Tình huống ngàn cân treo sợi tóc, khiến không ít người căm ghét Hoa Lạc Đồng trong lòng thống khoái.
Bạch Vô Thiên biết năng lực của Hoa Lạc Đồng không tầm thường, nhưng trong lòng vẫn tràn ngập lo lắng. Vạn Kiếm Tề Phát, nếu một loạt công kích không biết uy lực sẽ như thế nào.
Hoa Lạc Đồng không còn cách nào khác, giải cấm một lần nữa. Lúc này nàng không cần phải che giấu thực lực nữa, mà chân chính bộc lộ tu vi Tứ Phẩm ra. Khí thế nhất thời bạo phát đi ra.
Hàn khí lúc này không còn thoắt ẩn thoắt hiện nữa mà tỏa ra xung quanh như những luồng linh khí thông thường. Hàn khí lan tỏa đến đâu, đóng băng đến đó. Thậm chí Vạn Kiếm đang treo lơ lửng trên không cũng bị đóng băng khiến thập nhị trưởng lão không thể nào khu động được.
Trong lúc nhất thời, toàn cảnh trở nên lạnh lẽo.
Bạch Vô Thiên cũng không ngờ, quá trình song tu, tâm ý tương thông. Hắn có thể cảm nhận được Kim Đan nàng tỏa ra những luồng hàn khí, hắn cứ tưởng chỉ là một loại biến dị, hoặc đó là đặc tính của Kim Đan mỗi người khác nhau. Giờ đây, hắn đã hiểu công pháp nàng tu luyện vô cùng bá đạo.
Hắn trong lúc vô ý, lại nghĩ đến hai bức tượng của vị lão giả và nam trung niên. Nếu hắn có thể tiếp nhận truyền thừa của một trong hai bức tượng đó. Không biết chừng, hắn cũng có một năng lực nghịch thiên không kém Hoa Lạc Đồng.
Thập nhị trưởng lão biết không thể thi triển được Vạn Kiếm Tề Phát, lão phất tay một cái. Toàn bộ chiêu thức tiêu thất, khí thể của lão nhất thời thu nhỏ lại.
Hàn khí từ Hoa Lạc Đồng vẫn không ngừng tỏa ra, khiến mọi thứ xung quanh trở nên lạnh lẽo. Thậm chí hơi thở của nàng cũng trở nên lạnh lẽo.
Lão nghi ngờ nói “Công pháp ngươi tu luyện, không phải của Đạo Viện!”
Nàng dửng dưng nói “Điều này không quan trọng, quan trọng vãn bối là người của Đạo Viện không phải sao?”
Điều này lão không thể nào bắt bẻ được. Cơ duyên của mỗi người đều khác nhau.
Nếu nói như vậy, những nhân vật đại lão trong Đạo Viện như lão viện trưởng, không có gặp gỡ cơ duyên làm sao mà trùng kích lên được Ngũ Phẩm. Thái thượng trưởng lão không có Càn Khôn Kính chưa chắc gì đã thành công Hóa Thần. Ngay cả lão, bản thân cũng gặp cơ duyên mới thăng tiến tu vi lên hàng Tứ Phẩm.
Lão trầm mặc một hồi, cuối cùng mới nói “Ngươi ẩn giấu thật sâu, ai cũng cho rằng ngươi là một phế vật của Hoa sư đệ. Không ngờ lại đột phá đến mức độ này khiến sư thúc đây có một cái nhìn khác!”
Lão thở dài, dừng lại một lúc rồi nói tiếp “ n oán chỉ từ một hiềm khích nhỏ không đáng nhắc tới. Tiếp theo, có thể đỡ được kiếm chiêu của lão, xem như ngươi có thể thông qua!”
Lão nói xong, tay cầm trường kiếm xoay một vòng như một hình bát quái. Sau đó mũi kiếm chỉ ra một bên, xung quanh thanh trường kiếm xuất hiện một hư ảnh đại kiếm bao phủ, độ dài chừng một trượng. Bề mặt hư ảnh đại kiếm, một bên đen một bên trắng, như hình âm với dương.
Lão tỏ ra đắc ý nói “Kiếm này là Lưỡng Cực Hoán Sinh Kiếm!”
