Linh cảm của Bạch Thời nhanh chóng trở thành sự thật.
Thú tộc coi sự mạnh mẽ là nhất, và cũng rất lâu rồi trong tộc không có ai biến đổi tới hình thái cuối cùng, dù Bạch Thời là con lai, nhưng không thể phủ nhận sự thật là cậu thật sự rất mạnh. Không chỉ có vậy, Bạch Thời còn là người hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên, sau đó còn đi cứu Hướng Văn – người rất coi thường coi lai… Tổng kết cả mấy sự việc trên, có thể thấy bất kể là thực lực hay phẩm đức của Bạch Thời đều vô cùng ưu tú, cũng là ứng cử viên thái tử thích hợp nhất hiện nay.
Đương nhiên, không phải ai cũng tán thành, một bộ phận cho rằng Bạch Thời không thể biến đổi tới hình thái hoàn chỉnh, đâu thể coi là Bạch Long thực sự, hơn nữa bởi vì trận tỉ thí kết thúc bất ngờ, phải đấu lại mới đúng, nên cho những ứng cử viên khác một cơ hội. Bộ phận còn lại thì cảm thấy Bạch Thời đi được tới đây là hiếm thấy lắm rồi, phải biết những thiếu niên ưu tú trong tộc đâu có ai làm được.
Vì vậy, hai bên đánh nhau tưng bừng, suýt nữa đã phá tan phòng họp, nhưng nhanh chóng bị cưỡng chế, đồng loạt nhìn về phía Vương, đề nghị: “Hay là gọi các trưởng lão tới bỏ phiếu quyết định?”
Vương có chút phiền muộn, im lặng thật lâu: “Chuyện này để sau hãy nói.”
Mọi người đồng loạt giật mình: “Vì sao?”
Bởi vì cháu ngoại ta đâu có muốn ở lại sao Bạch Thụy, mấy người hừng hực như vậy cũng có làm được gì? Vương thở dài trong lòng, tìm lý do ứng phó qua loa, đứng dậy bỏ đi, để lại mọi người ngơ ngác nhìn nhau. Ông suy nghĩ, cảm thấy tên ất ơ kia cướp mất con gái mình, vậy thì mình cướp một đứa con trai của nó cũng không quá đáng lắm, phải không?
Đúng, cứ làm như vậy đi! Vì thế, hy vọng trong lòng Vương lại dâng trào, mặt tươi tỉnh kéo cháu ngoại ra ngoài tản bộ, lựa lời khéo léo thăm dò rằng các tộc nhân đều cảm thấy cậu rất giỏi, rất thích cậu, thực ra có thể ở lại thêm vài ngày.
Bạch Thời nghe vậy mới nhớ tới một sự kiện: “Phí đền bù vất vả của con đâu?”
Vương dịu dàng dẫn dắt: “Chỉ cần con ở lại, những thứ kia đều thuộc về con.”
“Không, làm người không thể quá tham lam.”
Vương chỉ hận cháu ngoại không thể tham hơn một chút, ông im lặng hai giây, bắt đầu đổi chủ đề, kiên nhẫn kể về sao Bạch Thụy và phong cảnh trong tộc thú, nhân tiện còn nhắc tới đồ ăn và một loạt thứ loài người có vẻ kém hơn, sau đó thấy cháu ngoại nghe rất chân thành, hài lòng nói: “Có phải tốt đẹp lắm đúng không?”
Bạch Thời gật đầu: “Sau đó nói về phí vất vả đi ạ.”
“… Con xem bên kia còn có bạch anh, quốc hoa, thật đẹp đẽ.”
Bạch Thời nhìn ông bằng ánh mắt thuần khiết: “Ông ngoại, cứ tính tiền trước đã, xong xuôi mới nói đến việc khác được.”
“…” Vương yên lặng nuốt một ngụm máu, đối mặt với cháu trai một lát, cuối cùng bỏ qua việc đấu tranh, dẫn cậu đến kho vàng. Bạch Thời bỏ một phần vào trong không gian cầm tay, lúc này mới cảm thấy thật là thỏa mãn hết sức. Vương cũng nhận ra cháu ngoại đã vui vẻ rồi, lập tức chuyển chủ đề vào việc chính.
Bạch Thời đáp: “Không được đâu ông ngoại, con đã quyết định trở về rồi.”
