Văn Vô Cửu lại buông tiếng cười khan nói:
- Lệnh chủ đừng trách tiểu nữ lại có một câu xúc phạm, việc này lệnh chủ đã xử lý thật không được ổn thỏa.
- Không được ổn thỏa sao?
- Lẽ ra lệnh chủ không nên giả mạo người của Tôn Thi Sơn Trang gạt đi Ninh Tiểu Phụng, rồi lại mang đến với Mạnh Niệm Từ, khiến chúng tôi phải hoài công cả nửa ngày trời, rốt Cửu U lệnh chủ bỗng hậm hực giậm chân nói:
- Bổn lệnh chủ xử lý việc này không hề sai lầm, chính ả nha đầu ngươi đã làm hỏng đại sự của bổn lệnh chủ!
Văn Vô Cửu cũng xua tay:
- Ðừng trách tiểu nữ, chẳng còn cách nào hơn, hể gặp ả nha đầu Ninh Tiểu Phụng là tiểu nữ sôi gan lên ngay!
Cửu U lệnh chủ khe khẽ thở dài:
- Chỉ trách là bổn lệnh chủ đã đến muộn ba hôm nên mới xảy ra điều rắc rối thế này. Mạnh Niệm Từ lòng dạ hiền lương, hẳn là giữa đường đã gặp lệnh tôn và Ninh Tiểu Phụng...
Giọng trầm xuống nói tiếp:
- Nếu là tính nết của bổn lệnh chủ hồi ba năm trước thì đã đập cho ngươi một trận dở sống dở chết rồi, ngay cả thân phụ cũng đã hạ mình cầu xin, vậy mà ngươi lại nhất quyết không chấp thuận.
Văn Vô Cửu giật mình:
- Lệnh chủ đừng giận, tiểu nữ đã nói rồi, bắt buộc phải vậy thôi, rồi đây tiểu nữ sẽ tạ tội với gia phụ! À, phải rồi, lệnh chủ còn chưa bộc lộ thân phận thật sao?
Cửu U lệnh chủ lại buông tiếng thở dài:
- Bổn lệnh chủ chẳng qua vì thấy các ngươi võ công không kém, túc trí đa mưu, bản tính không ác và còn trẻ, tiền đồ còn dài, hơn nữa trong đại hội quần hùng cần có nhân lực nên mới lượng thứ những hành vi đã qua của các ngươi, chẳng ngờ vì vậy mà hỏng việc!
Văn Vô Cửu thấp giọng:
- Kỳ thực lệnh chủ đã làm hỏng việc từ trước rồi!
- Hừ, hỏng việc từ trước thế nào?
- Nếu lệnh chủ không lôi kéo chúng tôi nhập bọn thì Quân Lộ Dao cũng đâu có mặt tại đây, vậy thì độc thương của Ninh Tiểu Phụng cũng chẳng ai cứu được. Mạnh Niệm Từ bởi vợ chết cũng vẫn không đến đây, vậy chẳng đã hỏng việc từ trước rồi sao?
Cửu U lệnh chủ bực tức quát:
- Chớ nói ngang...
Bỗng nghe tiếng chân hối hả vang lên, một đệ tử Cái Bang đi vào, hướng về Cửu U lệnh chủ nói:
- Mặt trời đã sắp lặn, chẳng hay đại hội quần hùng phải chăng cử hành theo đúng giờ giấc?
Cửu U lệnh chủ thoáng ngẫm nghĩ rồi nói:
- Hãy thắp đèn nến ở hội trường lên trước đã!
- Tuân mệnh!
Ðệ tử Cái Bang ấy lập tức quay người đi trở ra.
Lát sau, đệ tử Cái Bang ấy lại trở vào bẩm báo:
- Xung quanh Nam Thiên Môn trong vòng mười dặm đông nghịt người bao vây!
Cửu U lệnh chủ thản nhiên trả lời:
- Có biết họ là người cánh nào chưa?
- Thiết Kỵ Môn chừng hơn năm trăm, Thần Phong Môn, Vũ Uy Môn và Phi Hổ Bảo mỗi cánh cũng trên trăm người, tổng cộng chừng một ngàn!
Văn Vô Cửu thè lưỡi, xen lời:
- Thế lực quả là hùng mạnh, xem ra tình thế hôm nay chẳng chút lạc quan rồi!
Cửu U lệnh chủ buông tiếng hừ mạnh, đoạn lại hỏi:
- Quần hùng tham dự đại hội tổng cộng được bao nhiêu?
- Vốn ra có chừng trên dưới trăm người, nhưng sau khi người của Võ Lâm Tứ Thánh bao vây Nam Thiên Môn, đã có bốn năm mươi người lui ra, có lẽ đã chuyển sang xin lỗi với Võ Lâm Tứ Thánh rồi!
