Thiếu Soái nhìn nước mắt của tiểu cô nương, không những không thương cảm, còn cảm giác thích thú. Hắn tiến lại gần cạnh giường thì thầm bên tai “Tiểu cô nương ngoan, sau việc này ta sẽ để ngươi làm nha hoàn cho ta. Về sau cuộc sống ngươi sẽ tốt hơn rất nhiều!”
Hai hàng nước mắt Ngô Như Ngọc tràn ra, nàng khóc không ra tiếng.
Thiếu Soái không chờ đợi được nữa, liền tiến tới động thủ. Hắn chợt thất thần, đôi mắt hắn không tự chủ nhìn lên trần nhà, sau đó xoay tròn một vòng rồi nhìn ra ngoài cửa. Một bóng dáng thiếu niên đang đứng dõng dạc, bên cạnh là một con quái thú màu đen. Hắn còn nhận ra gần cạnh giường, thân thể hắn đang đứng bất động…
Phương Triết đến kịp lúc, không kịp do dự liền ra tay xử lý tên nam tử đó. Hắn chạy vội lại giường mở trói cho Ngô Như Ngọc, nàng lúc này đang bên bờ tuyệt vọng, đôi mắt nhắm chặt.
Khi nhìn thấy người mở trói là thiếu gia Phương Triết, nàng nước mắt chảy nhiều hơn. Nàng cảm động không thể nào tả được.
Phương Triết vội bế Ngô Như Ngọc lên lưng Tiểu Hắc, nhanh chóng biến mất khỏi hiện trường.
Khoảng một canh giờ sau, Mộc chấp sự quay lại phòng Thiếu Soái, nét mặt hắn vẫn còn rất vui vẻ. Khi hắn vừa đặt chân vào phòng, nhìn thấy hiện trường thi thể Thiếu Soái. Hắn chết đứng một lúc, hắn không thể nào hình dung được kết quả của hắn sau đó. Hắn liền chạy ra ngoài sân hét toáng lên “Người đâu, có thích khách!”
Một đám hộ vệ chạy đến phòng nhìn hiện trường, ai cũng hốt hoảng không nói ra lời. Sau đó bắt đầu lùng sục khắp Mộc phủ để tìm hung thủ. Bọn họ không biết rằng hung thủ đã chạy đi ra xa rồi…
Phương Triết sau khi giải thoát Ngô Như Ngọc, liền đem hai tỷ đệ trở về Vân Lai khách điếm. Còn Tiểu Hắc trở về xe ngựa tạm thời ẩn nấp.
Trong phòng, lúc này có Phương Hổ, Phương Mộc, Lý Sửu và hai tỷ đệ Ngô Như Ngọc. Phương Triết đem tình hình vừa xảy ra ở Mộc phủ cho mọi người nghe. Trong đó Lý Sửu hầu như không cẩn thận ngã ra sau bất tỉnh. Hắn không nghĩ tới thiếu gia nhà mình, đã ra tay là sát phạt dứt khoát như vậy, nhưng người thiếu gia đối đầu là ai chứ, chính là Mộc gia a. Một bàn tay của họ, có thể đập chết hắn như đập một con kiến.
Ngô Như Ngọc và Ngô Phong nhìn biểu hiện của Lý Sửu mà không nhịn được cười. Đặc biệt là Ngô Phong, tính tình trẻ con không kiểm soát được nên cứ ôm bụng cười. Tỷ hắn thì bẽn lẽn hơn, chỉ khẽ cười nhưng tâm trạng đã đỡ hơn rất nhiều.
Phương Triết nhìn hai tỷ đệ tâm trạng ổn hơn, mới nghiêm túc lại hướng mọi người nói “Lần này, chúng ta gây phiền phức lớn. Có thể Ngô gia không thể về thêm một lần nữa được. Chuyện hậu sự, ta đành nhờ người Bạch gia ra tay trợ giúp. Hai tỷ đệ các ngươi cứ yên tâm theo ta lên kinh thành”
Sau đó hắn cầm bút viết vài dòng chữ, đưa cho Phương Hổ. Hắn dặn dò “Thư này đại ca nhanh chóng đưa về Phương gia, bên trong có sự việc vô cùng trọng đại. Không để người ngoài biết!”
