CHƯƠNG 662: XEM RA TÔI RẤT CÓ HIỂU BIẾT
Đại sư Khải Văn có phong cách thư pháp rất riêng, có thể nói là bậc thầy thư pháp kế thừa cả quá khứ phát triển tương lai, có tầm ánh hưởng rất lớn trong giới thư pháp.
Nghe Khang Văn Hân là bà con của đại sư Khải Văn, Lý Phàm nhịn không được cười nói: “Đại sư Khải Văn là họ hàng với cậu sao? Đừng nói là cậu nhận họ hàng bừa đó nha.”
“Sao lại nhận bừa được, lúc trước đại sư Khải Văn còn từng hướng dẫn cho tôi nữa.”
Khang Văn Hân vô cùng nghiêm túc nói.
Nhìn bóng lưng của mấy nhà nghệ thuật trung niên đã đi xa kia, Lý Phàm dở khóc dở cười lắc đầu: “Không bàn đến nghệ thuật nữa, chúng ta vào xem xem có nguyên liệu đá nào tốt không đi.”
Mọi người vào trung tâm triển lãm, vừa vào đã nhìn thấy một tảng đá lớn, đá lớn mày xanh đen cực kỳ to, trọng lượng ước chừng khoảng vài chục tấn.
“Đây là đá gì thế, trông xấu ghê.” Cố Họa Y bĩu môi nói.
Tảng đá lớn màu xanh đen này đúng là rất xấu, không chỉ màu sắc tầm thường, hơn nữa mặt ngoài cũng gồ ghề, lồi lõm, trông rất thô ráp, hoàn toàn không dính líu gì đến ngọc thạch.
Lý Phàm cười nói: “Đây là ngọc bích Manasi, đa số ngọc Hòa Điền trong nước đều có chất ngọc tốt hơn nước ngoài, nhưng chỉ riêng ngọc bích là ngoại lệ.
Ngọc bích Manasi trong nước cho dù là màu sắc hay là chất ngọc đều tệ hơn ngọc bích Nga nhiều, cho nên sản phẩm ngọc bích trong nước luôn có giá cả tương đối thấp.
“Đây là ngọc bích? Trông đen thui, có cảm giác như không hề dính liên quan gì đến ngọc bích hết.”
Cố Họa Y kinh ngạc nói.
“Ngọc bích trong nước có màu đậm hơn, đa phần là màu xanh lục đậm giống màu rau chân vịt già, mà ngọc bích của Nga có màu đẹp hơn nhiều, phần lớn đều là màu xanh non tươi mát như rau chân vịt còn non.
Cho nên ngọc bích của Nga được thị trường ưa chuộng hơn, giá cả cũng cao hơn, mà ngọc bích Manasi có điểm đen tạp chất, đây là chỗ không thể so với ngọc bích của Nga.”
Lý Phàm giới thiệu rõ ràng, Cố Họa Y nhìn Lý Phàm bằng ánh mắt sùng bái, cảm thấy Lý Phàm giống như bách khoa toàn thư di động, cái gì cũng biết.
Trần Hiểu Đồng phùng má, kéo cánh tay Lý Phàm nói: “Cái này có gì đẹp chứ, chúng ta mau đi vào trong xem đi, có phải có rất nhiều nơi đều sản xuất ra ngọc Hòa Điền đúng không, anh mau giới thiệu cho em đi.”
Lý Phàm bị kéo vừa đi vừa nói: “Ngọc Hòa Điền phân theo nghĩa rộng và nghĩa hẹp, nghĩa hẹp ngọc Hòa Điền chỉ phạm vi sinh sản chỉ ở Hòa Điền, Vu Điền, Thư Mạt, đặc biệt là nguyên liệu lại càng chỉ được giới hạn ở khu vực lòng sông Hòa Điền mà thôi.
Mà ngọc Hòa Điền thì có rất nhiều nơi sản xuất, chỉ cần thành phần cấu tạo đủ tiêu chuẩn thì có thể giám định là ngọc Hòa Điền, nhận được giấy chứng nhận.
Ngọc Hòa Điền có ở vùng cao nguyên trong nước cũng khá trong, còn có hoa văn bông tuyết, thậm chí còn có màu xanh, màu khói bụi vân vân, được gọi là nguyện liệu nước ngoài.
Sau đó là đến ngọc bích Nephrite sản xuất từ Nga, ngọc bích Nephrite sản xuất từ Nga có chất ngọc mềm hơn, độ trắng rất cao, còn có một số nguyên liệu có da vàng và đen, được dùng để làm những tác phẩm điêu khắc có màu sắc xinh đẹp, có một số gian thương sẽ dùng ngọc bích Nephrite Nga giả làm dương chi bạch ngọc, có rất nhiều người lừa.
Ngoài ra chính là ngọc bích xanh của Hàn, màu của ngọc bích xanh Hàn thiên về màu xám, cho nên chất ngọc cũng tệ nhất, giá cũng rẻ nhất.
Bình thường mua nguyên liệu ngọc bích Hàn xong đều sẽ dùng máy móc để điêu khắc, bán tràn lan ngoài thị trường, ngọc Hòa Điền chỉ tốn vài trăm nghìn là mua được trên cơ bản đều là ngọc bích xanh của Hàn.
Lý Phàm từ từ giới thiệu, làm đám Trần Hiểu Đồng nghe mà gật đầu lia lịa, cảm thấy ngọc Hòa Điền cũng có rất nhiều tri thức.
“Lý Phàm, cậu biết nhiều thật, sao lúc trước không phát hiện ra cậu hiểu biết những điều này chứ.”