Cửu U lệnh chủ ngẫm nghĩ chốc lát, đoạn kiên quyết nói:
-
- Lệnh chủ không cân nhắc tình thế sao?
Cửu U lệnh chủ kiên quyết:
- Trót phóng lao là phải theo lao, đã cưỡi trên lưng hổ rồi...
Quét mắt nhìn mọi người một vòng, đoạn cao giọng nói tiếp:
- Bổn lệnh chủ hỏi lại một câu cuối cùng, chư vị phải chăng thành tâm hợp tác với bổn lệnh chủ?
Chương Ðài Phụng vội nói:
- Lệnh chủ còn e ngại điều gì nữa?
Cửu U lệnh chủ cười:
- Ít ra song thân cô nương hãy còn trong Thiết Kỵ Môn!
Chương Ðài Phụng cũng cười:
- Lệnh chủ chẳng đã bảo là mục đích không phải hũy diệt toàn bộ Thiết Kỵ Môn hay sao?
Cửu U lệnh chủ gật đầu:
- Xem ra cô nương cũng là một người thấu hiểu đại nghĩa!
Chương Ðài Phụng lắc đầu cười:
- Lệnh chủ đã đánh giá cao tiểu nữ rồi...
Ðảo quanh mắt, cười bẻn lẽn nói tiếp:
Thật ra chúng ta đều giống như nhau, không khỏi có chút lòng vị kỷ!
Cửu U lệnh chủ gật đầu:
- Ðiều ấy bổn lệnh chủ cũng hết sức thông cảm, nhưng trong lúc này không nên nhắc tới nữa, bất luận Mạnh Niệm Từ có đến kịp hay không thì mọi sự cũng tiến hành theo kế hoạch đã định... Chương Ðài Phụng, Văn Vô Cửu, Quân Lộ Dao, Tây Môn Long, bốn người có thể đạt được mục đích theo kế hoạch đã định chăng?
Chương Ðài Phụng và Văn Vô Cửu cùng gật đầu nói:
- Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên! Cũng đành tận hết sức mình, còn thành bại là do trời định!
Quân Lộ Dao hắng giọng rồi nói:
- Cửu U lệnh chủ, hai ta vốn là kẻ thù chẳng thể đứng chung nhau, lão phu khó thể quên được mối thù đã phá hũy "Ðịa Cực Ôn Ngọc" nhưng hôm nay chẳng hiểu vì sao lão phu lại cam tâm chấp nhận sự sai khiến của tôn giá!
Cửu U lệnh chủ cười ha hả:
- Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, có lẽ tôn giá hãy còn xứng đáng với câu châm ngôn ấy!
Quân Lộ Dao buông tiếng cười khảy, không nói gì nữa.
Tây Môn Long cũng cười chua chát nói:
- Trước kia lão phu cũng từng đấu với lệnh chủ trên ba trăm chiêu...
Cửu U lệnh chủ lắc đầu tiếp lời:
- Bổn lệnh chủ thừa nhận tôn giá võ công cao cường, nhưng chẳng ngờ tôn giá lại vấp ngã dưới tay Văn Vô Cửu, và càng chẳng ngờ các vị lại có thể dẹp bỏ thành kiến, không nhớ thù xưa, thật là một điều đáng quý!
Bỗng nghe tiếng la hét rền rĩ từ xa vọng đến, mọi người đều giật mình kinh hãi.
Cửu U lệnh chủ cười nhạt nói:
- Võ Lâm Tứ Thánh tuy là ngang tàng, nhưng vẫn còn e ngại rất nhiều đối với bổn lệnh chủ, đó chẳng qua là tiếng la hét thị uy của bọn thuộc hạ, họ chưa chắc đã dám quấy nhiễu đại hội quần hùng, và cũng chẳng dại đến độ hành động như vậy!
Lát sau, tiếng la hét dần lắng dịu, rồi thì tiếng thanh la vang lên.
Cửu U lệnh chủ trầm giọng nói:
- Ðại hội đã khai mạc rồi... Các vị hãy đeo khăn che mặt đi!
Dứt lời liền cất bước đi ra trước. Sơn dộng chỉ cách đài chừng hai trượng, thoáng chốc đã đến ngay.
Có tiếng hoan hô rât khẽ vang lên, đó là do khoảng bốn mươi người còn lại đã phát ra.
Chương Ðài Phụng, Văn Vô Cửu, Quân Lộ Dao, Tây Môn Long và Từ Viễn đều đã đeo khăn che mặt lên lần lượt đi đến cạnh cao đài, chia nhau ngồi xuống ghế.