Phương Hổ nhận lá thư, sau đó nhanh chóng rời đi. Chỉ còn lại Phương Triết đối diện Phương Mộc và Lý Sửu. Hắn nói tiếp “Hai người các ngươi thu xếp đồ đạc, một khắc sau sẽ lên đường. Nếu không, ta sợ bọn người huyện lệnh sẽ phong tỏa đường đi, lúc đó sẽ khó khăn hơn”
Phương Triết nhìn sang hai tỷ đệ đang ngồi im lặng. Hắn buông lỏng tâm trạng, ngồi xuống đối diện hai người, hắn nói “Chuyện ta hứa đòi lại công đạo cho hai tỷ đệ ngươi, ta sẽ thực hiện. Trước mắt theo ta lên kinh thành tìm chỗ an toàn tránh mặt đã rồi tính tiếp”
Ngô Như Ngọc cảm kích nói “Nô tỳ hiểu, mọi chuyện theo thiếu gia an bày!”
Phương Triết nghe nàng xưng hô như vậy, liền cải chính “Ta không dự định để ngươi làm tỳ nữ, hay tiểu đệ ngươi làm gia nhân Phương phủ. Ngươi cứ gọi ta là đại ca là được!”
Ngô Như Ngọc ngẩn người, nàng im lặng cân nhắc một lúc rồi gật đầu nói “Vâng, đại ca!”
Phương Triết gật đầu mỉm cười, rồi rời khỏi phòng để cho hai tỷ đệ nghỉ ngơi. Bọn họ đã trải qua những ngày vô cùng khó khăn, mà độ tuổi này đáng lẽ cùng quây quần bên gia đình. Phương Triết dừng lại cảm khái “Lòng tham con người tạo ra bao nhiêu là tội ác…”
…
Phân nhánh Mộc phủ.
Sau khi Phương Triết rời đi chừng hai canh giờ. Tri phủ Thái Nguyên, Mộc Nguyên Thành đến kịp hiện trường. Mộc Nguyên Thành là phụ thân của Mộc Nguyên Soái, hay gọi là Thiếu Soái. Dù biết là có một đứa nhi tử không ra gì, nhưng hắn là tri phủ, nên thường xuyên bao che khuyết điểm. Hơn nữa dù thế nào, hắn vẫn vô cùng yêu thương nhi tử mình.
Đi cùng Mộc Nguyên Thành là hai mươi ám vệ. Ám vệ là một tiểu đội chuyên hành sự trong bóng tối, thường xuyên thay hắn chấp hành những việc ám sát hoặc điều tra những việc hắn không tiện ra tay.
Lần này, hay tin con trai độc nhất, Mộc Nguyên Soái bị sát hại. Hắn lập tức đến hiện trường, dù rằng hắn đang ở một tỉnh lân cận cách xa trăm dặm. Hắn muốn nhanh chóng tìm ra hung thủ, trả thù cho nhi tử mình.
Mộc Nguyên Thành nhìn Mộc chấp sự đang quỳ trước hắn, hắn chậm rãi hỏi “Thế nào?”
Mộc chấp sự run rẩy, không dám ngóc đầu dậy trả lời “Thuộc hạ không nhìn thấy hung thủ, nhưng…”
Hắn không dám nói tiếp, nói tiếp sợ lộ ra chuyện hắn dàn xếp tiểu mỹ nhân hầu hạ Thiếu Soái. Vì chuyện này mà Thiếu Soái gặp họa sát thân. Bản thân hắn sẽ không thoát tội.
Mộc Nguyên Thành trừng mắt nói “Ngươi vì mưu cầu lợi ích, lấy lòng nhi tử ta. Dàn xếp một tiểu cô nương cho nhi tử ta, khiến nhi tử ta gặp họa. Ngươi cảm thấy, ngươi nên chết như thế nào?”
Mộc Dương chết lặng, hắn không ngờ tri phủ lại điều tra nhanh đến như vậy. Ngay cả chuyện này lão cũng biết. Hắn càng run rẩy hơn. Hắn thất thần suy nghĩ thì cảm giác mát lạnh ở cổ, sau đó liền ngã xuống.
Phía sau lưng hắn, một tên ám vệ thu hồi tiểu kiếm. Hắn bản chất sát thủ, nên ra tay dứt khoát, không hề cho nạn nhân một chút phản kháng.