“…” Vương nghiêm túc nói, “Thật ra con không hiểu đâu, phía loài người cũng có rất nhiều thứ âm u mờ ám, chỉ bất cẩn là bị xơi sạch tới nỗi không còn mảnh vụn, có đôi khi còn xảy ra chuyện ma quái, ta quyết định sẽ từ từ nói cho con biết về những chuyện này, sau đó con sẽ quyết định, ha?”
Bạch Thời chớp mắt mấy cái, nhắc nhở: “Con khôi phục trí nhớ rồi.”
Vương: “…”
Bạch Thời đưa mắt nhìn ông, thực ra ông ngoại cũng rất vất vả, cậu đưa tay vỗ vai ông an ủi, ngoan ngoãn làm bạn với Vương mãi tới khi ông có việc bận mới về nhà tìm đại ca. Giờ phút này Tống Minh Uyên đang đứng trong sân, thấy ngốc manh lại gần bèn đưa tay vuốt ve cái tai bông xù. Bạch Thời cảm giác ánh mắt đại ca đầy ẩn ý, hỏi: “Có chuyện gì thế?”
“Có nhớ em từng cứu một con Hắc Viêm miêu không?”
Bạch Thời phản ứng một giây, mơ hồ nghe thấy tiếng cười trong phòng, lại hỏi: “Cô ta… Ở bên trong?”
“Đợi em rất lâu rồi, nói muốn trực tiếp nói lời cảm ơn với em.”
Bạch Thời biết mình xui xẻo rồi, không nhịn được mà lùi về phía sau. Tống Minh Uyên giữ lấy cậu, nắm móng vuốt nhỏ kéo người vào nhà. Hắc Viêm miêu lập tức đứng dậy, cười tươi chào hỏi, muốn mời cậu đi ăn cơm. Bạch Thời lắc đầu lia lịa, vội vàng từ chối.
Hắc Viêm miêu hơi thất vọng, sau đó phát hiện bạn nhỏ này yên lặng nhích tới bên cạnh Tống Minh Uyên, suy nghĩ trong đầu thoáng hiện lên, cười nói: “Có thật không? Em không có ý gì khác, chỉ muốn cám ơn và kết bạn với anh, anh có thể dẫn theo bạn trai.”
“Thật sự không muốn ăn mà.” Bạch Thời từ chối không chút nghĩ ngợi, kết bạn gì chứ… Nếu là ứng cử viên trong hậu cung ấy mà, ngay cả nhân ngư mềm manh mà đại ca còn chẳng thích, nói chi là cô?
Hắc Viêm miêu không miễn cưỡng, ngồi thêm một lát mới cáo từ.
Bạch Thời không muốn liên lụy quá nhiều với hậu cung trong nguyên tác, nhanh chóng gạt cô nàng qua một bên, đứng dậy đi tìm anh trai để lấy thuốc, dự định xóa bỏ đám vảy trên người, sau đó biến thành hình người và về nhà. Việt Tu cũng muốn về sớm, dù sao họ đã đi quá lâu rồi, bèn gật đầu, dặn người hầu đi gọi bác sĩ.
Lần này cần uống thuốc trong ba ngày liên tiếp, Bạch Thời biết có thể mang lên phi thuyền vừa đi vừa uống, nhưng nghĩ tới bóng dáng cô độc của ông ngoại, cậu quyết định ở lại, có thời gian sẽ đi tản bộ trò chuyện với ông.
Cuộc cạnh tranh ngôi vị thái tử vẫn tiếp diễn, sau nhiều lần vất vả khuyên bảo, Vương phát hiện cháu ngoại thật sự quyết tâm đi về, cuối cùng cũng bỏ cuộc, đau đớn công bố chuyện này ra ngoài, sau đó không để tâm tới sự kinh ngạc và mấy lời khuyên can của mọi người, hầm hừ quay về phòng, cầm máy truyền tin gọi tới đế quốc Erna mắng tên ất ơ kia một trận: “Ta đã bảo anh phải sớm khuyên bảo thằng bé một chú, vậy mà anh chỉ nói qua loa vài câu, ở đây làm Vương mới uy phong chứ!”
“Cha, đó là lựa chọn của bản thân thằng bé mà.”
“Anh không thể chỉ dẫn và cho ý kiến sai? Dù gì anh cũng là cha của thằng nhỏ…”
Có thể nói Việt tướng quân đã quá quen rồi, im lặng nghe hết, cuối cùng thấy Vương dừng lại uống nước mới dặn dò ông chú ý nghỉ ngơi, bớt thức đêm, giảm uống rượu. Vương gật đầu nói biết rồi, sau đó hàn huyên với con gái bảo bối, đợi đến khi thấy tâm trạng khá hơn hẳn mới kết thúc cuộc gọi.