Nhân số tuy ít, nhưng bầu không khí ngập vẻ thần bí.
Cửu U lệnh chủ phi thân lên cao đài, phóng mắt nhìn quanh, chỉ thấy khoảng bốn mươi người rải rác trong hội trường, thật hết sức thê lương vậy thì làm sao kể được là đại hội quần hùng võ lâm?
Nhưng chung quanh cảnh tượng thảm thương ấy lại đông nghịt thủ hạ của Võ Lâm Tứ Thánh, tiếng người la ngựa hí rền rĩ, đèn đuốc sáng choang, trái ngược hẳn với cảnh tưởng ảm đạm bên ngoài Nam Thiên Môn.
Không chầm chậm quét mắt nhìn quanh, ung dung ôm quyền thi lễ nói:
- Huynh đệ bất tài, đã có ý triệu thỉnh một lần đại hội quần hùng từ lâu, mãi đến nay mới thực hiện được, huynh đệ thật hếùt sức lấy làm vinh hạnh đã được các vị đồng đạo võ lâm chẳng quản ngàn dặm xa xôi đến tham dự...
Làn sóng người bao quanh từ mấy trăm trượng đến mười dặm bỗng gào thét lên như sóng rền, đinh tai nhức óc. Hiển nhiên đó chính là mệnh lệnh của Võ Lâm Tứ Thánh, với ý định lấn át hoàn toàn đại hội quần hùng dáng tội nghiệp này.
Cửu U lệnh chủ chẳng chút bận tâm, tiếng nói của ông thấp trầm nhưng mạnh mẽ, mặc dù trong tiếng gào thét rền trời, tiếng nói của ông vẫn có thể rõ ràng truyền vào trong tai tất cả quần hùng hiện diện.
Cửu U lệnh chủ lại nghiêm nghị nói tiép:
- Những năm gần đây, đại hội võ lâm đã lâu không được triệu mở, những sự việc cậy mạnh hiếp yếu xảy ra hằng ngày, trong giang hồ võ lâm lại xuất hiện cục diện nhiễu nhương chưa từng có trong lịch sử. Huynh đệ bất tài, định trong lần gặp gỡ quần hùng hôm nay tuyển chọn một vị cao thủ võ lâm đệ nhất thiên hạ, lãnh đạo võ lâm duy trì chính nghĩa, giữ gìn sự bình an cho đến muôn đời...
Dưới đài quần hùng cùng đưa mắt nhìn nhau, không một ai lên tiếng.
Bởi tình hình này thật quá khôi hài, chỉ có chừng bốn mươi người thì gồm được bao nhiêu môn phái, làm sao có thể tuyển chọn được một người chưởng quản việc võ lâm thiên hạ, mà dù có tuyển chọn được thì phỏng có ích gì?
Hầu hết thế lực trong võ lâm đều thao túng trong tay Võ Lâm Tứ Thánh và lại do Thiết Kỵ Môn đứng đầu, trên thực tế lãnh tụ võ lâm hiện nay chính là môn chủ Thiết Kỵ Môn.
Cửu U lệnh chủ cử hành đại hội quần hùng, tuyển chọn cao thủ đệ nhất, trên thực tế chẳng qua chỉ là một hành vi gây rối đối với Võ Lâm Tứ Thánh, thật ra chẳng có tác dụng gì cả.
Cửu U lệnh chủ lại trầm giọng nói tiếp:
- Chư vị chớ nên vì nhân số quá ít mà có lòng nghi ngại hoang mang. Huynh đệ xin trịnh trọng tuyên bố, bất kỳ người nào giành được thắng lợi sau cùng trong cuộc tỉ thí đấu trong lần đại hội quần hùng này, sẽ là cao thủ đệ nhất thiên hạ, cũng kể như là minh chủ võ lâm, nếu có ai không phục, võ lâm thiên hạ phải cùng nhau trừng trị!
Lời lẽ cũa ông hết sức hào phóng, song quần hùng hiện diện vẫn không một ai lên tiếng.
Cửu U lệnh chủ buông tiếng cười vang, đoạn cao giọng nói:
- Vị đồng đạo nào có chí muốn giành vinh dự đệ nhất thiên hạ, xin mời lên đài...
Bỗng nhiên một đoàn người ngựa ào ạt xông tới. Gần bốn mươi người hiện diện lập tức đứng lên và tránh sang bên.
Thì ra đoàn người ngựa xông tới đông đến hàng mấy trăm, cầm đầu chính là Võ Lâm Tứ Thánh và Mạnh Ðạt Tam, khí thế vô cùng hung mãnh.