Mộc Nguyên Thành khuôn mặt băng lãnh nhìn thi thể Mộc chấp sự, hắn hừ một tiếng “Xem như cho ngươi một cái chết sảng khoái đi!”
Hắn nhìn sang hai mươi tên ám vệ, lệnh “Truy!”
Hai mươi tên hộ vệ “Vâng” một tiếng liền lập tức phóng đi. Chỉ còn lại một mình Mộc Nguyên Thành hai mắt ẩm ướt nhìn thi thể con trai mình. Hắn cắn răng sau đó gầm thét. Hắn thề “Dù ngươi có chạy lên trời, ta cũng sẽ tìm cho bằng được ngươi!”
Tiếng gầm thét của hắn vang dội khắp ngõ ngách phân nhánh Mộc phủ, thậm chí truyền ra tới bên ngoài đường.
Lúc này, nội bộ trong Mộc phủ đã truyền tin tức ra bên ngoài. Nói là Thiếu Soái, nhi tử tri phủ Thái Nguyên đã bị sát hại, nguyên do bắt cóc con gái nhà lành, nên gặp báo ứng.
Chuyện này hầu như làm oanh động cả trấn Ông Thòn. Người dân trong trấn ai cũng mừng rỡ, bên ngoài không biểu hiện gì, nhưng trong lòng hầu như phấn khích. Vì gã ác bá, tên hỗn đản đã gặp quả báo. Không biết đã có bao nhiêu con gái nhà lành đã bị hắn khi dễ qua. Thật sự hắn chết vẫn chưa hết tội.
Mặc khác, đoàn xe ngựa Phương gia đã rời khỏi trấn được hai mươi dặm đường. Phương Triết không biết rằng hắn đã gây ra động tĩnh lớn cỡ nào. Thậm chí hắn hiện tại đã là người hùng trong mắt những người dân Thái Nguyên, mặc dù danh tính hung thủ không ai biết. Nhưng chỉ cần thay trời hành đạo, đã là một anh hùng.
Lúc này Phương Triết ngồi chung xe ngựa với tỷ đệ Ngô Như Ngọc, còn Tiểu Hắc đã cho ra riêng một xe khác.
Ngô Như ngọc cầm lấy tay tiểu đệ mình đang run rẩy. Nàng có cảm giác như đang nằm mơ, vẫn chưa tỉnh táo lại. Phương Thiếu gia cứu nàng từ tay Thiếu Soái, mà Thiếu Soái lại là nhi tử tri phủ. Chuyện này chắc chắn chưa thể dừng lại được.
Phương Triết thấy vậy, vôi trấn an “Hai tỷ đệ các ngươi cứ yên tâm, theo ta đến Yến Vân gia trang. Nơi đó xem như ngôi nhà thứ hai của các ngươi. Chuyện khác, ta xử lý được”
Ngô Như Ngọc gật đầu, sau đó nhìn ra bên ngoài thì thấy Tiểu Hắc đang chạy bên cạnh xe ngựa. Phương Triết thấy vậy liền hướng Ngô Như Ngọc căn dặn “Tỷ đệ ngươi tiếp tục lên đường, ta cùng Tiểu Hắc đi xử lý cái đuôi!”
Nói xong, Phương Triết phóng ra ngoài xe ngựa, rồi leo lên lưng Tiểu Hắc. Tiểu Hắc nhanh chóng quay đầu lại, chạy thẳng vào rừng.
Nó phát hiện có một nhóm người đang đuổi theo phía sau cách chừng năm dặm. Bọn chúng đi đường mòn, song song với đường chính mà xe ngựa Phương Triết đang đi. Tiểu Hắc phóng vào cánh rừng, chủ yếu là chặn đầu nhóm người phía sau.
Ước chừng nửa khắc sau, một nhóm người gồm hai mươi hắc y nhân cưỡi ngựa chạy tới.
Bọn chúng dừng lại, nhìn thấy trước mặt là một con hắc báo khổng lồ, trên lưng là một thiếu niên chừng mười ba mười bốn tuổi.
Tên đầu lĩnh nhìn phong thái bình tĩnh của thiếu niên. Ánh mắt hắn dời sang con hắc báo to lớn có phần rung động, nhưng bản chất ám vệ khiến hắn bình tĩnh lại.
