THIẾP SẮC

Chương 7: Làm cho hắn biến mất.

/10


Chương 7: Làm cho hắn biến mất.

Edit: Thiên Nhai.

"Mộ Dung công tử nói muốn hỏi một chút về vụ án của Mộ Dung tiểu thư." Nhìn thấy phản ứng bình tĩnh của Tần Khả Nhi, hộ vệ có chút sững sờ.

"Nếu là về vụ án, vậy để cho thị lang đại nhân vào." Tần Khả Nhi thay đổi cách xưng hô, ý nghĩa liền hoàn toàn bất đồng, nhưng lại không nhắc tới Nam Cung Ngọc.

"Vậy Tĩnh vương thế tử?" Dừng một chút, hộ vệ cuối cùng nhịn không được mở miệng.

Tần Khả nhi ngẩng đầu, liếc mắt nhìn hộ vệ một cái.

Nam Cung Ngọc với nàng có nửa điểm quan hệ sao? Đáng để nàng lãng phí thời gian gặp hắn sao?

Chỉ là một ánh mắt, lại làm cho hộ vệ kinh hãi, kỳ thật chỉ là một ánh mắt bình thường, vì sao trong đáy lòng hắn lại nổi lên sợ hãi.

"Còn không mau đi mời thị lang đại nhân tiến vào, trước hết nói thế tử trở về đi." Ánh Thu nhanh chóng bổ sung.

Tiểu thư sớm đã không phải là tiểu thư của ba năm trước, tất nhiên người không hề thích thế tử.

Kỳ thật, trong nội tâm nàng cảm thấy, Tĩnh vương thế tử không hề xứng với tiểu thư hiện tại.

"Dạ, phải." Hộ vệ xem như đã hiểu, cuống cuồng lui xuống.

"Tần Khả Nhi, ngươi còn dám đả thương Thanh Thanh, lúc này, ta tuyệt đối không bỏ qua ngươi." Một lát sau, thanh âm tức giận đột nhiên truyền vào Tĩnh Lạc hiên, theo tiếng bước chân, vẻ mặt Nam Cung Ngọc phẫn nộ xông thẳng vào.

Tần Khả Nhi mày nhíu lại, cũng không có bất kỳ phản ứng nào, đối với người không liên quan, nàng ngay cả nét mặt cũng lười lãng phí.

Bất quá, Nam Cung Ngọc nhìn thấy Tần Khả Nhi ở trong Lương đình, đột nhiên ngây người, âm thanh tức giận mắng chửi cũng đột nhiên ngừng lại.

Nàng lúc này, dựa vào thành đình, lẳng lặng đọc sách, quần áo trắng như tuyết, lụa trắng che mặt, che đi dung nhan tuyệt sắc tao nhã, cả người tinh khiết xuất trần.

Tựa như bạch liên (hoa sen trắng) gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, y hệt như tiên tử rớt xuống trần gian, trong trẻo làm cho người ta không dám nhìn thẳng, thanh nhã khiến cho người khác không dám đến gần.

Trong lúc nhất thời, vạn vật trên thế gian tựa hồ cũng vì nàng mất đi màu sắc vốn có, trong lúc nhất thời, tất cả hồng trần trên thế gian trước mặt nàng đều hoá thành tro bụi.

Nàng giờ phút này, xinh đẹp đến nỗi khiến người khác hít thở không thông, cho tới bây giờ hắn chưa từng nghĩ tới, Tần Khả Nhi lại có thể dùng từ xinh đẹp để miêu tả, nhưng lúc này, hắn không cách nào phủ nhận được sự thật này.

Càng làm cho hắn kinh ngạc hơn là, bây giờ trên người nàng tựa hồ có một loại ma lực, khiến cho người ta liếc mắt một cái, lại không có cách nào dời mắt đi.

Hắn rống giận, hắn tiến vào, nàng từ đầu đến cuối đều không có chút phản ứng, ngay cả ánh mắt cũng không có nâng lên.

Trong lòng Nam Cung Ngọc đột nhiên ảo não, nàng có ý gì? Trước kia mỗi ngày đuổi theo hắn, nhưng bây giờ cũng không nhìn hắn đến một cái?

"Tần tiểu thư xem ra vô cùng thích thú, xem sách gì vậy." Giờ khắc này Mộ Dung Kiệt cũng hoàn toàn kinh sợ, bất quá cũng may là lấy lại tinh thần, thấy nàng đọc sách, liền thốt lên hỏi.

"Thanh Tiệm Phú." Tần Khả Nhi rốt cục cũng nâng mắt lên, nhìn về phía Mộ Dung Kiệt, khóe môi khẽ nhúc nhích, chậm rãi nòi từng chữ từng chữ. Thanh âm nhạt nhòa như lông chim xẹt qua, rơi vào trong tai của Mộ Dung Kiệt lại như sét đánh giữa trời quang.