Thiết Kỵ môn chủ "Chấn Thiên Thần Quân" Mạnh Công Lăng ngồi trên lưng ngựa đưa roi chỉ quát:
- Cửu U lệnh chủ, ngu huynh đệ đã nhẫn nhịn tôn giá đủ lắm rồi!
Cửu U lệnh chủ vẫn ung dung cất giọng như sấm rền:
- Nếu các hạ tham dự đại hội quần hùng thì xin mời xuống ngựa, còn không thì tức khắc lui ra khỏi quảng trường ngay!
Thần Phong môn chủ Mạnh Bác Cửu, Vũ Uy môn chủ Mạnh Vũ Hùng và Phi Hổ bảo chủ Mạnh Xung Sơn cùng đồng thanh nói:
- Ðại ca hà tất phải khách sáo với y, hãy hạ lệnh phá bỏ thạch đài và đánh đuổi y ra khỏi Thái Sơn là xong chứ gì?
Mạnh Công Lăng xua tay:
- Thái Sơn cũng chẳng phải vùng sở hữu của chúng ta, không cần phải ngang tàng như vậy!
Cửu U lệnh chủ cười to:
- Những lời ấy cũng còn như thốt ra từ miệng của trang anh hùng hào kiệt, còn như huênh hoang đòi phá hoại đại hội quần hùng và đánh đuổi bổn lệnh chủ ra khỏi Thái Sơn, thật là kẻ ngông cuồng vô tri, rất đáng ghê tởm.
Ba anh em họ Mạnh đồng thanh quát:
- Rõ là quân phản loạn... tổ chức đại hội quần hùng gì chứ? Dòng dõi Võ Hoàng chính là những người lãnh đạo thiên hạ chính thống, Thiết Kỵ môn chủ chính là minh chủ võ lâm, chả lẽ tôn giá định đánh cho sụp đổ dòng dõi Võ Hoàng hay sao?
Cửu U lệnh chủ ung dung đáp:
- Bổn lệnh chủ không hề có ý định như vậy, nhưng...
Gằn giọng nói tiếp:
- Nếu Võ Hoàng mà sống lại ngày hôm nay, nhất định sẽ hết sức đau lòng bởi những kẻ nghịch tử các ngươi, tối thiểu cũng có bốn người bị chém ngay tại chỗ...
Bốn anh em họ Mạnh quát:
- Thật là cả gan, lại dám sỉ nhục bọn ta thế này, hôm nay hẳn là ngươi chán sống rồi!
Cửu U lệnh chủ bỗng dưng buông tiếng thở dài:
- Không sai, bổn lệnh chủ quả đã chán sống rồi, nhưng không biết các người ai có thể giết được bổn lệnh chủ?
Trong quảng trường lập tức hổn loạn, song lại bị Mạnh Công Lăng bắt kềm hãm lại.
Mạnh Công Lăng trầm giọng hỏi:
- Cửu U lệnh chủ, mục đích của các hạ là gì?
Cửu U lệnh chủ dõng dạc đáp:
- Chỉnh đốn võ lâm, trùng chấn kỹ cương!
Mạnh Công Lăng cười phá lên:
- Các hạ khẩu khí quả không nhỏ... Vậy có nghĩa là các hạ lấy làm bất mãn về quy chế hiện nay của võ lâm phải không?
Cửu U lệnh chủ giọng phẩn uất:
- Võ Hoàng đã cứu vớt sinh linh trong dầu sôi lửa đỏ, khắp thiên hạ đều kính phục nên mới được tôn làm Võ Hoàng, ý sẽ truyền lại cho muôn đời sau, vĩnh viễn giữ gìn sự bình an cho võ lâm, chẳng ngờ mới sang đời thứ nhì đã khiến cho chốn giang hồ lại lâm cảnh điêu linh...
Mạnh Công Lăng thoáng vẻ tức giận:
- Các hạ nói vậy không thấy quá đáng ư?
Cửu U lệnh chủ nghiêm giọng:
- Sự thật đúng như vậy, chẳng gì quá đáng cả!
Mạnh Công Lăng trầm giọng:
- Có thể nêu ví dụ chăng?
Cửu U lệnh chủ giọng nghiêm chậm:
- Không kể các môn phái khác, chỉ nói về Võ Lâm Tứ Thánh thôi. Theo lời đồn đại trong giới võ lâm thì đã xâu xé thiên hạ, mỗi người chiếm cứ một phương, hà hiếp kẻ yếu, bóc lột dân lành... Những điều ấy cũng chưa cần nói vội, điều tệ hại nhất là trong nội bộ Tứ Thánh mà lại xem như kẻ thù, công phạt lẫn nhau, trước nay chẳng rõ đã xảy ra biết bao vụ chém giết rồi!
Mạnh Công Lăng bỗng quát to:
- Im ngay!
