Huyền Vĩnh Thành.
Trong khoảng thời gian Âu Dương Sinh đảm nhiệm chức vị gia chủ Âu Dương Gia. Số người tìm đến cầu cứu Âu Dương Sinh nhiều vô số kể, đa phần là việc lợi ích bọn họ đã bị đoạt mất bởi tiền nhiệm gia chủ Âu Dương Ngạc.
Trong đó tài vật và khế ước đất là chủ yếu.
Cho nên Âu Dương Sinh lấy danh nghĩa đương nhiệm gia chủ hoàn trả lại những thứ mà trước kia Âu Dương Ngạc cướp đoạt.
Chỉ trong mười ngày ngắn ngủi, danh tiếng của Âu Dương Sinh bao phủ khắp Huyền Vĩnh Thành. Trong lúc nhất thời, Âu Dương Sinh được toàn bộ người dân trong thành sùng bái, xem hắn như một thánh nhân.
Đó là việc của Âu Dương Sinh.
Còn về phần Âu Dương Ngạc, hắn may mắn sống sót nhưng bản thân hắn nhìn số lượng lớn tài bảo lần lượt hoàn trả lại. Nội tâm hắn dâng lên một sự luyến tiếc, hắn nhủ thầm “Các ngươi cứ lấy trở về, đợi khi ta trở thành gia chủ. Việc đầu tiên chính là tính số tất cả các ngươi!”
Lúc này, tại phòng nghị sự Âu Dương Gia.
Âu Dương Sinh ngồi ở vị trí gia chủ, đứng bên trái là Âu Dương Ngạc đóng vai trò phụ trợ, ngồi bên phải là Dương Tâm Nhi.
Hai bên hàng ghế chấp sự là mười hai vị trí tương đương với mười hai trị trưởng bối của Âu Dương gia, nhưng lúc này chỉ còn lại bảy vị. Năm vị còn lại sớm đã bị tiền nhiệm gia chủ Âu Dương Ngạc thanh trừ.
Dương Tâm Nhi ngồi ở hàng ghế chủ vị, nàng không thể nào quên được trong số bảy vị trưởng bối Âu Dương Gia có mặt. Trong đó có bốn người chính là kẻ đã trực tiếp đến Dương Gia Môn diệt gia. Nếu Âu Dương Sinh không ngăn cản, nàng ta nhất quyết lao xuống ăn thua đủ với đám người đó.
Chỉ là theo Âu Dương Sinh căn dặn, đại sự làm trọng. Bởi vì Âu Dương Sinh phát hiện, nội tình bên trong Âu Dương gia lúc này không bình thường. Bên trong, đã có bàn tay ngoại nhân xâm nhập vào can thiệp. Quan trọng hơn ngoại nhân chính là đám người Huyền Môn.
Lần này bản thân hắn không hiểu được vì lý do gì, Huyền Môn lại liên quan đến Huyền Vĩnh Thành, xa hơn chính là Hoàng Thành. Bên trong, chắc chắn có một mưu đồ không tầm thường.
Cho nên, hắn nhẫn nhịn.
Sự nhẫn nhịn này giống như hàng vạn con kiến trêu ngứa nhưng không thể nào gãi ngứa được. Gãi ngứa chính là bức dây động rừng.
Bảy vị trưởng bối ngồi bên dưới hàng ghế chấp sự, bọn họ không ngừng đánh giá vị tân nhiệm gia chủ vừa trở về này.
Trong đó ba vị thân cận với phụ thân Âu Dương Sinh ngồi một bên hữu lần lượt là tam thúc Âu Dương Khôi, lục thúc Âu Dương Phi Long cũng là phụ thân của Âu Dương Hải trước đó bị hãm hại phơi thây ngoài cổng thành, người còn lại là cửu thúc Âu Dương Khải.
Nhóm bốn vị trưởng bối, âm thầm câu kết với tiền nhiệm gia chủ Âu Dương Ngạc lần lượt là tứ thúc Âu Dương Lân, bát thúc Âu Dương Thế Giai, thập thúc Âu Dương Khởi và cuối cùng là thập nhất thúc Âu Dương Cuồng.
