Thiếp Khuynh Thành

Chương 59: Khuất nhục

/251


Edit: Phi Nguyệt

Sắc mặt Lâm Thiện Nhã trở nên đông cứng, ánh mắt lạnh thấu xương như muốn nhìn xuyên qua lớp son phấn trên mặt Lâm Thanh Nhã.

Tất cả cung nhân trong điện đều kinh hồn bạt vía. Bọn họ biết rõ trong hoàng cung này có hai người tuyệt đối phải luôn chú ý, dè chừng sắc mặt là Thiện Nhã công chúa và Thanh Nhã công chúa. Cách chiến đấu của hai người này không phải lao vào sát phạt nhau, mà là đang trong lúc cười nói đã có gió tanh mưa máu.

Lúc này, cô cung nhân vừa vào bẩm báo mới run rẩy nói: “Nhị vị công chúa không cần tới Nghi Xuân các nữa ạ, Thái tử Hạ quốc và Thái tử Tề quốc đi đường xa mệt mỏi cần nghỉ ngơi, vì thế yến tiệc đón gió tẩy trần đã bị hủy.”

Hai người cùng kinh ngạc, không ngờ lại có biến cố. Quả thực các nàng đã không suy nghĩ thấu đáo, bọn họ đi đường xa mệt mỏi từ Hạ quốc, Tề quốc đến đây nên bây giờ muốn nghỉ ngơi, không tham gia yến tiệc là chuyện hết sức bình thường.

Ngay lập tức, vẻ tức giận trên mặt Thiện Nhã biến mất, nàng dùng tư thế tao nhã nhất ngồi xuống, cười nhạt: “Thì ra muội muội đã được phụ hoàng hứa sẽ gả cho Thái tử Hạ quốc.”

Lâm Thanh Nhã cũng ngồi xuống, hai gò má ửng hồng, ngượng ngùng cúi đầu. “Vâng, Thanh Nhã nghe danh Thái tử Hạ quốc đã lâu, sớm đem lòng ái mộ. Nghe nói lần này Thái tử Hạ quốc cũng sẽ đến đây, Thanh Nhã đã thỉnh cầu phụ hoàng và được người đồng ý. Sáng nay Thanh Nhã phái người đưa Thái tử Hạ quốc một bức thư, mong chàng thương tiếc Thanh Nhã.” – Thanh Nhã nói với vẻ chân thành tha thiết.

Thì ra nó đã xuất thủ nhanh vậy rồi. Hai bàn tay giấu dưới tay áo của Thiện Nhã nắm chặt lại, nụ cười tuyệt mỹ trên gương mặt không hề giảm đi, trái lại còn cười tươi hơn: “Muội muội thật có lòng. Nếu Thái tử Hạ quốc đồng ý nạp muội làm thiếp, ta sẽ tặng thêm hai lễ vật làm của hồi môn.”

“Thanh Nhã tạ ơn tỷ tỷ đã chúc lành!” – Lâm Thanh Nhã cảm thấy nghi ngờ trước ý tốt của Thiện Nhã, nhưng nàng ta vẫn giữ nét mặt tươi cười như hoa, đứng dậy cảm tạ.

Hai người họ nói chuyện như thể tỷ muội tình thâm, nhưng trong lòng cả hai đều nổi sóng, cung nhân bốn phía cúi thấp đầu, coi như không thấy sóng ngầm đang cuộn trào mãnh liệt.

Các nàng đã tính trước nhiều chuyện, nhưng có thể lọt vào mắt của vị nam tử cao nhã như thần tiên kia hay không đâu phải chuyện các nàng muốn là được.

Nhưng, kẻ ở trong cuộc cho rằng mình lợi dụng được người khác, mà không biết rằng mình đã nhập cuộc, trở thành một quân cờ bị người người xâu xé.

