“Cậu biết đối mặt với lính gác ở nơi kín trong rừng rậm phải làm như nào mới có thể diệt sạch không? Cậu biết làm sao san bằng điểm có hỏa lực nặng không? Nếu có tay bắn tỉa phải đối phó như nào không? Phương án chiến đấu phải cần phải xác định bao nhiêu chi tiết và phương án trù bị không?”
Diệp Trung Thiên càng nói càng hăng, cuối cùng ánh mắt như mãnh thú hằn học nhìn Lý Phàm: “Cậu con mẹ nó cái gì cũng không hiểu, ở đây đòi quyền chỉ huy! Cậu muốn cái rắm!”
Lý Phàm bình tĩnh nhìn Diệp Trung Thiên, khẽ mỉm cười nhấc tay lên, một cái tát quăng vào mặt của Diệp Trung Thiên.
Bốp.
Tiếng tát giòn rã vang vọng trong khu xưởng bỏ hoang, tất cả mọi người đều im lặng nhìn Lý Phàm, giống như nhìn thấy ma vương.
Một đám sát thú và lính đánh thuê nhìn quen máu tươi, trong tay không biết có bao nhiêu mạng người, lúc này đều tự dưng cảm thấy nhát gan.
Trên mặt Diệp Trung Thiên đã nhiều thêm một vết tát, nghiêng đầu nhổ ra một bãi nước bọt lẫn máu.
“Con mẹ nó tay của cậu khá ác, cậu cho dù hôm nay giết tôi, tôi vẫn phải nói cậu không biết chỉ huy, cậu cho dù giết tôi, tôi đều sẽ không để cậu mang các anh em của tôi đi chết!”
“Anh nghĩ nhiều rồi, không cần phức tạp như vậy.”
Lý Phàm nhàn nhạt nói.
Diệp Trung Thiên ngẩn ra, nhíu mày nhìn Lý Phàm, nghĩ không hiểu lời Lý Phàm nói là có ý gì.
Thế nào là nghĩ nhiều rồi, thế nào là phức tạp rồi, đây vốn dĩ chính là chuyện rất phức tạp có được không hả.
Điện thoại của Tần Kế Nghiệp ì ì rung lên, thấy nội dung của tin nhắn, Tần Kế Nghiệp vội gõ chữ, kêu thủ hạ sắp xếp tốt đồ ăn ngon đồ uống ngon cho Xuyến Xuyên, nhất định không thể làm tổn hại đến Xuyến Xuyến.
Lúc này trong lòng Tần Kế Nghiệp rất thấp thỏm, đối với việc kêu thủ hạ bắt cóc Xuyến Xuyến rốt cuộc có đúng hay không, lại có chút không dám chắc rồi, chỉ là cảm thấy trước tiên đối đãi tốt với Xuyến Xuyến, nếu như cuối cùng Lý Phàm thật sự muốn động thủ với mình thì lấy ra lá bài này.
Lý Phàm nhìn máy chiếu, lắc đầu nói: “Hà tất gì phải xông thẳng vào hang ổ của ông ta, gọi Bát Gia ra ngoài là được rồi.”
Diệp Trung Thiên đều dùng ánh mắt nhìn đồ ngốc để nhìn Lý Phàm, nếu có thể dụ Bát Gia ra ngoài, sớm đã chuẩn bị phương án dẫn dụ rồi, nhưng Bát Gia sau khi tới Hán Thành chỉ ra khỏi cửa một lần, sau đó như rùa rụt đầu, ngay cả cửa biệt thự đều không có bước ra.
“Tần Kế Nghiệp! Tên thần kinh mà cậu từ đó tìm tới này, con mẹ nó còn thần kinh hơn tôi!”
Diệp Trung Thiên không nhịn được mà gào lên.
Tần Kế Nghiệp cả người run rẩy, cười khổ từ đằng sau máy nghiền thò người ra, căng thẳng nhìn Lý Phàm và Diệp Trung Thiên.
“Tôi tưởng cậu ta chỉ là người có công phu tương đối cao, không ngờ cậu ta lợi hại như vậy, càng không ngờ đầu óc của cậu ta… như vậy.”
Tần Kế Nghiệp cảm nhận được ánh mắt sắc bén như dao của Lý Phàm phóng tới, trong nháy mắt nuốt lại lời nói đằng sau.
