Bát Gia dò đoán tâm tư Long Hậu, chậm rãi nói: “Tôi thấy Lý Phàm cũng chỉ là có chút thủ đoạn mà thôi, Nộ Lãng là quyền thủ không có quy tắc gì, hoàn toàn chỉ dựa vào tố chất thân thể tốt, chỉ cần là người trải qua huấn luyện bài bản, thì đều có thể đánh thắng anh ta.”
“Lão Bát, ông thật sự cho rằng như vậy?”
Long Hậu lạnh giọng nói.
Bát Gia khẽ run rẩy, hoảng loạn cúi đầu, giọng buồn bực: “Tôi chỉ là nghĩ sao thì nói vậy, nói không hẳn là đúng.”
“Hừ, dù tôi không hiểu lắm về những thứ cao thâm, nhưng đạo lý căn bản tôi vẫn là hiểu, Nộ Lãng dù không tính là cao thủ lợi hại, nhưng vẫn có thể đạt tới trình độ cao thủ hàng đầu.”
“Trong các hộ vệ Long Môn, có không ít người mạnh hơn Nộ Lãng, nhưng nếu nói ai có thể chèn ép Nộ Lãng một cách dễ dàng như Lý Phàm thì e rằng không mấy ai có thể làm được, mấy năm nay e rằng Lý Phàm vẫn luôn ẩn nhẫn, thật sự là dã tâm lang sói!”
Trương Đức Võ vội phụ họa: “Ngài nói đúng, Lý Phàm quả thực là dã tâm lang sói, tôi sớm đã nhìn ra tên này dã tâm không nhỏ, phải nhanh chóng diệt trừ hắn mới tốt.”
Bát Gia rụt cổ không dám nói nữa, lúc này nói nhiều sai nhiều, vẫn là thành thực giả bộ ngoan ngoãn là tốt nhất.
Ngón tay Long Hậu khẽ gõ hai cái, nhắm mắt nói: “Cầm video về, kêu thuộc hạ nghiên cứu thực lực của Lý Phàm, Đức Võ, ông âm thầm giúp Lâm Chính Nam đi, để ông ta báo thù cho con trai.”
“Tôi hiểu rồi, tôi đi sắp xếp ngay.”
Trương Đức Võ đắc ý lùi sang một bên, móc điện thoại ra bắt đầu liên lạc.
Có tiếng phân phó này của Long Hậu, Trương Đức Võ liền có thể to gan ra tay với Lý Phàm, chỉ cần mượn chuyện giúp Lâm Chính Nam làm âm thầm một chút.
Đợi sau khi Trương Đức Võ liên lạc một phen, Long Hậu ngáp nói: “Hơi buồn ngủ rồi, quay về nghỉ ngơi đi.”
“Dạ.”
Trương Đức Võ đi tới trước mặt Long Hậu, đỡ Long Hậu đứng dậy, sau đó khoác cánh tay Long Hậu ra khỏi phòng bao.
Đám hộ vệ vây lấy Long Hậu và Trương Đức Võ rời đi, Bát Gia ngồi trong phòng bao một lát, đoán Long Hậu đã đi xa rồi mới đứng dậy rời đi.
Ra khỏi nhà thao luyện ngồi vào xe của mình, Bát Gia lấy điện thoại bấm gọi số của Lý Phàm.
“Thiếu chủ, tôi là Tiểu Bát.”
Bát Gia cười xán lạn nói.
“Ừ, có chuyện gì?”
Lý Phàm nhàn nhạt nói.
“Vừa rồi Long Hậu tới xem trận đấu quyền anh quốc tế, biết ngài đã thăng cấp trước đó, bà ta tức đến nỗi mũi xém chút lệch luôn.”
“Haha, nếu bà ta có thể tức giận dễ dàng như vậy thì tôi sớm đã giết về Long Môn rồi.”
Lý Phàm không tin lời của Bát Gia, có lẽ Long Hậu sẽ tức giận, nhưng nếu nói bà ta tức đến lệch mũi, vậy tuyệt đối là không tồn tại.
Bát Gia cười khan hai tiếng, đè thấp giọng nói: “Phía trận đấu đã cung cấp video ngài giết chết Nộ Lãng trêи trận huấn luyện, Long Hậu xem xong dường như có chút kiêng dè ngài, kêu Trương Đức Võ giúp Lâm Chính Nam báo thù.”
“Lâm Chính Nam chính là ba của cậu ba Lâm, lão già đó vừa rồi còn trêu chọc tôi, gần đây ngài phải cẩn thận một chút, có cần tôi phái người bảo vệ ngài không? Tránh cho thật sự xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.”
Mặc dù Bát Gia không muốn bảo vệ Lý Phàm, nhưng cũng không thể nhìn Lý Phàm bị giết, dù sao thuốc giải vẫn còn trêи tay anh, cách một khoảng thời gian lại phải tìm anh đòi thuốc giải mới có thể sống tiếp.
Lý Phàm nhướn mày, cười lạnh nói: “Không cần phiền ông, họ tự tìm chết, vậy thì để họ đến đi.”
“Vậy ngài phải càng thêm cẩn thận, có chuyện gì cần tôi làm thì ngài chỉ cần căn dặn là được, tuyệt đối đừng xem tôi là người ngoài, Tiểu Bát trung thành với ngài lúc nào cũng vì ngài phục vụ.”