Hắn hiểu được vấn đề, liền gạ hỏi “Chính ngươi sát hại Thiếu Soái?”
Phương Triết không trả lời mà hỏi ngược lại “Các ngươi là ai?”
Tên đầu lĩnh nhìn thái độ Phương Triết, xem ra đã đoán đúng. Hắn cười hắc hắc nói “Bọn ta phụng lệnh đại nhân đến dẫn bộ ngươi và đồng bọn trở về!”
Hắn nói xong, liền ra hiệu đám thuộc hạ lao đến, bao quanh lấy Phương Triết. Bọn chúng dùng xây xích, phóng về phía đồng bọn đối diện, hai người hai đầu, tạo thành lưới sắt quấn lấy Phương Triết.
Phương Triết nhìn cử động điêu luyện của bọn chúng, hắn không hề nao núng, ngón tay khẽ điểm nhẹ. Một thanh phi kiếm bay ra lượn một vòng rồi hướng những tên ám vệ lượt qua. Phi kiếm nhẹ nhàng lướt qua cổ bọn chúng, khiến bọn chúng không kịp trở tay.
Tên thủ lĩnh lúc này, nhìn mười tên thuộc hạ ngã xuống không kịp trở tay. Hắn đổ giọt mồ hôi lạnh, hắn không chút do dự rút lui, nhưng phi kiếm Phương Triết nhanh hơn, đảo qua một vòng những tên còn lại, sau đó dừng lại trước mặt tên thủ lĩnh. Phương Triết lãnh đạm nhìn hắn, hỏi “Ai sai ngươi đến?”
Tên này ngoan cố không nói, còn dùng một ám tiễn phóng về Phương Triết, Phương Triết nhẹ hàng né tránh sau đó khẽ điểm ngón tay. Tên thủ lĩnh lập tức ngã ngang, chết không thể chết lại.
Phương Triết khám xét người tên thủ lĩnh, phát hiện lệnh bài có chữ “Mộc”. Chứng tỏ là người của Mộc phủ, trên cổ bọn chúng có đóng dấu “Tử”, điều này nói lên, bọn người này là tử sĩ đã được huấn luyện. Chỉ nhận nhiệm vụ, thất bại liền chết. Phương Triết lắc đầu đứng dậy, sau đó lên lưng Tiểu Hắc tiếp tục lên đường tiến tới Thăng Long Thành.
Hai hàng nước mắt Ngô Như Ngọc tràn ra, nàng khóc không ra tiếng.
Thiếu Soái không chờ đợi được nữa, liền tiến tới động thủ. Hắn chợt thất thần, đôi mắt hắn không tự chủ nhìn lên trần nhà, sau đó xoay tròn một vòng rồi nhìn ra ngoài cửa. Một bóng dáng thiếu niên đang đứng dõng dạc, bên cạnh là một con quái thú màu đen. Hắn còn nhận ra gần cạnh giường, thân thể hắn đang đứng bất động…
Phương Triết đến kịp lúc, không kịp do dự liền ra tay xử lý tên nam tử đó. Hắn chạy vội lại giường mở trói cho Ngô Như Ngọc, nàng lúc này đang bên bờ tuyệt vọng, đôi mắt nhắm chặt.
Khi nhìn thấy người mở trói là thiếu gia Phương Triết, nàng nước mắt chảy nhiều hơn. Nàng cảm động không thể nào tả được.
Phương Triết vội bế Ngô Như Ngọc lên lưng Tiểu Hắc, nhanh chóng biến mất khỏi hiện trường.
Khoảng một canh giờ sau, Mộc chấp sự quay lại phòng Thiếu Soái, nét mặt hắn vẫn còn rất vui vẻ. Khi hắn vừa đặt chân vào phòng, nhìn thấy hiện trường thi thể Thiếu Soái. Hắn chết đứng một lúc, hắn không thể nào hình dung được kết quả của hắn sau đó. Hắn liền chạy ra ngoài sân hét toáng lên “Người đâu, có thích khách!”
Một đám hộ vệ chạy đến phòng nhìn hiện trường, ai cũng hốt hoảng không nói ra lời. Sau đó bắt đầu lùng sục khắp Mộc phủ để tìm hung thủ. Bọn họ không biết rằng hung thủ đã chạy đi ra xa rồi…
Phương Triết sau khi giải thoát Ngô Như Ngọc, liền đem hai tỷ đệ trở về Vân Lai khách điếm. Còn Tiểu Hắc trở về xe ngựa tạm thời ẩn nấp.