Lão vung kiếm, chém xuống một nhát. Đường kiếm không nhanh, nhưng tách không khí ra làm hai, thẳng hướng Hoa Lạc Đồng bạo phát.
Hoa Lạc Đồng nhanh chóng né tránh sang một bên. Đường kiếm chạm vào mặt đất, gây ra một dư chấn khủng bố, đẩy nàng lùi sang một bên. Lớp phòng ngự lôi đài bị cắt ra làm hai. Uy lực khiến toàn trường rung động, mãnh liệt rung động.
Lão viện trưởng thấy vậy, tay cầm phất trần, phất một cái. Lớp phòng ngự được gia cố, vết cắt tự động hàn gắn lại.
Hoa Lạc Đồng căng thẳng. Sau đó nhắm mắt lại minh tưởng chiêu thức nàng chưa học qua của Thủy Nguyệt Tiên Tử. Đó là một chiêu thức mô phỏng một thanh thần khí tên là “Thủy Nguyệt Tiên Thiên Kiếm” uy lực thế nào nàng chưa dùng qua, nhưng khi bước vào Tứ Phẩm. Nàng có thể sử dụng được. Bởi vì chiêu thức này có hạn chế tu vi. Dưới Tứ Phẩm không thể thi triển được.
Hoa Lạc Đồng một tay cầm trường kiếm để ngang trước mắt, tay còn lại vận dụng hàn khí, vuốt lấy thanh trường kiếm. Trong phút chốc, xung quanh trường kiếm phủ lên một lớp hàn khí, có luồng dạ quang màu thiên thanh lấp lánh.
Nàng cũng không che giấu, nói “Kiếm này là Thủy Nguyệt Tiên Thiên Kiếm!”
Lời này vừa nói ra, lão viện trưởng nhổm dậy. Sắc mặt vô cùng kinh ngạc. Danh từ “Thủy Nguyệt” khiến lão tâm thần rung động. Nếu lão không có đoán sai, đó chính là “Thủy Nguyệt Tiên Tử” chủ nhân của Thủy Nguyệt Động Thiên.
Truyền thuyết kể lại, nàng và tổ sư của Đạo Viện bấy giờ là Thiên Đạo Thần Tông có giao tình rất tốt. Nhưng không hiểu vì sao, tổ sư cùng nàng mất tích. Từ đó Thiên Đạo Thần Tông yếu kém rồi bị giáng cấp. Trở thành một Chi Viện ở Bắc Cảnh Hạ Thiên.
Đây chính là một bí mật, không phải ai cũng có thể biết được. Nếu không phải lão là viện trưởng. Bí mật này sẽ không ai biết được. Trong mật thất của ngọn Chủ Phong có nhiều thư tịch liên quan. Thậm chí là một Tàng Thư Các bị phong ấn, không có cách nào giải phong. Nếu không, lão tin rằng công pháp và võ kỹ bên trong có thể chấn hưng lại được Đạo Viện. Đạo Viện có thể đường đường chính chính trở về vị trí vốn có của nó.
Bên dưới lôi đài, thập nhị trưởng lão nhìn thanh kiếm tỏa ra hàn khí trong tay Hoa Lạc Đồng. Lão không xem thường mà bổ thêm một nhát kiếm về hướng Hoa Lạc Đồng. Hoa Lạc Đồng không né tránh, tay cầm trường kiếm gạt ngang một bên. Kiếm khí của lão dễ dàng bị nàng thanh trừ.
Lúc này lão mới buông lỏng, lão thở dài nói “Đến bước này, đấu cũng không còn tác dụng. Ngươi… thông qua!”
Lời thập nhị trưởng lão vừa thốt ra, chúng đệ tử rung động. Không ai nghĩ đến Hoa Lạc Đồng thông qua khảo hạch trưởng lão, chính thức trở thành thập tứ trưởng lão của Đạo Viện. Lữ trưởng lão lại không thể đánh bại Hoa Lạc Đồng. Tin tức này nhất thời không ai dám tiếp nhận.