Trong nháy mắt, Mộ Dung Kiệt sắc mặt trắng bệch, mặt không còn chút sắc, hắn thậm chí hối hận mình tại sao lại hỏi một câu như vậy.

Không, không phải hối hận, mà là kinh sợ, hắn đột nhiên cảm thấy, Tần Khả Nhi chính là đang chờ những lời này của hắn, hiển nhiên, Tần Khả Nhi đã sớm biết hắn sẽ đến.

"Thị lang đại nhân đã xem qua quyển sách này chưa?" Tần Khả Nhi nhìn Mộ Dung Kiệt trong nháy mắt mặt trắng bệch, vẻ mặt cười rựa rỡ, "Ta cảm thấy đọc không tồi."

Mộ Dung Kiệt cảm giác quần áo sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi.

"Ngài xem câu này, ta cảm thấy vô cùng khí thế." Tần Khả Nhi lại còn đem quyển sách cầm trên tay tiến đến trước mặt hắn, chỉ một trang trong đó, phong đạm vân khinh đánh giá .

Mộ Dung Kiệt đột nhiên cảm giác như có gai ở sau lưng, quyển sách Tần Khả Nhi trên tay mở ra, cầm ngược tay, nên không nhìn được mặt trong, lúc này hắn cũng không dám đi tìm tòi nghiên cứu thiệt giả.

Hắn thậm chí còn nghĩ, nếu ngay bây giờ Tần Khả Nhi trực tiếp đem Thanh Tiệm Phú đập vào mặt hắn, hắn cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Bởi vì, lúc này Tần Khả nhi không chỉ là khiến cho người ta sợ hãi, thậm chí sẽ cho người ta sụp đổ.

Nàng rõ ràng là đang cười, hơn nữa cười cực kỳ rực rỡ, lại làm cho hắn cảm thấy lạnh lẽo từ đầu đến chân, giống như rơi vào hầm băng lạnh thấu xương.

Nàng giờ phút này, như yêu như ma, tựa như lúc nào cũng có thể nuốt chửng hắn.

Hắn ở Hình bộ nhiều năm, thẩm tra vô số phạm nhân, tự nhận không có người nào có thể chịu được thẩm vấn của hắn.

Nhưng hắn rất rõ ràng, hiện tại, ở trước mặt nữ nhân này, hắn đã thua.

Chưa chiến đã thua, thua ở trong lòng, thua ở chỗ bày mưu tính kế, cũng thua ở khí thế.

Từ đầu đến cuối, nàng chỉ là hai tròng mắt mỉm cười nói nói mấy câu mà thôi.

Nếu không tận mắt nhìn thấy, thậm chí hắn không thể tin được, một nữ nhân giở tay giở chân, phong khinh vân đạm , liền có thể tản mát một loại khí thế khiến người ta hít thở không thông.

Mặc kệ giờ phút này quyển sách trong tay nàng có phải là Thanh Tiệm Phú hay không, nhưng Mộ Dung Kiệt so với người khác rõ ràng, trong tay của nàng có Thanh Tiệm Phú, cái này đủ khiến cho hắn sợ mất mật.

Hắn đột nhiên cảm thấy quyển sách Thanh Tiệm Phú kia giống như nàng cho hắn một quả bom, bất kể lúc nào cũng có thể phát nổ, lúc này lại nằm trong tay của nàng.

"Thanh Tiệm Phú, đây chính là sách cấm, ngươi điên rồi, cũng dám xem loại sách này." Nam Cung Ngọc bất minh sở dĩ (không hiểu rõ), nghe được tên sách liền hoảng sợ, lúc này, hắn không phát hiện, trong giọng nói của hắn rõ ràng mang theo chút vội vàng, còn có lo lắng.

"Ồn ào." Tần Khả Nhi nhíu mày, vẻ mặt có vài phần không kiên nhẫn, "Ánh Thu, khiến cho hắn câm miệng, hoặc là làm cho hắn trực tiếp biến mất."

Nàng ghét nhất chuyện của mình bị người khác quấy rầy.

Mặc dù lời này rõ ràng là nói với Nam Cung Ngọc, nàng vẫn không thèm liếc mắt nhìn Nam Cung Ngọc một cái, không thèm nhìn liền ra lệnh.

Mộ Dung Kiệt kinh sợ, giờ khắc này, hắn hiểu được Tần Khả Nhi đối với Nam Cung Ngọc thật sự không còn một chút tình cảm, cũng không cái gì gọi là lạt mềm buộc chặt (vờ tha để bắt thật).

Nam Cung Ngọc kinh hãi mắt chữ A mồm chữ O, trong mắt có vài phần tức giận, hắn đây là hảo tâm nhắc nhở nàng nha?

Nàng không cảm kích thì thôi, lại còn đối xử với hắn như vậy? Dưới sự phẫn nộ, trong lòng Nam Cung Ngọc đột nhiên có chút mất mát.

Bất quá, lại không lên tiếng, chỉ đứng đó thẳng tắp.