Thiếu đi năm vị trưởng bối, vốn trung thành tuyệt đối với Âu Dương gia đã bị hại chết cùng thời với phụ thân Âu Dương Sinh.
Chuyện này người trong thành ai cũng biết, cũng tường tận thậm chí là còn biên soạn một vài câu chuyện kể trong các tửu lâu. Nhiều người chỉ có thể kể nhau nghe, truyền miệng nhau để bàn tán nhưng không thể làm gì được với thế lực lớn mạnh của người đứng đầu Huyền Vĩnh Thành, Âu Dương Ngạc.
Hai bên hàng ghế phân ra chính tà khác biệt. Âu Dương Sinh có thể nhận ra ánh mắt chờ mong của ba vị luôn luôn ủng hộ phụ thân hắn khi còn sống. Nhóm người còn lại, ánh mắt lúc nào cũng thăm dò vị tiền nhiệm gia chủ Âu Dương Ngạc bên cạnh.
Âu Dương Sinh âm thầm mỉm cười, bản thân hắn ngồi ở vị trí cao nhất. Suy nghĩ hay thái độ người bên dưới thế nào, bản thân hắn là người hiểu rõ nhất. Chỉ là vì đại sự, hắn chỉ đành giả vờ làm một vị tân nhiệm gia chủ hồ đồ, không quan tâm nhiều đến việc gia tộc.
Lúc này, tam thúc Âu Dương sinh là Âu Dương Khôi bước ra ngoài hàng ghế, rồi khom người chắp tay lại bẩm báo “Bẩm gia chủ, đội ám vệ thăm dò tình hình ở phụ cần Vô Thượng Tông đã về, đang chờ đợi bên ngoài chờ phục lệnh…”
“Vô Thượng Tông?”
Việc Vô Thượng Tông, thế lực tông môn lớn mạnh nhất Bắc Cảnh cũng được người Âu Dương gia quan tâm. Việc chính sự này, không nghĩ tới là việc đầu tiên hắn nghe khi giữ chức vị gia chủ.
Bất quá, bản thân hắn là một vị hậu bối lại để một vị trưởng bối hành lễ trang trọng như vậy. Chuyện này nhất thời không quen lắm, hắn thoáng mỉm cười, chậm rãi nói “Tam thúc không cần phải thủ lễ như vậy, cứ gọi ta như trước là Tiểu Sinh là được. Tam thúc gọi ta như vậy, thật sự ta không dám nhận…”
Tam thúc Âu Dương Khôi sửng sốt rồi bật cười ha ha thích thú. Tính cách này đúng là không tệ.
Hắn thoái lui về chỗ ngồi, bên ngoài một đội ám vệ tầm năm người tiến vào.
Năm người bọn họ quỳ xuống thi lễ.
Một trong năm tên đại diện bẩm báo “Bẩm gia chủ, bọn tiểu nhân từ bốn tháng trước nhận nhiệm vụ của gia chủ đến Vô Thượng Tông thăm dò động tĩnh. Bọn thuộc hạ phát hiện, thôn trang xung quanh Vô Thượng Tông xuất hiện một loại dịch bệnh lạ. Loại dịch bệnh này không gây chết người, nhưng khiến người bị lây nhiễm gầy yếu, sinh cơ càng lúc càng bị rút đi. Hầu hết người bị nhiễm chỉ có thể kéo dài được một tháng, sau đó liền không qua khỏi…”
Âu Dương Sinh biểu hiện sửng sốt, Vô Thượng Tông là một đại tông môn đứng đầu Bắc Cảnh. Chỉ là một loại dịch bệnh mà không dập tắt được, có thể kéo dài đến hiện tại.
Hắn liền nói “Cao tầng Vô Thượng Tông không quan tâm sao?”