- Lệnh chủ đừng trách tiểu nữ lại có một câu xúc phạm, việc này lệnh chủ đã xử lý thật không được ổn thỏa.
- Không được ổn thỏa sao?
- Lẽ ra lệnh chủ không nên giả mạo người của Tôn Thi Sơn Trang gạt đi Ninh Tiểu Phụng, rồi lại mang đến với Mạnh Niệm Từ, khiến chúng tôi phải hoài công cả nửa ngày trời, rốt Cửu U lệnh chủ bỗng hậm hực giậm chân nói:
- Bổn lệnh chủ xử lý việc này không hề sai lầm, chính ả nha đầu ngươi đã làm hỏng đại sự của bổn lệnh chủ!
Văn Vô Cửu cũng xua tay:
- Ðừng trách tiểu nữ, chẳng còn cách nào hơn, hể gặp ả nha đầu Ninh Tiểu Phụng là tiểu nữ sôi gan lên ngay!
Cửu U lệnh chủ khe khẽ thở dài:
- Chỉ trách là bổn lệnh chủ đã đến muộn ba hôm nên mới xảy ra điều rắc rối thế này. Mạnh Niệm Từ lòng dạ hiền lương, hẳn là giữa đường đã gặp lệnh tôn và Ninh Tiểu Phụng...
Giọng trầm xuống nói tiếp:
- Nếu là tính nết của bổn lệnh chủ hồi ba năm trước thì đã đập cho ngươi một trận dở sống dở chết rồi, ngay cả thân phụ cũng đã hạ mình cầu xin, vậy mà ngươi lại nhất quyết không chấp thuận.
Văn Vô Cửu giật mình:
- Lệnh chủ đừng giận, tiểu nữ đã nói rồi, bắt buộc phải vậy thôi, rồi đây tiểu nữ sẽ tạ tội với gia phụ! À, phải rồi, lệnh chủ còn chưa bộc lộ thân phận thật sao?
Cửu U lệnh chủ lại buông tiếng thở dài:
- Bổn lệnh chủ chẳng qua vì thấy các ngươi võ công không kém, túc trí đa mưu, bản tính không ác và còn trẻ, tiền đồ còn dài, hơn nữa trong đại hội quần hùng cần có nhân lực nên mới lượng thứ những hành vi đã qua của các ngươi, chẳng ngờ vì vậy mà hỏng việc!
Văn Vô Cửu thấp giọng:
- Kỳ thực lệnh chủ đã làm hỏng việc từ trước rồi!
- Hừ, hỏng việc từ trước thế nào?
- Nếu lệnh chủ không lôi kéo chúng tôi nhập bọn thì Quân Lộ Dao cũng đâu có mặt tại đây, vậy thì độc thương của Ninh Tiểu Phụng cũng chẳng ai cứu được. Mạnh Niệm Từ bởi vợ chết cũng vẫn không đến đây, vậy chẳng đã hỏng việc từ trước rồi sao?
Cửu U lệnh chủ bực tức quát:
- Chớ nói ngang...
Bỗng nghe tiếng chân hối hả vang lên, một đệ tử Cái Bang đi vào, hướng về Cửu U lệnh chủ nói:
- Mặt trời đã sắp lặn, chẳng hay đại hội quần hùng phải chăng cử hành theo đúng giờ giấc?
Cửu U lệnh chủ thoáng ngẫm nghĩ rồi nói:
- Hãy thắp đèn nến ở hội trường lên trước đã!
- Tuân mệnh!
Ðệ tử Cái Bang ấy lập tức quay người đi trở ra.
Lát sau, đệ tử Cái Bang ấy lại trở vào bẩm báo:
- Xung quanh Nam Thiên Môn trong vòng mười dặm đông nghịt người bao vây!
Cửu U lệnh chủ thản nhiên trả lời:
- Có biết họ là người cánh nào chưa?
- Thiết Kỵ Môn chừng hơn năm trăm, Thần Phong Môn, Vũ Uy Môn và Phi Hổ Bảo mỗi cánh cũng trên trăm người, tổng cộng chừng một ngàn!
Văn Vô Cửu thè lưỡi, xen lời:
- Thế lực quả là hùng mạnh, xem ra tình thế hôm nay chẳng chút lạc quan rồi!
Cửu U lệnh chủ buông tiếng hừ mạnh, đoạn lại hỏi:
- Quần hùng tham dự đại hội tổng cộng được bao nhiêu?
- Vốn ra có chừng trên dưới trăm người, nhưng sau khi người của Võ Lâm Tứ Thánh bao vây Nam Thiên Môn, đã có bốn năm mươi người lui ra, có lẽ đã chuyển sang xin lỗi với Võ Lâm Tứ Thánh rồi!
