Mặc kệ sự khuyên can của Vương Tông Hằng, Vương Tông Huyền vẫn lựa chọn đứng trước cửa văn phòng chủ tịch chờ đợi, không phải vì anh tin tưởng Lý Phàm, mà anh đã không còn sự lựa chọn nào khác.
Nếu không thể gặp được ông chủ đứng sau Họa Vân Y, để mau chóng tiến hành khởi công xây dựng, thì Vương Tông Huyền sắp không cầm cự được nữa, mấy thiết bị và nhân viên mà anh liên hệ đã được hẹn ngày hết rồi, nếu không thể khởi công đúng ngày, thì nhà họ Vương phải bồi thường một khoản tiền rất lớn.
Nếu phải đi tới mức độ bồi thường cho người khác, thì Vương Tông Huyền coi như phá hỏng mọi chuyện, không những không kiếm được chút công lao, mà ngược lại còn bị bêu danh, thậm chí trở thành trò cười trong giới.
“Đi thôi, chúng ta tới cửa văn phòng chủ tịch chờ đợi.”
Vương Tông Huyền dẫn Vương Tông Hằng và Vương Tông Thành quay lại tập đoàn Họa Vân Y, rồi đi thang máy lên tầng cao nhất, đi thẳng về phía văn phòng chủ tịch.
Cửa văn phòng chủ tịch đóng chặt, xung quanh không có một bóng người, trông giống như không được sử dụng trong thời gian dài.
Cốc cốc cốc.
Vương Tông Huyền to gan gõ cửa, rồi lắng tai nghe tiếng động trong văn phòng, nhưng kết quả làm anh rất thất vọng, vì anh chẳng nghe được âm thanh gì.
“Quả thật không có ai cả, chúng ta đứng đây đợi có tác dụng gì? Nếu vị thần bí giàu có đó không xuất hiện, chẳng lẽ chúng cứ đứng đây đợi từ ngày này qua ngày khác?”
Vương Tông Thành oán hận nói.
“Ha ha, em nghĩ nhiều như vậy làm gì, nếu ông chủ Họa Vân Y không ở đây, thì chứng tỏ thằng ngốc Lý Phàm kia đã phát ngôn bừa bãi, lát nữa chúng ta có thể đi trừng trị cậu ta, để xem cậu ta giả vờ thế nào?”
Vương Tông Hằng hăm he nói.
Vương Tông Huyền dựa lưng vào bức tường nằm cạnh cửa, cảm thấy cuộc đời mình đã mất hết hy vọng, nếu anh thật sự không gặp được ông chủ tập đoàn Họa Vân Y, thì danh tiếng của anh sẽ hoàn toàn sụp đổ.
“Hai em câm miệng hết đi, cứ lặng lẽ đợi ở đây cho anh.”
Vương Tông Thành và Vương Tông Hằng không dám lên tiếng nữa, ai cũng nhìn ra tâm trạng Vương Tông Huyền đang rất tồi tệ.
…
Lý Phàm bấm điện thoại một lúc, cảm thấy cũng tới lúc rồi, nên xuống xe, đi vào tập đoàn Họa Vân Y.
Lý Phàm không đi thang máy bình thường, mà đi về phía thang máy chuyên dụng.
Lý Phàm vừa đi tới cửa thang máy chuyên dụng, thì phía sau bỗng có một bàn tay vươn tới, ấn nút thang máy giúp anh.
Đội trưởng đội bảo vệ thở hổn hển nhìn Lý Phàm: “Chủ tịch, cậu, cậu tới rồi, Vương Đại Dũng – đội trưởng đội bảo vệ tới báo cáo với cậu.”
Hằng ngày, nhiệm vụ chủ yếu của Vương Đại Dũng là nhìn chằm chằm camera giám sát, xem thử Lý Phàm có tới công ty hay không, nếu anh tới, anh ta sẽ chạy tới thang máy chuyên dụng ngay, để cung cấp các loại dịch vụ cho Lý Phàm.
Vì Lý Phàm không thường xuyên tới văn phòng tập đoàn Họa Vân Y, nên không sắp xếp nhân viên giúp đỡ như thư ký, trợ lý, mà những công việc này đều được Lý Phàm giao cho Vương Đại Dũng.