Con mẹ nó thật sự là dọa chết người ta rồi, ánh mắt sao có thể khủng khiếp như vậy chứ.
Diệp Trung Thiên trợn mắt nhìn Lý Phàm, như ngựa hoang không chịu thuần phục: “Cậu đừng ở đó nằm mơ giữa ban ngày, cậu tưởng chúng tôi không muốn dụ Bát Gia ra ngoài hay sao, nhưng ông ta căn bản không ra khỏi biệt thự một bước, cậu nếu như có bản lĩnh thì lôi ông ta ra, chỉ cần ông ta ra ngoài rồi, chúng tôi đều nghe sự chỉ huy của cậu.”
“Được, vậy ông đợi mà xem đi.”
Lý Phàm thả Diệp Trung Thiên ra, sau đó một chân đá vào bụng của Diệp Trung Thiên, đá cho Diệp Trung Thiên lăn ra xa.
Một đám lính đánh thuê vội vàng đỡ Diệp Trung Thiên đứng dậy.
“Đại ca không sao chứ? Mau chóng nôn bom cảm ứng đã ăn vào ra.”
“Nôn cái đầu cậu ấy!”
Diệp Trung Thiên tức tối trừng mắt nhìn Lý Phàm, lạnh giọng nói: “Cậu có bản lĩnh thì mau chóng dụ con rùa rụt đầu Bát Gia đó ra đi.”
“Được.”
Lý Phàm rút điện thoại ra ấn số gọi cho Tiền Phúc.
Giọng nói cung kính của Tiền Phúc rất nhanh từ trong ống nghe truyền ra: “Thiếu chủ, cậu có gì căn dặn.”
“Tôi muốn gặp lão Bát.”
Lý Phàm mặt mày không chút biểu cảm nói.
Tiền Phúc sửng sốt trong lòng, có hơi hoảng nói: “Thiếu chủ, cái này không nói giỡn được, lão Bát là kẻ đáng cậy của Long hậu, mục đích lần này tới cũng luôn không rõ, người ông ta mang theo bên cạnh không ít.”
“Yên tâm, bên tôi có sắp xếp, ông chỉ cần kêu ông ta đến gặp tôi là được rồi, tôi gửi vị trí cho ông.”
Nhìn thấy thái độ kiên quyết của Lý Phàm, Tiền Phúc cũng không tiện khuyên can: “Vậy được, thiếu chủ cậu nhất định sắp chú ý an toàn, tôi bây giờ sắp xếp nhân thủ qua đó.”
“Không vội, ông trước tiên bảo lão Bát qua đây.”
Lý Phàm cúp máy, sau đó gửi định vị cho Tiền Phúc.
Đám người Diệp Trung Thiên đều nghe có chút mơ hồ, đường đường là Bát Gia mà trong miệng Lý Phàm lại thành lão Bát?
Lý Phàm này rốt cuộc có thân phận gì, dựa theo cách gọi Bát Gia thành lão Bát của Lý Phàm, vậy anh chính là nhân vật ngang hàng với Bát Gia!
“Fuck thật sự biết diễn, Bát Gia chính là một trong tám Long vương của Long Môn, cậu gọi ông ta là lão Bát, cậu tưởng cậu là nhân vật hạch tâm của Long Môn chắc!”
“Kiểu ra vẻ này chả ra sao, tôi chỉ có thể cho cậu ta không điểm, tên ngu ngốc này tuyệt đối là thần kinh có vấn đề, chắc trực tiếp đưa tới bệnh viện tâm thần đi.”
“Chưa từng thấy ai diễn như này, trước khi diễn đều không động não thử xem, còn dám gọi Bát Gia thành lão Bát, trên thế giới này người gọi Bát Gia như này, sợ rằng chỉ có hai ba mươi người.”
Các lính đánh thuê đều cảm thấy Lý Phàm là đang diễn, dù sao cách gọi của Lý Phàm đối với Bát Gia là không hợp logic.
Đám sát thủ Ngụy Dũng đều co rúc ở một bên nhỏ giọng bàn luận, có điều bọn họ cũng đều cảm thấy Lý Phàm diễn quá lố rồi.
“Lần này thật sự xui xẻo, con mẹ nó đụng vào toàn kẻ thần kinh, tên Lý Phàm này còn thần kinh hơn Diệp Trung Thiên, trực tiếp gọi Bát Gia thành lão Bát, đó chính là Long vương của Long Môn đó!