Phong vân thay đổi thất thường, gió nổi mây vần, một hồi thiên hạ đại loạn đã được định trước bắt đầu hé lộ…

-

Sau bữa tối, Mộ Dung Ca trở về tẩm điện [i](phòng ngủ)[/i] trong Vĩnh Đức cung, cô ở gian ngoài chờ hầu hạ Triệu Tử Duy. Gian ngoài và gian trong cách nhau không xa, nếu Triệu Tử Duy muốn sai cô làm gì, hắn chỉ cần nhẹ hô một tiếng là cô có thể nghe rõ. Điểm này làm Mộ Dung Ca rất tức giận, nếu đến đêm hắn gọi người đến thị tẩm, chẳng phải cô ở gian ngoài sẽ nghe thấy hết những âm thanh chân thực đó sao? Giả sử hắn nổi thú tính nhào vào người cô thì biết tính thế nào?

“Mộ Dung Ca.” – Đương lúc cô mải suy nghĩ thì nghe thấy tiếng gọi của hắn.

Tiếng gọi của Triệu Tử Duy khiến Mộ Dung Ca á khẩu, đúng là thắp hương muỗi cũng lên, “Thái tử có gì cần phân phó ạ?”

“Cởi áo cho bản cung!”

Cởi áo? Mộ Dung Ca đi vào gian trong đã thấy Triệu Tử Duy đang dang hai tay sang ngang, đợi cô vào cởi áo cho hắn. Mộ Dung Ca không phải người vụng về, nhưng chuyện cởi áo cho người khác quả thực cô chưa làm bao giờ nên động tác có phần thô lỗ.

Triệu Tử Duy nhíu mày, đôi mắt báo lười biếng không nhịn được, tức giận nói: “Ngươi khẩn trương như vậy là muốn ngủ cùng bản cung?”

Khóe miệng Mộ Dung Ca khẽ giật, trong đầu thằng nhãi này nghĩ cái quái gì vậy? Ngoại trừ chuyện hoan ái giữa nam nữ, hắn không suy nghĩ được thứ gì lành mạnh hơn à? Mặc dù rất tức giận nhưng hết lần này đến lần khác cô vẫn phải nghiêm chỉnh trả lời: “Thái tử suy nghĩ quá nhiều rồi, thiếp chỉ không quen tay thôi. Nếu Thái tử gọi Quất Đào, chắc chắn nàng ấy sẽ làm tốt hơn ạ.”

“Ngươi quên lời bản cung nói rồi phải không?” – Triệu Tử Duy nhẹ nở nụ cười gian tà, cúi đầu xuống gần cái cổ trắng ngần của Mộ Dung Ca, tư thế vô cùng mờ ám.

Mộ Dung Ca nghiêng người thoát khỏi Triệu Tử Duy, trước đây cô chưa thích ứng với sự đùa giỡn của hắn nên có phần lúng túng, nhưng sau lần tiếp xúc thân mật lần trước, cô đã dần quen với điều đó. Mộ Dung Ca hỏi, giọng lạnh băng: “Trí nhớ của thiếp vốn không tốt, không biết Thái tử đã nói gì?”

Một tay Triệu Tử Duy nắm lấy hông cô kéo lại gần khuôn ngực trần của hắn, cơ thể hai người dính sát nhau, tay kia vuốt ve bờ mông của cô. Toàn bộ cơ thể Mộ Dung Ca đông cứng, cô dùng toàn lực cố đẩy hắn ra, “Xin thái tử tự trọng!”

“Bản cung luôn muốn ngủ cùng ngươi!” – Hắn vừa ôm được cô, chưa kịp giữ chắc, cô đã dễ dàng thoát ra, ánh mắt hắn nhìn cô tràn đầy dục vọng, nó nói lên những suy nghĩ trong lòng hắn. Từ trước đến nay hắn chưa từng che dấu những ham muốn của mình, nếu cô đã ở trong lòng hắn thì hắn sẽ dùng mọi loại thủ đoạn để có được cô, dù cô có là núi băng thì hắn cũng sẽ làm tan chảy núi băng đó.

Ngủ?

