Theo như phần giới thiệu của “Minh Lý Thiên” bộ công pháp này sẽ minh tưởng các loại võ kỹ. Hỗ trợ tu luyện không cần thiết phải chân thực tu luyện.
Những chiêu thức của hắn, mỗi lần tung ra đều phá hủy sơn phong. Có thể sang bằng một ngọn núi. Với tình hình đó, càng về sau mỗi lần hắn tu luyện sẽ phá hủy càng nhiều cảnh quan xung quanh. Đây chính là điều hắn không mong muốn.
Hắn quyết định chọn “Minh Lý Thiên” bộ công pháp này chính xác là dành riêng cho hắn sử dụng.
Hoàng Mập bên cạnh nhìn thấy hắn lựa chọn “Minh Lý Thiên” nhất thời không hiểu. Bộ công pháp này hầu hư đối với võ kỹ, thể nội người tu luyện không có cộng minh. Như vậy tu luyện bộ công pháp này chẳng phải là vô dụng sao.
Bản thân hắn chọn “Kim Cương Kinh”, u Dương Sinh chọn “Phong Hoa Thập Ảnh”, Mặc Thần Dương chọn “Thiên Tàm Công” và Lý Nhược Phàm chọn “Ngũ Hành Bất Biến”. Những công pháp bọn họ chọn đều dựa vào thể chất cũng như ý định sử dụng võ kỹ sau này. Người nào cũng đều muốn bản thân võ kỹ phải cực kỳ mạnh, con đường tu luyện mới thật sự dễ dàng.
Hoàng Mập đề nghị “Chúng ta sang tìm một số võ kỹ đi!”
Bạch Vô Thiên ngẫm nghĩ một lúc, liền lắc đầu. Hắn nói “Trước ta tu luyện củng cố tâm pháp, võ kỹ để tu luyện sau. Các huynh đệ cứ tự nhiên tìm kiếm, ta trước trở về!”
Hắn nói xong, liền hướng bốn người Hoàng Mập chắp tay sau đó rời đi. Hắn trở về giao công pháp cho ngũ trưởng lão. Hắn nhìn tên đệ tử chân truyền trước mắt chọn công pháp. Nhất thời đánh giá thấp hắn. Một bộ công pháp vô dụng, lại có một tên đệ tử lựa chọn, lại là đệ tử chân truyền. Việc này lão thái thượng trưởng lão xem ra đã quá xem trọng tên tiểu tử này rồi.
Hắn chậm rãi đánh ấn ký lên quyển công pháp rồi trả lại cho Bạch Vô Thiên cùng với Tử Sắc Kim Bài. Hắn lắc đầu sau đó nhìn sang chỗ khác.
Bạch Vô Thiên cũng chẳng để ý thái độ của vị trưởng lão này. Hắn khom người, chắp tay sau đó rời đi. Ánh mắt ngũ trưởng lão liếc nhìn, chỉ âm thầm đánh giá “Được cái lễ phép, cũng chẳng được ích gì!”
Hắn rời khỏi ngọn Chủ Phong, sau đó phóng xuất Tiểu Hắc ra. Tiểu Hắc vừa ra tức thì có một đám nữ đệ tử vây lấy, hầu như là cản đường không cho hắn rời đi.
Một vị nữ đệ tử tướng mạo cũng không tệ nhìn hắn trêu đùa “Sư đệ có thể cho sư tỷ sờ sủng thú sư đệ được không?”
Hắn không trả lời nhưng Tiểu Hắc thì le lưỡi gật đầu liên tục. Hắn đứng hình, ngươi từ lúc nào lại có thêm bản tính ham muốn này rồi.
Mấy vị sư tỷ thấy sủng thú mừng rỡ. Bọn họ nhanh chóng tụ tập lại vuốt lấy lớp lông mềm mượt của Tiểu Hắc. Nó đắc ý vô cùng. Được nhiều mỹ nhân tỷ tỷ âu yếm, cảm giác vô cùng không tệ.
Một vị sư tỷ không kiềm lòng được nhìn hắn, e ấp nói “Sư đệ có đạo lữ chưa? Sư tỷ vẫn chưa có!”
Hơn hai mươi ánh mắt nhìn hắn chờ đợi câu trả lời của hắn, khiến hắn nhất thời lúng túng. Hắn nhanh chóng thúc vào hông Tiểu Hắc cho nó nhanh chóng rời đi. Chỉ sau hai hô hấp hai chủ sủng đã biến mất, chỉ lưu lại hơn mười vị sư tỷ tiếc nuối.
Một vị sư tỷ không kiềm được, tiếc nuối than vãn “Tiểu sư đệ đó thật là đẹp trai a!”
Một vị khác cắt lời “Sư đệ gì, hắn là sư thúc của chúng ta nha!”
