Bên ngoài lối vào Vô Thượng Tông.
Ba người Hoàng Mập, Âu Dương Sinh và Dương Tâm Nhi đứng trước một cánh cổng to lớn của Vô Thượng Tông.
Hoàng Mập một bên dìu lấy Âu Dương Sinh một bên ngước nhìn cánh cổng tông môn. Trong lòng hắn nhất thời dâng lên một hoài niệm.
Trước kia, hắn đã từng là một đệ tử ngoại môn của Vô Thượng Tông. Bản thân bất tài vô dụng và thường xuyên bị đại sư huynh Ngô Đại Lực chèn ép bắt nạt. Hầu như không có một ngày yên ổn.
Giờ đến nơi này như một khách nhân, cảm giác có một chút lạ lẫm.
Lúc này từ bên trong cánh cổng, thủ tịch đệ tử Chấp Sự Đường Lý Chính đi ra cùng với một nhóm sư đệ. Trong đó, Hoàng Mập nhận ra thân ảnh quen thuộc của Ngô Đại Lực khép nép theo sau.
Việc này khiến hắn có phần hiếu kỳ.
Lý Chính tiến lại gần, hắn nở một nụ cười chào hỏi “Sư huynh là Lý Chính, đã từng nghe qua danh Hoàng sư đệ…”
Vừa nói, hắn vừa ra hiệu hai sư đệ phía sau tiếp cận Âu Dương Sinh rồi dìu Âu Dương Sinh thay Hoàng Mập.
Trạng thái Âu Dương Sinh đã kiệt quệ, đã hôn mê nhiều ngày. Khí tức có phần suy yếu nhưng chưa nguy hiểm đến tính mạng.
Lý Chính nói “Bằng hữu Hoàng sư đệ cứ để mấy sư đệ Y Đường chăm sóc. Hoàng sư đệ yên tâm”
Lý Chính nói đến đây liền nhìn về phía Dương Tâm Nhi thăm dò.
Bản thân là một đệ tử Chấp Sự Đường cho nên tính cách có một phần cẩn trọng.
Hoàng Mập thấy vậy liền đứng ra giới thiệu “Đây là Dương Tâm Nhi, là tam tẩu của sư đệ…”
Dương Tâm Nhi cũng đứng ra chào hỏi “Tiểu muội gặp qua Lý huynh…”
Lý Chính gật đầu rồi đưa ánh mắt về phía Ngô Đại Lực đang khép nép phía sau.
Bản thân Ngô Đại Lực trước kia đã bị Hoàng Mập đánh chạy một lần. Hắn thề lần sau gặp lại sẽ lấy tông môn ra uy hiếp cũng như là phải trả mối nhục nhã khi đó.
Chỉ là hoàn cảnh lúc này xem như xong. Tên Hoàng Thế Đạo này lại được Chấp Sự Đường bao che. Hắn cả đời khó lòng phục thù được.
Hắn cắn chặt răng, tiến về phía Hoàng Mập khom người thi lễ “Trước kia là do sư huynh ta có lòng dạ hạn hẹp nên gây khó dễ cho Hoàng sư đệ. Hy vọng Hoàng sư đệ bỏ qua cho sư huynh ta…”
Lý Chính thấy vậy mới đứng ra nói “Bởi vì Hoàng sư đệ được đại trưởng lão coi trọng cho nên ta điều tra xuất thân Hoàng sư đệ. Nhờ đó, ta mới biết Hoàng sư đệ trước kia đã từng là đệ tử Vô Thượng Tông. Một đệ tử xuất sắc như vậy lại bị trục xuất nói lên trong quá khứ, Hoàng sư đệ đã chịu nhiều ấm ức…”
Hoàng Mập nghe câu nói của Lý Chính sư huynh, nội tâm hắn nhất thời dậy sóng.
Quả thật, trước kia bản thân hắn chịu quá nhiều ấm ức.
Nói đi thì nói lại, nếu không phải nhờ tên Ngô Đại Lực chèn ép rồi bị trục xuất khỏi tông môn, không biết chừng hắn giờ cũng chỉ là một ngoại môn đệ tử bình thường.