Năm ngày trôi qua trong chớp mắt, Bạch Thời cũng khôi phục, các thiếu niên khác được Hướng Văn kể về sự việc xảy ra hôm đó, phát rồ hít vào dịch kích thích thích được điều chế đặc biệt, lên cơn gặp người nào cắn người đó, bây giờ đã bị kéo vào bệnh viện tập thể, khiến cho cuộc tuyển chọn thái tử lại phải tổ chức lần nữa, Bạch Thời thấy thế quyết định không đợi thêm, tức tốc quay về Erna.
Tiểu Tư rơm rớm nước mắt kéo áo Bạch Thời, muốn đi theo. Bạch Thời lắc đầu, giải thích rằng cậu phải đi học, còn phải làm rất nhiều việc, không thể đi chơi với bé được. Tiểu Tư hít hít mũi, bé biết bây giờ lại phải chia lìa, duỗi móng vuốt nhào qua: “Ca quắc oa oa oa…”
Trái tim Bạch Thời run rẩy, sau đó nhớ tới điều gì đó, vô thức nhìn về phía đại ca, vậy mà lại thấy anh hoàn toàn không có ý định ngăn cản, chỉ bình tĩnh nhìn mình, lập tức biết việc này có hạn chế thời gian, vì vậy cúi xuống kiên nhẫn an ủi em gái, nói sau này sẽ đến thăm bé.
Tiểu Tư buồn lắm: “Nói dối, trước kia anh cũng nói vậy, ai ngờ mãi sau mới tình cờ gặp được em, đừng tưởng em không biết, hức hức hức…”
“…” Bạch Thời dỗ dành, “Quắc sẽ đi thăm em thật mà.”
“Oa oa oa…”
“Ngoan, đừng khóc.” Bạch Thời xoa đầu tóc, cuối cùng ngoắc tay một cái rồi mới giao bé cho hộ vệ. Cậu nhìn về phía ông ngoại và Hướng Văn, nói lời tạm biệt với họ.
Lần này Hướng Văn là ứng cử viên sáng giá, nhìn Bạch Thời thề thốt sẽ thay đổi bầu không khí trong tộc, để con lai nhận được sự đối xử ngang hàng, hoan nghênh Bạch Thời trở về bất cứ lúc nào. Bạch Thời ừ một tiếng, cuối cùng ôm ông ngoại thật chặt, bước lên phi thuyền, rời khỏi sao Bạch Thụy.
Dải ngân hà sáng chói, quanh co khúc khuỷu vươn về phương xa, đi từ đây tới Erna phải qua khu vực tử vong và khu vực không người quản lý, vì vậy trước đó họ đã đáp xuống thành thị lần trước, chuẩn bị tìm hoa tiêu có kinh nghiệm.
Bây giờ đã là đêm khuya, trang chủ của công ty hiện thị mấy hoa tiêu có kinh nghiệm đều đang bận, bọn họ bèn chọn một trong số người người đó và hẹn trước, cuối cùng tìm nơi dừng chân, kiên nhẫn chờ đợi.
Khách sạn này cũng là khác sạn trước kia từng ở, Bạch Thời vô thức nhớ tới mấy việc mình đã làm khi còn là cái nắm nhỏ, bước chân hơi khựng lại, yên lặng đập tan mấy mảnh ký ức trong đầu, ngoan ngoãn trở về phòng ngủ với đại ca, tiện thể âm thầm ra lệnh cho Lục Việt tìm kiếm tên biến thái kia. Để tiết kiệm thời gian, lúc về họ đã bảo hai cơ giáp biến thành phi thuyền, trên cơ bản không có cơ hội tìm người, đến bây giờ mới có thời gian điều tra.
Lục Việt nghe lời giật giật, nghiêm túc làm việc, tới rạng sáng ngày hôm sau đã đưa ra đáp án.
Bạch Thời nheo mắt lại: “Gã đang ở khu vực không ai quản lý?”
“Đúng.”
Bạch Thời lập tức bảo nó đưa bản đồ ra, liếc nhìn vị trí của biến thái, nhanh chóng cho ra kết luận: Kẻ này muốn tới đế quốc Phỉ Tây.