Tên ám vệ đó lập tức trả lời “Cao tầng Vô Thượng Tông có tìm cách giải trừ, nhưng dập không được dịch. Mỗi lần thanh trừ dịch bệnh, thì nơi khác lại bùng phát. Cuối cùng, tình hình dịch bệnh đã lây sang hướng Huyền Vĩnh Thành, cách thành trì Âu Dương gia chừng ba vạn dặm…”
Âu Dương Sinh nhìn sang Âu Dương Ngạc dò hỏi “Việc này, bá phụ có chủ kiến gì không?”
Âu Dương Ngạc ra vẻ khom người bẩm báo “Việc thăm dò nội tình bên trong các thế lực là việc bình thường một gia tộc nên làm. Còn việc dịch bệnh hoành hành, Âu Dương gia cũng đã có phương hướng đối phó phù hợp đó là cắt đứt đường đi của dịch bệnh. Cho nên Tiểu Sinh không cần lo lắng quá!”
Hắn vừa bẩm báo vừa xem thái độ của Âu Dương Sinh.
Hắn ngẫm nghĩ một hồi, rồi nói tiếp “Bất quá vừa rồi bá phụ nhận được tín hiệu, vị đại nhân kia đã đến biệt viện của bá phụ. Xong việc chính sự, chúng ta lập tức đến đó bái phỏng ngài ấy…”
Âu Dương Sinh gật đầu, rồi cho nhóm ám vệ nép sang một bên.
Hắn mới hướng bảy vị trưởng bối dò hỏi “Các vị còn việc gì báo cáo không?”
Bảy vị nhìn nhau xem tín hiệu, rồi im lặng không nói gì.
Âu Dương Sinh mới rời khỏi ghế, hắn đứng giữa nghị sự phòng dõng dạc nói “Việc hôm nay xem như xong, nhưng ta còn một việc quan trọng muốn tuyên bố….”
Lời nói đầy ẩn ý của Âu Dương Sinh khiến Âu Dương Ngạc có phần động dung, hắn như thể đứng ngồi không yên.
Bảy vị trưởng bối Âu Dương gia nhìn nhau, rồi im lặng chờ đợi.
Âu Dương Sinh mới nói “Số là thực lực người trong Âu Dương gia quá yếu kém, tương lai không thể gánh vác trọng trách Âu Dương gia được. Cho nên sắp tới, ta tuyển chọn hai mươi người trong Âu Dương gia có tư chất tốt đến Đạo Viện tu luyện…”
Tứ thúc Âu Dương Lân lập tức đứng dậy phản đối “Tại sao không phải là Thiên Võ Tông mà là Đạo Viện? Nơi yếu kém như thế vào đó tu luyện không phải là làm Âu Dương gia mất mặt sao, hơn nữa Đạo Viện đang có nhiều địch nhân dòm ngó…”
Âu Dương Sinh mỏ to mắt ra kinh ngạc, hắn không nghĩ tới tứ thúc Âu Dương Lân lại phản ứng thái quá như vậy.
Hắn nhàn nhạt cười nói “Vì sao tứ thúc biết Đạo Viện có nhiều địch nhân?”
Tứ thúc Âu Dương Lân bất ngờ ấp úng nói không ra lời, ánh mắt hắn liếc nhìn về phía Âu Dương Ngạc chờ đợi, như thể chờ đợi chủ nhân giải vây.
Âu Dương Sinh nói tiếp “Nếu Thiên Võ Thông lợi hại như vậy, vì sao không thấy người ở Thiên Võ Tông đến mang tộc nhân đến đó tu luyện…?”
Hắn dừng lại, ánh mắt chuyển sang lục thúc Âu Dương Phi Long.
Hắn nói “Lục thúc thêm tiểu đệ Âu Dương Hải vào nhóm người đến Đạo Viện tu luyện. Số còn lại nhờ lục thúc, tam thúc và cửu thức tuyển chọn. Việc kiểm tra tư chất, ta sẽ đứng ra làm chủ…”
Nói đến đây, hắn liền hướng Âu Dương Ngạc ra lệnh “Chúng ta đi!”