Nhờ sự việc bị trục xuất mà hắn đến được Đạo Viện, làm quen với đại ca Bạch Vô Thiên cùng nhận lão sư phụ Kiếm Hư. Nhờ cơ duyên to lớn đó mà thực lực bản thân không ngừng tăng lên.
Hắn ngẫm nghĩ một hồi liền khoát tay nói “Chuyện cũ xem như xong, dù sao cũng đa tạ Ngô sư huynh, nếu không tiểu đệ cũng không có cơ hội đến Đạo Viện tu luyện…”
Câu nói này khiến Ngô Đại Lực thoải mái hơn, nhưng khiến Lý Chính vốn là thủ tịch đệ tử Chấp Sự Đường không khỏi nhíu hàng chân mày.
Hoàng Mập thấy vậy liền giải thích “Không phải như Lý sư huynh suy nghĩ. Tiểu đệ vốn tư chất không nổi bật cho nên đến Đạo Viện. Nơi đó được sư phụ hết lòng dạy dỗ mới có thể ngộ ra được con đường tu luyện. Còn khi ở Vô Thượng Tông, đệ tử ngoại môn có hơn hai vạn người. Với tư chất yếu kém đúng là không thể nào vượt qua được…”
Lý Chính mỉm cười nói “Hoàng sư đệ nói cũng phải, cơ duyên mỗi người mỗi khác là do sư huynh ta lại có tầm nhìn hạn hẹp”
Lúc này, Hoàng Mập có thắc mắc. Hắn không cầm lòng được liền dò hỏi “Lý sư huynh cho tiểu đệ biết vì sao đại trưởng lão lại coi trọng bọn ta?”
Lý Chính mới giải thích “Là do một đệ tử tên Phương Triết ở Đạo Viện xuất thủ giúp đại trưởng lão thanh trừ dịch bệnh. Hơn nữa động tĩnh ở thung lũng Vô Xương tương đối lớn. Đại trưởng lão được biết bằng hữu của Phương sư đệ trọng thương nên mới đón về trị liệu…”
Hoàng Mập nhất thời thắc mắc “Bằng hữu?”
Lý Chính cười nói “Trước đó sư huynh ta chỉ biết hắn là Bạch Vô Thiên, sau đó mới biết Bạch Vô Thiên chỉ là một cái tên lịch luyện. Tên thật hắn là Phương Triết có xuất thân từ hạ giới”
Hoàng Mập xem như đã hiểu vì sao Vô Thượng Tông lại chú ý đến bản thân hắn cùng Âu Dương Sinh. Thì ra nguyên nhân có liên quan đến đại ca Bạch Vô Thiên, lúc này có một tên gọi khác là Phương Triết.
Điều này khiến hắn hồ hởi muốn gặp đại ca ngay lập tức.
Hắn liền nói “Theo như lời Lý sư huynh nói, đại ca Phương Triết của tiểu đệ đang ở Vô Thượng Tông?”
Lý Chính gật đầu, sắc mặt có phần trầm xuống.
Hắn nói “Ban đầu là khỏe mạnh, sau đó thì bị trọng thương nghiêm trọng. Theo lời đại trưởng lão nói là do Phương sư đệ vận dụng thủ đoạn nhìn lén hiện thế rồi ra tay giải nguy cho bằng hữu nên bị tổn thương thần hồn nghiêm trọng. Lúc này đang hôn mê trong Tháp Minh Hồn…”
Lý Chính nhìn Hoàng Mập rơi vào trạng thái thất thần vì lo lắng cho bằng hữu. Hắn mới nói “Trước Hoàng sư đệ cùng Dương muội đến nội viện ở Tháp Đạo Nhân nghỉ ngơi. Còn bằng hữu trọng thương sẽ được đưa đến Y Đường ở Tháp Hòa Liên điều dưỡng. Có tin tức nào mới về Phương đệ, sư huynh sẽ báo lại cho Hoàng sư đệ…”
Hoàng Mập nghe sự phân phó của Lý sư huynh, trong lòng hắn nhất thời cảm kích. Loại đãi ngộ này còn hơn của khách khanh trưởng lão thông thường. Điều này nói lên đại ca Phương Triết đã giúp Vô Thượng Tông một ân huệ lớn mới được đãi ngộ như vậy.