Cậu chợt nhớ tới việc ông ngoại sẽ thông báo chuyện của tổ chức cho các chủng tộc khác, cố gắng hợp sức bắt gã thủ lĩnh, vậy thì tên biến thái này tới Phỉ Tây vì có việc bận, hay chỉ đơn thuần là nhận được tin tức nên mới trốn đi tị nạn?
Bạch Thời hỏi: “Gã đến vào lúc nào?”
“Hai ngày trước.”
Không thể đợi thêm… Suy nghĩ này lóe lên trong đầu Bạch Thời, cậu đóng Lục Việt lại đi vào phòng tắm, nhìn thoáng về phía đại ca, thuận miệng hỏi: “Bên phía công ty hoa tiêu vẫn chưa có tin tức?”
“Chắc là sắp rồi.” Tống Minh Uyên nói xong vươn tay ôm ngốc manh vào lòng sờ sờ một lát, sau đó lại bảo cậu biến ra đôi tai, thấy bạn nhỏ này cực kỳ phối hợp, anh đưa mắt nhìn, nâng cằm ngốc manh lên: “A Bạch?”
“… Hửm?”
“Đang nghĩ gì thế?”
Bạch Thời hoàn hồn, chớp mắt mấy cái: “Không có gì.”
Tống Minh Uyên bình tĩnh nhìn cậu, hai giây sau lại hỏi: “Bảo Lục Việt tìm người? Lần này là ở đâu?”
Bạch Thời im lặng, cậu biết mình không thể lừa đại ca, đành phải ăn ngay nói thật, lần này là tay chủ lĩnh chứ không phải tôm tép nữa, đáy mắt cậu bắt đầu tỏa ra lãnh ý, gằn từng chữ một: “… Em nhất định phải giết gã.”
Tống Minh Uyên hôn đôi môi kia một cái, đương nhiên anh cũng không bỏ qua cho tên biến thái kia: “Anh đi cùng em.”
“Được.”
Lúc ăn điểm tâm bọn họ nói về việc này cho những người khác, đám Lam và Joshua thì không cần phải nói rồi, nhất định sẽ đi cùng họ. Trợ lý nghe theo ông chủ, không có ý kiến. Mặc dù Việt Tu rất chín chắn, nhưng bản thân anh bị tổ chức kia hãm hại, nghe vậy cũng khẽ gật đầu. Mà Tống Minh Kiệt biết được em trai nhà mình suýt mất mạng trong tay tổ chức kia đã âm thầm ghi hận, đương nhiên không thể nuốt trôi cơn tức này.
Vì thế, quyết định này đã nhận được tất cả phiếu thông qua, đợi tới khi hoa tiêu tới, bọn họ bèn thay đổi đích đến, đi thẳng tới hành tinh tay thủ lĩnh kia đang ở, quá trình này lại chậm trễ thêm một ngày, ngay mà gã biến thái nọ chưa rời khỏi.
Bạch Thời đã nhận được vị trí khách sạn do Lục Việt cung cấp, căn bản không cần bất cứ chiến thuật nào, cứ xông tới giết luôn là được. Tống Minh Uyên và đám Joshua đều đi theo cậu, thuê một căn phòng, thuận lợi đi qua đại sảnh, tiến tới cầu thang.
Bên ngoài phòng của gã biến thái có bảo tiêu trong coi, Bạch Thời giao chúng cho Joshua và mấy người khác, đi tới trước cửa mở Lục Việt ra, đứng trước cơ giáp thể năng lượng, khóa của khách sạn cao cấp không đáng nhắc tới, cậu nhẹ nhàng đẩy mở cửa, kết hợp với Tống Minh Uyên diệt sạch đám bảo tiêu trên đường, nhanh chóng đến phòng khách.
Bạch Thời vừa nhìn vào đã thấy gã biến thái ngồi trên sô pha, lập tức xông lên.
Ầm Ầm Ầm!
Gã tóc xám đã sớm chú ý tới động tĩnh bên ngoài, cũng đã ra lệnh cho thuộc hạ chuẩn bị, giờ phút thấy Bạch Thời xông vào, bọn chúng lập tức nổ súng không cần nghĩ ngợi, đáng tiếc thay, đám đạn kia đều bị Lục Việt cản lại. Gã tóc xám thấy tình thế biến chuyển, đồng tử co lại đầy nguy hiểm.
“… Hôm nay quả là một ngày đáng để kỷ niệm.” Bạch Thời không cho gã thời gian phản ứng, xông tới phụ cận túm cổ gã nâng lên, đứng từ trên cao nhìn xuống, “Xin chào, lại gặp rồi.”