Đã lâu rồi Vương Đại Dũng không gặp lại Lý Phàm, nên trong lòng rất kích động: “Chủ tịch, lâu rồi cậu không tới đây, tôi thật sự nhớ cậu quá đi mất.”
“Được rồi, anh đừng nói mấy lời nhảm nhí đó nữa, lát nữa đi lên anh cứ gọi tôi là cậu Lý, đừng gọi là chủ tịch.”
Lý Phàm lạnh nhạt căn dặn.
“Tôi hiểu rồi, chủ… cậu Lý.”
Vương Đại Dũng bấm tầng cao nhất, rồi nghiêm mặt đứng trước cửa thang máy.
Ting.
Cửa thang máy mở ra, Vương Đại Dũng nhấc chân ra trước, rồi cảnh giác nhìn xung quanh.
Lúc nhìn thấy ba người Vương Tông Huyền đang đứng trước cửa văn phòng chủ tịch, tay trái Vương Đại Dũng nắm chặt gậy cao su, còn tay phải thì giữ bộ đàm.
“Ba người các cậu đang làm gì đấy? Ai cho các cậu đứng đây hả?”
Vương Đại Dũng lớn tiếng quát.
Vương Tông Huyền lập tức nở nụ cười, dè dặt nói: “Chúng tôi đang đợi gặp mặt chủ tịch của anh.”
Lý Phàm bước ra từ sau lưng Vương Đại Dũng, trầm giọng nói: “Anh để bọn họ đợi ở bên ngoài là được, nếu bọn họ dám làm loạn thì anh cũng đừng khách sáo.”
Vương Đại Dũng hiểu ý Lý Phàm ngay, theo sau anh tới văn phòng chủ tịch.
Ba người Vương Tông Huyền thấy bảo vệ tập đoàn Họa Vân Y đi theo Lý Phàm như vệ sĩ, thì ai cũng chết lặng.
Chuyện gì thế này?
Tại sao bảo vệ tập đoàn Họa Vân Y lại phục tùng Lý Phàm như thế, tình huống này hoàn toàn khác thường.
“Tên vô dụng! Cậu…”
Vương Tông Hằng định lớn tiếng nói, thì Vương Đại Dũng đã rút gậy cao su trong tay ra, chỉ vào mặt anh ta, làm anh ta nhất thời ngậm miệng lại không dám nói nữa.
“Cửa văn phòng chủ tịch không phải là nơi để la lối, nên các cậu ngậm miệng lại hết cho tôi.”
Vương Đại Dũng lạnh lùng quát.
Lý Phàm cười híp mắt nhìn ba người Vương Tông Huyền, rồi tới trước cửa văn phòng chủ tịch.
Vương Đại Dũng vội tiến lên, dùng thẻ ra vào để mở cửa, rồi mời Lý Phàm bước vào văn phòng.
Vương Tông Huyền trợn tròn mắt, định vào cùng Lý Phàm thì bị Vương Đại Dũng xoay người đạp vào bụng ngay, làm anh ta bay ra mấy mét.
“Á! Bụng của tôi.”
Vương Tông Huyền ôm bụng nằm dưới sàn, cảm thấy lúc nãy mình suýt bị đá chết.
Vương Đại Dũng đóng cửa văn phòng chủ tịch lại, rồi lạnh mặt nói: “Dám xông vào văn phòng chủ tịch chúng tôi, cậu chán sống rồi đúng không?”
“Anh! Tên vô dụng đó có thể đi vào, thì dựa vào cái gì mà anh tôi lại không được?”
Vương Tông Hằng dìu Vương Tông Huyền đứng dậy, lạnh lùng chất vấn.
“Các cậu là ai mà đòi so bì với người ta, người ta là trăng sáng rực rỡ, còn các cậu là ánh sáng đom đóm, hoàn toàn không có tư cách để so sánh.”
Vương Đại Dũng văn vẻ, trong lòng cực kỳ đắc ý.
Vương Tông Hằng định nói gì nữa, nhưng bị Vương Tông Huyền xua tay, nhịn đau nói: “Em giúp anh gọi cho Lý Phàm, anh muốn nói chuyện với cậu ta.”