Cố Thiệu Huy cười nói.
“Ba, con cũng chỉ đọc sách trước khi đến đây mới biết được, nếu nói đến chơi ngọc thạch thì ba mới là cao thủ thật sự, bọn con đều phải học tập ở ba mới đúng.”
Lý Phàm nịnh bợ ba vợ một vài câu.
“Ha ha ha, cậu bớt khen tôi đi, chúng ta tụ tập đông như vậy cũng không tiện đi xem, mọi người nên chia ra đi thì hơn, ai muốn đi cùng với tôi?”
Cố Thiệu Huy vừa nói xong, Khang Văn Hân và Bát Gia liếc nhìn nhau, hai người cũng không muốn làm bóng đèn giữa mấy người Lý Phàm, cho nên lựa chọn đi cùng với Cố Thiệu Huy, mà Cố Họa Y và Trần Hiểu Đồng lại chọn đi theo Lý Phàm.
Mọi người lập nhóm xong lập tức chia nhau ra đi xem, Cố Thiệu Huy dẫn Bát Gia và Khang Văn Hân nhanh chóng đi mất tăm.
Lý Phàm dẫn Cố Họa Y và Trần Hiểu Đồng đi vào trong, tổ hợp một nam hai nữ làm Lý Phàm đi đến đâu cũng trở thành tiêu điểm trong đám đông, quan trọng nhất là hai người đẹp đi cạnh Lý Phàm quá xinh đẹp.
Ba người Lý Phàm đi vào khu triển lãm của ngọc Hòa Điền, một phần lớn ở khu triển lãm phía trước đều bày biện nguyên liệu ngọc Hòa Điền có kích thước lớn, phần giữa là nguyên liệu tinh phẩm và nguyên liệu thô, quầy cuối cùng bày bán các loại thành phẩm.
Lý Phàm nhìn các nguyên liệu đá cực lớn ở hai bên khu triển lãm, mắt nhìn thẳng tùy ý lướt qua, cũng không quá để ý đến những nguyên liệu này.
Bởi vì những nguyên liệu đá này có phẩm chất quá bình thường, phần lớn đều là ngọc bích màu vàng miệng, ngọc bích Hòa Điền màu caramel vân vân, một phần nhỏ ngọc bích Nephrite Nga tuy trong trắng như tuyết, nhưng Lý Phàm lại không có hứng thú với mấy thứ đó.
Sưu tầm ngọc Hòa Điền giống như phỉ thúy vậy, đều là tài sản có thể tiếp tục giữ vững và gia tăng giá trị, chỉ có hàng vượt giá trị thực tế, nguyên liệu không quá tốt, cho dù để thêm trăm năm cũng khó tăng giá trị.
Nhưng cũng có không ít người buôn bán châu báu ở Hán Thành bắt đầu đứng trước quầy hàng cẩn thận nhìn ngắm ngọc đó, có một số người còn bắt đầu trả giá với người bán.
Lúc sắp đi đến nguyên liệu ngọc tốt, Lý Phàm đột nhiên ngừng chân, trong mắt có chút hứng thú nhìn một khối ngọc.
Khối ngọc kia khá lớn, hơn nữa độ trắng cũng khá tốt, nằm xen lẫn trong một đống ngọc của Nga, hình như bị chủ quán coi nó là ngọc của Nga mà bán.
Lý Phàm tùy tiện hỏi giá của hai khối ngọc Nga, sau đó chỉ về phía khối ngọc mà anh ưng ý hỏi: “Cục này bao nhiêu tiền.”
“Đây là một nguyên liệu tốt, độ trắng rất tốt, hơn nữa chất mềm mượt, quan trọng nhất là không bị nứt, chắc chắn là nguyên liệu làm vòng tay cao cấp, giá cả đương nhiên cũng hơi đắt.”
Chủ tiệm cũng là người lõi đời, không báo giá thẳng mà đầu tiên đi giới thiệu ưu điểm của nguyên liệu này, giới thiệu xong lại nhìn chằm chằm vào mắt Lý Phàm, sau đó chậm chạp nói: “Cho nên, khối nguyên liệu này có giá mười hai tỷ.”
“Mười hai tỷ, ông ăn cướp à, cho dù ngọc có tốt thì cũng chỉ là ngọc Nga, có làm vòng thì cũng chỉ làm được bảy tám cái mà thôi, không thể lấy lại vốn được.”
Lý Phàm hơi kinh ngạc trước cái giá mười hai tỷ, nếu dựa theo cách tính toán của nguyên liệu gốc của Nga thì cái giá mười hai tỷ chính là giá trên trời.
Cho dù vòng tay dùng ngọc Nga tốt nhất thì giá đắt nhất trên thị trường cũng chỉ hơn ba trăm triệu, làm ra bảy tám cái vòng thì cũng chỉ bán không đến sáu tỷ.
Ngọc ở lõi vòng tay và những vật liệu thừa kia làm ra một số thứ linh tinh, nhiều nhất cũng chỉ bán được thêm ba tỷ, tính toán kỹ lưỡng gia công xong cũng chỉ bán được hơn chín tỷ, mà đây còn là dưới tình huống trong lúc gia công không xảy ra vấn đề gì.
Cho nên so với cái giá mười hai tỷ này, tương đương với việc mua khối nguyên liệu này thì sẽ lỗ lớn.
Chủ tiệm nhếch mép cười gượng: “Tôi chỉ thuận miệng nói đại giá cả thôi, xem ra anh cũng là người hiểu biết, nếu thật sự vừa ý thì có thể trả giá.”
/1101
|