Trong phòng, lúc này có Phương Hổ, Phương Mộc, Lý Sửu và hai tỷ đệ Ngô Như Ngọc. Phương Triết đem tình hình vừa xảy ra ở Mộc phủ cho mọi người nghe. Trong đó Lý Sửu hầu như không cẩn thận ngã ra sau bất tỉnh. Hắn không nghĩ tới thiếu gia nhà mình, đã ra tay là sát phạt dứt khoát như vậy, nhưng người thiếu gia đối đầu là ai chứ, chính là Mộc gia a. Một bàn tay của họ, có thể đập chết hắn như đập một con kiến.
Ngô Như Ngọc và Ngô Phong nhìn biểu hiện của Lý Sửu mà không nhịn được cười. Đặc biệt là Ngô Phong, tính tình trẻ con không kiểm soát được nên cứ ôm bụng cười. Tỷ hắn thì bẽn lẽn hơn, chỉ khẽ cười nhưng tâm trạng đã đỡ hơn rất nhiều.
Phương Triết nhìn hai tỷ đệ tâm trạng ổn hơn, mới nghiêm túc lại hướng mọi người nói “Lần này, chúng ta gây phiền phức lớn. Có thể Ngô gia không thể về thêm một lần nữa được. Chuyện hậu sự, ta đành nhờ người Bạch gia ra tay trợ giúp. Hai tỷ đệ các ngươi cứ yên tâm theo ta lên kinh thành”
Sau đó hắn cầm bút viết vài dòng chữ, đưa cho Phương Hổ. Hắn dặn dò “Thư này đại ca nhanh chóng đưa về Phương gia, bên trong có sự việc vô cùng trọng đại. Không để người ngoài biết!”
Phương Hổ nhận lá thư, sau đó nhanh chóng rời đi. Chỉ còn lại Phương Triết đối diện Phương Mộc và Lý Sửu. Hắn nói tiếp “Hai người các ngươi thu xếp đồ đạc, một khắc sau sẽ lên đường. Nếu không, ta sợ bọn người huyện lệnh sẽ phong tỏa đường đi, lúc đó sẽ khó khăn hơn”
Phương Triết nhìn sang hai tỷ đệ đang ngồi im lặng. Hắn buông lỏng tâm trạng, ngồi xuống đối diện hai người, hắn nói “Chuyện ta hứa đòi lại công đạo cho hai tỷ đệ ngươi, ta sẽ thực hiện. Trước mắt theo ta lên kinh thành tìm chỗ an toàn tránh mặt đã rồi tính tiếp”
Ngô Như Ngọc cảm kích nói “Nô tỳ hiểu, mọi chuyện theo thiếu gia an bày!”
Phương Triết nghe nàng xưng hô như vậy, liền cải chính “Ta không dự định để ngươi làm tỳ nữ, hay tiểu đệ ngươi làm gia nhân Phương phủ. Ngươi cứ gọi ta là đại ca là được!”
Ngô Như Ngọc ngẩn người, nàng im lặng cân nhắc một lúc rồi gật đầu nói “Vâng, đại ca!”
Phương Triết gật đầu mỉm cười, rồi rời khỏi phòng để cho hai tỷ đệ nghỉ ngơi. Bọn họ đã trải qua những ngày vô cùng khó khăn, mà độ tuổi này đáng lẽ cùng quây quần bên gia đình. Phương Triết dừng lại cảm khái “Lòng tham con người tạo ra bao nhiêu là tội ác…”
…
Phân nhánh Mộc phủ.
Sau khi Phương Triết rời đi chừng hai canh giờ. Tri phủ Thái Nguyên, Mộc Nguyên Thành đến kịp hiện trường. Mộc Nguyên Thành là phụ thân của Mộc Nguyên Soái, hay gọi là Thiếu Soái. Dù biết là có một đứa nhi tử không ra gì, nhưng hắn là tri phủ, nên thường xuyên bao che khuyết điểm. Hơn nữa dù thế nào, hắn vẫn vô cùng yêu thương nhi tử mình.