“Tên vô dụng chết tiệt này! Cậu ta có thể đi vào mà không dẫn chúng ta theo, đúng là chán sống mà!”
Vương Tông Hằng vừa mắng vừa lấy điện thoại ra, bấm số của Lý Phàm: “Cậu muốn chết đúng không, tại sao cậu có thể đi vào mà không dẫn chúng tôi theo?”
“Mấy anh không có thái độ tốt, thì tại sao tôi phải dẫn các anh? Các anh cứ ở bên ngoài đợi đi, lát nữa tôi sẽ cho các anh thời gian.”
Lý Phàm lạnh nhạt nói.
“Em đưa điện thoại cho anh, giờ đã là lúc nào rồi, mà em còn không biết ăn nói như thế?”
Vương Tông Huyền cảm thấy mình sắp tức chết rồi, rõ ràng giờ Lý Phàm có thể gặp mặt ông chủ Họa Vân Y, nhưng đứa em trai ngốc nghếch của anh vẫn bất kính với Lý Phàm, đúng là IQ chỉ là con số.
0Vương Tông Hằng bất mãn đưa điện thoại cho Vương Tông Huyền, anh ta cầm điện thoại nhịn đau cười nói: “Lý, Lý Phàm, tôi xin lỗi, lúc nãy tôi, Tông Hằng và Tông Thành đã có thái độ không tốt với cậu, mong cậu có thể thứ lỗi cho chúng tôi.”
“Ha ha, không có thứ lỗi gì ở đây, các anh cứ đợi đi, chắc chắn tôi sẽ cho các anh đạt được điều mình mong muốn.”
Lý Phàm lạnh nhạt cười nói.
“Vậy tôi xin nhờ cậu, tốt nhất là cậu có thể cho chúng tôi sớm gặp mặt ông chủ Họa Vân Y, chuyện khởi công xây dựng không thể kéo dài được nữa, nếu cậu có thể nói giúp chúng tôi, cho khởi công trong khoảng thời gian gần nhất, thì chắc chắn tôi sẽ giúp cậu khoe thành tích trước mặt ông nội.”
Nghe xong lời bịa đặt của Vương Tông Huyền, Lý Phàm cười khinh thường đáp: “Các anh cứ đợi đi.
Nếu không thể gặp được ông chủ đứng sau Họa Vân Y, để mau chóng tiến hành khởi công xây dựng, thì Vương Tông Huyền sắp không cầm cự được nữa, mấy thiết bị và nhân viên mà anh liên hệ đã được hẹn ngày hết rồi, nếu không thể khởi công đúng ngày, thì nhà họ Vương phải bồi thường một khoản tiền rất lớn.
Nếu phải đi tới mức độ bồi thường cho người khác, thì Vương Tông Huyền coi như phá hỏng mọi chuyện, không những không kiếm được chút công lao, mà ngược lại còn bị bêu danh, thậm chí trở thành trò cười trong giới.
“Đi thôi, chúng ta tới cửa văn phòng chủ tịch chờ đợi.”
Vương Tông Huyền dẫn Vương Tông Hằng và Vương Tông Thành quay lại tập đoàn Họa Vân Y, rồi đi thang máy lên tầng cao nhất, đi thẳng về phía văn phòng chủ tịch.
Cửa văn phòng chủ tịch đóng chặt, xung quanh không có một bóng người, trông giống như không được sử dụng trong thời gian dài.
Cốc cốc cốc.
Vương Tông Huyền to gan gõ cửa, rồi lắng tai nghe tiếng động trong văn phòng, nhưng kết quả làm anh rất thất vọng, vì anh chẳng nghe được âm thanh gì.
“Quả thật không có ai cả, chúng ta đứng đây đợi có tác dụng gì? Nếu vị thần bí giàu có đó không xuất hiện, chẳng lẽ chúng cứ đứng đây đợi từ ngày này qua ngày khác?”
Vương Tông Thành oán hận nói.
“Ha ha, em nghĩ nhiều như vậy làm gì, nếu ông chủ Họa Vân Y không ở đây, thì chứng tỏ thằng ngốc Lý Phàm kia đã phát ngôn bừa bãi, lát nữa chúng ta có thể đi trừng trị cậu ta, để xem cậu ta giả vờ thế nào?”
