Ám Thiên nhìn cốt cách Mặc Thần Dương hoàn toàn khác trước đó, đặc biệt là thanh đao với màu xanh nhàn nhạt và bộ chiến giáp Mặc Thần Dương đang khoác lên, nội tâm hắn dâng lên một sự hoài nghi.
Hắn bắt đầu suy diễn lại tình huống trước đó.
Lúc này hắn gán ghép lại những thứ hình ảnh vốn chỉ là ký ức đơn thuần của tên Mặc Cang. Hắn phát hiện ra nội tình bên trong đó.
Hắn vỗ tay khen ngợi “Thì ra ta làm môn chủ một đoạn thời gian, ta tìm nhiều nơi cũng không phát hiện ra bảo khố của tên Mặc Cang. Cuối cùng nó lại ở dưới chân ta, vậy mà ta lại không hay biết. Đúng là một trò cười!”
Mặc Thần Dương mỉa mai nói “Là do vận khí ngươi quá tệ!”
Nói rồi, Mặc Thần Dương xoay lưỡi đao hướng về phía Ám Thiên. Tức thì, hắn tiếp cận Ám Thiên quét một đường từ dưới lên.
Ám Thiên nhận ra đối phương ra chiêu thức quyết đoán. Hắn hai tay chụm lại chống đỡ. Mặc Thần Dương tiếp tục bồi theo đường từ trái phải khiến Ám Thiên không ngừng dùng cánh tay chống đỡ.
Hộ oản bảo vệ cánh tay chỉ trong vài chiêu đã bị tổn hại nghiêm trọng. Chỉ cần đối phương tiếp tục tung đòn, đôi hộ oản sớm muộn cũng sẽ vỡ vụn.
Nội tâm Ám Thiên lúc này đã nhảy dựng. Hắn liên tục thoái lui, chớp mắt đã bị Mặc Thần Dương đẩy lùi hơn năm trăm trượng. Chỉ còn một đoạn ngắn nữa, hắn sẽ bị đối phương dồn về phía vách đá dựng đứng của đỉnh Ma Nhai.
Mặc Thần Dương dừng lại, hắn hai tay cầm chuôi chỉ thiên rồi dùng toàn lực bổ xuống một đao. Đao quang lóe lên, thoáng chốc tạo ra một loại áp lực cực kỳ khủng khiếp bắn Ám Thiên văng về sau.
Đôi hộ oản lúc này mới thật sự vỡ vụn.
Mặc Thần Dương không buông tha, tiếp tục lao đến tung ra hai đường đao hình chữ thập in trực diện lên lòng ngực Ám Thiên khiến chiến giáp bị lõm sâu vào bên trong.
Lúc này Mặc Thần Dương mới ngộ ra một sự thật.
Đao chiêu quá rườm rà, chỉ cần thực lực tuyệt đối và với một thanh bảo đao trong tay. Hắn tùy tiện dùng đao pháp cơ bản cũng có thể bức lùi đối phương.
Thân ảnh Ám Thiên lúc này vô cùng chật vật. Hắn cho rằng bộ Hoàng Tuyền Chiến Giáp phòng thủ tuyệt đối, cuối cùng không chịu nổi liên hoàn đao đơn thuần.
Phương Triết ở phía sau quan sát từng động tác của Ám Thiên. Hắn phát hiện có gì đó không ổn.
Với thực lực trước đó Ám Thiên biểu lộ ra, không lý do gì lại để Mặc Thần Dương hành thảm hại như vậy. Bên trong ắt hẳn có nội tình.
Hắn buộc miệng truyền âm nhắc nhở cho Mặc Thần Dương “Nhị đệ cẩn thận, tên này chắc có mưu đồ!”
Ám Thiên bất ngờ lên tiếng “Không cần truyền âm, tên đó từ đầu đã bị ta tính toán!”
Nói rồi hắn giơ thủ chưởng về phía Mặc Thần Dương, thủ chưởng siết chặt lại. Tức thì, cơ thể Mặc Thần Dương như bị khống chế bắt đầu rời khỏi mặt đất, trôi lơ lửng.
