Trần Hiểu Đồng không muốn bị đá ra, nếu như sau khi bị đưa tới bệnh viện, Lý Phàm và Cố Họa Y không thèm để ý cô ta, vậy thì coi như công cốc cả rồi.
Lý Phàm cầm sữa và một chiếc bánh sandwich đi ra khỏi phòng bếp, ngồi ở bên cạnh Cố Họa Y nói: “Anh buổi chiều khả năng có chút việc, đến lúc đó phải ra ngoài.”
“Chuyện gì?”
Cố Họa Y tò mò hỏi.
“Lão Sở, chính là bên phía Sở Trung Thiên có chút việc, anh qua đó giúp, dù sao trước đó ông ta cũng đã giúp anh không ít.”
Lý Phàm hàm hồ nói.
Chuyện đi tham gia thi đấu quyền anh bất hợp pháp quốc tế, chuyện đó tuyệt đối không thể để Cố Họa Y biết, cho nên Lý Phàm bịa ra một cái cớ như vậy.
Trần Hiểu Đồng nghiêng đầu nhìn Lý Phàm, cảm thấy đây hình như là một cơ hội.
Xem ra buổi chiều phải đi theo Lý Phàm ra ngoài, sau đó có nhiều không gian ở riêng với Lý Phàm, tới lúc đó xem Lý Phàm còn giả bộ thành Liễu Hạ Huệ* như nào.
Liễu Hạ Huệ: người nước Lỗ thời xuân thu, nổi tiếng là một chính nhân quân tử.
Hừ!
Không tin có người đàn ông nào cô ta không câu dẫn được!
Trần Hiểu Đồng tay phải siết chặt, trong lòng thầm cổ vũ tinh thần cho mình.
Cố Họa Y ngược lại không có truy hỏi nữa, dù sao Lý Phàm cũng phải có thời gian của mình, tóm lại không thể lúc nào cũng trói Lý Phàm ở bên cạnh.
“Ừm, chú ý an toàn, chuyện quá nguy hiểm anh đừng đi tham gia.”
“Yên tâm đi, chuyện nguy hiểm anh cũng sẽ không làm, không vì anh cũng phải vì em mà suy nghĩ.”
Lý Phàm nghiêm túc nói dối, không chút đỏ mặt tim đập nhanh.
Ăn xong bữa sáng, ba người Lý Phàm rời khỏi nhà.
Vừa ra khỏi cửa thì thấy một bóng người chạy tới, Cố Họa Y và Trần Hiểu Đồng đều bị dọa giật mình.
Khang Văn Hân mặt mày bóng nhẫy đầy vẻ mệt mỏi lao tới trước mặt Lý Phàm thì dừng lại, ánh mắt lướt qua Cố Họa Y và Trần Hiểu Đồng, trong nháy mắt bị vẻ đẹp của hai người thu hút, mặt mày lập tức trở nên ngây ngốc.
“Anh làm cái gì đó, đừng cản đường.”
Lý Phàm không vui nói.
Khang Văn Hân hoàn hồn lại rồi cúi người nói: “Chào anh Lý, chào hai chị dâu, tôi, tôi có chuyện.”
Một câu chào hai chị dâu, khiến nội tâm của Cố Họa Y và Trần Hiểu Đồng đều gợn sóng.
Trong lòng Trần Hiểu Đồng có tia ngọt, hận không thể lớn giọng một tiếng: nói được, thưởng!
Còn trong lòng Cố Họa Y càng thêm cảnh giác với Trần Hiểu Đồng, suy nghĩ cách làm của mình khi giữ Trần Hiểu Đồng ở lại trong nhà, có phải là thật sự làm sai rồi không.
Nếu như Lý Phàm và Trần Hiểu Đồng thật sự bắt tia lửa, vậy cô phải làm sao?
Lý Phàm hằn học lườm Khang Văn Hân: “Nói linh tinh cái gì, người này là chị dâu của cậu, người này… người này là cô gái nhặt được, cậu nếu như có hứng thú thì có thể mang đi.”
Khang Văn Hân nghe vậy thì mắt đều trợn lên, trong lòng rất khâm phục Lý Phàm, có thể nhặt được một mỹ nữ tuyệt thế tựa như tinh linh như vậy, đó tuyệt đối là người có số mệnh nghịch thiên.
Còn câu nói cuối cùng có thể mang đi của Lý Phàm, trực tiếp bị Khang Văn Hân gạt bỏ.
Nói đùa gì thế, trực tiếp mang mỹ nữ mà thần xe Lý có số mệnh nghịch thiên nhặt được đi, đó không phải tìm chết hay sao, người không có số mệnh lớn chắc chắn không đè nổi, chỉ cần mang đi rồi, sợ chính là kết cục thân tử tộc vong.
Khang Văn Hân sau khi trải qua một chuỗi sự việc của tối qua, đã rơi vào vào trạng thái rất bức thiết.
Trần Hiểu Đồng trực tiếp ôm lấy cánh tay của Lý Phàm, nũng nịu nói: “Anh Lý Phàm, anh đừng đưa em đi, sau này em quét nhà nấu cơm lo liệu việc nhà có được không, em nhất định hầu hạ anh và chị Họa Y thật tốt.”
Lý Phàm bất động thanh sắc rút cánh tay ra, chỉ sợ Cố Họa Y hiểu lầm.