Đi cùng Mộc Nguyên Thành là hai mươi ám vệ. Ám vệ là một tiểu đội chuyên hành sự trong bóng tối, thường xuyên thay hắn chấp hành những việc ám sát hoặc điều tra những việc hắn không tiện ra tay.
Lần này, hay tin con trai độc nhất, Mộc Nguyên Soái bị sát hại. Hắn lập tức đến hiện trường, dù rằng hắn đang ở một tỉnh lân cận cách xa trăm dặm. Hắn muốn nhanh chóng tìm ra hung thủ, trả thù cho nhi tử mình.
Mộc Nguyên Thành nhìn Mộc chấp sự đang quỳ trước hắn, hắn chậm rãi hỏi “Thế nào?”
Mộc chấp sự run rẩy, không dám ngóc đầu dậy trả lời “Thuộc hạ không nhìn thấy hung thủ, nhưng…”
Hắn không dám nói tiếp, nói tiếp sợ lộ ra chuyện hắn dàn xếp tiểu mỹ nhân hầu hạ Thiếu Soái. Vì chuyện này mà Thiếu Soái gặp họa sát thân. Bản thân hắn sẽ không thoát tội.
Mộc Nguyên Thành trừng mắt nói “Ngươi vì mưu cầu lợi ích, lấy lòng nhi tử ta. Dàn xếp một tiểu cô nương cho nhi tử ta, khiến nhi tử ta gặp họa. Ngươi cảm thấy, ngươi nên chết như thế nào?”
Mộc Dương chết lặng, hắn không ngờ tri phủ lại điều tra nhanh đến như vậy. Ngay cả chuyện này lão cũng biết. Hắn càng run rẩy hơn. Hắn thất thần suy nghĩ thì cảm giác mát lạnh ở cổ, sau đó liền ngã xuống.
Phía sau lưng hắn, một tên ám vệ thu hồi tiểu kiếm. Hắn bản chất sát thủ, nên ra tay dứt khoát, không hề cho nạn nhân một chút phản kháng.
Mộc Nguyên Thành khuôn mặt băng lãnh nhìn thi thể Mộc chấp sự, hắn hừ một tiếng “Xem như cho ngươi một cái chết sảng khoái đi!”
Hắn nhìn sang hai mươi tên ám vệ, lệnh “Truy!”
Hai mươi tên hộ vệ “Vâng” một tiếng liền lập tức phóng đi. Chỉ còn lại một mình Mộc Nguyên Thành hai mắt ẩm ướt nhìn thi thể con trai mình. Hắn cắn răng sau đó gầm thét. Hắn thề “Dù ngươi có chạy lên trời, ta cũng sẽ tìm cho bằng được ngươi!”
Tiếng gầm thét của hắn vang dội khắp ngõ ngách phân nhánh Mộc phủ, thậm chí truyền ra tới bên ngoài đường.
Lúc này, nội bộ trong Mộc phủ đã truyền tin tức ra bên ngoài. Nói là Thiếu Soái, nhi tử tri phủ Thái Nguyên đã bị sát hại, nguyên do bắt cóc con gái nhà lành, nên gặp báo ứng.
Chuyện này hầu như làm oanh động cả trấn Ông Thòn. Người dân trong trấn ai cũng mừng rỡ, bên ngoài không biểu hiện gì, nhưng trong lòng hầu như phấn khích. Vì gã ác bá, tên hỗn đản đã gặp quả báo. Không biết đã có bao nhiêu con gái nhà lành đã bị hắn khi dễ qua. Thật sự hắn chết vẫn chưa hết tội.
Mặc khác, đoàn xe ngựa Phương gia đã rời khỏi trấn được hai mươi dặm đường. Phương Triết không biết rằng hắn đã gây ra động tĩnh lớn cỡ nào. Thậm chí hắn hiện tại đã là người hùng trong mắt những người dân Thái Nguyên, mặc dù danh tính hung thủ không ai biết. Nhưng chỉ cần thay trời hành đạo, đã là một anh hùng.
Lúc này Phương Triết ngồi chung xe ngựa với tỷ đệ Ngô Như Ngọc, còn Tiểu Hắc đã cho ra riêng một xe khác.