Cửu U lệnh chủ ngẫm nghĩ chốc lát, đoạn kiên quyết nói:
-
- Lệnh chủ không cân nhắc tình thế sao?
Cửu U lệnh chủ kiên quyết:
- Trót phóng lao là phải theo lao, đã cưỡi trên lưng hổ rồi...
Quét mắt nhìn mọi người một vòng, đoạn cao giọng nói tiếp:
- Bổn lệnh chủ hỏi lại một câu cuối cùng, chư vị phải chăng thành tâm hợp tác với bổn lệnh chủ?
Chương Ðài Phụng vội nói:
- Lệnh chủ còn e ngại điều gì nữa?
Cửu U lệnh chủ cười:
- Ít ra song thân cô nương hãy còn trong Thiết Kỵ Môn!
Chương Ðài Phụng cũng cười:
- Lệnh chủ chẳng đã bảo là mục đích không phải hũy diệt toàn bộ Thiết Kỵ Môn hay sao?
Cửu U lệnh chủ gật đầu:
- Xem ra cô nương cũng là một người thấu hiểu đại nghĩa!
Chương Ðài Phụng lắc đầu cười:
- Lệnh chủ đã đánh giá cao tiểu nữ rồi...
Ðảo quanh mắt, cười bẻn lẽn nói tiếp:
Thật ra chúng ta đều giống như nhau, không khỏi có chút lòng vị kỷ!
Cửu U lệnh chủ gật đầu:
- Ðiều ấy bổn lệnh chủ cũng hết sức thông cảm, nhưng trong lúc này không nên nhắc tới nữa, bất luận Mạnh Niệm Từ có đến kịp hay không thì mọi sự cũng tiến hành theo kế hoạch đã định... Chương Ðài Phụng, Văn Vô Cửu, Quân Lộ Dao, Tây Môn Long, bốn người có thể đạt được mục đích theo kế hoạch đã định chăng?
Chương Ðài Phụng và Văn Vô Cửu cùng gật đầu nói:
- Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên! Cũng đành tận hết sức mình, còn thành bại là do trời định!
Quân Lộ Dao hắng giọng rồi nói:
- Cửu U lệnh chủ, hai ta vốn là kẻ thù chẳng thể đứng chung nhau, lão phu khó thể quên được mối thù đã phá hũy "Ðịa Cực Ôn Ngọc" nhưng hôm nay chẳng hiểu vì sao lão phu lại cam tâm chấp nhận sự sai khiến của tôn giá!
Cửu U lệnh chủ cười ha hả:
- Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, có lẽ tôn giá hãy còn xứng đáng với câu châm ngôn ấy!
Quân Lộ Dao buông tiếng cười khảy, không nói gì nữa.
Tây Môn Long cũng cười chua chát nói:
- Trước kia lão phu cũng từng đấu với lệnh chủ trên ba trăm chiêu...
Cửu U lệnh chủ lắc đầu tiếp lời:
- Bổn lệnh chủ thừa nhận tôn giá võ công cao cường, nhưng chẳng ngờ tôn giá lại vấp ngã dưới tay Văn Vô Cửu, và càng chẳng ngờ các vị lại có thể dẹp bỏ thành kiến, không nhớ thù xưa, thật là một điều đáng quý!
Bỗng nghe tiếng la hét rền rĩ từ xa vọng đến, mọi người đều giật mình kinh hãi.
Cửu U lệnh chủ cười nhạt nói:
- Võ Lâm Tứ Thánh tuy là ngang tàng, nhưng vẫn còn e ngại rất nhiều đối với bổn lệnh chủ, đó chẳng qua là tiếng la hét thị uy của bọn thuộc hạ, họ chưa chắc đã dám quấy nhiễu đại hội quần hùng, và cũng chẳng dại đến độ hành động như vậy!
Lát sau, tiếng la hét dần lắng dịu, rồi thì tiếng thanh la vang lên.
Cửu U lệnh chủ trầm giọng nói:
- Ðại hội đã khai mạc rồi... Các vị hãy đeo khăn che mặt đi!
Dứt lời liền cất bước đi ra trước. Sơn dộng chỉ cách đài chừng hai trượng, thoáng chốc đã đến ngay.
Có tiếng hoan hô rât khẽ vang lên, đó là do khoảng bốn mươi người còn lại đã phát ra.
Chương Ðài Phụng, Văn Vô Cửu, Quân Lộ Dao, Tây Môn Long và Từ Viễn đều đã đeo khăn che mặt lên lần lượt đi đến cạnh cao đài, chia nhau ngồi xuống ghế.
Nhân số tuy ít, nhưng bầu không khí ngập vẻ thần bí.
