Cơ mặt Hàn Thế Kiệt khẽ giật, rất muốn lớn tiếng nói Điền Kim Minh không phải đồ đệ của tôi, nhưng nghĩ tới việc anh ta đang nắm nhược điểm của mình, ông đành phải cắn răng nhẫn nhịn.
nữa, đúng không?”
Hàn Thế Kiệt tươi cười, ra vẻ làm hòa.
“Không được” Lý Phàm lắc đầu nói: “Chuyện này không có hiểu lầm gì cả, chỉ cần đồ đệ của ông bồi thường là được, tôi đã mua món này với giá 30 tỷ, nên anh ta phải bồi thường 300 tỷ
Nụ cười trêи mặt Hàn Thế Kiệt liền dập tắt, nhíu chặt mày, người có thể chi ra 30 tỷ, tuyệt đối không hề đơn giản.
Hàn Thế Kiệt nhìn Điền Kim Minh bằng ánh mắt oán hận, hơi bất mãn nói: “Kim Minh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Cậu cũng bị ép bán hàng giả à? Dám lừa người khác 30 tỷ, sao cậu không nghĩ kỹ xem, người bình thường có thể bỏ ra 30 tỷ ư?”
Điền Kim Minh mím môi, thầm nghĩ tôi có thể không biết sao, chẳng qua là do nhìn thấy bọn họ giống con ông cháu cha chưa rành đời nên mới lừa, ai ngờ đám phú nhị đại thiểu năng này dám hãm hại ngược lại mình.
“Sư phụ, ông hiểu tôi nhất mà tôi chưa từng bán hàng giả.” Điền Kim Minh vẻ mặt vô tội nhìn Hàn Thế Kiệt. Hàn Thể Kiệt suýt hộc máu, vỗ trán nói: “Không biết cậu xưng hô thế nào?”
“Ông cứ gọi tôi là cậu Lý
“Cậu Lý, cậu thấy thế này được không, trước tiên chúng ta đừng bạn đến chuyện thật giả, nếu cậu không thích, tôi sẽ bảo đồ đệ của tôi trả tiền cho cậu, như vậy được rồi chứ?”
Hàn Thế Kiệt vẫn muốn giảng hòa, có thể nhân nhượng cho yên chuyện đều là chuyện vui vẻ.
“Không được, lần trước anh ta bán hàng giả giống y như thật bán cho bạn tôi, hại bạn tôi mất 15 tỷ, lần này tôi tới tính cả nợ mới lẫn nợ cũ, một là anh ta bồi tiền, hai là bồi mạng
“Mẹ kiếp! Anh cố ý tới đây gây sự đúng không? Anh thật sự cho rằng Điền Kim Minh tôi dễ bắt nạt lắm à? Sư phụ, ông thấy chưa, không phải tôi trêu chọc bọn họ, mà là bọn họ đòi lấy mạng tôi”
Điền Kim Minh nổi giận ngay, hy vọng Hàn Thế Kiệt mau ra tay, tiếp nhận thù oán mới này. Miễn sao hôm nay đuổi mấy người Lý Phàm đi trước đã, Điền Kim Minh quyết định bất chấp tất cả, cứ chạy trước rồi hẵng nói. Sắc mặt Hàn Thế Kiệt hơi khó coi, vừa tức Điền Kim Minh đã gây rắc rối cho mình, vừa tức Lý Phàm không hề nể mặt mình.
“Nếu bồi thường gấp 10 thật sự quá nhiều, hay bồi thường gấp 3 thôi nhé? Tôi sẽ bảo cậu ta bồi thường 90 tỷ cho cậu: Hàn Thế Kiệt nghiến răng treo trẹo nói.
“Sư phụ, ông không được sợ hãi như vậy? Dựa vào cái gì mà tôi phải bồi thường 90 tỷ cho anh ta? Dù là 9 triệu tôi cũng không đưa cho anh ta.” Điền Kim Minh không cam lòng nói. Đừng nói là bồi thường tiền, dù phải trả lại tiền cũng đủ làm Điền Kim Minh đau lòng rồi. Không nói tới những cái khác, phí gửi đi gửi về đều do Điền Kim Minh chi trả, nếu chuyển 30 tỷ về phải mất 36 triệu. Nhiều người cực khổ cả năm
trời cũng chưa chắc đã kiếm được 36 triệu.
“Kim Minh, cậu làm sai thì phải nhận lỗi, bồi thường cho người ta”
“Không được, tôi tuyệt đối không bồi thường, sư phụ cứ xem rồi làm đi, một là ông giúp tôi giải quyết chuyện này, hai là ông cứ đứng nhìn tôi bị đánh chết ở đây.”
Ánh mắt Điền Kim Minh hiện lên vẻ uy hϊế͙p͙, Hàn Thế Kiệt thầm kêu khổ, biết lần này mình phải giúp đỡ anh ta rồi.