Khi Hoàng Mập cùng Dương Tâm Nhi theo sau Lý Chính chuẩn bị bước vào cánh cổng tông môn thì từ phía sau có năm nhóm đệ tử Vô Thượng Tông, mỗi nhóm gồm tám đệ tử cưỡi phi hành kiếm trở về.
Trên sắc mặt từng người không giấu được một sự kích động.
Bọn họ đều là những đệ tử tinh anh của Vô Thượng Tông, được giao nhiệm vụ tuần tra phụ cận Vô Thượng Tông.
Bộ dáng hốt hoảng của bọn họ khiến Lý Chính sinh nghi.
Lý Chính lập tức ngăn lại dò hỏi “Các sư đệ có gì việc gì gấp rút sao?”
Năm tên đệ tử dẫn đội nhóm nhận ra Lý Chính. Bọn họ lập tức tiếp cận rồi chắp tay lại thi lễ.
Một tên nhóm trưởng đại diện nói “Năm sư đệ bọn ta dẫn theo đệ tử tuần tra khu vực phụ cận Vô Thượng Tông phát hiện tình huống kỳ lạ liền trở về bẩm báo…”
Tên nhóm trưởng khác thay phiên nói “Bắt đầu từ hôm qua dấu hiệu thay đổi không rõ ràng, nhưng hôm nay thì trong một phạm vi rộng lớn. Toàn bộ cây rừng đều bị khô héo không rõ nguyên nhân. Toàn bộ cây rừng trong khoảng thời gian cực kỳ ngắn đều trở thành những thanh than củi to lớn, hoàn toàn mất đi sự sống…”
Lý Chính nghe xong, sắc mặt lập tức thay đổi.
Việc này không đơn thuần là cây rừng khô héo. Theo như những sự kiện trước đó, cây rừng khô héo chắc chắn có vấn đề.
Lý Chính đứng ra nói “Chuyện này vô cùng hệ trọng, ta sẽ trực tiếp báo lại đại trưởng lão. Các sư đệ cứ yên tâm về nghỉ ngơi!”
Đến đây, Lý Chính nhìn sang Hoàng Mập cùng Dương Tâm nhi nói “Sư huynh có việc nên không thể tiếp đón Hoàng sư đệ được, Ngô sư đệ sẽ thay vi huynh lo việc này. Sau khi xong việc, vi huynh sẽ thăm hỏi sau…”
Căn dặn xong, Lý Chính cùng nhóm đệ tử tuần tra nhanh chóng đi qua cánh cổng tông môn để báo lại vụ việc cho đại trưởng lão Đàm Thu Nguyệt.
Ngô Đại Lực ở lại nhìn Hoàng Mập cùng Dương Tâm Nhi với thái độ dè dặt.
Bản thân hắn vẫn còn lo lắng đối phương chưa buông tha những việc hắn làm trước kia, cho nên biểu hiện bên ngoài của hắn vô cùng khó xử.
Hoàng Mập lắc đầu, việc thù hằn trước kia xem như xong. Trước mắt tạm thời làm khách ở Vô Thượng Tông chờ thương tích Âu Dương Sinh bình phục rồi cùng nhau đi gặp đại ca.
Đến thời điểm này, hắn triệt để nể phục đại ca vì huynh đệ kết nghĩa mà ra sức quá nhiều. Ân tình này khó mà trả lại được.
Ngô Đại Lực cuối cùng lên tiếng “Giờ Hoàng sư đệ theo ta đến nơi nghỉ ngơi. Hôm sau ta sẽ dẫn Hoàng sư đệ đi gặp thân nhân…”
Ý của Ngô Đại Lực chính là nhắc đến thất hoàng đệ của Hoàng Mập.
Hoàng Mập nhìn cử chỉ đối phương có phần thành khẩn, như thể tìm được một lý do trợ giúp. Hắn thoáng cười nhạt rồi nói “Vậy phiền Ngô sư huynh!”