Bát Gia vui vẻ nói xong, cảm thấy mình thật sự ghê tởm, sao lại nói ra lời vô sỉ như vậy.
Mặt Lý Phàm lộ ra thần sắc quái dị, cũng bị lời của ông ta làm buồn nôn: “Đàng hoàng đi, cúp đây.”
Nghe tiếng máy bận từ điện thoại truyền tới, Bát Gia thở dài một hơi, cảm thấy cuộc sống thật gian nan.
“Quay về biệt thự, sắp xếp người nhìn chằm chằm vào hành động của Lâm Chính Nam, ông ta có hành động gì cũng phải báo cáo với tôi ngay.” Bát Gia phân phó trợ lý.
“Tôi hiểu rồi.”
Trợ lý cầm điện thoại nhanh chóng gõ chữ, từng hàng mệnh lệnh được gửi đi.
… Lâm Chính Nam ngồi trêи sofa, thuộc hạ đắc lực đứng thành hai hàng thẳng tắp trước mặt ông ta.
“Lý Phàm giết con trai tôi, đây là huyết hải thâm thù, tôi phải báo mối thù này!”
Lâm Chính Nam hận thù nói.
“Gia chủ, ngài hạ lệnh đi, chúng tôi dầu sôi lửa bỏng cũng không từ nan.”
“Đội Tiêm Đao đã chuẩn bị xong, đều là các chiến sĩ tinh nhuệ nhất của nhà chúng ta, tất cả lưỡi đao đều từng nhuốm máu, từng lên chiến trường.”
“Chỉ cần ngài hạ lệnh một tiếng, chúng tôi sẽ san bằng Hán Thành, để chúng bồi táng cho cậu ba.”
Nhìn đám thuộc hạ kϊƈɦ động, Lâm Chính Nam lộ ra nụ cười vui mừng, người ông ta có thể nhờ cậy chỉ có những thuộc hạ này.
Chính vào lúc Lâm Chính Nam muốn hạ lệnh thì chuông điện thoại vang lên.
Thấy hiển thị người gọi tới là Trương Đức Võ, Lâm Chính Nam xua xua tay với thuộc hạ, ý bảo họ đều câm miệng.
Thuộc hạ nhanh chóng ngậm mồm, Lâm Chính Nam khom lưng ba mươi độ, mặt nở nụ cười nhiệt tình nhận điện thoại, giống như Trương Đức Võ đang ở trước mặt ông ta.
“Quản sự Trương, chào ngài.”
“Lâm Chính Nam, Long Hậu có lệnh, kêu tôi phụ trách chỉ đạo ông báo thù Lý Phàm, nghĩ tới nhà họ Lâm các người không có nhân vật đặc sắc nào, nên tôi đã liên lạc với vài cao thủ đi giúp ông.”
Lâm Chính Nam vui đến muốn nhảy cẫng lên, có thể nhận được sự trợ giúp của Trương Đức Võ, đó thật sự tương đương với được hoàng đế ban phúc.
“Quá tốt rồi, thật sự quá tốt rồi, tôi đang sầu muộn không biết nên làm thế nào đây, không nghĩ tới Long Hậu lại quan tâm tới chuyện nhà họ Lâm tôi như vậy, nhà họ Lâm chúng tôi nhất định vĩnh viễn đi theo Long Hậu.”
“Haha.”
Trương Đức Võ cười lạnh vài tiếng, có chút không kiên nhẫn nói: “Người của tôi sẽ đi chỉ đạo hành động của các người, đội đặc công cũng sẽ điều ra một số giúp ông, tôi chỉ mong nhìn thấy Lý Phàm trở thành một cỗ thi thể.”
“Ngài yên tâm, có sự ủng hộ to lớn của ngài, chúng tôi nhất định sẽ dốc hết toàn lực, chắc chắn sẽ không để Lý Phàm sống quá lâu!”
Lâm Chính Nam trong lòng kϊƈɦ động vô cùng, nếu có thể làm tốt chuyện này, không chỉ có thể báo được mối thù lớn, nói không chừng còn có thể được Long Hậu xem trọng, sau này để nhà họ Lâm trở nên cường đại hơn cũng có khả năng.
“Ừ, tôi đợi nghe ông báo cáo kết quả tốt lành, họ sẽ nhanh chóng tới tìm ông.”
Trương Đức Võ cúp điện thoại, ánh mắt nhìn sang Quỷ thị đang đứng ở không xa: “Quỷ Nhị, ngươi đi chỉ huy Lâm Chính Nam hành động đi, cho ngươi điều hành năm người trong tiểu đội đặc công, tốt nhất là liên lạc với người trong sư môn của ngươi đến giúp đỡ, cũng xem như báo thù cho anh cả Quỷ Nhất của ngươi.”
“Dạ! Tôi nhất định sẽ khiến Lý Phàm không có kết cục tốt, nợ máu phải trả bằng máu!”
Trong lòng Quỷ Nhị tràn đầy phẫn hận đối với Lý Phàm, cái chết của Quỷ Nhất khiến tất cả Quỷ thị vô cùng thù hận Lý Phàm, hận không thể giết Lý Phàm ngay lập tức để báo thù.
/1101
|