Ngô Như ngọc cầm lấy tay tiểu đệ mình đang run rẩy. Nàng có cảm giác như đang nằm mơ, vẫn chưa tỉnh táo lại. Phương Thiếu gia cứu nàng từ tay Thiếu Soái, mà Thiếu Soái lại là nhi tử tri phủ. Chuyện này chắc chắn chưa thể dừng lại được.
Phương Triết thấy vậy, vôi trấn an “Hai tỷ đệ các ngươi cứ yên tâm, theo ta đến Yến Vân gia trang. Nơi đó xem như ngôi nhà thứ hai của các ngươi. Chuyện khác, ta xử lý được”
Ngô Như Ngọc gật đầu, sau đó nhìn ra bên ngoài thì thấy Tiểu Hắc đang chạy bên cạnh xe ngựa. Phương Triết thấy vậy liền hướng Ngô Như Ngọc căn dặn “Tỷ đệ ngươi tiếp tục lên đường, ta cùng Tiểu Hắc đi xử lý cái đuôi!”
Nói xong, Phương Triết phóng ra ngoài xe ngựa, rồi leo lên lưng Tiểu Hắc. Tiểu Hắc nhanh chóng quay đầu lại, chạy thẳng vào rừng.
Nó phát hiện có một nhóm người đang đuổi theo phía sau cách chừng năm dặm. Bọn chúng đi đường mòn, song song với đường chính mà xe ngựa Phương Triết đang đi. Tiểu Hắc phóng vào cánh rừng, chủ yếu là chặn đầu nhóm người phía sau.
Ước chừng nửa khắc sau, một nhóm người gồm hai mươi hắc y nhân cưỡi ngựa chạy tới.
Bọn chúng dừng lại, nhìn thấy trước mặt là một con hắc báo khổng lồ, trên lưng là một thiếu niên chừng mười ba mười bốn tuổi.
Tên đầu lĩnh nhìn phong thái bình tĩnh của thiếu niên. Ánh mắt hắn dời sang con hắc báo to lớn có phần rung động, nhưng bản chất ám vệ khiến hắn bình tĩnh lại.
Hắn hiểu được vấn đề, liền gạ hỏi “Chính ngươi sát hại Thiếu Soái?”
Phương Triết không trả lời mà hỏi ngược lại “Các ngươi là ai?”
Tên đầu lĩnh nhìn thái độ Phương Triết, xem ra đã đoán đúng. Hắn cười hắc hắc nói “Bọn ta phụng lệnh đại nhân đến dẫn bộ ngươi và đồng bọn trở về!”
Hắn nói xong, liền ra hiệu đám thuộc hạ lao đến, bao quanh lấy Phương Triết. Bọn chúng dùng xây xích, phóng về phía đồng bọn đối diện, hai người hai đầu, tạo thành lưới sắt quấn lấy Phương Triết.
Phương Triết nhìn cử động điêu luyện của bọn chúng, hắn không hề nao núng, ngón tay khẽ điểm nhẹ. Một thanh phi kiếm bay ra lượn một vòng rồi hướng những tên ám vệ lượt qua. Phi kiếm nhẹ nhàng lướt qua cổ bọn chúng, khiến bọn chúng không kịp trở tay.
Tên thủ lĩnh lúc này, nhìn mười tên thuộc hạ ngã xuống không kịp trở tay. Hắn đổ giọt mồ hôi lạnh, hắn không chút do dự rút lui, nhưng phi kiếm Phương Triết nhanh hơn, đảo qua một vòng những tên còn lại, sau đó dừng lại trước mặt tên thủ lĩnh. Phương Triết lãnh đạm nhìn hắn, hỏi “Ai sai ngươi đến?”
Tên này ngoan cố không nói, còn dùng một ám tiễn phóng về Phương Triết, Phương Triết nhẹ hàng né tránh sau đó khẽ điểm ngón tay. Tên thủ lĩnh lập tức ngã ngang, chết không thể chết lại.
Phương Triết khám xét người tên thủ lĩnh, phát hiện lệnh bài có chữ “Mộc”. Chứng tỏ là người của Mộc phủ, trên cổ bọn chúng có đóng dấu “Tử”, điều này nói lên, bọn người này là tử sĩ đã được huấn luyện. Chỉ nhận nhiệm vụ, thất bại liền chết. Phương Triết lắc đầu đứng dậy, sau đó lên lưng Tiểu Hắc tiếp tục lên đường tiến tới Thăng Long Thành.
/510
|