh vào giữa lưng máy người đang chạy trốn, dùng nội kình để phá vỡ tâm mạch của họ, như đối với máy tên đàn em của tên đầu trọc khi nấy, chỉ trong khoảng thời gian ngắn, bọn họ sẽ vỡ tâm mạch mà chết.
Anh Càn cắm đầu chạy vào rừng, anh hoạt động trong núi quanh năm, nên quen thuộc ngọn núi mênh mông này như nhà của mình.
Anh Càn chạy vào núi một lúc lâu, mới đến chỗ an toàn đã chuẩn bị từ trước.
Đây được gọi là lo trước tính sau, anh Càn có rất nhiều ẩn náu trong núi, mà đây là chỗ anh thường sử dụng nhất.
Rất nhanh, mấy tên đàn em chạy tán loạn khác cũng lần lượt chạy tới, đám người lại tụ họp lần nữa.
Đám người thở hồng hộc, lau mồ hôi, đến giờ vẫn còn cảm thấy sợ hãi.
“Anh Càn, thằng nhãi đó có lai lịch gì vậy, thật đáng sợ.”
“Thật sự rất đáng sợ, tôi thấy võ công của cậu ta như được viết trong tiểu thuyết tiên hiệp, không thể nào xuất hiện trong nhân gian được.”
“Chẳng lẽ thằng ranh đó là thần tiên? Nhưng chuyện này hơi vô lý, thần tiên đều do con người tưởng tượng ra.”
Đám đàn em bàn tán xôn xao, giờ mọi người đều phải nói ra chút gì đó, để giải tỏa áp lực trong lòng.
Sắc mặt anh Càn thâm trầm, như muốn nặn ra nước, bản lĩnh của Lý Phàm đã làm anh khiếp sợ.
Trong ấn tượng của anh Càn, cao thủ trong chùa nơi anh tập võ, cũng không đạt tới trình độ có thể làm đạn chỉ quay lại giết người đã nỗ súng, cùng lắm chỉ có thể phóng nội khí ra ngoài, để đạn chì không thể bắn trúng mình thôi.
Chẳng lẽ võ công của Lý Phàm còn cao hơn trưởng lão hộ pháp trong chùa? Nghĩ đến đây trong lòng anh Càn không khỏi run rầy.
Trưởng lão hộ pháp trong chùa đều là đại cao thủ có tu vi trong truyền thuyết, chẳng lẽ Lý Phàm cũng là đại cao thủ? Nhưng cậu ta còn trẻ như thế, nhìn thế nào cũng không giống, hơn nữa thời đại này thật sự không có người tu hành.
Anh Càn đang nghĩ ngợi thì đám đàn em bỗng bắt đầu hỗn loạn.
“Lão bát, sao miệng cậu lại chảy máu thế? Cậu mau nằm xuống đi, để lão đại bắt mạch cho cậu.”
Lão bát mơ màng, như hoàn toàn không biết miệng mình đã chảy máu, từ tốn giơ tay lên lau khóe miệng, rồi nhìn vết máu trên tay, bỗng bắt đầu thở gấp.
“Đây, đây là, phụt!”
Lão bát kích động nói nhưng chưa kịp nói hết đã hộc máu, anh ta phun rất nhiều máu, màu đỏ tươi, lão bát trợn mắt nhìn máu tươi mình phun ra, cả người không khỏi từ từ ngã ra sau, rồi nằm dưới đất không còn động tĩnh.
Mọi người đều hoảng sợ, trong lòng anh Càn càng chắn động.
Anh Càn thấy trong đám đàn em của mình đã có mấy người miệng từ từ chảy máu, đây là biểu hiện tổn thương nội tạng.
Chẳng lẽ chàng trai kia đã mạnh đến mức độ này, không những có thể tổn thương nội tạng từ xa, mà còn có thể khống chế thời gian bị thương?
Anh Càn lo sợ chợt nhớ ra điều gì đó, vội giơ tay sờ miệng mình, miệng anh rất khô ráo, không hề có chất lỏng gì, điều này đã làm anh Càn yên tâm hơn.
Anh Càn hơi vui mừng nghĩ, có lẽ anh chạy nhanh, nên chàng trai đó không thể tổn thương đền anh.
Giờ đám đàn em của anh Càn đã lảo đảo ngã xuống, ai cũng hộc máu không còn hơi thở.
/1101
|