Tiếp theo, toàn bộ huyết mạch Mặc Thần Dương không ngừng sôi trào, rồi theo từng thớ chân lông tuôn trào ra bên ngoài.
Từng dòng tinh huyết không ngừng tuôn trào rồi ngưng tụ ra bên ngoài thành một quả huyết cầu.
Cơ thể Mặc Thần Dương dần dần khô héo lại, cho đến khi toàn bộ khí huyết đều bị rút ra ngoài. Cơ thể chuyển dần sang một màu đen như một cái xác khô không hơn không kém.
Phương Triết hoảng sợ, thoáng chốc tiếp cận giải vây nhưng Ám Thiên đã sớm bố trí một lớp phòng bộ. Muốn phá giải lớp phòng hộ này cần một đoạn thời gian.
Quả huyết cầu ngưng tụ một đoạn thời gian, cho đến khi đạt đến một giới hạn liền phóng vút về phía Ám Thiên. Cơ thể Mặc Thần Dương như một xác khô không không biết sống chết rơi xuống mặt đất.
Ám Thiên há to miệng ra, hấp thu sạch sẽ quả huyết cầu. Đó chính là toàn bộ sinh cơ, căn nguyên của Mặc Thần Dương.
Ám Thiên rùng mình một cái khi bản thân vừa chén một loại khí huyết vô cùng tinh thuần.
Hắn hoàn tất quá trình hấp thụ, cũng là lúc Phương Triết phá vỡ lớp phòng hộ lao đến. Trong tay Phương Triết, Lưu Quang Kiêm bạo phát ra uy lực mạnh nhất. Một kiếm đâm tới, kiếm này chính là “Vân Du Tiên Thiên Kiếm” áp lực khủng khiếp gây ra khiến Ám Thiên nhíu hàng chân mày.
Bất quá, hắn không do dự, trực tiếp dùng bàn tay chộp lấy thanh kiếm, đồng thời tung ra một nắm đấm cực kỳ mạnh, đánh bay Phương Triết về sau hai trăm trượng.
Tiểu Hắc và Tiểu Bạch thấy vậy, lập tức lao đến ứng cứu. Nhưng bọn chúng cũng không kém chủ nhân là bao, đều bị Ám Thiên dễ dàng nghiền ép.
Giải quyết xong chướng ngại vật, Ám Thiên tiếp cận bộ xác khô của Mặc Thần Dương rồi tiện tay đoạt lấy bộ chiến giáp Mặc Thần Dương đang mặc.
Khi hắn vừa khoác bộ chiến giáp vào, tinh khí thần của hắn lại được nâng cao lên một bậc khiến bản thân hắn lúc này chân chính vô địch ở Âm Lôi Đài.
Hắn tiện tay đoạt lấy thanh đao với màu sắc lục bảo thoắt ẩn thoắt hiện.
Xong việc, thân ảnh hắn lập tức tiêu thất. Khi xuất hiện đã tiếp cận Phương Triết, khoảng cách chỉ còn năm bước chân.
Phương Triết chật vật đứng dậy, tâm tình hắn lúc này có phần hoảng loạn. Tình huống biến hóa quá nhanh khiến hắn nhất thời không cách nào lý giải được.
Ám Thiên nhướng hàng chân mày lên, băng lãnh nói “Để cho ngươi chết minh bạch, cho ngươi biết một loại thủ đoạn của Huyền Môn bọn ta”
Hắn dừng lại một hồi rồi nói tiếp “Lúc ta ném viên châu chứa ký ức phụ thân Mặc Thần Dương. Bên trong ta bố trí một loại thủ đoạn gọi là Di Linh Chú. Chỉ cần đối phương trúng phải Di Linh Chú, vận mệnh hắn tức thì nằm gọn trong lòng bàn tay ta”
Hắn lúc này có một phần ngạo nghễ vì kết quả quá hoàn mỹ. Hắn tiếp tục giải thích “Về phần ta có thêm một loại tuyệt kỹ là Cách Không Hấp Huyết. Khí huyết của địch nhân trở thành vật bổ đối với ta, còn địch nhân đã thành một cái xác khô không hơn không kém!”