Ngủ?

Mộ Dung Ca cảm thấy như mình đang bị lăng nhục. Từ lúc xuyên tới thế giới này, cô đã bị lăng nhục bao nhiêu lần nhưng không thể làm được gì. Từ khi bắt đầu cho đến nay cô vẫn luôn có một niềm tin kiên định, rằng mình không phải sợ bất cứ thứ gì. Nhưng giờ phút này, chính sự bất lực đang làm lung lay ý chí kiên định của cô, hai tròng mắt trong suốt bắt đầu nóng lên.

Ôi, lòng tự trọng và sự kiêu ngạo của cô…

Triệu Tử Duy ngạc nhiên nhìn đôi mắt đẫm lệ của Mộ Dung Ca, trong đầu hắn rung động mãnh liệt, lồng ngực cũng cảm thấy đau đớn, hắn chưa từng nhìn thấy cô như vậy. Nước mắt của cô như một ngọn đao vô hình đâm vào tim hắn, nụ cười trên môi hắn biến mất, hắn muốn đưa tay lau đi dòng lệ nơi khóe mắt kia, hắn tình nguyện được nhìn thấy sự lạnh lùng và vẻ mặt giả vờ hèn mọn thường ngày của cô

Mộ Dung Ca đột ngột ngẩng đầu, dường như đang tự cười chính bản thân mình, lại dường như đang miễn cưỡng cười, cô nhìn lướt qua hắn rồi xoay người bỏ đi.

Hắn không ngờ cô lại có phản ứng này, chưa bao giờ có nữ nhân nào dám bất kính với hắn như thế, đứng trước hắn mà lại có vẻ mặt bị khuất nhục. Nghĩ tới đây hắn tức giận nhếch mép, vừa định gọi Lưu Vân đuổi theo nhưng vì quá giận dữ nên dừng lại, hắn quay lưng về phía cửa lớn đang rộng mở, mắt nhìn mấy bộ quần áo đang treo trên kệ.

Nhưng, trước mắt hắn chỉ hiện lên hình bóng yêu kiều của cô, trong lòng hắn không ngừng nhắc đi nhắc lại một nghi vấn, rốt cuộc thì cô là người như thế nào?

Lúc này, Mộ Dung Ca chạy thẳng ra ngoài, rời khỏi Vĩnh Đức cung, cô chỉ biết cắm đầu chạy không cần biết phương hướng, cố gắng chạy thật nhanh như muốn tách những cảm xúc lạnh lẽo đang dâng lên trong lòng. Bóng đêm là thứ ngụy trang hoàn mỹ nhất trên đời, nó giúp cô che đi khuôn mặt khổ sở đẫm nước mắt, cũng giúp cô có thể không cần cố kỵ mà nức nở run run hai vai, mở rộng trái tim thổn thức của mình.

Mộ Dung Ca cũng không biết vì sao cô lại phản ứng như thế, rõ ràng có thể nhẫn nhịn, với những gì Triệu Tử Duy đã biểu hiện trong mấy ngày nay thì chắc chắn hắn sẽ không ép buộc cô. Nhưng khi tay hắn chạy loạn trên người cô, cô cảm giác như mình đang bị lăng nhục.

Chỉ một chữ ‘ngủ’ đơn giản làm dây dẫn lửa, mà có thể khiến cô lần đầu tiên mất đi lý trí như vậy.

Lo âu bất ổn, trái tim băng lạnh bị thiêu đốt của cô, nhờ chạy trốn thật nhanh đã dần dần dịu bớt. Cô chạy chậm lại rồi đi vào một tòa đình, nhìn tứ phía đều xa lạ, lòng cô vẫn chưa bình tâm lại.

Khoảng nửa canh giờ sau, không gian ngày càng tối đen, Mộ Dung Ca biết đã đến lúc phải trở về. Cô hiểu rõ, những việc cô phải đối mặt tiếp sau đây dù không muốn nhưng vẫn phải nhận.