Đại trưởng lão đứng dậy, bước ra bên ngoài tuyên bố “Hoa Lạc Đồng thành công thông qua khảo hạch. Trở thành trưởng lão thứ mười bốn của Hoa Kiếm Phong”
Lão nói xong, xuất ra một lệnh bài, sau đó lão phóng về phía Hoa Lạch Đồng.
Hoa Lạc Đồng chộp lấy, cầm trong tay lệnh bài rồi mỉm cười. Nàng chắp tay, khom người sâu bái tạ, nàng nói “Đa tạ các vị trưởng lão nương tay!”
Nói xong, nàng phóng lên phi kiếm. Sau đó lơ lửng trên không một lúc. Nàng ngẫm nghĩ, sau đó lượn lại gần Bạch Vô Thiên. Hắn không do dự phóng lên phi kiếm. Thân ảnh hai người nhanh chóng biến mất khỏi Diễn Võ Trường.
Chúng đệ tử lúc này không ngừng cảm khái. Lúc đầu còn xem thường Túy Tiên Tiên Tử, không ngờ nàng ta lại lợi hại như vậy. Ấn tượng xấu trước kia của nàng, hôm nay hoàn toàn bị xóa bỏ. Nàng ẩn giấu quá sâu đi.
Hoàng Mập lúc này nhìn theo hướng Bạch Vô Thiên, hắn trong lòng cảm khái “Bạch huynh đúng là tốt số, lại có một vị đạo lữ lợi hại như vậy!”
Phía trên vị trí trưởng lão. Đại trưởng lão cũng bất ngờ với kết quả này. Mặc dù lão đã công bố xong, đã cấp lệnh bài trưởng lão cho Hoa Lạc Đồng. Nhưng lão vẫn chưa tỉnh táo hẳn. Chuyện này giống như một giấc mơ. Nàng ta chỉ mười sáu tuổi thôi, tu vi đã đạt Tứ Phẩm. Tương lai Đạo Viện thật sự đáng chờ mong a.
Lão liếc nhìn về phía lão viện trưởng. Sắc mặt lão viện trưởng lúc này âm trầm. Không phân biệt được tâm tình lão vui hay khó chịu. Cảm xúc bên ngoài, dường như đã bị lão triệt tiêu sạch sẽ.
…
Sau khi rời khỏi Diễn Võ Trường, Hoa Lạc Đồng cùng Bạch Vô Thiên một mạch đến vườn hoa ở Hoa Kiếm Phong.
Nơi đây có thể là nơi yên bình nhất của Hoa Lạc Đồng, nên khi thông qua khảo hạch, nàng không do dự thẳng hướng đến nơi này.
Vừa đáp xuống vườn hoa, tinh thần vốn bình thường của Hoa Lạc Đồng bỗng nhiên suy sụp. Nàng ngã về trước tựa vào vai Bạch Vô Thiên.
Sắc mặt nàng lúc này tái nhạt, sinh lực hầu như bị rút cạn kiệt. Nàng nhìn thẳng vào mắt hắn, sau đó gắng gượng nói “Sư đệ nhớ, tuyệt đối không để cho người khác thấy được nhược điểm của mình!”
Nàng nói xong, gục ngã lên vai hắn.
Hàn khí trước đó lạnh lẽo đã triệt tiêu không còn, giờ chỉ còn hơi nóng thoát ra từ cơ thể nàng. Hơi nóng át đi mùi hương khó chịu của Long Trảo hoa. Hắn ngồi xuống, để nàng tựa vào lòng mình. Trong lòng hắn dâng trào lên một cảm xúc. Cảm xúc này khiến hắn không thể nào bình tĩnh được.
Bàn tay hắn rụt rè vén sợi tóc nàng ra một bên, sau đó chăm chú nhìn đôi mắt nàng đang khép hờ. Có lúc sắc mặt nàng nhăn nhó vì sinh lực cạn kiệt, nàng gắng gượng đến bước này đã là kỳ tích.
Hắn không hiểu lắm, hắn cùng Hoa Lạc Đồng chỉ vừa gặp nhau, nhưng nàng ta dường như tin tưởng hắn tuyệt đối. Nàng cùng hắn song tu, thậm chí lúc không còn tỉnh táo, vẫn phó thác hoàn toàn vào hắn.