Phương Triết liếc nhìn về phía bộ xác khô Mặc Thần Dương, từ trên xác khô hắn không hề phát hiện ra khí tức còn sống của Mặc Thần Dương.
Hắn có tức giận, hắn muốn bạo hỏa nhưng lại bất lực trước một đối thủ quá mạnh.
Hắn thoáng nhìn về phía Lý Nhược Băng, hai mắt nàng ta lúc này đỏ ngầu. Nếu vừa rồi hắn không truyền âm bảo Tiểu Mạn và Man Thiếu ngăn cản, nàng ta sớm đã gặp nguy hiểm.
Hắn thở dài, chậm rãi phủi phủi lớp bụi bẩn trên y phục.
Bộ dáng tiêu sái như không quan tâm nhiều đến Ám Thiên.
Ám Thiên giơ thanh đao về phía Phương Triết, cười hắc hắc nói “Ngươi chính là chấp nhận một cái chết thống khoái rồi sao?”
Phương Triết không nói gì, hắn giơ tay một bên tức thì Lưu Quang Kiếm trở về trong lòng bàn tay hắn.
Hắn nhàn nhạt nói “Ta cũng có một loại tuyệt kỹ, trước giờ chưa vận dụng!”
Lúc này Thiên Sát Ấn khẽ động, một sợi tơ mỏng manh màu đen từ vị trí Thiên Sát Ấn di chuyển lên bờ vai, rồi từ bờ vai xuống đến cánh tay đang cầm Lưu Quang Kiếm.
Ý định Phương Triết chính là vận dụng “Tế Ti Võng” phong ấn đối phương. Bởi vì trước đó, hắn thử dùng “Kiếm Võng” phong ấn đối phương nhưng không có hiệu quả.
Ám Thiên vốn nhạy cảm với hung hiểm, hắn phát hiện ra có gì đó bất thường từ trong tư cách cầm trường kiếm.
Phương Triết không để đối phương có nhiều thời gian phòng vệ. Hắn trực tiếp cầm Lưu Quang Kiếm lao đến.
Đường kiếm “Vân Du Tiên Kiếm Quyết” thức đầu tiên “Vô Ảnh Đoạt Thiên Kiếm” được Phương Triết vận dụng cực kỳ linh hoạt. Nhanh chóng lướt qua người Ám Thiên.
Tiếp theo, đường kiếm xoay vòng, tiếp tục vận dụng “Vân Du Kiếm” liên tục áp sát Ám Thiên. Mỗi một chiêu kiếm biến ảo khó lường đều dồn Ám Thiên vào tư thế bắt buộc phải né tránh, mặc dù bản thân Ám Thiên có một lớp giáp trụ bảo vệ vô cùng kiên cố.
Về phần Ám Thiên, hắn tò mò muốn biết bên trong có thứ gì che giấu. Cho nên hắn thoải mái tiếp nhận sự áp đảo. Hắn chẳng qua là muốn chứng kiến con cá sắp chết, vùng vẫy như thế nào.
Đến khi Phương Triết vận dụng lại “Vô Ảnh Đoạt Thiên Kiếm”, xung quanh Ám Thiên lúc này đã hiển hiện rõ ràng ba dấu khắc ấn, chính là ba thanh hắc kiếm bao xung quanh.
Bản chất “Tế Ti Võng” chính là đánh dấu đủ ba khắc ấn hắc kiếm lên đối phương thì sẽ tự động khởi trận.
Ám Thiên lúc này bất ngờ bị đình trệ, hắn hoàn toàn mất đi tri giác. Bản thân hắn như rơi vào một loại trạng thái không thể nào vận dụng được thần thức cũng như điều khiển cơ thể. Loại lực lượng khống chế hắn quá cường hãn.
Khi hắn lấy lại được sự tỉnh táo thì phát hiện đối phương đã rời khỏi hiện trường. Khoảng cách ước chừng mười dặm đường.
Điều này chứng tỏ, hắn trúng phải cấm chế trong khoảng thời gian mười hô hấp.