Trong khoảng thời gian Âu Dương Sinh đảm nhiệm chức vị gia chủ Âu Dương Gia. Số người tìm đến cầu cứu Âu Dương Sinh nhiều vô số kể, đa phần là việc lợi ích bọn họ đã bị đoạt mất bởi tiền nhiệm gia chủ Âu Dương Ngạc.
Trong đó tài vật và khế ước đất là chủ yếu.
Cho nên Âu Dương Sinh lấy danh nghĩa đương nhiệm gia chủ hoàn trả lại những thứ mà trước kia Âu Dương Ngạc cướp đoạt.
Chỉ trong mười ngày ngắn ngủi, danh tiếng của Âu Dương Sinh bao phủ khắp Huyền Vĩnh Thành. Trong lúc nhất thời, Âu Dương Sinh được toàn bộ người dân trong thành sùng bái, xem hắn như một thánh nhân.
Đó là việc của Âu Dương Sinh.
Còn về phần Âu Dương Ngạc, hắn may mắn sống sót nhưng bản thân hắn nhìn số lượng lớn tài bảo lần lượt hoàn trả lại. Nội tâm hắn dâng lên một sự luyến tiếc, hắn nhủ thầm “Các ngươi cứ lấy trở về, đợi khi ta trở thành gia chủ. Việc đầu tiên chính là tính số tất cả các ngươi!”
Lúc này, tại phòng nghị sự Âu Dương Gia.
Âu Dương Sinh ngồi ở vị trí gia chủ, đứng bên trái là Âu Dương Ngạc đóng vai trò phụ trợ, ngồi bên phải là Dương Tâm Nhi.
Hai bên hàng ghế chấp sự là mười hai vị trí tương đương với mười hai trị trưởng bối của Âu Dương gia, nhưng lúc này chỉ còn lại bảy vị. Năm vị còn lại sớm đã bị tiền nhiệm gia chủ Âu Dương Ngạc thanh trừ.
Dương Tâm Nhi ngồi ở hàng ghế chủ vị, nàng không thể nào quên được trong số bảy vị trưởng bối Âu Dương Gia có mặt. Trong đó có bốn người chính là kẻ đã trực tiếp đến Dương Gia Môn diệt gia. Nếu Âu Dương Sinh không ngăn cản, nàng ta nhất quyết lao xuống ăn thua đủ với đám người đó.
Chỉ là theo Âu Dương Sinh căn dặn, đại sự làm trọng. Bởi vì Âu Dương Sinh phát hiện, nội tình bên trong Âu Dương gia lúc này không bình thường. Bên trong, đã có bàn tay ngoại nhân xâm nhập vào can thiệp. Quan trọng hơn ngoại nhân chính là đám người Huyền Môn.
Lần này bản thân hắn không hiểu được vì lý do gì, Huyền Môn lại liên quan đến Huyền Vĩnh Thành, xa hơn chính là Hoàng Thành. Bên trong, chắc chắn có một mưu đồ không tầm thường.
Cho nên, hắn nhẫn nhịn.
Sự nhẫn nhịn này giống như hàng vạn con kiến trêu ngứa nhưng không thể nào gãi ngứa được. Gãi ngứa chính là bức dây động rừng.
Bảy vị trưởng bối ngồi bên dưới hàng ghế chấp sự, bọn họ không ngừng đánh giá vị tân nhiệm gia chủ vừa trở về này.
Trong đó ba vị thân cận với phụ thân Âu Dương Sinh ngồi một bên hữu lần lượt là tam thúc Âu Dương Khôi, lục thúc Âu Dương Phi Long cũng là phụ thân của Âu Dương Hải trước đó bị hãm hại phơi thây ngoài cổng thành, người còn lại là cửu thúc Âu Dương Khải.
Nhóm bốn vị trưởng bối, âm thầm câu kết với tiền nhiệm gia chủ Âu Dương Ngạc lần lượt là tứ thúc Âu Dương Lân, bát thúc Âu Dương Thế Giai, thập thúc Âu Dương Khởi và cuối cùng là thập nhất thúc Âu Dương Cuồng.