Ba người Hoàng Mập, Âu Dương Sinh và Dương Tâm Nhi đứng trước một cánh cổng to lớn của Vô Thượng Tông.
Hoàng Mập một bên dìu lấy Âu Dương Sinh một bên ngước nhìn cánh cổng tông môn. Trong lòng hắn nhất thời dâng lên một hoài niệm.
Trước kia, hắn đã từng là một đệ tử ngoại môn của Vô Thượng Tông. Bản thân bất tài vô dụng và thường xuyên bị đại sư huynh Ngô Đại Lực chèn ép bắt nạt. Hầu như không có một ngày yên ổn.
Giờ đến nơi này như một khách nhân, cảm giác có một chút lạ lẫm.
Lúc này từ bên trong cánh cổng, thủ tịch đệ tử Chấp Sự Đường Lý Chính đi ra cùng với một nhóm sư đệ. Trong đó, Hoàng Mập nhận ra thân ảnh quen thuộc của Ngô Đại Lực khép nép theo sau.
Việc này khiến hắn có phần hiếu kỳ.
Lý Chính tiến lại gần, hắn nở một nụ cười chào hỏi “Sư huynh là Lý Chính, đã từng nghe qua danh Hoàng sư đệ…”
Vừa nói, hắn vừa ra hiệu hai sư đệ phía sau tiếp cận Âu Dương Sinh rồi dìu Âu Dương Sinh thay Hoàng Mập.
Trạng thái Âu Dương Sinh đã kiệt quệ, đã hôn mê nhiều ngày. Khí tức có phần suy yếu nhưng chưa nguy hiểm đến tính mạng.
Lý Chính nói “Bằng hữu Hoàng sư đệ cứ để mấy sư đệ Y Đường chăm sóc. Hoàng sư đệ yên tâm”
Lý Chính nói đến đây liền nhìn về phía Dương Tâm Nhi thăm dò.
Bản thân là một đệ tử Chấp Sự Đường cho nên tính cách có một phần cẩn trọng.
Hoàng Mập thấy vậy liền đứng ra giới thiệu “Đây là Dương Tâm Nhi, là tam tẩu của sư đệ…”
Dương Tâm Nhi cũng đứng ra chào hỏi “Tiểu muội gặp qua Lý huynh…”
Lý Chính gật đầu rồi đưa ánh mắt về phía Ngô Đại Lực đang khép nép phía sau.
Bản thân Ngô Đại Lực trước kia đã bị Hoàng Mập đánh chạy một lần. Hắn thề lần sau gặp lại sẽ lấy tông môn ra uy hiếp cũng như là phải trả mối nhục nhã khi đó.
Chỉ là hoàn cảnh lúc này xem như xong. Tên Hoàng Thế Đạo này lại được Chấp Sự Đường bao che. Hắn cả đời khó lòng phục thù được.
Hắn cắn chặt răng, tiến về phía Hoàng Mập khom người thi lễ “Trước kia là do sư huynh ta có lòng dạ hạn hẹp nên gây khó dễ cho Hoàng sư đệ. Hy vọng Hoàng sư đệ bỏ qua cho sư huynh ta…”
Lý Chính thấy vậy mới đứng ra nói “Bởi vì Hoàng sư đệ được đại trưởng lão coi trọng cho nên ta điều tra xuất thân Hoàng sư đệ. Nhờ đó, ta mới biết Hoàng sư đệ trước kia đã từng là đệ tử Vô Thượng Tông. Một đệ tử xuất sắc như vậy lại bị trục xuất nói lên trong quá khứ, Hoàng sư đệ đã chịu nhiều ấm ức…”
Hoàng Mập nghe câu nói của Lý Chính sư huynh, nội tâm hắn nhất thời dậy sóng.
Quả thật, trước kia bản thân hắn chịu quá nhiều ấm ức.
Nói đi thì nói lại, nếu không phải nhờ tên Ngô Đại Lực chèn ép rồi bị trục xuất khỏi tông môn, không biết chừng hắn giờ cũng chỉ là một ngoại môn đệ tử bình thường.