Hắn nhìn theo phương hướng bỏ chạy của đối phương, âm thầm mỉa mai “Tuyệt kỹ của ngươi chính là bỏ chạy sao, rất tiếc là chuyện đó không thể xảy ra được trong tầm mắt ta…”
Hắn bắt đầu suy diễn lại tình huống trước đó.
Lúc này hắn gán ghép lại những thứ hình ảnh vốn chỉ là ký ức đơn thuần của tên Mặc Cang. Hắn phát hiện ra nội tình bên trong đó.
Hắn vỗ tay khen ngợi “Thì ra ta làm môn chủ một đoạn thời gian, ta tìm nhiều nơi cũng không phát hiện ra bảo khố của tên Mặc Cang. Cuối cùng nó lại ở dưới chân ta, vậy mà ta lại không hay biết. Đúng là một trò cười!”
Mặc Thần Dương mỉa mai nói “Là do vận khí ngươi quá tệ!”
Nói rồi, Mặc Thần Dương xoay lưỡi đao hướng về phía Ám Thiên. Tức thì, hắn tiếp cận Ám Thiên quét một đường từ dưới lên.
Ám Thiên nhận ra đối phương ra chiêu thức quyết đoán. Hắn hai tay chụm lại chống đỡ. Mặc Thần Dương tiếp tục bồi theo đường từ trái phải khiến Ám Thiên không ngừng dùng cánh tay chống đỡ.
Hộ oản bảo vệ cánh tay chỉ trong vài chiêu đã bị tổn hại nghiêm trọng. Chỉ cần đối phương tiếp tục tung đòn, đôi hộ oản sớm muộn cũng sẽ vỡ vụn.
Nội tâm Ám Thiên lúc này đã nhảy dựng. Hắn liên tục thoái lui, chớp mắt đã bị Mặc Thần Dương đẩy lùi hơn năm trăm trượng. Chỉ còn một đoạn ngắn nữa, hắn sẽ bị đối phương dồn về phía vách đá dựng đứng của đỉnh Ma Nhai.
Mặc Thần Dương dừng lại, hắn hai tay cầm chuôi chỉ thiên rồi dùng toàn lực bổ xuống một đao. Đao quang lóe lên, thoáng chốc tạo ra một loại áp lực cực kỳ khủng khiếp bắn Ám Thiên văng về sau.
Đôi hộ oản lúc này mới thật sự vỡ vụn.
Mặc Thần Dương không buông tha, tiếp tục lao đến tung ra hai đường đao hình chữ thập in trực diện lên lòng ngực Ám Thiên khiến chiến giáp bị lõm sâu vào bên trong.
Lúc này Mặc Thần Dương mới ngộ ra một sự thật.
Đao chiêu quá rườm rà, chỉ cần thực lực tuyệt đối và với một thanh bảo đao trong tay. Hắn tùy tiện dùng đao pháp cơ bản cũng có thể bức lùi đối phương.
Thân ảnh Ám Thiên lúc này vô cùng chật vật. Hắn cho rằng bộ Hoàng Tuyền Chiến Giáp phòng thủ tuyệt đối, cuối cùng không chịu nổi liên hoàn đao đơn thuần.
Phương Triết ở phía sau quan sát từng động tác của Ám Thiên. Hắn phát hiện có gì đó không ổn.
Với thực lực trước đó Ám Thiên biểu lộ ra, không lý do gì lại để Mặc Thần Dương hành thảm hại như vậy. Bên trong ắt hẳn có nội tình.
Hắn buộc miệng truyền âm nhắc nhở cho Mặc Thần Dương “Nhị đệ cẩn thận, tên này chắc có mưu đồ!”
Ám Thiên bất ngờ lên tiếng “Không cần truyền âm, tên đó từ đầu đã bị ta tính toán!”
Nói rồi hắn giơ thủ chưởng về phía Mặc Thần Dương, thủ chưởng siết chặt lại. Tức thì, cơ thể Mặc Thần Dương như bị khống chế bắt đầu rời khỏi mặt đất, trôi lơ lửng.
Tiếp theo, toàn bộ huyết mạch Mặc Thần Dương không ngừng sôi trào, rồi theo từng thớ chân lông tuôn trào ra bên ngoài.