Cố Họa Y rất tự nhiên kéo tay của Trần Hiểu Đồng, tránh Trần Hiểu Đồng tiếp tục động tay động chân với người đàn ông của mình.
“Lý Phàm, vị này là ai?”
Cố Họa Y nghi hoặc hỏi.
“Tôi là Khang Văn Hân, người của nhà họ Khang ở Tân Hải, cái đó, tôi bị kỹ thuật của anh Lý thu phục, muốn bái anh Lý làm sư để học kỹ thuật lái xe, tôi thật sự rất có thành ý.”
Thấy Khang Văn Hân bày ra tư thái sắp quỳ xuống bất kỳ lúc nào, Lý Phàm có hơi đau đầu nói: “Cậu đừng cản đường, chúng tôi phải gọi taxi đi làm đó, dạy cậu kỹ thuật lái xe gì đó căn bản là không có khả năng, cậu đừng nghĩ nữa.”
“Anh Lý anh đừng như thế, tôi thật sự là thật lòng mà, anh nếu như không đồng ý thu tôi làm đồ đệ, tôi sẽ ngồi ở cửa nhà của anh không đi.”
Cố Họa Y kéo Lý Phàm, thấp giọng nói: “Anh nói chuyện tử tế với người ta, em thấy anh ta cũng khá chân thành, dạy lái xe đâu phải là chuyện gì, anh dù sao cũng rảnh không phải sao.”
Theo Cố Họa Y thấy Lý Phàm dù sao có nhiều thời gian, tùy tiện bớt chút thời gian dạy Khang Văn Hân là được rồi, hơn nữa để Lý Phàm đi dạy Khang Văn Hân, cũng tránh để anh và Trần Hiểu Đồng ở chung lâu ngày sinh tình gì đó.
Khang Văn Hân vui vẻ tới mức sắp ngửa lên trời gào lên: “Cảm ơn chị dâu, tôi thật lòng khen chị dâu xinh đẹp, chị chính là Quan Thế Âm Tồ Tát chuyển thế.”
Lý Phàm nghẹn lời nhìn Khang Văn Hân, cảm thấy tên này thật là may mắn.
“Được rồi, cậu ngày mai thì tới tìm tôi, hôm nay không rảnh dạy cậu.”
“Được được, sư phụ mọi người muốn đi đâu, tôi lái xe đưa mọi người đi.”
Khang Văn Hân vô cùng chủ động chạy tới bên cạnh xe mở cửa ra.
Thấy Khang Văn Hân mở cửa xe chiếc xe Mercedes-Benz S600 ra, Lý Phàm ra hiệu Cố Họa Y và Trần Hiểu Đồng ngồi ở hàng ghế sau, anh đi tới vị trí ghế lái phụ ngồi vào.
“Xe của cậu thật là nhiều.”
Lý Phàm cảm khái một câu.
“Tôi chính là thích xe, tôi cảm thấy xe so với phụ nữ thì càng đáng thích hơn, ờm… cái đó, đây là cách nghĩ của cá nhân tôi.”
Khang Văn Hân cảm thấy mình có hơi đắc ý quá rồi, vội vàng nhắm miệng lại, nghiêm túc lái xe.
Đưa ba người Lý Phàm tới công ty, Khang Văn Hân cân nhắc một lát, đỗ xe ở bên đường cách đó không xa, định bất cứ lúc nào vì Lý Phàm làm việc.
Có câu nói xưa nói muốn học sẽ phải ngủ với sư phụ, Khang Văn Hân cảm thấy mình không có cơ hội ngủ với sư phụ, chỉ có thể nỗ lực cống hiến hơn bình thường.
Cũng không cầu Lý Phàm dạy tuyệt chiêu cho mình, nếu như có thể khiến mình đạt tới cảnh giới người xe hợp nhất là được rồi.
Lý Phàm, Cố Họa Y, Trần Hiểu Đồng ba người cùng đi vào văn phòng, Trần Hiểu Đồng hoạt bát nói: “Chị Họa Y, chị có thư ký không? Chị nếu như không có thư ký thì để em làm thư ký của chị đi.”
“Thật sự là không có thư ký, cô muốn làm thư ký thì phải giúp chỉnh lý những văn kiện này.”
Cố Họa Y sắp xếp công việc cho Trần Hiểu Đồng, sau đó cầm văn kiện mới đưa tới lên xem.
Lý Phàm ngồi vắt chân ở trêи sô pha nghịch điện thoại, mang dáng vẻ của đại gia.
Trần Hiểu Đồng thu dọn xong văn kiện, lại bê trà rót nước cho Cố Họa Y và Lý Phàm, ngược lại làm việc rất vui vẻ.
Bận bịu làm xong việc trêи tay, Trần Hiểu Đồng ngồi ở bên cạnh Lý Phàm.
Cố Họa Y liếc nhìn Lý Phàm và Trần Hiểu Đồng, sau đó giả bộ như không có gì nói: “Lý Phàm, anh không phải là phải đi giúp Sở Trung Thiên hay sao, nếu đã muốn giúp thì cậu qua sớm một chút, đừng để Sở Trung Thiên đợi sốt ruột.”
“Ừm, cũng phải, vậy anh đi trước, các em có việc thì gọi điện cho anh.”
Lý Phàm cất điện thoại rồi đứng dậy đi ra ngoài, con mắt của Trần Hiểu Đồng khẽ đảo, nghĩ xem có nên lẳng lặng đi theo Lý Phàm hay không.
/1101
|