Vương Tông Hằng hăm he nói.
Vương Tông Huyền dựa lưng vào bức tường nằm cạnh cửa, cảm thấy cuộc đời mình đã mất hết hy vọng, nếu anh thật sự không gặp được ông chủ tập đoàn Họa Vân Y, thì danh tiếng của anh sẽ hoàn toàn sụp đổ.
“Hai em câm miệng hết đi, cứ lặng lẽ đợi ở đây cho anh.”
Vương Tông Thành và Vương Tông Hằng không dám lên tiếng nữa, ai cũng nhìn ra tâm trạng Vương Tông Huyền đang rất tồi tệ.
…
Lý Phàm bấm điện thoại một lúc, cảm thấy cũng tới lúc rồi, nên xuống xe, đi vào tập đoàn Họa Vân Y.
Lý Phàm không đi thang máy bình thường, mà đi về phía thang máy chuyên dụng.
Lý Phàm vừa đi tới cửa thang máy chuyên dụng, thì phía sau bỗng có một bàn tay vươn tới, ấn nút thang máy giúp anh.
Đội trưởng đội bảo vệ thở hổn hển nhìn Lý Phàm: “Chủ tịch, cậu, cậu tới rồi, Vương Đại Dũng – đội trưởng đội bảo vệ tới báo cáo với cậu.”
Hằng ngày, nhiệm vụ chủ yếu của Vương Đại Dũng là nhìn chằm chằm camera giám sát, xem thử Lý Phàm có tới công ty hay không, nếu anh tới, anh ta sẽ chạy tới thang máy chuyên dụng ngay, để cung cấp các loại dịch vụ cho Lý Phàm.
Vì Lý Phàm không thường xuyên tới văn phòng tập đoàn Họa Vân Y, nên không sắp xếp nhân viên giúp đỡ như thư ký, trợ lý, mà những công việc này đều được Lý Phàm giao cho Vương Đại Dũng.
Đã lâu rồi Vương Đại Dũng không gặp lại Lý Phàm, nên trong lòng rất kích động: “Chủ tịch, lâu rồi cậu không tới đây, tôi thật sự nhớ cậu quá đi mất.”
“Được rồi, anh đừng nói mấy lời nhảm nhí đó nữa, lát nữa đi lên anh cứ gọi tôi là cậu Lý, đừng gọi là chủ tịch.”
Lý Phàm lạnh nhạt căn dặn.
“Tôi hiểu rồi, chủ… cậu Lý.”
Vương Đại Dũng bấm tầng cao nhất, rồi nghiêm mặt đứng trước cửa thang máy.
Ting.
Cửa thang máy mở ra, Vương Đại Dũng nhấc chân ra trước, rồi cảnh giác nhìn xung quanh.
Lúc nhìn thấy ba người Vương Tông Huyền đang đứng trước cửa văn phòng chủ tịch, tay trái Vương Đại Dũng nắm chặt gậy cao su, còn tay phải thì giữ bộ đàm.
“Ba người các cậu đang làm gì đấy? Ai cho các cậu đứng đây hả?”
Vương Đại Dũng lớn tiếng quát.
Vương Tông Huyền lập tức nở nụ cười, dè dặt nói: “Chúng tôi đang đợi gặp mặt chủ tịch của anh.”
Lý Phàm bước ra từ sau lưng Vương Đại Dũng, trầm giọng nói: “Anh để bọn họ đợi ở bên ngoài là được, nếu bọn họ dám làm loạn thì anh cũng đừng khách sáo.”
Vương Đại Dũng hiểu ý Lý Phàm ngay, theo sau anh tới văn phòng chủ tịch.
Ba người Vương Tông Huyền thấy bảo vệ tập đoàn Họa Vân Y đi theo Lý Phàm như vệ sĩ, thì ai cũng chết lặng.
Chuyện gì thế này?
Tại sao bảo vệ tập đoàn Họa Vân Y lại phục tùng Lý Phàm như thế, tình huống này hoàn toàn khác thường.
“Tên vô dụng! Cậu…”
Vương Tông Hằng định lớn tiếng nói, thì Vương Đại Dũng đã rút gậy cao su trong tay ra, chỉ vào mặt anh ta, làm anh ta nhất thời ngậm miệng lại không dám nói nữa.