Có lẽ, đối với việc đó cô đã quá khăng khăng rồi.

“Ngươi là ai?”

Mộ Dung Ca đang muốn đứng dậy, phía sau lại vang lên tiếng nói non nớt của một đứa trẻ, cô quay đầu nhìn, dưới chân đình là một đứa bé khoảng năm tuổi.

Đứa bé cau mày, không hề sợ sệt chỉ tay vào cô, sau đó vụng về bước lên cầu thang đi vào trong đình, vừa đi đứa bé vừa léo nhéo hỏi: “Ngươi là cung nữ?”

Mộ Dung Ca định lắc đầu, nhưng nhớ tới thân phận tỳ nữ lúc này của mình, cô lại gật đầu, cung nữ và tỳ nữ cũng có khác gì nhau. Mộ Dung Ca ôn hòa nhìn đứa trẻ, cười nói: “Đã trễ thế này sao con lại xuất hiện ở đây?”

“Ta không thích chỗ này, quá gò bó.” – Biểu hiện của đứa bé như một tiểu đại nhân đang rầu rĩ, giọng nói non nớt lộ rõ sự cô đơn.

Đứa bé trai bước lại gần, Mộ Dung Ca có thể nhìn thấy quần áo và những vật trang trí nó mặc trên người rất tinh xảo, quý giá, chẳng lẽ đứa trẻ này là con của một vị phi tần trong hậu cung? Nhưng hậu cung cách nơi này khá xa, và tại sao lại không có cung nhân đi theo nó?

Đang lúc thắc mắc, đứa bé vô cùng dễ thương này lại khóc ầm lên.

Mộ Dung Ca luống cuống, bộ dạng của cô đáng sợ như vậy à? Tại sao nó vừa bước vào, thấy mặt cô xong lại có phản ứng như vậy? Từ trước đến nay cô vẫn luôn có duyên với trẻ con mà.

Để biểu thị mình không phải người xấu, Mộ Dung Ca ngồi xổm xuống, hiền từ nhìn đứa trẻ, dịu dàng nói: “Ta không phải người xấu, đừng khóc.”

Ai ngờ đứa bé càng khóc to hơn. “Mẹ! Mẹ đã trở về! Phong nhi và cha rất nhớ mẹ! Oa oa…”

Chương 57.2: Thổ Lộ

Edit: L2NT

Mẹ? Mộ Dung Ca chợt đen mặc, thân thể này cùng lắm mới chỉ mười bảy tuổi, sao có thể mọc ra một đứa con bốn năm tuổi được? Bỗng nhiên, trong lòng cô vang lên hồi chuông cảnh báo, có chút phòng bị. Lời nói cử chỉ của đứa bé này không giống như người bình thường, hơn nữa lại có thể tự do ra vào hoàng cung. Đối với chuyện trong hoàng cung Phong quốc, thân thể cô đang dùng này biết rất ít, cho nên tạm thời cô vẫn chưa đoán ra thân phận của đứa trẻ. Nhưng trong lòng vẫn có vài phần nghi ngờ.

“Ta không phải mẹ con…” Cô do dự cất lời.

Ai ngờ đứa trẻ lại nhào vào lòng ôm chặt cô, nước mắt nước mũi đầm đìa, lắc đầu thật mạnh: “Là mẹ! Đúng là mẹ mà! Có phải mẹ nhớ Phong Nhi không? Vì thế nên tới thăm Phong Nhi đúng không? Tuệ nương nói với Phong Nhi, có lẽ khi mẹ nhớ Phong Nhi, ban đêm sẽ tới nơi này gặp Phong Nhi! Oa oa… Phong Nhi rất nhớ mẹ, cha cũng nhớ mẹ nữa!”

Ban đêm tới đây? Mộ Dung Ca bắt được cụm từ nhạy cảm. Mẹ của đứa trẻ này đã chết? Nó đêm tối tới đây vì tưởng nhớ mẹ sao?