Cửu U lệnh chủ phi thân lên cao đài, phóng mắt nhìn quanh, chỉ thấy khoảng bốn mươi người rải rác trong hội trường, thật hết sức thê lương vậy thì làm sao kể được là đại hội quần hùng võ lâm?
Nhưng chung quanh cảnh tượng thảm thương ấy lại đông nghịt thủ hạ của Võ Lâm Tứ Thánh, tiếng người la ngựa hí rền rĩ, đèn đuốc sáng choang, trái ngược hẳn với cảnh tưởng ảm đạm bên ngoài Nam Thiên Môn.
Không chầm chậm quét mắt nhìn quanh, ung dung ôm quyền thi lễ nói:
- Huynh đệ bất tài, đã có ý triệu thỉnh một lần đại hội quần hùng từ lâu, mãi đến nay mới thực hiện được, huynh đệ thật hếùt sức lấy làm vinh hạnh đã được các vị đồng đạo võ lâm chẳng quản ngàn dặm xa xôi đến tham dự...
Làn sóng người bao quanh từ mấy trăm trượng đến mười dặm bỗng gào thét lên như sóng rền, đinh tai nhức óc. Hiển nhiên đó chính là mệnh lệnh của Võ Lâm Tứ Thánh, với ý định lấn át hoàn toàn đại hội quần hùng dáng tội nghiệp này.
Cửu U lệnh chủ chẳng chút bận tâm, tiếng nói của ông thấp trầm nhưng mạnh mẽ, mặc dù trong tiếng gào thét rền trời, tiếng nói của ông vẫn có thể rõ ràng truyền vào trong tai tất cả quần hùng hiện diện.
Cửu U lệnh chủ lại nghiêm nghị nói tiép:
- Những năm gần đây, đại hội võ lâm đã lâu không được triệu mở, những sự việc cậy mạnh hiếp yếu xảy ra hằng ngày, trong giang hồ võ lâm lại xuất hiện cục diện nhiễu nhương chưa từng có trong lịch sử. Huynh đệ bất tài, định trong lần gặp gỡ quần hùng hôm nay tuyển chọn một vị cao thủ võ lâm đệ nhất thiên hạ, lãnh đạo võ lâm duy trì chính nghĩa, giữ gìn sự bình an cho đến muôn đời...
Dưới đài quần hùng cùng đưa mắt nhìn nhau, không một ai lên tiếng.
Bởi tình hình này thật quá khôi hài, chỉ có chừng bốn mươi người thì gồm được bao nhiêu môn phái, làm sao có thể tuyển chọn được một người chưởng quản việc võ lâm thiên hạ, mà dù có tuyển chọn được thì phỏng có ích gì?
Hầu hết thế lực trong võ lâm đều thao túng trong tay Võ Lâm Tứ Thánh và lại do Thiết Kỵ Môn đứng đầu, trên thực tế lãnh tụ võ lâm hiện nay chính là môn chủ Thiết Kỵ Môn.
Cửu U lệnh chủ cử hành đại hội quần hùng, tuyển chọn cao thủ đệ nhất, trên thực tế chẳng qua chỉ là một hành vi gây rối đối với Võ Lâm Tứ Thánh, thật ra chẳng có tác dụng gì cả.
Cửu U lệnh chủ lại trầm giọng nói tiếp:
- Chư vị chớ nên vì nhân số quá ít mà có lòng nghi ngại hoang mang. Huynh đệ xin trịnh trọng tuyên bố, bất kỳ người nào giành được thắng lợi sau cùng trong cuộc tỉ thí đấu trong lần đại hội quần hùng này, sẽ là cao thủ đệ nhất thiên hạ, cũng kể như là minh chủ võ lâm, nếu có ai không phục, võ lâm thiên hạ phải cùng nhau trừng trị!
Lời lẽ cũa ông hết sức hào phóng, song quần hùng hiện diện vẫn không một ai lên tiếng.
Cửu U lệnh chủ buông tiếng cười vang, đoạn cao giọng nói:
- Vị đồng đạo nào có chí muốn giành vinh dự đệ nhất thiên hạ, xin mời lên đài...
Bỗng nhiên một đoàn người ngựa ào ạt xông tới. Gần bốn mươi người hiện diện lập tức đứng lên và tránh sang bên.
Thì ra đoàn người ngựa xông tới đông đến hàng mấy trăm, cầm đầu chính là Võ Lâm Tứ Thánh và Mạnh Ðạt Tam, khí thế vô cùng hung mãnh.