Thú tộc coi sự mạnh mẽ là nhất, và cũng rất lâu rồi trong tộc không có ai biến đổi tới hình thái cuối cùng, dù Bạch Thời là con lai, nhưng không thể phủ nhận sự thật là cậu thật sự rất mạnh. Không chỉ có vậy, Bạch Thời còn là người hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên, sau đó còn đi cứu Hướng Văn – người rất coi thường coi lai… Tổng kết cả mấy sự việc trên, có thể thấy bất kể là thực lực hay phẩm đức của Bạch Thời đều vô cùng ưu tú, cũng là ứng cử viên thái tử thích hợp nhất hiện nay.
Đương nhiên, không phải ai cũng tán thành, một bộ phận cho rằng Bạch Thời không thể biến đổi tới hình thái hoàn chỉnh, đâu thể coi là Bạch Long thực sự, hơn nữa bởi vì trận tỉ thí kết thúc bất ngờ, phải đấu lại mới đúng, nên cho những ứng cử viên khác một cơ hội. Bộ phận còn lại thì cảm thấy Bạch Thời đi được tới đây là hiếm thấy lắm rồi, phải biết những thiếu niên ưu tú trong tộc đâu có ai làm được.
Vì vậy, hai bên đánh nhau tưng bừng, suýt nữa đã phá tan phòng họp, nhưng nhanh chóng bị cưỡng chế, đồng loạt nhìn về phía Vương, đề nghị: “Hay là gọi các trưởng lão tới bỏ phiếu quyết định?”
Vương có chút phiền muộn, im lặng thật lâu: “Chuyện này để sau hãy nói.”
Mọi người đồng loạt giật mình: “Vì sao?”
Bởi vì cháu ngoại ta đâu có muốn ở lại sao Bạch Thụy, mấy người hừng hực như vậy cũng có làm được gì? Vương thở dài trong lòng, tìm lý do ứng phó qua loa, đứng dậy bỏ đi, để lại mọi người ngơ ngác nhìn nhau. Ông suy nghĩ, cảm thấy tên ất ơ kia cướp mất con gái mình, vậy thì mình cướp một đứa con trai của nó cũng không quá đáng lắm, phải không?
Đúng, cứ làm như vậy đi! Vì thế, hy vọng trong lòng Vương lại dâng trào, mặt tươi tỉnh kéo cháu ngoại ra ngoài tản bộ, lựa lời khéo léo thăm dò rằng các tộc nhân đều cảm thấy cậu rất giỏi, rất thích cậu, thực ra có thể ở lại thêm vài ngày.
Bạch Thời nghe vậy mới nhớ tới một sự kiện: “Phí đền bù vất vả của con đâu?”
Vương dịu dàng dẫn dắt: “Chỉ cần con ở lại, những thứ kia đều thuộc về con.”
“Không, làm người không thể quá tham lam.”
Vương chỉ hận cháu ngoại không thể tham hơn một chút, ông im lặng hai giây, bắt đầu đổi chủ đề, kiên nhẫn kể về sao Bạch Thụy và phong cảnh trong tộc thú, nhân tiện còn nhắc tới đồ ăn và một loạt thứ loài người có vẻ kém hơn, sau đó thấy cháu ngoại nghe rất chân thành, hài lòng nói: “Có phải tốt đẹp lắm đúng không?”
Bạch Thời gật đầu: “Sau đó nói về phí vất vả đi ạ.”
“… Con xem bên kia còn có bạch anh, quốc hoa, thật đẹp đẽ.”
Bạch Thời nhìn ông bằng ánh mắt thuần khiết: “Ông ngoại, cứ tính tiền trước đã, xong xuôi mới nói đến việc khác được.”
“…” Vương yên lặng nuốt một ngụm máu, đối mặt với cháu trai một lát, cuối cùng bỏ qua việc đấu tranh, dẫn cậu đến kho vàng. Bạch Thời bỏ một phần vào trong không gian cầm tay, lúc này mới cảm thấy thật là thỏa mãn hết sức. Vương cũng nhận ra cháu ngoại đã vui vẻ rồi, lập tức chuyển chủ đề vào việc chính.
Bạch Thời đáp: “Không được đâu ông ngoại, con đã quyết định trở về rồi.”