Đang nghi ngờ phỏng đoán, đứa trẻ đã buông lỏng Mộ Dung Ca, khuôn mặt đẫm lệ nhìn cô: “Mẹ, không được đi, Phong Nhi đi tìm cha để cha tới gặp mẹ.!”

Đứa trẻ lảo đảo chạy đi rất vội, nhảy xuống bậc thang lầu kế tiếp, chớp mắt đã không thấy bóng dáng đâu. Nhìn bóng đứa trẻ khuất dạng, đôi mắt Mộ Dung Ca thoáng đỏ ửng, vẻ mặt nghiêm túc, vấn đề mơ hồ lúc trước đã dần rõ ràng. Cô từ từ nhếch mép cười nhẹ, ánh mắt ẩn chứa nét kiên định và bình tĩnh sáng lên. Ung dung bước từng bước xuống bậc thềm, thời gian rời khỏi đã nửa canh giờ, cô phải trở về thôi. Nếu không trốn tránh được tất sẽ phải đối mặt!

“Mộ Dung Ca, quả thật ta đã xem thường ngươi.!”

Từ phía sau truyền tới giọng nói lạnh lẽo của đàn ông, nhất là trong đêm khuya, âm thanh ấy như vọng tới từ địa ngục. Mộ Dung Ca khẽ nhíu mày, từ từ quay người lại, nhếch miệng cười lạnh: “Khánh vương vẫn chưa nếm đủ mùi vị vấp phải đá sao?” Hai lần trước cô đã cự tuyệt rõ ràng lời đề nghị của hắn, mà hắn cũng đã bị ám khí của Triệu Tử Duy gây trọng thương! Cô không cho rằng cuộc gặp gỡ trong đêm khuya này là tình cờ! Hắn, vẫn còn muốn lợi dụng cô!

Đúng là một tên đàn ông khiến người khác vô cùng chán ghét ghê tởm! Phượng Dịch nghe xong, khuôn mặt đen lại, không ngờ Mộ Dung Ca có thể nói chuyện kiểu vậy với hắn! Trong trí nhớ, nữ nhân này vì muốn lấy lòng hắn mà làm đủ mọi chuyện, chỉ mong hắn liếc nhìn một cái. Thế mà giờ đây lại tỏ vẻ cao ngạo, giống như hắn chỉ là một tên tầm thường mà thôi. Nghĩ tới đó, hắn thấy căm giận vì đã bị lừa gạt! Có lẽ trước giờ, Mộ Dung Ca luôn giả vờ giả vịt trước mặt hắn!

“Ngươi thật to gan! Lẽ ra bổn vương nên sớm lấy mạng ngươi mới phải!” Phượng Dịch cười lạnh lẽo, gầm lên.

Mộ Dung Ca nhìn hắn đầy vẻ khinh bỉ, rồi lại vô cùng lạnh nhạt, tựa như trong mắt cô hắn chỉ là hạt cát, đôi môi đỏ mọng khẽ hé: “Chỉ bằng ngươi bây giờ, cũng xứng sao?” Nếu bây giờ đang ở Khánh vương phủ, có lẽ cô sẽ vì mạng sống mà nhẫn nhịn. Nhưng giờ đây, cô đang trên danh nghĩa là người của Triệu Tử Duy, đồng thời đang ở trong hoàng cung Phong quốc, người có mục đích như hắn đâu dễ dàng thủ tiêu cô được! Quan trọng nhất, ở trong hoàng cung Phong quốc, khoảng cách với Triệu Tử Duy càng ngày càng gần, chẳng lẽ Triệu Tử Duy lại không ra tay sao? Ban đêm tĩnh mịch không hề gợn gió, lá cây hơi xào xạc kia chẳng phải đã chứng minh rồi ư?

Phượng Dịch không ngờ Mộ Dung Ca hiện giờ có thể trấn tĩnh đến thế, hắn đã đợi rất lâu mới có cơ hội gặp riêng nàng ta, đương nhiên phải nắm bắt thời cơ để đạt được mục đích của mình. Đôi mắt thâm độc nhìn Mộ Dung Ca: “Rốt cuộc ngươi muốn gì?”