“Tên nghiệt độ này! Tức quá đi mất!”
Hàn Thế Kiệt ôm ngực, vẻ mặt dần trở nên nghiêm túc, nhìn Lý Phàm nói: “Cậu Lý, nếu cậu không bỏ qua chuyện này, thì tôi đành phải xin lỗi cậu”
“Sao, ông định đánh tôi à?” Lý Phàm trêu chọc.
“Đúng vậy!”
Hàn Thế Kiệt lùi về sau hai bước bày ra một tư thế: “Tôi là Hàn Thế Kiệt – chưởng môn đời thứ 18 của Thông Bối Quyền, tôi vốn không muốn ỷ mạnh hϊế͙p͙ yếu, nhưng cậu Lý không biết chừng mực như vậy, nên tôi đành phải ra tay”
“Ý ông là ông muốn giúp đồ đệ của ông tiếp nhận chuyện này? Có phải nếu ông thua, thì ông sẽ bồi thường cho tôi 300 tỷ thay đồ đệ của ông đúng không?”
Lý Phàm không định tùy tiện ra tay, mà muốn nói rõ mọi chuyện trước, như vậy mới dễ xử lý tiếp sau khi đánh xong.
“Láo xược! Sao anh dám ăn nói như vậy với sự phụ tôi? Sao sư phụ tôi có thể thua anh được? Ngay cả tôi cũng có thể đánh anh rụng răng đầy đất”
“Sư phụ, để con đối phó tên ngông cuồng ngu ngốc này cho, để anh ta biết rõ sự lợi hại của Thông Bối Quyền chúng ta!” Mấy tên đệ tử đi theo Hàn Thế Kiệt đồng loạt xin ứng chiến, muốn biểu hiện tốt trước mặt ông ta.
Hàn Thế Kiệt khẽ gật đầu cười nói: “Được, Đại Vĩ, con đi đánh cậu ta đi” Đại Vĩ với thân hình cao lớn bước ra, lòng bàn tay to như quạt cói bày ra tư thế, khẽ ngoắc tay với Lý Phàm: “Tới đây, để tôi dạy anh cách làm người!” Lý Phàm cười nói: “Hay là các anh cùng xông lên đi, tôi sẽ ngồi im ở đây, ai có thể làm tôi nhúc nhích thì coi như các anh thắng”
“Ngông cuồng! Anh thật sự nghĩ rằng chúng tôi là quả hồng mềm à? Để xem tôi có tát chết anh tại đây không?”
Đại Vĩ tức giận hét lên, rồi sải bước lao tới trước mặt Lý Phàm, mắt thấy lòng bàn tay to như quạt cói mang theo tiếng gió, sắp tát vào đầu Lý Phàm. Điền Kim Minh liền nở nụ cười, cảm thấy lần này đã ổn thỏa rồi, sư đệ của mình có thể xử lý Lý Phàm.
Hàn Thế Kiệt khẽ gật đầu, ánh mắt hiện lên vẻ tán thưởng. Hàn Thế Kiệt rất hài lòng trước sức mạnh và tốc độ của Đại Vĩ, ông cảm thấy có lẽ Lý Phàm sẽ biết khó mà lui. Lý Phàm lắc đầu, há miệng phun ra ngụm nước trà mình vừa uống.
Nước trà màu vàng kim hình thành mũi tên nước trong không khí, đâm thẳng vào cổ họng Đại Vĩ. Đại Vĩ chưa kịp tát xuống, thì Lý Phàm đã phun nước trà vào cổ họng anh ta.
Nước trà bỏng rát, cộng thêm lực đập cực kỳ mạnh mẽ, càng làm Đại Vĩ cảm thấy cổ họng đau rát, khó thở dữ dội, như thể một bàn tay vô hình đang bóp chặt cổ anh.
“A!” Đại Vĩ hét lên, rồi thân hình cao lớn ngã ra sau, phát ra tiếng vang rất lớn. Bich! Tiếng ngã xuống sàn của Đại Vĩ đã làm mọi người giật mình. Hàn Thế Kiệt nhíu chặt mày, thất thần nhìn vệt nước dưới sàn.
Chỉ phun một ngụm nước trà mà có thể đánh ngã Đại Vĩ với tốc độ và sức mạnh như vậy? Rốt cuộc cậu ta đã dùng bao nhiêu sức mạnh khi phun ngụm trà này?
Nhất thời trong lòng Hàn Thế Kiệt dâng lên cảm giác sợ hãi, nhìn Lý Phàm bằng cặp mắt khác.
Đây chính là cao thủ, còn là cao cao thủ trong cao thủ! “Hóa ra là cao nhân, lúc này tôi đã thất lễ rồi, không biết cậu Lý là người trong môn phái nào, là vị cao nhân đã truyền dạy cho cậu?” Hàn Thể Kiệt cung kính nói.
/1101
|