Nhờ sự việc bị trục xuất mà hắn đến được Đạo Viện, làm quen với đại ca Bạch Vô Thiên cùng nhận lão sư phụ Kiếm Hư. Nhờ cơ duyên to lớn đó mà thực lực bản thân không ngừng tăng lên.
Hắn ngẫm nghĩ một hồi liền khoát tay nói “Chuyện cũ xem như xong, dù sao cũng đa tạ Ngô sư huynh, nếu không tiểu đệ cũng không có cơ hội đến Đạo Viện tu luyện…”
Câu nói này khiến Ngô Đại Lực thoải mái hơn, nhưng khiến Lý Chính vốn là thủ tịch đệ tử Chấp Sự Đường không khỏi nhíu hàng chân mày.
Hoàng Mập thấy vậy liền giải thích “Không phải như Lý sư huynh suy nghĩ. Tiểu đệ vốn tư chất không nổi bật cho nên đến Đạo Viện. Nơi đó được sư phụ hết lòng dạy dỗ mới có thể ngộ ra được con đường tu luyện. Còn khi ở Vô Thượng Tông, đệ tử ngoại môn có hơn hai vạn người. Với tư chất yếu kém đúng là không thể nào vượt qua được…”
Lý Chính mỉm cười nói “Hoàng sư đệ nói cũng phải, cơ duyên mỗi người mỗi khác là do sư huynh ta lại có tầm nhìn hạn hẹp”
Lúc này, Hoàng Mập có thắc mắc. Hắn không cầm lòng được liền dò hỏi “Lý sư huynh cho tiểu đệ biết vì sao đại trưởng lão lại coi trọng bọn ta?”
Lý Chính mới giải thích “Là do một đệ tử tên Phương Triết ở Đạo Viện xuất thủ giúp đại trưởng lão thanh trừ dịch bệnh. Hơn nữa động tĩnh ở thung lũng Vô Xương tương đối lớn. Đại trưởng lão được biết bằng hữu của Phương sư đệ trọng thương nên mới đón về trị liệu…”
Hoàng Mập nhất thời thắc mắc “Bằng hữu?”
Lý Chính cười nói “Trước đó sư huynh ta chỉ biết hắn là Bạch Vô Thiên, sau đó mới biết Bạch Vô Thiên chỉ là một cái tên lịch luyện. Tên thật hắn là Phương Triết có xuất thân từ hạ giới”
Hoàng Mập xem như đã hiểu vì sao Vô Thượng Tông lại chú ý đến bản thân hắn cùng Âu Dương Sinh. Thì ra nguyên nhân có liên quan đến đại ca Bạch Vô Thiên, lúc này có một tên gọi khác là Phương Triết.
Điều này khiến hắn hồ hởi muốn gặp đại ca ngay lập tức.
Hắn liền nói “Theo như lời Lý sư huynh nói, đại ca Phương Triết của tiểu đệ đang ở Vô Thượng Tông?”
Lý Chính gật đầu, sắc mặt có phần trầm xuống.
Hắn nói “Ban đầu là khỏe mạnh, sau đó thì bị trọng thương nghiêm trọng. Theo lời đại trưởng lão nói là do Phương sư đệ vận dụng thủ đoạn nhìn lén hiện thế rồi ra tay giải nguy cho bằng hữu nên bị tổn thương thần hồn nghiêm trọng. Lúc này đang hôn mê trong Tháp Minh Hồn…”
Lý Chính nhìn Hoàng Mập rơi vào trạng thái thất thần vì lo lắng cho bằng hữu. Hắn mới nói “Trước Hoàng sư đệ cùng Dương muội đến nội viện ở Tháp Đạo Nhân nghỉ ngơi. Còn bằng hữu trọng thương sẽ được đưa đến Y Đường ở Tháp Hòa Liên điều dưỡng. Có tin tức nào mới về Phương đệ, sư huynh sẽ báo lại cho Hoàng sư đệ…”
Hoàng Mập nghe sự phân phó của Lý sư huynh, trong lòng hắn nhất thời cảm kích. Loại đãi ngộ này còn hơn của khách khanh trưởng lão thông thường. Điều này nói lên đại ca Phương Triết đã giúp Vô Thượng Tông một ân huệ lớn mới được đãi ngộ như vậy.