Có điều, cảm giác này sao lại quen thuộc đến như vậy…
Bạch Vô Thiên biết năng lực của Hoa Lạc Đồng không tầm thường, nhưng trong lòng vẫn tràn ngập lo lắng. Vạn Kiếm Tề Phát, nếu một loạt công kích không biết uy lực sẽ như thế nào.
Hoa Lạc Đồng không còn cách nào khác, giải cấm một lần nữa. Lúc này nàng không cần phải che giấu thực lực nữa, mà chân chính bộc lộ tu vi Tứ Phẩm ra. Khí thế nhất thời bạo phát đi ra.
Hàn khí lúc này không còn thoắt ẩn thoắt hiện nữa mà tỏa ra xung quanh như những luồng linh khí thông thường. Hàn khí lan tỏa đến đâu, đóng băng đến đó. Thậm chí Vạn Kiếm đang treo lơ lửng trên không cũng bị đóng băng khiến thập nhị trưởng lão không thể nào khu động được.
Trong lúc nhất thời, toàn cảnh trở nên lạnh lẽo.
Bạch Vô Thiên cũng không ngờ, quá trình song tu, tâm ý tương thông. Hắn có thể cảm nhận được Kim Đan nàng tỏa ra những luồng hàn khí, hắn cứ tưởng chỉ là một loại biến dị, hoặc đó là đặc tính của Kim Đan mỗi người khác nhau. Giờ đây, hắn đã hiểu công pháp nàng tu luyện vô cùng bá đạo.
Hắn trong lúc vô ý, lại nghĩ đến hai bức tượng của vị lão giả và nam trung niên. Nếu hắn có thể tiếp nhận truyền thừa của một trong hai bức tượng đó. Không biết chừng, hắn cũng có một năng lực nghịch thiên không kém Hoa Lạc Đồng.
Thập nhị trưởng lão biết không thể thi triển được Vạn Kiếm Tề Phát, lão phất tay một cái. Toàn bộ chiêu thức tiêu thất, khí thể của lão nhất thời thu nhỏ lại.
Hàn khí từ Hoa Lạc Đồng vẫn không ngừng tỏa ra, khiến mọi thứ xung quanh trở nên lạnh lẽo. Thậm chí hơi thở của nàng cũng trở nên lạnh lẽo.
Lão nghi ngờ nói “Công pháp ngươi tu luyện, không phải của Đạo Viện!”
Nàng dửng dưng nói “Điều này không quan trọng, quan trọng vãn bối là người của Đạo Viện không phải sao?”
Điều này lão không thể nào bắt bẻ được. Cơ duyên của mỗi người đều khác nhau.
Nếu nói như vậy, những nhân vật đại lão trong Đạo Viện như lão viện trưởng, không có gặp gỡ cơ duyên làm sao mà trùng kích lên được Ngũ Phẩm. Thái thượng trưởng lão không có Càn Khôn Kính chưa chắc gì đã thành công Hóa Thần. Ngay cả lão, bản thân cũng gặp cơ duyên mới thăng tiến tu vi lên hàng Tứ Phẩm.
Lão trầm mặc một hồi, cuối cùng mới nói “Ngươi ẩn giấu thật sâu, ai cũng cho rằng ngươi là một phế vật của Hoa sư đệ. Không ngờ lại đột phá đến mức độ này khiến sư thúc đây có một cái nhìn khác!”
Lão thở dài, dừng lại một lúc rồi nói tiếp “ n oán chỉ từ một hiềm khích nhỏ không đáng nhắc tới. Tiếp theo, có thể đỡ được kiếm chiêu của lão, xem như ngươi có thể thông qua!”
Lão nói xong, tay cầm trường kiếm xoay một vòng như một hình bát quái. Sau đó mũi kiếm chỉ ra một bên, xung quanh thanh trường kiếm xuất hiện một hư ảnh đại kiếm bao phủ, độ dài chừng một trượng. Bề mặt hư ảnh đại kiếm, một bên đen một bên trắng, như hình âm với dương.
Lão tỏ ra đắc ý nói “Kiếm này là Lưỡng Cực Hoán Sinh Kiếm!”