“Hy vọng tên thần kinh này phát bệnh thần kinh một lúc rồi ổn, tôi thấy cậu ta cầm kíp nổ lên mà sợ hãi trong lòng, tên thần kinh như này nếu như cảm xúc mất khống chết rồi, chắc chắn sẽ kéo chúng ta chôn cùng.”
“Bát Gia không thể tới rồi, làm sao từ trong tay tên thần kinh Lý Phàm này thóat ra được mới là điều nên làm.”
Tần Kế Nghiệp vò đầu, cạn lời nhìn lưng Lý Phàm, giọng nói có hơi run rẩy nói: “Cậu Lý, tôi thấy lần hành động này chuẩn bị có hơi không đầy đủ, hay là chúng ta tạm thời hủy bỏ đi.”
“Anh là cảm thấy lão Bát sẽ không tới sao? Nếu không cược một ván với tôi đi.”
Lý Phàm dùng ánh mắt khôi hài nhìn Tần Kế Nghiệp.
Trong lòng Tần Kế Nghiệp hơi hoảng, lắc đầu nói: “Tôi, tôi không phải là có ý này, Bát Gia ông ta, ông ta có lẽ hôm nay bận hẹn hò gì đó với người đẹp, hành động của chúng ta đổi sang hôm khác đi.”
“Anh vẫn là không tin, nếu như lão Bát hôm nay tới thì anh ăn nốt chỗ bom cảm ứng còn lại, nếu như lão Bát không tới, tôi đưa kíp nổ cho anh, như thế nào?”
Trong nháy mắt ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn sang Tần Kế Nghiệp, mặc kệ là đám người Ngụy Dũng, hay là đám người Diệp Trung Thiên, đều hy vọng Tần Kế Nghiệp cược ván này với Lý Phàm.
“Tần Kế Nghiệp, cậu Lý muốn đánh cược với cậu, cậu con mẹ nó còn không nhanh lên, phát ngốc cái gì!” Diệp Trung Thiên thúc giục.
Trong lòng Tần Kế Nghiệp đắng chát một trận, bất lực nói: “Tôi cược với cậu, Bát Gia hôm nay chắc chắn sẽ không tới, cậu chết cái tâm tư này đi!”
“Vậy thì đợi xem đi, anh là thua chắc rồi.” Lý Phàm cười nói
Diệp Trung Thiên càng nói càng hăng, cuối cùng ánh mắt như mãnh thú hằn học nhìn Lý Phàm: “Cậu con mẹ nó cái gì cũng không hiểu, ở đây đòi quyền chỉ huy! Cậu muốn cái rắm!”
Lý Phàm bình tĩnh nhìn Diệp Trung Thiên, khẽ mỉm cười nhấc tay lên, một cái tát quăng vào mặt của Diệp Trung Thiên.
Bốp.
Tiếng tát giòn rã vang vọng trong khu xưởng bỏ hoang, tất cả mọi người đều im lặng nhìn Lý Phàm, giống như nhìn thấy ma vương.
Một đám sát thú và lính đánh thuê nhìn quen máu tươi, trong tay không biết có bao nhiêu mạng người, lúc này đều tự dưng cảm thấy nhát gan.
Trên mặt Diệp Trung Thiên đã nhiều thêm một vết tát, nghiêng đầu nhổ ra một bãi nước bọt lẫn máu.
“Con mẹ nó tay của cậu khá ác, cậu cho dù hôm nay giết tôi, tôi vẫn phải nói cậu không biết chỉ huy, cậu cho dù giết tôi, tôi đều sẽ không để cậu mang các anh em của tôi đi chết!”
“Anh nghĩ nhiều rồi, không cần phức tạp như vậy.”
Lý Phàm nhàn nhạt nói.
Diệp Trung Thiên ngẩn ra, nhíu mày nhìn Lý Phàm, nghĩ không hiểu lời Lý Phàm nói là có ý gì.
Thế nào là nghĩ nhiều rồi, thế nào là phức tạp rồi, đây vốn dĩ chính là chuyện rất phức tạp có được không hả.
Điện thoại của Tần Kế Nghiệp ì ì rung lên, thấy nội dung của tin nhắn, Tần Kế Nghiệp vội gõ chữ, kêu thủ hạ sắp xếp tốt đồ ăn ngon đồ uống ngon cho Xuyến Xuyên, nhất định không thể làm tổn hại đến Xuyến Xuyến.
