CHƯƠNG 677: LÀ NGƯỜI HAY QUỶ
Trương Gia Đông vừa ngã trên mặt đất đã cảm thấy toàn thân đau đớn dữ dội, lục phủ ngũ tạng lộn tùng phèo, cả người từ trong từ trong ra ngoài đều đau nhức.
Lý Phàm bước tới chỗ Trương Gia Đông, lạnh lùng nói: “Anh chỉ có chút bản lĩnh đó thôi sao? Muốn báo thù mà chỉ dựa vào chút bản lĩnh như vậy thì không đủ đâu.”
Trương Gia Đông gượng cười nhìn Lý Phàm, trong lòng đã chẳng thể khơi dậy chút suy nghĩ phản kháng nào nữa nhưng thù hận thì vẫn chưa buông được.
Trương Gia Đông hận Lý Phàm, cũng hận người đã biến anh ta thành bộ dạng quỷ quái này, cho nên Trương Gia Đông muốn làm cho Lý Phàm cùng đám người kia cấu xé lẫn nhau, mặc kệ ai thua ai thắng thì cũng coi như vì mình mà trút giận.
“Cái tên Trần Phú kia chính là một tên không có đầu óc, cái dáng vẻ thà chơi đến chết với anh chứ không không chịu khuất phục đó đúng là ngu ngốc thật đấy! Mà tôi thì không phải thằng ngu, chỉ cần anh có thể khiến tôi thống khoái thì tôi có thể nói cho anh tất cả mọi chuyện về trung tâm nghiên cứu.”
“Vậy anh hãy nói những gì mình biết đi, tôi sẽ vui vẻ lắng nghe còn anh thì sẽ được chết một cách thống khoái.”
Trương Gia Đông nhắm mắt và nói một cách yếu ót: “Bọn họ nghiên cứu cái gì, có lẽ anh cũng đã biết rồi, bọn họ chính là muốn làm cho người ta trở nên mạnh hơn, biến thành cỗ máy giết người chịu sự điều khiển của họ, hiện tại bọn họ cực kỳ có hứng thú với anh, bởi vì so với người bình thường, anh quá mạnh.
Bọn họ rất cần máu của anh để trích xuất gen từ máu anh và tiến hành phân tích, bọn họ nói trong cơ thể anh có thành phần gen quan trọng gì đó, về cụ thể thì tôi cũng không rõ lắm, tóm lại là có bấy nhiêu đó.
Đó là tất cả những gì tôi biết và tôi đã nói tất cả với anh rồi, anh giết họ cũng coi như giúp tôi báo thù được phần nào, nếu bọn họ giết anh cũng coi như báo thù được chút ít cho tôi, kiểu gì đi nữa thì tôi cũng lời trong vụ này, thằng ngu Trần Phú đó… Khụ, khu, phụt.”
Máu trào ra từ miệng Trương Gia Đông, cổ bị Lý Phàm đá một cước, đứt đoạn.
Lý Phàm liếc nhìn thi thể của Trương Gia Đông rồi lấy di động ra gọi cho đội trưởng Chương, bảo anh ta đến giải quyết tàn cuộc.
Quay trở lại đình nghỉ mát, tháo sợi dây thừng trói Có Hoạ Y cùng Trần Hiểu Đồng, hai người phụ nữ nhào vào vòng tay của Lý Phàm đích và oà khóc thật to.
Nước mắt ướt đẫm ngực Lý Phàm, mới vừa rồi chiếc áo phông của Lý Phàm bị rách, lúc này phần thân trên lồ lộ với những múi cơ cân đối càng thể hiện vẻ đẹp nam tính.
Hai người phụ nữ áp chặt má mình vào ngực Lý Phàm, nước mắt lăn dài, Lý Phàm duỗi tay ôm lấy hai người họ, bàn tay to nhẹ vỗ về hai tắm lưng xinh đẹp, thấp giọng an ủi.
“Đừng khóc nữa, chẳng phải đều ồn hết rồi sao, vừa rồi đã khiến hai người sợ, bây giờ cứ thả lỏng đi, mọi chuyện đã qua rồi.”
“Hu hu hu, hoá ra tên đó là Trương Gia Đông, sao bộ dạng của anh ta lại trở nên quỷ quái như vậy chứ, thật sự là làm em sợ muốn chết.” Cố Hoạ Y lắc đầu, dùng ngực của Lý Phàm làm khăn lau mặt để lau nước mắt của mình.
“Trong lúc chúng em đợi anh, tên kia đã xông đến bắt chúng em, lúc đó em sợ đến mức choáng váng cả mặt mày, còn tưởng tên đó định dâm dê mình.” Trần Hiểu Đồng cũng lã chã nước mắt.
Lý Phàm thở dài một hơi, gượng cười nói: “Cả hai đừng khóc nữa, khóc nữa là xấu đi đấy, hai em cũng đâu muốn mình trở nên xấu xí chứ.”
Quả nhiên phụ nữ lúc nào cũng để ý tới nhan sắc nên vừa nghe khóc sẽ xấu liền lập tức lau nước mắt, như thể khóc nữa là sẽ xấu thật.
“Vừa rồi chúng em thật sự là sợ chết khiếp, lúc nãy Trương Gia Đông đã nói gì với anh, tại sao bây giờ anh ta lại biến thành bộ dáng như vậy chứ.”