Mộ Dung Ca mặt không đổi sắc lùi hai bước, sau đó cười nhạt: “Khánh vương, ta đâu dám muốn điều gì, chẳng may lại bị ngươi ném vào phòng ca cơ, mỗi ngày phải lo lắng chỉ sợ bị đưa tới chỗ nào đó.”

“Ngươi..!” Phượng Dịch bị ngữ khí thản nhiên của cô chọc giận.

“Cho nên ta không dám vướng thêm điều hư ảo mờ mịt gì đó nữa. Ta cái gì cũng không muốn, chỉ muốn mạng của ngươi thì phải làm sao?” Mộ Dung Ca che miệng cười khẽ, vẻ mặt cao cao tại thượng, giống như đem Phượng Dịch đứng trước mặt đang diễn một vở hài kịch tầm thường để đùa nghịch! Đáy mắt cô ánh lên nét lạnh lùng sắc bén, hắn nghĩ có thể đùa bỡn với Mộ Dung Ca cô sao? Xuyên tới đây, hầu hết khó khăn cô phải đối mặt đều do hắn gây ra, nếu cô không xử lý thỏa đáng một chút, sao đối diện với lương tâm mình được!

Phượng Dịch bị chọc giận, bước nhanh tới trước, giơ tay bóp cổ Mộ Dung Ca, thít chặt chiếc cổ mảnh khảnh của cô. Nhưng thấy vẻ mặt không chút sợ hãi của Mộ Dung Ca, khóe môi cô còn nhếch lên nụ cười nhạt, khiến hắn không thể không buông tay, do dự nhìn cô.

Mộ Dung Ca sớm đoán được hắn sẽ dừng tay! Hắn ta nhìn có vẻ thâm độc thủ đoạn, thực chất lại rất nhát gan! Hơn nữa, hiện giờ Nguyên quốc đang đứng trước nguy cơ bị Tề quốc công kích, hắn không trấn thủ ở Nguyên quốc, là bởi vì dã tâm đến Phong quốc tham dự một phen!

Nếu cô tính không lầm, trong vòng một tháng, Nguyên quốc vì sự ngu xuẩn của hắn mà tan cửa nát nhà!

Mộ Dung Ca không thích chiến tranh, càng thương hơn những sinh linh bá tánh bình dân vô tội trong thời loạn thế, vì sự ngu dốt và dã tâm của những kẻ đứng đầu mà bỏ mạng! Bon họ vô tội, vậy mà phải chịu mọi đau khổ! Thiên hạ loạn lạc, có một người như Phượng Dịch, đối với dân chúng chẳng phải chuyện tốt đẹp gì!

“Mộ Dung Ca, ngươi thay đổi khiến bản vương không nhận ra. Ngươi nghĩ ngươi từ chối thì sẽ được cái gì? Nếu ngươi không hợp tác cùng ta, đêm nay ta sẽ chặt đầu Mộ Dung Tẫn.” Phượng Dịch nhìn chằm chằm cô, thấy cô không hề nao núng, hắn đảo mắt đem Mộ Dung Tẫn ra uy hiếp.

Nghe vậy, trong mắt Mộ Dung Ca khẽ động, nhưng lát sau cô giơ vạt áo che miệng, cất tiếng cười. Âm thanh lanh lảnh như chuông gió, mang theo từng đợt khí lạnh: “Ha ha, đường đường là Khánh vương mà có thể ăn nói linh tinh, nói dối không biết ngượng mồm! Xem ra chó cùng dứt giậu rồi!”