Từng dòng tinh huyết không ngừng tuôn trào rồi ngưng tụ ra bên ngoài thành một quả huyết cầu.
Cơ thể Mặc Thần Dương dần dần khô héo lại, cho đến khi toàn bộ khí huyết đều bị rút ra ngoài. Cơ thể chuyển dần sang một màu đen như một cái xác khô không hơn không kém.
Phương Triết hoảng sợ, thoáng chốc tiếp cận giải vây nhưng Ám Thiên đã sớm bố trí một lớp phòng bộ. Muốn phá giải lớp phòng hộ này cần một đoạn thời gian.
Quả huyết cầu ngưng tụ một đoạn thời gian, cho đến khi đạt đến một giới hạn liền phóng vút về phía Ám Thiên. Cơ thể Mặc Thần Dương như một xác khô không không biết sống chết rơi xuống mặt đất.
Ám Thiên há to miệng ra, hấp thu sạch sẽ quả huyết cầu. Đó chính là toàn bộ sinh cơ, căn nguyên của Mặc Thần Dương.
Ám Thiên rùng mình một cái khi bản thân vừa chén một loại khí huyết vô cùng tinh thuần.
Hắn hoàn tất quá trình hấp thụ, cũng là lúc Phương Triết phá vỡ lớp phòng hộ lao đến. Trong tay Phương Triết, Lưu Quang Kiêm bạo phát ra uy lực mạnh nhất. Một kiếm đâm tới, kiếm này chính là “Vân Du Tiên Thiên Kiếm” áp lực khủng khiếp gây ra khiến Ám Thiên nhíu hàng chân mày.
Bất quá, hắn không do dự, trực tiếp dùng bàn tay chộp lấy thanh kiếm, đồng thời tung ra một nắm đấm cực kỳ mạnh, đánh bay Phương Triết về sau hai trăm trượng.
Tiểu Hắc và Tiểu Bạch thấy vậy, lập tức lao đến ứng cứu. Nhưng bọn chúng cũng không kém chủ nhân là bao, đều bị Ám Thiên dễ dàng nghiền ép.
Giải quyết xong chướng ngại vật, Ám Thiên tiếp cận bộ xác khô của Mặc Thần Dương rồi tiện tay đoạt lấy bộ chiến giáp Mặc Thần Dương đang mặc.
Khi hắn vừa khoác bộ chiến giáp vào, tinh khí thần của hắn lại được nâng cao lên một bậc khiến bản thân hắn lúc này chân chính vô địch ở Âm Lôi Đài.
Hắn tiện tay đoạt lấy thanh đao với màu sắc lục bảo thoắt ẩn thoắt hiện.
Xong việc, thân ảnh hắn lập tức tiêu thất. Khi xuất hiện đã tiếp cận Phương Triết, khoảng cách chỉ còn năm bước chân.
Phương Triết chật vật đứng dậy, tâm tình hắn lúc này có phần hoảng loạn. Tình huống biến hóa quá nhanh khiến hắn nhất thời không cách nào lý giải được.
Ám Thiên nhướng hàng chân mày lên, băng lãnh nói “Để cho ngươi chết minh bạch, cho ngươi biết một loại thủ đoạn của Huyền Môn bọn ta”
Hắn dừng lại một hồi rồi nói tiếp “Lúc ta ném viên châu chứa ký ức phụ thân Mặc Thần Dương. Bên trong ta bố trí một loại thủ đoạn gọi là Di Linh Chú. Chỉ cần đối phương trúng phải Di Linh Chú, vận mệnh hắn tức thì nằm gọn trong lòng bàn tay ta”
Hắn lúc này có một phần ngạo nghễ vì kết quả quá hoàn mỹ. Hắn tiếp tục giải thích “Về phần ta có thêm một loại tuyệt kỹ là Cách Không Hấp Huyết. Khí huyết của địch nhân trở thành vật bổ đối với ta, còn địch nhân đã thành một cái xác khô không hơn không kém!”
Phương Triết liếc nhìn về phía bộ xác khô Mặc Thần Dương, từ trên xác khô hắn không hề phát hiện ra khí tức còn sống của Mặc Thần Dương.