“…” Vương nghiêm túc nói, “Thật ra con không hiểu đâu, phía loài người cũng có rất nhiều thứ âm u mờ ám, chỉ bất cẩn là bị xơi sạch tới nỗi không còn mảnh vụn, có đôi khi còn xảy ra chuyện ma quái, ta quyết định sẽ từ từ nói cho con biết về những chuyện này, sau đó con sẽ quyết định, ha?”
Bạch Thời chớp mắt mấy cái, nhắc nhở: “Con khôi phục trí nhớ rồi.”
Vương: “…”
Bạch Thời đưa mắt nhìn ông, thực ra ông ngoại cũng rất vất vả, cậu đưa tay vỗ vai ông an ủi, ngoan ngoãn làm bạn với Vương mãi tới khi ông có việc bận mới về nhà tìm đại ca. Giờ phút này Tống Minh Uyên đang đứng trong sân, thấy ngốc manh lại gần bèn đưa tay vuốt ve cái tai bông xù. Bạch Thời cảm giác ánh mắt đại ca đầy ẩn ý, hỏi: “Có chuyện gì thế?”
“Có nhớ em từng cứu một con Hắc Viêm miêu không?”
Bạch Thời phản ứng một giây, mơ hồ nghe thấy tiếng cười trong phòng, lại hỏi: “Cô ta… Ở bên trong?”
“Đợi em rất lâu rồi, nói muốn trực tiếp nói lời cảm ơn với em.”
Bạch Thời biết mình xui xẻo rồi, không nhịn được mà lùi về phía sau. Tống Minh Uyên giữ lấy cậu, nắm móng vuốt nhỏ kéo người vào nhà. Hắc Viêm miêu lập tức đứng dậy, cười tươi chào hỏi, muốn mời cậu đi ăn cơm. Bạch Thời lắc đầu lia lịa, vội vàng từ chối.
Hắc Viêm miêu hơi thất vọng, sau đó phát hiện bạn nhỏ này yên lặng nhích tới bên cạnh Tống Minh Uyên, suy nghĩ trong đầu thoáng hiện lên, cười nói: “Có thật không? Em không có ý gì khác, chỉ muốn cám ơn và kết bạn với anh, anh có thể dẫn theo bạn trai.”
“Thật sự không muốn ăn mà.” Bạch Thời từ chối không chút nghĩ ngợi, kết bạn gì chứ… Nếu là ứng cử viên trong hậu cung ấy mà, ngay cả nhân ngư mềm manh mà đại ca còn chẳng thích, nói chi là cô?
Hắc Viêm miêu không miễn cưỡng, ngồi thêm một lát mới cáo từ.
Bạch Thời không muốn liên lụy quá nhiều với hậu cung trong nguyên tác, nhanh chóng gạt cô nàng qua một bên, đứng dậy đi tìm anh trai để lấy thuốc, dự định xóa bỏ đám vảy trên người, sau đó biến thành hình người và về nhà. Việt Tu cũng muốn về sớm, dù sao họ đã đi quá lâu rồi, bèn gật đầu, dặn người hầu đi gọi bác sĩ.
Lần này cần uống thuốc trong ba ngày liên tiếp, Bạch Thời biết có thể mang lên phi thuyền vừa đi vừa uống, nhưng nghĩ tới bóng dáng cô độc của ông ngoại, cậu quyết định ở lại, có thời gian sẽ đi tản bộ trò chuyện với ông.
Cuộc cạnh tranh ngôi vị thái tử vẫn tiếp diễn, sau nhiều lần vất vả khuyên bảo, Vương phát hiện cháu ngoại thật sự quyết tâm đi về, cuối cùng cũng bỏ cuộc, đau đớn công bố chuyện này ra ngoài, sau đó không để tâm tới sự kinh ngạc và mấy lời khuyên can của mọi người, hầm hừ quay về phòng, cầm máy truyền tin gọi tới đế quốc Erna mắng tên ất ơ kia một trận: “Ta đã bảo anh phải sớm khuyên bảo thằng bé một chú, vậy mà anh chỉ nói qua loa vài câu, ở đây làm Vương mới uy phong chứ!”
“Cha, đó là lựa chọn của bản thân thằng bé mà.”
“Anh không thể chỉ dẫn và cho ý kiến sai? Dù gì anh cũng là cha của thằng nhỏ…”
Có thể nói Việt tướng quân đã quá quen rồi, im lặng nghe hết, cuối cùng thấy Vương dừng lại uống nước mới dặn dò ông chú ý nghỉ ngơi, bớt thức đêm, giảm uống rượu. Vương gật đầu nói biết rồi, sau đó hàn huyên với con gái bảo bối, đợi đến khi thấy tâm trạng khá hơn hẳn mới kết thúc cuộc gọi.