Phượng Dịch không ngờ Mộ Dung Ca lại biết rõ như vậy! Quả thật lúc ấy Lâm Nghiệp đã đuổi kịp được Mộ Dung Tẫn đang chạy một mình, nhưng đúng lúc sắp bắt được Mộ Dung Tẫn, lại có người tới cứu nó đi. Giờ Phượng Dịch bí quá hóa liều, đành lừa Mộ Dung Ca một phen! Nhưng chẳng ngờ cô lại có phản ứng như vậy! Sắc bén như thế, trấn định như thế, nữ nhân trước mặt hắn ngoại trừ khuôn mặt quen thuộc, còn lại tất cả đều khiến người khác kinh ngạc! Mộ Dung Ca cười lạnh nhìn phản ứng của Phượng Dịch, càng chắc chắn hơn phán đoán của mình. Thực ra Tẫn Nhi không phải là người bơ vơ không nơi nương tựa, bên cạnh nó có rất nhiều người bảo vệ, hoặc cũng vô số kẻ muốn lợi dụng nó…

Trong lòng Phượng Dịch biết rằng sự uy hiếp vừa rồi không thể khiến Mộ Dung Ca làm việc cho hắn, đáy mắt hiện vẻ ngoan độc: “Ngươi đã thức thời như thế, đừng trách ta lòng dạ ác độc.” Hắn bước lại gần cô, đôi mắt ánh lên nét kinh ngạc: “Ngươi vẫn còn là xử nữ?” Bên người hắn có vô số nữ nhân, hắn hiểu rõ nữ nhân như lòng bàn tay, nếu là xử nữ, trên người có một mùi hương riêng biệt, điều này khiến hắn vô cùng bất ngờ! Mộ Dung Ca ở bên cạnh hầu hạ Triệu Tử Duy lâu như thế mà vẫn còn trinh trắng!

Phượng Dịch nở nụ cười dâm đãng: “Là vì bổn vương mà thủ thân như ngọc sao?” Nữ nhân này càng nhìn càng không nỡ rời mắt, mỹ nhân như thế, trước đây hắn lại bỏ lỡ! Quả thật đáng tiếc!

Mộ Dung Ca nhíu mày, quát: “Cút!”

Ai ngờ Phượng Dịch vẫn tiến sát lại gần! Nguy hiểm sắp đến, cô liếc nhanh bốn xung quanh, sao không có người xuất hiện?

Phượng Dịch dường như phát hiện ra ý nghĩ của cô, cười lạnh nói: “Khi bổn vương nhận được tin ngươi từ Vĩnh Đức cung chạy tới đây, đã quan sát bốn phía, không hề thấy ai đi theo ngươi! Hóa ra vừa rồi ngươi không để bản vương vào mắt, là nghĩ có người bảo vệ ngươi ư? Ha ha ha…”

Mộ Dung Ca nhíu chặt mày, trong mắt không hề có chút hoảng sợ nào, ngược lại bình tĩnh khác thường. Kẻ cùng đường sẽ không từ bất cứ thủ đoạn nào, nghĩ tới đây, sắc mặt cô trầm xuống.

Đúng lúc ngón tay Phượng Dịch chạm vào người Mộ Dung Ca, một ánh sáng nhanh như chớp giáng xuống, đánh bay Phượng Dịch đang kiêu ngạo. Một cánh tay rắn chắc nóng rực ôm lấy cô, kèm theo cơn phẫn nộ ngập trời của người tới.

“Khánh vương, ngươi còn dám động vào người của bản cung! Ở trong lãnh thổ Phong quốc, bản cung đã nể mặt hoàng đế Phong quốc mà không lấy mạng chó của nhà ngươi. Nhưng bây giờ ngươi phải chết.!” Triệu Tử Duy gầm lên, quanh người toát lên sát khí lạnh lẽo khủng bố.