“Cửa văn phòng chủ tịch không phải là nơi để la lối, nên các cậu ngậm miệng lại hết cho tôi.”
Vương Đại Dũng lạnh lùng quát.
Lý Phàm cười híp mắt nhìn ba người Vương Tông Huyền, rồi tới trước cửa văn phòng chủ tịch.
Vương Đại Dũng vội tiến lên, dùng thẻ ra vào để mở cửa, rồi mời Lý Phàm bước vào văn phòng.
Vương Tông Huyền trợn tròn mắt, định vào cùng Lý Phàm thì bị Vương Đại Dũng xoay người đạp vào bụng ngay, làm anh ta bay ra mấy mét.
“Á! Bụng của tôi.”
Vương Tông Huyền ôm bụng nằm dưới sàn, cảm thấy lúc nãy mình suýt bị đá chết.
Vương Đại Dũng đóng cửa văn phòng chủ tịch lại, rồi lạnh mặt nói: “Dám xông vào văn phòng chủ tịch chúng tôi, cậu chán sống rồi đúng không?”
“Anh! Tên vô dụng đó có thể đi vào, thì dựa vào cái gì mà anh tôi lại không được?”
Vương Tông Hằng dìu Vương Tông Huyền đứng dậy, lạnh lùng chất vấn.
“Các cậu là ai mà đòi so bì với người ta, người ta là trăng sáng rực rỡ, còn các cậu là ánh sáng đom đóm, hoàn toàn không có tư cách để so sánh.”
Vương Đại Dũng văn vẻ, trong lòng cực kỳ đắc ý.
Vương Tông Hằng định nói gì nữa, nhưng bị Vương Tông Huyền xua tay, nhịn đau nói: “Em giúp anh gọi cho Lý Phàm, anh muốn nói chuyện với cậu ta.”
“Tên vô dụng chết tiệt này! Cậu ta có thể đi vào mà không dẫn chúng ta theo, đúng là chán sống mà!”
Vương Tông Hằng vừa mắng vừa lấy điện thoại ra, bấm số của Lý Phàm: “Cậu muốn chết đúng không, tại sao cậu có thể đi vào mà không dẫn chúng tôi theo?”
“Mấy anh không có thái độ tốt, thì tại sao tôi phải dẫn các anh? Các anh cứ ở bên ngoài đợi đi, lát nữa tôi sẽ cho các anh thời gian.”
Lý Phàm lạnh nhạt nói.
“Em đưa điện thoại cho anh, giờ đã là lúc nào rồi, mà em còn không biết ăn nói như thế?”
Vương Tông Huyền cảm thấy mình sắp tức chết rồi, rõ ràng giờ Lý Phàm có thể gặp mặt ông chủ Họa Vân Y, nhưng đứa em trai ngốc nghếch của anh vẫn bất kính với Lý Phàm, đúng là IQ chỉ là con số.
0Vương Tông Hằng bất mãn đưa điện thoại cho Vương Tông Huyền, anh ta cầm điện thoại nhịn đau cười nói: “Lý, Lý Phàm, tôi xin lỗi, lúc nãy tôi, Tông Hằng và Tông Thành đã có thái độ không tốt với cậu, mong cậu có thể thứ lỗi cho chúng tôi.”
“Ha ha, không có thứ lỗi gì ở đây, các anh cứ đợi đi, chắc chắn tôi sẽ cho các anh đạt được điều mình mong muốn.”
Lý Phàm lạnh nhạt cười nói.
“Vậy tôi xin nhờ cậu, tốt nhất là cậu có thể cho chúng tôi sớm gặp mặt ông chủ Họa Vân Y, chuyện khởi công xây dựng không thể kéo dài được nữa, nếu cậu có thể nói giúp chúng tôi, cho khởi công trong khoảng thời gian gần nhất, thì chắc chắn tôi sẽ giúp cậu khoe thành tích trước mặt ông nội.”
Nghe xong lời bịa đặt của Vương Tông Huyền, Lý Phàm cười khinh thường đáp: “Các anh cứ đợi đi.
/1101
|