Cô ta đỏ mặt, lẽ nào cô ta đã phải lòng đối phương rồi sao? Cho nên mới đối xử với đối phương như người của mình?
Nghĩ vậy Sở Linh cũng thấy bối rối, không biết nên làm gì mới phải.
Lý Phàm cũng không ít lần vào phòng cô gái.
Khi anh thấy trang trí màu hồng trong phòng Sở Linh, anh mới biết thì ra tâm hồn của Sở Linh chẳng khác nào bé gái.
Lý Phàm cười nói: “Căn phòng này rất đẹp.”
Sở Linh nghe được lời khen của Lý Phàm, trong lòng càng ngọt ngào như được ăn mật.
Lý Phàm xuống lầu ngồi một lát, quản gia kia thấy Lý Phàm táy máy tay chân, lập tức hừ lạnh nói: “Những thứ kia là đồ cậu có thể chạm vào à? Tôi khuyên cậu tốt nhất hãy rời khỏi nơi này, cậu và cô chủ không phải là người cùng một đẳng cấp.”
Lý Phàm nghe vậy thoáng đơ người.
Anh rất bất ngờ với kết quả này.
Anh không nghĩ quản gia kia lại nói như vậy.
Nhưng Lý Phàm chỉ khẽ cười, không trả lời.
Khi Sở Linh xuống lầu, Lý Phàm như hóa đá.
Lúc này cô ta đã thay bộ đồ mới mua.
Bởi vì đồ Sở Linh mua hơi gợi cảm, nên Lý Phàm bất chợt nhìn thêm vài lần.
Nhưng cuối cùng anh cũng rất lịch sự thu hồi tầm mắt.
Phát hiện ánh mắt Lý Phàm nhình mình, Sở Linh rất đắc ý.
Sở Linh cau mày nói với quản gia: “Nhà có khách sao ông không rót trà cho khách?”
Quản gia kia nghi ngờ nhìn Lý Phàm sau đó nói với Sở Linh: “Cô chủ, ông chủ có quy định, người lạ không được vào nhà càng không được vào phòng của cô.”
Rõ ràng từ ban đầu quản gia kia đã coi thường Lý Phàm.
Ông ta nghĩ Lý Phàm chỉ đơn giản ngồi một hồi rồi đi.
Sở Linh nghe vậy hơi khó chịu, không hài lòng với lời nói của quản gia.
Cô ta nhìn quản gia nói: “Quản gia, ông nói vậy có phần không đúng, là tôi mời anh ấy vào phòng tôi, lẽ nào ông thấy tôi không có cái quyền đó sao?”
Quản gia biết rõ cô chủ đang nổi nóng, vội vàng lau mồ hôi lạnh, sau đó đi rót trà cho Lý Phàm nhưng ông ta vẫn hậm hực không vui.
Tuy quản gia biết thân phận của mình cũng rất thấp kém nhưng tốt xấu gì ông ta cũng là quản gia trong nhà Sở Trung Thiên, cho nên ông ta luôn nghĩ mình cao hơn người khác.
Vì thế ông ta xem thường Lý Phàm, cho rằng Lý Phàm chỉ là một người bình thường, chẳng đáng quan tâm.
Lý Phàm thấy quản gia như vậy cũng không nói gì, kết quả này đều nằm trong dự doán của anh.
Cuối cùng quản gia cũng không dám cãi lời Sở Linh, đi châm trà cho Lý Phàm.
Khi châm trà cho anh, ông ta không ngừng khinh bỉ.
Lý Phàm cũng không để ý, sau khi hớp một ngụm trà cười nói: “Trà ngon, phỏng chừng là phổ nhĩ đúng không?”
“Hừ, hóa ra cậu cũng biết là trà phổ nhĩ à? Tôi còn nghĩ cậu chưa từng uống loại trà này nữa đấy.” Quản gia kia quái gở nói.
Lý Phàm mỉm cười ngó lơ.
Nhưng Sở Linh lại sa sầm mặt.
Cô ta hơi tức giận nhìn quản gia kia nói: “Anh ấy là khách của tôi.
Ông có ý gì? Gần đây ông rất lắm lời, nếu ông còn mất lịch sự với anh Lý như vậy nữa, tôi sẽ đuổi việc ông.”.
/1101
|