Lúc này trong lòng Tần Kế Nghiệp rất thấp thỏm, đối với việc kêu thủ hạ bắt cóc Xuyến Xuyến rốt cuộc có đúng hay không, lại có chút không dám chắc rồi, chỉ là cảm thấy trước tiên đối đãi tốt với Xuyến Xuyến, nếu như cuối cùng Lý Phàm thật sự muốn động thủ với mình thì lấy ra lá bài này.
Lý Phàm nhìn máy chiếu, lắc đầu nói: “Hà tất gì phải xông thẳng vào hang ổ của ông ta, gọi Bát Gia ra ngoài là được rồi.”
Diệp Trung Thiên đều dùng ánh mắt nhìn đồ ngốc để nhìn Lý Phàm, nếu có thể dụ Bát Gia ra ngoài, sớm đã chuẩn bị phương án dẫn dụ rồi, nhưng Bát Gia sau khi tới Hán Thành chỉ ra khỏi cửa một lần, sau đó như rùa rụt đầu, ngay cả cửa biệt thự đều không có bước ra.
“Tần Kế Nghiệp! Tên thần kinh mà cậu từ đó tìm tới này, con mẹ nó còn thần kinh hơn tôi!”
Diệp Trung Thiên không nhịn được mà gào lên.
Tần Kế Nghiệp cả người run rẩy, cười khổ từ đằng sau máy nghiền thò người ra, căng thẳng nhìn Lý Phàm và Diệp Trung Thiên.
“Tôi tưởng cậu ta chỉ là người có công phu tương đối cao, không ngờ cậu ta lợi hại như vậy, càng không ngờ đầu óc của cậu ta… như vậy.”
Tần Kế Nghiệp cảm nhận được ánh mắt sắc bén như dao của Lý Phàm phóng tới, trong nháy mắt nuốt lại lời nói đằng sau.
Con mẹ nó thật sự là dọa chết người ta rồi, ánh mắt sao có thể khủng khiếp như vậy chứ.
Diệp Trung Thiên trợn mắt nhìn Lý Phàm, như ngựa hoang không chịu thuần phục: “Cậu đừng ở đó nằm mơ giữa ban ngày, cậu tưởng chúng tôi không muốn dụ Bát Gia ra ngoài hay sao, nhưng ông ta căn bản không ra khỏi biệt thự một bước, cậu nếu như có bản lĩnh thì lôi ông ta ra, chỉ cần ông ta ra ngoài rồi, chúng tôi đều nghe sự chỉ huy của cậu.”
“Được, vậy ông đợi mà xem đi.”
Lý Phàm thả Diệp Trung Thiên ra, sau đó một chân đá vào bụng của Diệp Trung Thiên, đá cho Diệp Trung Thiên lăn ra xa.
Một đám lính đánh thuê vội vàng đỡ Diệp Trung Thiên đứng dậy.
“Đại ca không sao chứ? Mau chóng nôn bom cảm ứng đã ăn vào ra.”
“Nôn cái đầu cậu ấy!”
Diệp Trung Thiên tức tối trừng mắt nhìn Lý Phàm, lạnh giọng nói: “Cậu có bản lĩnh thì mau chóng dụ con rùa rụt đầu Bát Gia đó ra đi.”
“Được.”
Lý Phàm rút điện thoại ra ấn số gọi cho Tiền Phúc.
Giọng nói cung kính của Tiền Phúc rất nhanh từ trong ống nghe truyền ra: “Thiếu chủ, cậu có gì căn dặn.”
“Tôi muốn gặp lão Bát.”
Lý Phàm mặt mày không chút biểu cảm nói.
Tiền Phúc sửng sốt trong lòng, có hơi hoảng nói: “Thiếu chủ, cái này không nói giỡn được, lão Bát là kẻ đáng cậy của Long hậu, mục đích lần này tới cũng luôn không rõ, người ông ta mang theo bên cạnh không ít.”
“Yên tâm, bên tôi có sắp xếp, ông chỉ cần kêu ông ta đến gặp tôi là được rồi, tôi gửi vị trí cho ông.”
Nhìn thấy thái độ kiên quyết của Lý Phàm, Tiền Phúc cũng không tiện khuyên can: “Vậy được, thiếu chủ cậu nhất định sắp chú ý an toàn, tôi bây giờ sắp xếp nhân thủ qua đó.”