Năm ngày trôi qua trong chớp mắt, Bạch Thời cũng khôi phục, các thiếu niên khác được Hướng Văn kể về sự việc xảy ra hôm đó, phát rồ hít vào dịch kích thích thích được điều chế đặc biệt, lên cơn gặp người nào cắn người đó, bây giờ đã bị kéo vào bệnh viện tập thể, khiến cho cuộc tuyển chọn thái tử lại phải tổ chức lần nữa, Bạch Thời thấy thế quyết định không đợi thêm, tức tốc quay về Erna.
Tiểu Tư rơm rớm nước mắt kéo áo Bạch Thời, muốn đi theo. Bạch Thời lắc đầu, giải thích rằng cậu phải đi học, còn phải làm rất nhiều việc, không thể đi chơi với bé được. Tiểu Tư hít hít mũi, bé biết bây giờ lại phải chia lìa, duỗi móng vuốt nhào qua: “Ca quắc oa oa oa…”
Trái tim Bạch Thời run rẩy, sau đó nhớ tới điều gì đó, vô thức nhìn về phía đại ca, vậy mà lại thấy anh hoàn toàn không có ý định ngăn cản, chỉ bình tĩnh nhìn mình, lập tức biết việc này có hạn chế thời gian, vì vậy cúi xuống kiên nhẫn an ủi em gái, nói sau này sẽ đến thăm bé.
Tiểu Tư buồn lắm: “Nói dối, trước kia anh cũng nói vậy, ai ngờ mãi sau mới tình cờ gặp được em, đừng tưởng em không biết, hức hức hức…”
“…” Bạch Thời dỗ dành, “Quắc sẽ đi thăm em thật mà.”
“Oa oa oa…”
“Ngoan, đừng khóc.” Bạch Thời xoa đầu tóc, cuối cùng ngoắc tay một cái rồi mới giao bé cho hộ vệ. Cậu nhìn về phía ông ngoại và Hướng Văn, nói lời tạm biệt với họ.
Lần này Hướng Văn là ứng cử viên sáng giá, nhìn Bạch Thời thề thốt sẽ thay đổi bầu không khí trong tộc, để con lai nhận được sự đối xử ngang hàng, hoan nghênh Bạch Thời trở về bất cứ lúc nào. Bạch Thời ừ một tiếng, cuối cùng ôm ông ngoại thật chặt, bước lên phi thuyền, rời khỏi sao Bạch Thụy.
Dải ngân hà sáng chói, quanh co khúc khuỷu vươn về phương xa, đi từ đây tới Erna phải qua khu vực tử vong và khu vực không người quản lý, vì vậy trước đó họ đã đáp xuống thành thị lần trước, chuẩn bị tìm hoa tiêu có kinh nghiệm.
Bây giờ đã là đêm khuya, trang chủ của công ty hiện thị mấy hoa tiêu có kinh nghiệm đều đang bận, bọn họ bèn chọn một trong số người người đó và hẹn trước, cuối cùng tìm nơi dừng chân, kiên nhẫn chờ đợi.
Khách sạn này cũng là khác sạn trước kia từng ở, Bạch Thời vô thức nhớ tới mấy việc mình đã làm khi còn là cái nắm nhỏ, bước chân hơi khựng lại, yên lặng đập tan mấy mảnh ký ức trong đầu, ngoan ngoãn trở về phòng ngủ với đại ca, tiện thể âm thầm ra lệnh cho Lục Việt tìm kiếm tên biến thái kia. Để tiết kiệm thời gian, lúc về họ đã bảo hai cơ giáp biến thành phi thuyền, trên cơ bản không có cơ hội tìm người, đến bây giờ mới có thời gian điều tra.
Lục Việt nghe lời giật giật, nghiêm túc làm việc, tới rạng sáng ngày hôm sau đã đưa ra đáp án.
Bạch Thời nheo mắt lại: “Gã đang ở khu vực không ai quản lý?”
“Đúng.”
Bạch Thời lập tức bảo nó đưa bản đồ ra, liếc nhìn vị trí của biến thái, nhanh chóng cho ra kết luận: Kẻ này muốn tới đế quốc Phỉ Tây.