Thiếu đi năm vị trưởng bối, vốn trung thành tuyệt đối với Âu Dương gia đã bị hại chết cùng thời với phụ thân Âu Dương Sinh.
Chuyện này người trong thành ai cũng biết, cũng tường tận thậm chí là còn biên soạn một vài câu chuyện kể trong các tửu lâu. Nhiều người chỉ có thể kể nhau nghe, truyền miệng nhau để bàn tán nhưng không thể làm gì được với thế lực lớn mạnh của người đứng đầu Huyền Vĩnh Thành, Âu Dương Ngạc.
Hai bên hàng ghế phân ra chính tà khác biệt. Âu Dương Sinh có thể nhận ra ánh mắt chờ mong của ba vị luôn luôn ủng hộ phụ thân hắn khi còn sống. Nhóm người còn lại, ánh mắt lúc nào cũng thăm dò vị tiền nhiệm gia chủ Âu Dương Ngạc bên cạnh.
Âu Dương Sinh âm thầm mỉm cười, bản thân hắn ngồi ở vị trí cao nhất. Suy nghĩ hay thái độ người bên dưới thế nào, bản thân hắn là người hiểu rõ nhất. Chỉ là vì đại sự, hắn chỉ đành giả vờ làm một vị tân nhiệm gia chủ hồ đồ, không quan tâm nhiều đến việc gia tộc.
Lúc này, tam thúc Âu Dương sinh là Âu Dương Khôi bước ra ngoài hàng ghế, rồi khom người chắp tay lại bẩm báo “Bẩm gia chủ, đội ám vệ thăm dò tình hình ở phụ cần Vô Thượng Tông đã về, đang chờ đợi bên ngoài chờ phục lệnh…”
“Vô Thượng Tông?”
Việc Vô Thượng Tông, thế lực tông môn lớn mạnh nhất Bắc Cảnh cũng được người Âu Dương gia quan tâm. Việc chính sự này, không nghĩ tới là việc đầu tiên hắn nghe khi giữ chức vị gia chủ.
Bất quá, bản thân hắn là một vị hậu bối lại để một vị trưởng bối hành lễ trang trọng như vậy. Chuyện này nhất thời không quen lắm, hắn thoáng mỉm cười, chậm rãi nói “Tam thúc không cần phải thủ lễ như vậy, cứ gọi ta như trước là Tiểu Sinh là được. Tam thúc gọi ta như vậy, thật sự ta không dám nhận…”
Tam thúc Âu Dương Khôi sửng sốt rồi bật cười ha ha thích thú. Tính cách này đúng là không tệ.
Hắn thoái lui về chỗ ngồi, bên ngoài một đội ám vệ tầm năm người tiến vào.
Năm người bọn họ quỳ xuống thi lễ.
Một trong năm tên đại diện bẩm báo “Bẩm gia chủ, bọn tiểu nhân từ bốn tháng trước nhận nhiệm vụ của gia chủ đến Vô Thượng Tông thăm dò động tĩnh. Bọn thuộc hạ phát hiện, thôn trang xung quanh Vô Thượng Tông xuất hiện một loại dịch bệnh lạ. Loại dịch bệnh này không gây chết người, nhưng khiến người bị lây nhiễm gầy yếu, sinh cơ càng lúc càng bị rút đi. Hầu hết người bị nhiễm chỉ có thể kéo dài được một tháng, sau đó liền không qua khỏi…”
Âu Dương Sinh biểu hiện sửng sốt, Vô Thượng Tông là một đại tông môn đứng đầu Bắc Cảnh. Chỉ là một loại dịch bệnh mà không dập tắt được, có thể kéo dài đến hiện tại.
Hắn liền nói “Cao tầng Vô Thượng Tông không quan tâm sao?”
