CHƯƠNG 653: TƯỢNG BỒ TÁT MẠ VÀNG
Long Ba là thần đua xe đứng đầu trong lòng Chân Trát Nam, là người mà những tay đua xe trong nước không cách nào thắng nổi. Nhưng bây giờ nghe được tin Long Ba bị thua, Chân Trát Nam cảm thấy những gì bản thân nhận định đang bị lung lay rồi. “Rốt cuộc sư phụ của cậu là ai? Sao có thể thắng được Long Ba?” “Sư phụ của tôi là Lý Phàm, lúc nào tôi dẫn anh đi xem tài lái xe của sư phụ tôi anh sẽ biết anh ấy lợi hại đến cỡ nào. Dù là vua đua xe giải đấu F1 cũng chưa chắc là đối thủ của sư phụ tôi đâu”
“What?”
Chân Trát Nam kinh ngạc tột độ nhìn Khang Văn Hân, hoàn toàn khiếp sợ bởi cái tên Lý Phàm.
Lẽ nào là gã Lý Phàm lúc nãy sao? Lý Phàm lúc này là chồng của chủ tịch tập đoàn Họa Vân Y. Mà nơi Khang Văn Hân xây dựng cầu lạc bộ đua xe lại nằm đối diện với tập đoàn Họa Vân Y, đúng là trùng hợp!
“Lý Phàm? Là Lý Phàm, chồng của chủ tịch tập đoàn Họa Vân Y sao?” Chân Trát Nam kinh ngạc hỏi tới.
“Anh biết sự phụ tôi à? Sư phụ tôi chính là Lý Phàm kia đấy” Khang Văn Hân cười híp mắt nói.
Trong lòng Chân Trát Nam dậy sóng, toàn thân cảm thấy khó chịu.
Đây là tình huống dở hơi gì thế này? Ai mà ngờ Lý Phàm kia lại là sư phụ của Khang Văn Hân. Thế này thì làm sao có thể lôi kéo Khang Văn Hân đua xe giúp bọn họ được?
Khang Văn Hân thấy dáng vẻ khác thường của Chân Trát Nam, nghi ngờ hỏi: “Anh sao vậy? Tôi thấy tâm trạng anh không ổn lắm, chẳng lẽ anh bị sư phụ tôi dọa sợ rồi à?”
“Sư phụ của cậu lợi hại vậy sao? Không phải cậu đang gạt tôi đấy chứ?” “Lừa anh làm gì? Không tin thì anh cứ đi hỏi thăm. Người trong giới đua xe đều biết, có rất nhiều người đã nhìn thấy tại chỗ đấy”
Chân Trát Nam lặng thinh, sau khi do dự một hồi mới không cam lòng nói: “Sư phụ cậu còn giỏi những môn nào nữa cậu nói tôi nghe thử xem. Sao tôi lại nghe nói sư phụ cậu là kẻ bất tài ăn bám phụ nữ nhỉ?”
“Mấy thứ anh nghe được chỉ là lời đồn, bởi vì bình thường sư phụ tôi không thích biểu hiện mà thôi. Khi nào đến lúc mấu chốt sư phụ tôi mới thể hiện phong độ của mình. Anh cũng biết giải đấu Quyền anh ngầm thế giới đúng không? Sư phụ tôi đã đạt giải quán quân đấy.
Anh cũng có thể điều tra việc này. Hơn nữa thực tế tập đoàn Họa Vân Y là quà của sư phụ tôi tặng cho sự mẫu. Anh đã từng thấy ai tặng món quà lớn như vậy cho vợ chưa?”
Khang Văn Hân bố lô ba là một tràng, còn Chân Trát Nam nghe đến ngẩn người.
Chân Trát Nam lấy điện thoại di động ra tìm tin tức liên quan đến giải Quyền Anh ngầm, khi thấy quán quân đúng là Lý Phàm, anh ta cảm thấy máu nóng trong người như đóng băng.
Chu Kiên Cường đúng là vua hố, anh ta đã đào hố tám đời nhà Chân Trát Nam rồi. Vẻ mặt Chân Trát Nam đưa đám, thì người nhìn điện thoại hồi lâu mới nói: “Tiểu Khang, tôi có việc muốn xin cậu giúp đỡ” “Ha hả, tôi đã biết anh tìm tôi nhất định là có việc rồi. Có gì thì cứ nói thẳng ra đi, chỉ cần giúp được tôi tuyệt đối sẽ không nề hà”
Chân Trát Nam bình tĩnh lại, sẵn tiện sắp xếp lại lời nói, sau đó nói: “Tôi, tôi đã đắc tội sư phụ cậu rồi. Dưới sự đâm thọt của tên tiểu nhân Chu Kiên Cường kia, tôi đã đánh cược với sự phụ cậu, nên đã thua sư phụ cậu chiếc xe thể thao mới mua rồi.”
Sắc mặt Khang Văn Hân hơi khác lạ, cố nhịn cười nói: “Không phải anh muốn đòi lại đấy chứ? Không có cửa đâu.” “Không phải tôi muốn đòi lại. Tôi là muốn chuộc lại, tôi có thể trả tiền, cũng có thể dùng chiếc xe thể thao khác để đổi.” Chân Trát Nam hơi kích động nói.