"Đúng rồi, thị lang đại nhân là vì chuyện vụ án mà đến?" Tần Khả Nhi nhìn phía Mộ Dung Kiệt, đột nhiên hỏi, như trước cười khẽ.

"Đúng, ta muốn nhìn bức tranh Quan Âm kia một chút." Mộ Dung Kiệt hiển nhiên không ngờ rằng Tần Khả nhi sẽ chủ động hỏi, liền thuận miệng trả lời, kỳ thật trong lòng căn bản không có bất cứ hy vọng nào .

Vốn là trông cậy vào Nam Cung Ngọc tới nói giúp, nhưng. . . . Mộ Dung Kiệt trong lòng âm thầm than nhẹ.

"Được thôi." Nhưng không nghĩ đến, Tần Khả Nhi cực kỳ sảng khoái đáp ứng.

Mộ Dung Kiệt khó có thể tin được, trong lúc nhất thời đột nhiên phát giác đầu óc của mình có chút không nghĩ ra được .

"Ánh Thu, đi lấy bức tranh để thị lang đại nhân nhìn xem." Nghe được Tần Khả Nhi phân phó như thế , Mộ Dung Kiệt rốt cục tin vào lỗ tai của mình.

Nhưng lại không rõ, Tần Khả Nhi làm sao lại sảng khoái đáp ứng như vậy?

Nữ nhân này rốt cuộc là có ý gì?

Đã thấy Tần Khả Nhi hơi hơi lùi xuống, ngồi trên ghế đá trong Lương đình.

"Thị lang đại nhân thỉnh dùng trà." Mà lúc này, Ánh Thu bưng một ly trà tới, đặt trên bàn đá, "Nô tỳ sẽ đi cầm bức tranh."

Mộ Dung Kiệt ngu ngơ, mê mang, hoảng hốt, bất an, có ý gì? Như thế nào lại đột nhiên khách khí như vậy, còn đãi trà.

Bất quá trà chỉ có một ly, chỉ mình hắn có, Nam Cung Ngọc không có.

Nam Cung Ngọc mắt đầy lửa giận, cũng không dám lên tiếng.

Ánh Thu âm thầm buồn cười, trước kia là tiểu thư đuổi theo hắn, hắn lại tìm mọi cách nhục nhã tiểu thư, mà bây giờ tiểu thư chỉ nói một câu, hắn liền đứng ở ngoài kia động cũng không dám động.

Mộ Dung Kiệt đoán nàng sẽ không ở trong trà hạ cái gì đó chứ? Độc chết hắn, nàng không dám, bất quá làm cho hắn chịu chút đau khổ, lại vô cùng có khả năng.

Cho nên, Mộ Dung Kiệt không dám đi cầm ly trà, bất quá cảm thấy mình cứ đứng ở chỗ này không nhúc nhích như vậy, ý tứ cảnh giác, sợ hãi quá mức rõ ràng, nhưng hắn là một nam nhân, mặc dù trong lòng sợ hãi, cũng không thể biểu hiện rõ ràng.

Vì thế, hắn chuyển bước một chút, hơi hơi do dự một chút, ngồi vào chỗ ghế đá gần ly trà nhất.

Tần Khả Nhi nhìn phía Mộ Dung Kiệt ngồi trên ghế, ánh mắt chớp chớp.

Mà ngay lúc này, Ánh Thu thật sự cầm bức họa lại đây, hơn nữa, cũng không có do dự chút nào đặt ở trên bàn đá, chậm rãi mở ra.

Chỉ là nhìn một cái, Mộ Dung Kiệt kinh sợ, đột nhiên chuyển mắt nhìn phía Tần Khả Nhi, "Ngươi khi nào đổi bức họa để lừa gạt Thanh Thanh?" Trong thanh âm thậm chí rõ ràng mang theo vài phần run rẩy.

Thanh Thanh trí tuệ cơ trí, làm việc cũng cẩn trọng, làm sao nàng có thể trước mặt Thanh Thanh thay đổi bức họa? Mà Thanh Thanh lại không hề phát hiện.

Tần Khả Nhi cười nhưng không nói.

Mộ Dung Kiệt chỉ cảm thấy sau lưng phát lạnh, hít vào một hơi, đang định lại gần nhìn kĩ một chút.

"Ai da, Mộ Dung công tử như thế nào lại ngồi trên mặt ghế đá này. Thảm, thảm, đều tại nô tỳ không tốt, như thế nào nô tỳ lại quên mất." Ánh Thu đột nhiên kinh hô nhìn phía Mộ Dung Kiệt, mặt mày biến sắc, vẻ mặt ảo não.

"Ta cũng quên mất." Tần Khả Nhi cũng cười ngọt ngào, Ánh Thu diễn kịch ngày càng tốt .

Mộ Dung Kiệt đầu tiên là sững sờ, nghe lời Ánh Thu nói, chống lại nụ cười xin lỗi chân thành của Tần Khả Nhi, đột nhiên có một loại dự cảm không tốt.


/10

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status