Thiết Kỵ môn chủ "Chấn Thiên Thần Quân" Mạnh Công Lăng ngồi trên lưng ngựa đưa roi chỉ quát:
- Cửu U lệnh chủ, ngu huynh đệ đã nhẫn nhịn tôn giá đủ lắm rồi!
Cửu U lệnh chủ vẫn ung dung cất giọng như sấm rền:
- Nếu các hạ tham dự đại hội quần hùng thì xin mời xuống ngựa, còn không thì tức khắc lui ra khỏi quảng trường ngay!
Thần Phong môn chủ Mạnh Bác Cửu, Vũ Uy môn chủ Mạnh Vũ Hùng và Phi Hổ bảo chủ Mạnh Xung Sơn cùng đồng thanh nói:
- Ðại ca hà tất phải khách sáo với y, hãy hạ lệnh phá bỏ thạch đài và đánh đuổi y ra khỏi Thái Sơn là xong chứ gì?
Mạnh Công Lăng xua tay:
- Thái Sơn cũng chẳng phải vùng sở hữu của chúng ta, không cần phải ngang tàng như vậy!
Cửu U lệnh chủ cười to:
- Những lời ấy cũng còn như thốt ra từ miệng của trang anh hùng hào kiệt, còn như huênh hoang đòi phá hoại đại hội quần hùng và đánh đuổi bổn lệnh chủ ra khỏi Thái Sơn, thật là kẻ ngông cuồng vô tri, rất đáng ghê tởm.
Ba anh em họ Mạnh đồng thanh quát:
- Rõ là quân phản loạn... tổ chức đại hội quần hùng gì chứ? Dòng dõi Võ Hoàng chính là những người lãnh đạo thiên hạ chính thống, Thiết Kỵ môn chủ chính là minh chủ võ lâm, chả lẽ tôn giá định đánh cho sụp đổ dòng dõi Võ Hoàng hay sao?
Cửu U lệnh chủ ung dung đáp:
- Bổn lệnh chủ không hề có ý định như vậy, nhưng...
Gằn giọng nói tiếp:
- Nếu Võ Hoàng mà sống lại ngày hôm nay, nhất định sẽ hết sức đau lòng bởi những kẻ nghịch tử các ngươi, tối thiểu cũng có bốn người bị chém ngay tại chỗ...
Bốn anh em họ Mạnh quát:
- Thật là cả gan, lại dám sỉ nhục bọn ta thế này, hôm nay hẳn là ngươi chán sống rồi!
Cửu U lệnh chủ bỗng dưng buông tiếng thở dài:
- Không sai, bổn lệnh chủ quả đã chán sống rồi, nhưng không biết các người ai có thể giết được bổn lệnh chủ?
Trong quảng trường lập tức hổn loạn, song lại bị Mạnh Công Lăng bắt kềm hãm lại.
Mạnh Công Lăng trầm giọng hỏi:
- Cửu U lệnh chủ, mục đích của các hạ là gì?
Cửu U lệnh chủ dõng dạc đáp:
- Chỉnh đốn võ lâm, trùng chấn kỹ cương!
Mạnh Công Lăng cười phá lên:
- Các hạ khẩu khí quả không nhỏ... Vậy có nghĩa là các hạ lấy làm bất mãn về quy chế hiện nay của võ lâm phải không?
Cửu U lệnh chủ giọng phẩn uất:
- Võ Hoàng đã cứu vớt sinh linh trong dầu sôi lửa đỏ, khắp thiên hạ đều kính phục nên mới được tôn làm Võ Hoàng, ý sẽ truyền lại cho muôn đời sau, vĩnh viễn giữ gìn sự bình an cho võ lâm, chẳng ngờ mới sang đời thứ nhì đã khiến cho chốn giang hồ lại lâm cảnh điêu linh...
Mạnh Công Lăng thoáng vẻ tức giận:
- Các hạ nói vậy không thấy quá đáng ư?
Cửu U lệnh chủ nghiêm giọng:
- Sự thật đúng như vậy, chẳng gì quá đáng cả!
Mạnh Công Lăng trầm giọng:
- Có thể nêu ví dụ chăng?
Cửu U lệnh chủ giọng nghiêm chậm:
- Không kể các môn phái khác, chỉ nói về Võ Lâm Tứ Thánh thôi. Theo lời đồn đại trong giới võ lâm thì đã xâu xé thiên hạ, mỗi người chiếm cứ một phương, hà hiếp kẻ yếu, bóc lột dân lành... Những điều ấy cũng chưa cần nói vội, điều tệ hại nhất là trong nội bộ Tứ Thánh mà lại xem như kẻ thù, công phạt lẫn nhau, trước nay chẳng rõ đã xảy ra biết bao vụ chém giết rồi!
Mạnh Công Lăng bỗng quát to:
- Im ngay!
/72
|