“Không vội, ông trước tiên bảo lão Bát qua đây.”
Lý Phàm cúp máy, sau đó gửi định vị cho Tiền Phúc.
Đám người Diệp Trung Thiên đều nghe có chút mơ hồ, đường đường là Bát Gia mà trong miệng Lý Phàm lại thành lão Bát?
Lý Phàm này rốt cuộc có thân phận gì, dựa theo cách gọi Bát Gia thành lão Bát của Lý Phàm, vậy anh chính là nhân vật ngang hàng với Bát Gia!
“Fuck thật sự biết diễn, Bát Gia chính là một trong tám Long vương của Long Môn, cậu gọi ông ta là lão Bát, cậu tưởng cậu là nhân vật hạch tâm của Long Môn chắc!”
“Kiểu ra vẻ này chả ra sao, tôi chỉ có thể cho cậu ta không điểm, tên ngu ngốc này tuyệt đối là thần kinh có vấn đề, chắc trực tiếp đưa tới bệnh viện tâm thần đi.”
“Chưa từng thấy ai diễn như này, trước khi diễn đều không động não thử xem, còn dám gọi Bát Gia thành lão Bát, trên thế giới này người gọi Bát Gia như này, sợ rằng chỉ có hai ba mươi người.”
Các lính đánh thuê đều cảm thấy Lý Phàm là đang diễn, dù sao cách gọi của Lý Phàm đối với Bát Gia là không hợp logic.
Đám sát thủ Ngụy Dũng đều co rúc ở một bên nhỏ giọng bàn luận, có điều bọn họ cũng đều cảm thấy Lý Phàm diễn quá lố rồi.
“Lần này thật sự xui xẻo, con mẹ nó đụng vào toàn kẻ thần kinh, tên Lý Phàm này còn thần kinh hơn Diệp Trung Thiên, trực tiếp gọi Bát Gia thành lão Bát, đó chính là Long vương của Long Môn đó!
“Hy vọng tên thần kinh này phát bệnh thần kinh một lúc rồi ổn, tôi thấy cậu ta cầm kíp nổ lên mà sợ hãi trong lòng, tên thần kinh như này nếu như cảm xúc mất khống chết rồi, chắc chắn sẽ kéo chúng ta chôn cùng.”
“Bát Gia không thể tới rồi, làm sao từ trong tay tên thần kinh Lý Phàm này thóat ra được mới là điều nên làm.”
Tần Kế Nghiệp vò đầu, cạn lời nhìn lưng Lý Phàm, giọng nói có hơi run rẩy nói: “Cậu Lý, tôi thấy lần hành động này chuẩn bị có hơi không đầy đủ, hay là chúng ta tạm thời hủy bỏ đi.”
“Anh là cảm thấy lão Bát sẽ không tới sao? Nếu không cược một ván với tôi đi.”
Lý Phàm dùng ánh mắt khôi hài nhìn Tần Kế Nghiệp.
Trong lòng Tần Kế Nghiệp hơi hoảng, lắc đầu nói: “Tôi, tôi không phải là có ý này, Bát Gia ông ta, ông ta có lẽ hôm nay bận hẹn hò gì đó với người đẹp, hành động của chúng ta đổi sang hôm khác đi.”
“Anh vẫn là không tin, nếu như lão Bát hôm nay tới thì anh ăn nốt chỗ bom cảm ứng còn lại, nếu như lão Bát không tới, tôi đưa kíp nổ cho anh, như thế nào?”
Trong nháy mắt ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn sang Tần Kế Nghiệp, mặc kệ là đám người Ngụy Dũng, hay là đám người Diệp Trung Thiên, đều hy vọng Tần Kế Nghiệp cược ván này với Lý Phàm.
“Tần Kế Nghiệp, cậu Lý muốn đánh cược với cậu, cậu con mẹ nó còn không nhanh lên, phát ngốc cái gì!” Diệp Trung Thiên thúc giục.
Trong lòng Tần Kế Nghiệp đắng chát một trận, bất lực nói: “Tôi cược với cậu, Bát Gia hôm nay chắc chắn sẽ không tới, cậu chết cái tâm tư này đi!”
“Vậy thì đợi xem đi, anh là thua chắc rồi.” Lý Phàm cười nói
/1101
|