Lão vung kiếm, chém xuống một nhát. Đường kiếm không nhanh, nhưng tách không khí ra làm hai, thẳng hướng Hoa Lạc Đồng bạo phát.
Hoa Lạc Đồng nhanh chóng né tránh sang một bên. Đường kiếm chạm vào mặt đất, gây ra một dư chấn khủng bố, đẩy nàng lùi sang một bên. Lớp phòng ngự lôi đài bị cắt ra làm hai. Uy lực khiến toàn trường rung động, mãnh liệt rung động.
Lão viện trưởng thấy vậy, tay cầm phất trần, phất một cái. Lớp phòng ngự được gia cố, vết cắt tự động hàn gắn lại.
Hoa Lạc Đồng căng thẳng. Sau đó nhắm mắt lại minh tưởng chiêu thức nàng chưa học qua của Thủy Nguyệt Tiên Tử. Đó là một chiêu thức mô phỏng một thanh thần khí tên là “Thủy Nguyệt Tiên Thiên Kiếm” uy lực thế nào nàng chưa dùng qua, nhưng khi bước vào Tứ Phẩm. Nàng có thể sử dụng được. Bởi vì chiêu thức này có hạn chế tu vi. Dưới Tứ Phẩm không thể thi triển được.
Hoa Lạc Đồng một tay cầm trường kiếm để ngang trước mắt, tay còn lại vận dụng hàn khí, vuốt lấy thanh trường kiếm. Trong phút chốc, xung quanh trường kiếm phủ lên một lớp hàn khí, có luồng dạ quang màu thiên thanh lấp lánh.
Nàng cũng không che giấu, nói “Kiếm này là Thủy Nguyệt Tiên Thiên Kiếm!”
Lời này vừa nói ra, lão viện trưởng nhổm dậy. Sắc mặt vô cùng kinh ngạc. Danh từ “Thủy Nguyệt” khiến lão tâm thần rung động. Nếu lão không có đoán sai, đó chính là “Thủy Nguyệt Tiên Tử” chủ nhân của Thủy Nguyệt Động Thiên.
Truyền thuyết kể lại, nàng và tổ sư của Đạo Viện bấy giờ là Thiên Đạo Thần Tông có giao tình rất tốt. Nhưng không hiểu vì sao, tổ sư cùng nàng mất tích. Từ đó Thiên Đạo Thần Tông yếu kém rồi bị giáng cấp. Trở thành một Chi Viện ở Bắc Cảnh Hạ Thiên.
Đây chính là một bí mật, không phải ai cũng có thể biết được. Nếu không phải lão là viện trưởng. Bí mật này sẽ không ai biết được. Trong mật thất của ngọn Chủ Phong có nhiều thư tịch liên quan. Thậm chí là một Tàng Thư Các bị phong ấn, không có cách nào giải phong. Nếu không, lão tin rằng công pháp và võ kỹ bên trong có thể chấn hưng lại được Đạo Viện. Đạo Viện có thể đường đường chính chính trở về vị trí vốn có của nó.
Bên dưới lôi đài, thập nhị trưởng lão nhìn thanh kiếm tỏa ra hàn khí trong tay Hoa Lạc Đồng. Lão không xem thường mà bổ thêm một nhát kiếm về hướng Hoa Lạc Đồng. Hoa Lạc Đồng không né tránh, tay cầm trường kiếm gạt ngang một bên. Kiếm khí của lão dễ dàng bị nàng thanh trừ.
Lúc này lão mới buông lỏng, lão thở dài nói “Đến bước này, đấu cũng không còn tác dụng. Ngươi… thông qua!”
Lời thập nhị trưởng lão vừa thốt ra, chúng đệ tử rung động. Không ai nghĩ đến Hoa Lạc Đồng thông qua khảo hạch trưởng lão, chính thức trở thành thập tứ trưởng lão của Đạo Viện. Lữ trưởng lão lại không thể đánh bại Hoa Lạc Đồng. Tin tức này nhất thời không ai dám tiếp nhận.
Đại trưởng lão đứng dậy, bước ra bên ngoài tuyên bố “Hoa Lạc Đồng thành công thông qua khảo hạch. Trở thành trưởng lão thứ mười bốn của Hoa Kiếm Phong”
Lão nói xong, xuất ra một lệnh bài, sau đó lão phóng về phía Hoa Lạch Đồng.