Có Hoạ Y vẫn còn sợ hãi trong lòng, cô nhịn không được nhìn thoáng qua thi thể của Trương Gia Đông, sau đó sắc mặt tái nhợt lập tức quay đầu như thể bị doạ sợ.
Còn Trần Hiểu Đồng thì mạnh mẽ hơn một chút, dù sao trước kia cũng từng trải qua huần luyện, giờ phút này cô ấy nhìn chằm chằm thi thể của Trương Gia Đông nói: “Em định phản kháng lại anh ta nhưng anh †a quá mạnh, vừa đánh vào cổ em một cái thì em liền hôn mê.”
“Sau này sẽ không xảy ra loại chuyện như vầy nữa, có anh ở đây, sẽ không ai làm tổn thương được hai em.” Lý Phàm thề thốt.
Hai người phụ nữ cùng nhau gật đầu, áp má vào ngực Lý Phàm, cảm giác da kề da khiến cho hai người vô cùng sỉ mê.
Đội trưởng Chương nhanh chóng chạy đến, thấy cảnh Lý Phàm ở trần ôm hai cô gái xinh đẹp, đội trưởng Chương lúng túng không biết có nên nhìn hay không.
“Khụ khụ, anh Lý, buổi tối không mặc quần áo có cảm thầy lạnh không? Hay là lấy quần áo của tôi mặc tạm nhé, đừng để cảm lạnh.” Đội trưởng Chương cúi đầu nhắc nhở.
“Không lạnh, tôi cảm thấy rất ấm.” Lý Phàm dứt khoát đáp, ánh mắt liếc ra sau ý bảo đội trưởng Chương nhanh chóng dẫn người ra phía sau xử lý hiện trường.
Đội trưởng Chương nhướng mày, vội vàng dẫn người đi ra sau và thầm nghĩ, ông nội này quyền thế lắm, chọc không nỗi đâu.
Mặt Có Hoạ Y cùng Trần Hiểu Đồng đỏ như táo, họ sao có thể không nghe ra ý tứ trong lời nói của đội trưởng Chương chứ, hai người miễn cưỡng rời khỏi lồng ngực rắn chắc của Lý Phàm cùng nhau cúi đầu, thầm nhớ lại cảm giác vừa mới cảm nhận được.
Lý Phàm xoa đầu hai người họ, cười nói: “Bây giờ cảm thấy thế nào rồi, hết lo lắng sợ hãi rồi đúng không?”
“Không, không còn nữa.” Một giọng nói ngượng ngùng vang lên, Có Hoạ Y cùng Trần Hiểu Đồng đưa mắt nhìn nhau, Trần Hiểu Đồng lập tức cúi đầu xuống, giống như vừa mới trộm thứ gì đó của Có Hoạ Y.
Lý Phàm bước tới bên cạnh đình nghỉ mắt, nhặt chiếc áo phông vừa nãy bị xé nát vứt đi lên giũ mười cái móng tay trong đó vào góc đình.
Mười cái móng tay đen mảnh và sắc nhọn rơi xuống đất, Lý Phàm tìm một thanh gỗ bẻ gãy làm đôi đũa, nhặt một cái móng tay lên nhìn kỹ.
“Thật là một cái móng tay kỳ dị, sắc nhọn, có tuyến nọc độc, nếu là độc tố thần kinh thì chỉ cần rạch một chút da là có thể giết chết người.”
Đội trưởng Chương dẫn theo người, xách túi đựng thi thể đi tới nhìn thấy móng tay trước mặt Lý Phàm, thì vô cùng tò mò hỏi: “Móng tay này là thứ đồ chơi gì vậy?”
Lý Phàm đặt móng tay xuống đất, đứng lên nói: “Đây là móng tay của Trương Gia Đông, xem ra nhóm người đó đã có bước đột phá mới trong nghiên cứu của mình, có thể biến móng tay của người ta trở nên kỳ dị như vậy.”
Lý Phàm hắt mớ móng tay lên chiếc áo phông rồi bật lửa thiêu cháy cả móng tay lẫn áo.
Sau khi đốt xong móng tay, Lý Phàm đòi đội trưởng Chương đưa một bộ quần áo đề thay, sau đó Lý Phàm đưa Có Hoạ Y cùng Trần Hiểu Đồng rời đi.
Đi dạo trong nghĩa trang vào ban đêm, cả Cố Hoạ Y cùng Trần Hiểu Đồng đều cảm tháy lạnh lẽo mà bất giác ngả vào vòng tay của Lý Phàm.
Lý Phàm ôm mỗi tay một cô, mang lại cảm giác an toàn cho Có Hoạ Y cùng Trần Hiểu Đồng.
Đi đến lối vào của nghĩa trang, ông già bảo vệ nhìn ba người đám Lý Phàm đầy lo lắng, nói nhỏ: “Các người rốt cuộc là người hay quỷ?”
“Đương nhiên là người rồi, ông cụ, đừng nói là ông thật sự cho rằng tụi tui là quỷ nhé.” Lý Phàm bát đắc dĩ giải thích một câu, tức giận dẫn hai cô gái ra khỏi cửa.
“Tại sao ông cụ kia lạ xem anh là quỷ.” Cố Hoạ Y nghiêng đầu tò mò hỏi.
/1101
|