Khi Hoàng Mập cùng Dương Tâm Nhi theo sau Lý Chính chuẩn bị bước vào cánh cổng tông môn thì từ phía sau có năm nhóm đệ tử Vô Thượng Tông, mỗi nhóm gồm tám đệ tử cưỡi phi hành kiếm trở về.
Trên sắc mặt từng người không giấu được một sự kích động.
Bọn họ đều là những đệ tử tinh anh của Vô Thượng Tông, được giao nhiệm vụ tuần tra phụ cận Vô Thượng Tông.
Bộ dáng hốt hoảng của bọn họ khiến Lý Chính sinh nghi.
Lý Chính lập tức ngăn lại dò hỏi “Các sư đệ có gì việc gì gấp rút sao?”
Năm tên đệ tử dẫn đội nhóm nhận ra Lý Chính. Bọn họ lập tức tiếp cận rồi chắp tay lại thi lễ.
Một tên nhóm trưởng đại diện nói “Năm sư đệ bọn ta dẫn theo đệ tử tuần tra khu vực phụ cận Vô Thượng Tông phát hiện tình huống kỳ lạ liền trở về bẩm báo…”
Tên nhóm trưởng khác thay phiên nói “Bắt đầu từ hôm qua dấu hiệu thay đổi không rõ ràng, nhưng hôm nay thì trong một phạm vi rộng lớn. Toàn bộ cây rừng đều bị khô héo không rõ nguyên nhân. Toàn bộ cây rừng trong khoảng thời gian cực kỳ ngắn đều trở thành những thanh than củi to lớn, hoàn toàn mất đi sự sống…”
Lý Chính nghe xong, sắc mặt lập tức thay đổi.
Việc này không đơn thuần là cây rừng khô héo. Theo như những sự kiện trước đó, cây rừng khô héo chắc chắn có vấn đề.
Lý Chính đứng ra nói “Chuyện này vô cùng hệ trọng, ta sẽ trực tiếp báo lại đại trưởng lão. Các sư đệ cứ yên tâm về nghỉ ngơi!”
Đến đây, Lý Chính nhìn sang Hoàng Mập cùng Dương Tâm nhi nói “Sư huynh có việc nên không thể tiếp đón Hoàng sư đệ được, Ngô sư đệ sẽ thay vi huynh lo việc này. Sau khi xong việc, vi huynh sẽ thăm hỏi sau…”
Căn dặn xong, Lý Chính cùng nhóm đệ tử tuần tra nhanh chóng đi qua cánh cổng tông môn để báo lại vụ việc cho đại trưởng lão Đàm Thu Nguyệt.
Ngô Đại Lực ở lại nhìn Hoàng Mập cùng Dương Tâm Nhi với thái độ dè dặt.
Bản thân hắn vẫn còn lo lắng đối phương chưa buông tha những việc hắn làm trước kia, cho nên biểu hiện bên ngoài của hắn vô cùng khó xử.
Hoàng Mập lắc đầu, việc thù hằn trước kia xem như xong. Trước mắt tạm thời làm khách ở Vô Thượng Tông chờ thương tích Âu Dương Sinh bình phục rồi cùng nhau đi gặp đại ca.
Đến thời điểm này, hắn triệt để nể phục đại ca vì huynh đệ kết nghĩa mà ra sức quá nhiều. Ân tình này khó mà trả lại được.
Ngô Đại Lực cuối cùng lên tiếng “Giờ Hoàng sư đệ theo ta đến nơi nghỉ ngơi. Hôm sau ta sẽ dẫn Hoàng sư đệ đi gặp thân nhân…”
Ý của Ngô Đại Lực chính là nhắc đến thất hoàng đệ của Hoàng Mập.
Hoàng Mập nhìn cử chỉ đối phương có phần thành khẩn, như thể tìm được một lý do trợ giúp. Hắn thoáng cười nhạt rồi nói “Vậy phiền Ngô sư huynh!”
/510
|