Hoa Lạc Đồng chộp lấy, cầm trong tay lệnh bài rồi mỉm cười. Nàng chắp tay, khom người sâu bái tạ, nàng nói “Đa tạ các vị trưởng lão nương tay!”
Nói xong, nàng phóng lên phi kiếm. Sau đó lơ lửng trên không một lúc. Nàng ngẫm nghĩ, sau đó lượn lại gần Bạch Vô Thiên. Hắn không do dự phóng lên phi kiếm. Thân ảnh hai người nhanh chóng biến mất khỏi Diễn Võ Trường.
Chúng đệ tử lúc này không ngừng cảm khái. Lúc đầu còn xem thường Túy Tiên Tiên Tử, không ngờ nàng ta lại lợi hại như vậy. Ấn tượng xấu trước kia của nàng, hôm nay hoàn toàn bị xóa bỏ. Nàng ẩn giấu quá sâu đi.
Hoàng Mập lúc này nhìn theo hướng Bạch Vô Thiên, hắn trong lòng cảm khái “Bạch huynh đúng là tốt số, lại có một vị đạo lữ lợi hại như vậy!”
Phía trên vị trí trưởng lão. Đại trưởng lão cũng bất ngờ với kết quả này. Mặc dù lão đã công bố xong, đã cấp lệnh bài trưởng lão cho Hoa Lạc Đồng. Nhưng lão vẫn chưa tỉnh táo hẳn. Chuyện này giống như một giấc mơ. Nàng ta chỉ mười sáu tuổi thôi, tu vi đã đạt Tứ Phẩm. Tương lai Đạo Viện thật sự đáng chờ mong a.
Lão liếc nhìn về phía lão viện trưởng. Sắc mặt lão viện trưởng lúc này âm trầm. Không phân biệt được tâm tình lão vui hay khó chịu. Cảm xúc bên ngoài, dường như đã bị lão triệt tiêu sạch sẽ.
…
Sau khi rời khỏi Diễn Võ Trường, Hoa Lạc Đồng cùng Bạch Vô Thiên một mạch đến vườn hoa ở Hoa Kiếm Phong.
Nơi đây có thể là nơi yên bình nhất của Hoa Lạc Đồng, nên khi thông qua khảo hạch, nàng không do dự thẳng hướng đến nơi này.
Vừa đáp xuống vườn hoa, tinh thần vốn bình thường của Hoa Lạc Đồng bỗng nhiên suy sụp. Nàng ngã về trước tựa vào vai Bạch Vô Thiên.
Sắc mặt nàng lúc này tái nhạt, sinh lực hầu như bị rút cạn kiệt. Nàng nhìn thẳng vào mắt hắn, sau đó gắng gượng nói “Sư đệ nhớ, tuyệt đối không để cho người khác thấy được nhược điểm của mình!”
Nàng nói xong, gục ngã lên vai hắn.
Hàn khí trước đó lạnh lẽo đã triệt tiêu không còn, giờ chỉ còn hơi nóng thoát ra từ cơ thể nàng. Hơi nóng át đi mùi hương khó chịu của Long Trảo hoa. Hắn ngồi xuống, để nàng tựa vào lòng mình. Trong lòng hắn dâng trào lên một cảm xúc. Cảm xúc này khiến hắn không thể nào bình tĩnh được.
Bàn tay hắn rụt rè vén sợi tóc nàng ra một bên, sau đó chăm chú nhìn đôi mắt nàng đang khép hờ. Có lúc sắc mặt nàng nhăn nhó vì sinh lực cạn kiệt, nàng gắng gượng đến bước này đã là kỳ tích.
Hắn không hiểu lắm, hắn cùng Hoa Lạc Đồng chỉ vừa gặp nhau, nhưng nàng ta dường như tin tưởng hắn tuyệt đối. Nàng cùng hắn song tu, thậm chí lúc không còn tỉnh táo, vẫn phó thác hoàn toàn vào hắn.
Có điều, cảm giác này sao lại quen thuộc đến như vậy…
/510
|