Cậu chợt nhớ tới việc ông ngoại sẽ thông báo chuyện của tổ chức cho các chủng tộc khác, cố gắng hợp sức bắt gã thủ lĩnh, vậy thì tên biến thái này tới Phỉ Tây vì có việc bận, hay chỉ đơn thuần là nhận được tin tức nên mới trốn đi tị nạn?
Bạch Thời hỏi: “Gã đến vào lúc nào?”
“Hai ngày trước.”
Không thể đợi thêm… Suy nghĩ này lóe lên trong đầu Bạch Thời, cậu đóng Lục Việt lại đi vào phòng tắm, nhìn thoáng về phía đại ca, thuận miệng hỏi: “Bên phía công ty hoa tiêu vẫn chưa có tin tức?”
“Chắc là sắp rồi.” Tống Minh Uyên nói xong vươn tay ôm ngốc manh vào lòng sờ sờ một lát, sau đó lại bảo cậu biến ra đôi tai, thấy bạn nhỏ này cực kỳ phối hợp, anh đưa mắt nhìn, nâng cằm ngốc manh lên: “A Bạch?”
“… Hửm?”
“Đang nghĩ gì thế?”
Bạch Thời hoàn hồn, chớp mắt mấy cái: “Không có gì.”
Tống Minh Uyên bình tĩnh nhìn cậu, hai giây sau lại hỏi: “Bảo Lục Việt tìm người? Lần này là ở đâu?”
Bạch Thời im lặng, cậu biết mình không thể lừa đại ca, đành phải ăn ngay nói thật, lần này là tay chủ lĩnh chứ không phải tôm tép nữa, đáy mắt cậu bắt đầu tỏa ra lãnh ý, gằn từng chữ một: “… Em nhất định phải giết gã.”
Tống Minh Uyên hôn đôi môi kia một cái, đương nhiên anh cũng không bỏ qua cho tên biến thái kia: “Anh đi cùng em.”
“Được.”
Lúc ăn điểm tâm bọn họ nói về việc này cho những người khác, đám Lam và Joshua thì không cần phải nói rồi, nhất định sẽ đi cùng họ. Trợ lý nghe theo ông chủ, không có ý kiến. Mặc dù Việt Tu rất chín chắn, nhưng bản thân anh bị tổ chức kia hãm hại, nghe vậy cũng khẽ gật đầu. Mà Tống Minh Kiệt biết được em trai nhà mình suýt mất mạng trong tay tổ chức kia đã âm thầm ghi hận, đương nhiên không thể nuốt trôi cơn tức này.
Vì thế, quyết định này đã nhận được tất cả phiếu thông qua, đợi tới khi hoa tiêu tới, bọn họ bèn thay đổi đích đến, đi thẳng tới hành tinh tay thủ lĩnh kia đang ở, quá trình này lại chậm trễ thêm một ngày, ngay mà gã biến thái nọ chưa rời khỏi.
Bạch Thời đã nhận được vị trí khách sạn do Lục Việt cung cấp, căn bản không cần bất cứ chiến thuật nào, cứ xông tới giết luôn là được. Tống Minh Uyên và đám Joshua đều đi theo cậu, thuê một căn phòng, thuận lợi đi qua đại sảnh, tiến tới cầu thang.
Bên ngoài phòng của gã biến thái có bảo tiêu trong coi, Bạch Thời giao chúng cho Joshua và mấy người khác, đi tới trước cửa mở Lục Việt ra, đứng trước cơ giáp thể năng lượng, khóa của khách sạn cao cấp không đáng nhắc tới, cậu nhẹ nhàng đẩy mở cửa, kết hợp với Tống Minh Uyên diệt sạch đám bảo tiêu trên đường, nhanh chóng đến phòng khách.
Bạch Thời vừa nhìn vào đã thấy gã biến thái ngồi trên sô pha, lập tức xông lên.
Ầm Ầm Ầm!
Gã tóc xám đã sớm chú ý tới động tĩnh bên ngoài, cũng đã ra lệnh cho thuộc hạ chuẩn bị, giờ phút thấy Bạch Thời xông vào, bọn chúng lập tức nổ súng không cần nghĩ ngợi, đáng tiếc thay, đám đạn kia đều bị Lục Việt cản lại. Gã tóc xám thấy tình thế biến chuyển, đồng tử co lại đầy nguy hiểm.
“… Hôm nay quả là một ngày đáng để kỷ niệm.” Bạch Thời không cho gã thời gian phản ứng, xông tới phụ cận túm cổ gã nâng lên, đứng từ trên cao nhìn xuống, “Xin chào, lại gặp rồi.”
/227
|