Tên ám vệ đó lập tức trả lời “Cao tầng Vô Thượng Tông có tìm cách giải trừ, nhưng dập không được dịch. Mỗi lần thanh trừ dịch bệnh, thì nơi khác lại bùng phát. Cuối cùng, tình hình dịch bệnh đã lây sang hướng Huyền Vĩnh Thành, cách thành trì Âu Dương gia chừng ba vạn dặm…”
Âu Dương Sinh nhìn sang Âu Dương Ngạc dò hỏi “Việc này, bá phụ có chủ kiến gì không?”
Âu Dương Ngạc ra vẻ khom người bẩm báo “Việc thăm dò nội tình bên trong các thế lực là việc bình thường một gia tộc nên làm. Còn việc dịch bệnh hoành hành, Âu Dương gia cũng đã có phương hướng đối phó phù hợp đó là cắt đứt đường đi của dịch bệnh. Cho nên Tiểu Sinh không cần lo lắng quá!”
Hắn vừa bẩm báo vừa xem thái độ của Âu Dương Sinh.
Hắn ngẫm nghĩ một hồi, rồi nói tiếp “Bất quá vừa rồi bá phụ nhận được tín hiệu, vị đại nhân kia đã đến biệt viện của bá phụ. Xong việc chính sự, chúng ta lập tức đến đó bái phỏng ngài ấy…”
Âu Dương Sinh gật đầu, rồi cho nhóm ám vệ nép sang một bên.
Hắn mới hướng bảy vị trưởng bối dò hỏi “Các vị còn việc gì báo cáo không?”
Bảy vị nhìn nhau xem tín hiệu, rồi im lặng không nói gì.
Âu Dương Sinh mới rời khỏi ghế, hắn đứng giữa nghị sự phòng dõng dạc nói “Việc hôm nay xem như xong, nhưng ta còn một việc quan trọng muốn tuyên bố….”
Lời nói đầy ẩn ý của Âu Dương Sinh khiến Âu Dương Ngạc có phần động dung, hắn như thể đứng ngồi không yên.
Bảy vị trưởng bối Âu Dương gia nhìn nhau, rồi im lặng chờ đợi.
Âu Dương Sinh mới nói “Số là thực lực người trong Âu Dương gia quá yếu kém, tương lai không thể gánh vác trọng trách Âu Dương gia được. Cho nên sắp tới, ta tuyển chọn hai mươi người trong Âu Dương gia có tư chất tốt đến Đạo Viện tu luyện…”
Tứ thúc Âu Dương Lân lập tức đứng dậy phản đối “Tại sao không phải là Thiên Võ Tông mà là Đạo Viện? Nơi yếu kém như thế vào đó tu luyện không phải là làm Âu Dương gia mất mặt sao, hơn nữa Đạo Viện đang có nhiều địch nhân dòm ngó…”
Âu Dương Sinh mỏ to mắt ra kinh ngạc, hắn không nghĩ tới tứ thúc Âu Dương Lân lại phản ứng thái quá như vậy.
Hắn nhàn nhạt cười nói “Vì sao tứ thúc biết Đạo Viện có nhiều địch nhân?”
Tứ thúc Âu Dương Lân bất ngờ ấp úng nói không ra lời, ánh mắt hắn liếc nhìn về phía Âu Dương Ngạc chờ đợi, như thể chờ đợi chủ nhân giải vây.
Âu Dương Sinh nói tiếp “Nếu Thiên Võ Thông lợi hại như vậy, vì sao không thấy người ở Thiên Võ Tông đến mang tộc nhân đến đó tu luyện…?”
Hắn dừng lại, ánh mắt chuyển sang lục thúc Âu Dương Phi Long.
Hắn nói “Lục thúc thêm tiểu đệ Âu Dương Hải vào nhóm người đến Đạo Viện tu luyện. Số còn lại nhờ lục thúc, tam thúc và cửu thức tuyển chọn. Việc kiểm tra tư chất, ta sẽ đứng ra làm chủ…”
Nói đến đây, hắn liền hướng Âu Dương Ngạc ra lệnh “Chúng ta đi!”
/510
|