Phượng Dịch nhất thời sơ suất, bị Triệu Tử Duy đánh úp tàn nhẫn, dưới tình thế trở tay không kịp, ngũ tạng tổn hại, cả người trọng thương. Mộ Dung Ca bị giam trong vòng tay rắn chắc đầy bá đạo, trong lòng bỗng xuất hiện sự tín nhiệm không nói lên lời! Dưới tình huống vừa rồi, tay trói gà không chặt, chắc chắn cô sẽ bị Phượng Dịch đoạt đi sự trong trắng. Nhưng giống như lần trước cô bị Ánh Tuyết tấn công, hắn lại xuất hiện đúng lúc. Cảm xúc vốn bị dồn nén sâu trong tim dường như tràn ra, cô ngẩng đầu nhìn Triệu Tử Duy gần trong gang tấc.

“Giết hắn, sẽ ô uế tay Thái tử.” Trong lúc hắn giận dữ, giọng nói của cô trong trẻo mà lạnh lùng vang lên. Giết người trong hoàng cung Phong quốc, dù là kẻ nào cũng đều bất lợi.

Nghe vậy, con mắt Triệu Tử Duy trở nên u ám lạnh lẽo, tựa như đôi mắt của loài báo khi săn mồi. Cánh tay hắn khóa chặt lấy cô, lòng thầm tự trách, vừa rồi sơ suất để cô rời đi một mình? Nếu như… nếu như hắn đến chậm một bước, chắc chắn cô sẽ bị Phượng Dịch làm nhục! Tưởng tượng đến đó, đáy mắt hắn lại tràn đầy sát khí!

Phượng Dịch lảo đảo đứng dậy, chật vật nhìn Triệu Tử Duy và Mộ Dung Ca một cái, mặt xám như tro, cắn răng liều mạng thi triển khinh công chạy trốn! Triệu Tử Duy dõi theo bóng hắn, quát to: “Lưu Vân ở đâu?”

Lưu Vân đi ra từ chỗ tối phía sau, đáp: “Có Lưu Vân.”

“Phế chân Khánh vương Nguyên quốc.” Triệu Tử Duy híp mắt, lạnh lùng tàn nhẫn nói. Nếu trong hoàng cung Phong quốc không thể giết Phượng Dịch, như vậy cứ phế chân hắn ta trước. Dám động đến người của y, chuẩn bị sống không bằng chết đi!”

“Dạ!” Lưu Vân tuân mệnh, lập tức chấp hành nhiệm vụ.

Mộ Dung Ca bình tĩnh rời khỏi vòng tay bá đạo của Triệu Tử Duy. Cô hiểu rõ, trong phút chốc khi ngả vào vòng tay hắn, cô đã thấy chút động lòng. Nhưng cô tuyệt đối không thể đắm chìm trong đó. Một khi rơi vào, người bị thương chính là cô! Người chỉ biết mình như hắn, dựa vào việc thích cô mà bắt cô phải thích lại, không hề nghĩ đến cảm xúc của cô, nếu rơi vào tay hắn, cuối cùng cô cũng phụ thuộc, ỷ lại vào hắn mà thôi!

Vòng tay Triệu Tử Duy trống không, cảm giác trống rỗng dấy lên khi cô rời khỏi. Một khi tình cảm dâng trào, lý trí khó có thể khống chế. Ánh mắt hắn nóng rực nhìn Mộ Dung Ca chăm chú, cất tiếng khàn khàn:

“Bản cung thích nàng đã lâu. Trong thiên hạ, chỉ có nàng mới khiến bản cung yêu thích đến mức này! Mộ Dung Ca, chỉ có nàng!!”

Câu nói kiêu ngạo cuồng vọng ấy cứ tự nhiên mà thốt lên, nhìn dáng vẻ kinh ngạc của Mộ Dung Ca, không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà Triệu Tử Duy lại nói tiếp:

“Nàng vui thì ta vui, nàng buồn ta cũng buồn. Mộ Dung Ca, nàng là yêu ma đoạt mất hồn phách của ta.!”

Mộ Dung Ca kinh ngạc hoảng sợ nhìn hắn, chưa bao giờ nghĩ rằng hắn lại có thể nói ra những lời ấy. Đối với người cao quý như hắn, nói như vậy, đồng nghĩa với việc hắn đã bị cô khuất phục!


/251

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status