Hắn có tức giận, hắn muốn bạo hỏa nhưng lại bất lực trước một đối thủ quá mạnh.
Hắn thoáng nhìn về phía Lý Nhược Băng, hai mắt nàng ta lúc này đỏ ngầu. Nếu vừa rồi hắn không truyền âm bảo Tiểu Mạn và Man Thiếu ngăn cản, nàng ta sớm đã gặp nguy hiểm.
Hắn thở dài, chậm rãi phủi phủi lớp bụi bẩn trên y phục.
Bộ dáng tiêu sái như không quan tâm nhiều đến Ám Thiên.
Ám Thiên giơ thanh đao về phía Phương Triết, cười hắc hắc nói “Ngươi chính là chấp nhận một cái chết thống khoái rồi sao?”
Phương Triết không nói gì, hắn giơ tay một bên tức thì Lưu Quang Kiếm trở về trong lòng bàn tay hắn.
Hắn nhàn nhạt nói “Ta cũng có một loại tuyệt kỹ, trước giờ chưa vận dụng!”
Lúc này Thiên Sát Ấn khẽ động, một sợi tơ mỏng manh màu đen từ vị trí Thiên Sát Ấn di chuyển lên bờ vai, rồi từ bờ vai xuống đến cánh tay đang cầm Lưu Quang Kiếm.
Ý định Phương Triết chính là vận dụng “Tế Ti Võng” phong ấn đối phương. Bởi vì trước đó, hắn thử dùng “Kiếm Võng” phong ấn đối phương nhưng không có hiệu quả.
Ám Thiên vốn nhạy cảm với hung hiểm, hắn phát hiện ra có gì đó bất thường từ trong tư cách cầm trường kiếm.
Phương Triết không để đối phương có nhiều thời gian phòng vệ. Hắn trực tiếp cầm Lưu Quang Kiếm lao đến.
Đường kiếm “Vân Du Tiên Kiếm Quyết” thức đầu tiên “Vô Ảnh Đoạt Thiên Kiếm” được Phương Triết vận dụng cực kỳ linh hoạt. Nhanh chóng lướt qua người Ám Thiên.
Tiếp theo, đường kiếm xoay vòng, tiếp tục vận dụng “Vân Du Kiếm” liên tục áp sát Ám Thiên. Mỗi một chiêu kiếm biến ảo khó lường đều dồn Ám Thiên vào tư thế bắt buộc phải né tránh, mặc dù bản thân Ám Thiên có một lớp giáp trụ bảo vệ vô cùng kiên cố.
Về phần Ám Thiên, hắn tò mò muốn biết bên trong có thứ gì che giấu. Cho nên hắn thoải mái tiếp nhận sự áp đảo. Hắn chẳng qua là muốn chứng kiến con cá sắp chết, vùng vẫy như thế nào.
Đến khi Phương Triết vận dụng lại “Vô Ảnh Đoạt Thiên Kiếm”, xung quanh Ám Thiên lúc này đã hiển hiện rõ ràng ba dấu khắc ấn, chính là ba thanh hắc kiếm bao xung quanh.
Bản chất “Tế Ti Võng” chính là đánh dấu đủ ba khắc ấn hắc kiếm lên đối phương thì sẽ tự động khởi trận.
Ám Thiên lúc này bất ngờ bị đình trệ, hắn hoàn toàn mất đi tri giác. Bản thân hắn như rơi vào một loại trạng thái không thể nào vận dụng được thần thức cũng như điều khiển cơ thể. Loại lực lượng khống chế hắn quá cường hãn.
Khi hắn lấy lại được sự tỉnh táo thì phát hiện đối phương đã rời khỏi hiện trường. Khoảng cách ước chừng mười dặm đường.
Điều này chứng tỏ, hắn trúng phải cấm chế trong khoảng thời gian mười hô hấp.
Hắn nhìn theo phương hướng bỏ chạy của đối phương, âm thầm mỉa mai “Tuyệt kỹ của ngươi chính là bỏ chạy sao, rất tiếc là chuyện đó không thể xảy ra được trong tầm mắt ta…”
/510
|