Khang Văn Hân lắc đầu: “Vậy cũng không được. Đồ đã thua sự phụ tôi thì đó là của sư phụ tôi. Anh cứ xem như quà tặng cho sự phụ tôi là được rồi.”
“E hèm, món quà như vậy e là hơi quý giá.” Chân Trát Nam hơi đau lòng nói. “Anh thôi đi. Tặng một chiếc xe đua để được quen biết sự phụ tôi mà anh còn tính toán chi li. Biết bao người tranh nhau tạo quan hệ với sư phụ tôi, nếu sư phụ tôi muốn lấy tiền thì không biết phải cất chỗ nào mới hết nữa đấy.”
Khang Văn Hân ăn ngay nói thật. Bây giờ có rất nhiều người muốn tạo quan hệ với Lý Phàm, nhưng bọn họ đều không biết làm thế nào mới kết giao được với anh.
Chân Trát Nam thở dài thườn thượt, buồn như chết cha chết mẹ: “Đúng là số con rệp, xem ra chiếc xe thể thao của tôi đã ra đi mãi mãi rồi.”
Khang Văn Hân khinh thường liếc nhìn Chân Trát Nam hơi khó chịu nói: “Tôi nói anh đúng là không biết làm người. Đây là cơ hội ngàn năm có một, anh nhất định cứ canh cánh trong lòng chiếc xe thể thao của mình sao?” “Cậu không hiểu đâu. Nếu cậu đã không giúp được tôi vậy để tôi đi tìm người khác.”
“Tôi khuyên anh một câu vẫn là đừng nên liên lụy người khác nữa. Dựa vào thân thủ của sư phụ tôi, dù anh có đi tìm người khác cũng uổng công, hơn nữa sẽ khiến anh tổn thất nặng nề hơn.”
Khang Văn Hân nghĩ mình chỉ đưa ra lời khuyên nhưng Chân Trát Nam lại nghe rất chói tai. Chân Trát Nam trừng mắt nhìn Khang Văn Hân, sau đó quay người đi ra khỏi phòng làm việc.
Lý Phàm, Cổ Họa Y và Trần Hiểu Đồng cùng ngồi trên ghế sô pha, ba người sáu con mắt đồng thời nhìn chằm chằm vào bức tượng phật đặt trên bàn.
Tượng phật được làm vô cùng khéo léo. Là tượng phật Quan Thế Âm Bồ Tát nghìn tay mạ vàng, hơn nữa trên nghìn tay nghìn mắt của tượng phật còn khảm đá quý.
“Ai đã đưa bức tượng này tới đây?” Lý Phàm nhìn chằm chằm bức tượng Quan Âm Bồ Tát nghìn tay hỏi. “Là phương trường Pháp Trí của chùa Linh Sơn đưa tới. Lúc em vừa tới phòng làm việc liền có hai tiểu hòa thượng của chùa Linh Sơn tới tặng bức tượng Bồ Tát này.”
Cố Họa Y nói xong cũng thấy hơi nghi ngờ. Cô không rõ tại sao phương trường Pháp Trí lại tặng bức tượng Bồ Tát này. Lúc này cũng đâu phải lễ tết gì. Hơn nữa phương trường trong chùa tặng tượng Bồ Tát là chuyện trước nay chưa từng có. “Lúc hai tiểu hòa thượng kia tặng tượng tới có nói gì không?” “Không nói gì cả, chỉ nói là phương trường Pháp Trí bảo bọn họ đưa tới. Bọn họ để tượng xuống rồi ra về ngay, không nói thêm gì nữa.” Trần Hiểu Đồng bĩu môi giơ tay ra muốn sờ thử bức tượng Bồ Tát kia nhưng lại bị Cố Họa Y ngăn lại. “Hiểu Đồng, cô đừng sờ lung tung. Bức tượng này đã được khai quang, nếu cô sờ lung tung là bất kính với Bồ Tát đấy” Cố Họa Y nghiêm túc nói.
“Em không sờ lung tung. Chị Họa Y, chị yên tâm đi”.
Trần Hiểu Đồng vội vàng giải thích, sau đó rút tay về. Lý Phàm suy nghĩ một hồi: “Nếu bọn họ đã tặng tượng đến đây thì không thể trả về được nữa. Anh thấy có phải chúng ta nên đi chùa Linh Sơn một chuyển quyên góp chút tiền nhang đèn xem như lời cảm ơn.”
“Anh nói cũng phải, Chúng ta nên đi chùa Linh Sơn, sẵn tiện hỏi thăm rốt cuộc phương trường có ý gì? Sao em cứ cảm thấy trong lòng không yên.”
Cổ Họa Y đột nhiên thấy trong lòng hoảng hốt, dường như sắp xảy ra chuyện không may. Lý Phàm cười nắm tay Cố Họa Y, đứng lên nói: “Vậy thì bây giờ đi thôi. Chuyện này nên làm sớm thì tốt hơn, sớm làm rõ ràng để mọi người yên tâm.”
/1101
|