Thêm một vị sư tỷ khác phản đối “Sư thúc thì sao chứ, sư thúc vẫn là một thiếu niên anh tuấn. Mối tình với sư thúc chắc chắn là đẹp lắm đây!”
Trong lúc nhất thời, cả đám bắt đầu tranh cãi từ nhẹ nhàng cho đến gay gắt. Thậm chí cạch mặt nhau.
Nhân sinh, anh tuấn đúng là một cái tội.
…
Bạch Vô Thiên trở về căn nhà gỗ. Tình huống vừa rồi khiến hắn không nghĩ đến, mấy vị sư tỷ thật sự là quá nhiệt tình. Hắn không sớm rút lui, không biết tình huống tiếp theo sẽ như thế nào. Đối với nữ nhân hắn không biết xử lý như thế nào là tốt nhất.
Hắn xem xét thời gian cũng là lúc bắt đầu tu luyện công pháp Minh Lý Thiên.
Hắn đến gần bờ hồ, ngồi xuống một mô đá. Hắn nhìn Tiểu Hắc và Tiểu Bạch căn dặn “Các ngươi hộ pháp giúp ta, không để người lạ tiếp cận trong pham vi năm dặm!”
Không khí lúc này bắt đầu cô động lại. Hắn định thần tâm vô tạp niệm. Khung cảnh bao trùm lấy hắn là một mảng tối đen.
Từng tia linh khí tinh thuần khắp nơi tụ lại, xâm nhập vào từng kẽ chân lông hắn khiến cơ thể hắn phản ứng. Hắn nhất thời rên rỉ, cảm giác này vô cùng sảng khoái. Linh khí ở Bắc Cảnh vô cùng đậm đặc, tinh thuần, nếu so với ở Thiên Phong Thành. Độ tinh thuần có thể hơn vạn lần chứ không kém.
Những tia linh khí tinh thuần giao nhau, tạo thành một luồng linh khí theo đường kinh mạch chạy khắp toàn thân. Trong nhất thời, cả thể hắn phát ra một ánh quang mang, tỏa ra xung quanh.
Luồng linh khí tinh thuần cuối cùng ngưng tụ lại thành một khoảng không gian phía trên Khí Hải. Bước này là bước “Khí Hải Tọa Đan Điền”. Khoảng không gian trống rỗng do linh khí tinh thuần sản sinh ra gọi là Đan Điền.
Trong công pháp đề cập, linh khí cô đọng lại hình thành một khoảng không gian bên trên Khí Hải goi là Đan Điền. Điều này nói lên, hắn Khai Mạch thành công.
Hắn mở mắt ra, thở một hơi trọc khí.
Lúc này sư phụ hắn, Kiếm Hư Chân Quân không biết đã đứng bên cạnh hắn từ lúc nào.
Lão nhìn hắn đánh giá một hồi. Ánh mắt nhất thời sáng lên “Ngươi Khai Mạch thành công rồi!”
Lão bắt đầu tính toán lại, nghĩ đến trước kia hắn đã từng tu luyện Luyện Khí Quyết đại viên mãn. Nên đã nắm được vấn đề, liền hướng hắn giải thích “Việc Khai Mạch không phải một sớm một chiều có thể thành công. Tu sĩ bình thường muốn Khai Mạch cần thời gian từ một đến hai năm. Ngươi lại chỉ trong vòng hai canh giờ, nếu gọi là nhanh thì thực ra là so với tu sĩ bình thường ngươi chậm hơn ba đến bốn năm…”
Hắn nghe sư phụ giảng giải, hắn vẫn chưa hiểu lắm. Lão thấy vậy nói tiếp “Ngươi dành thời gian luyện Luyện Khí Quyết hơn năm năm, đạt đến đại viên mãn. Có thể gọi là vô cực đại viên mãn. Nhưng ngươi không có công pháp dẫn đường, nên chỉ dừng lại ở thổ nạp linh khí bình thường. Ngươi sử dụng võ kỹ vận dụng linh khí, đạt giới hạn tự nhiên phải cần một thời gian mới bổ sung thêm được. Chuyện này đúng chứ?”
Hắn gật đầu, giờ hắn cô động tạo ra một không gian Đan Điền. Điều này quả thật đối với hắn dễ dàng, điều tiết vô cùng trơn tru như đã được lập sẵn con đường cho hắn đi tới.
Nhờ có một khoảng không gian Đan Điền, sau này khả năng hấp thụ linh khí, cô động lại, và duy trì được lâu hơn, và nhiều hơn. Như vậy, hắn có thể Ngự Kiếm Phi Hành được rồi.
Lão nhìn hắn mỉm cười, âm thầm đánh giá cao. Lão nhìn quyển công pháp “Minh Lý Thiên” hắn tu luyện. Ánh mắt nhất thời sáng lên. Lão động viên nói “Công pháp ngươi tu luyện, ở Đạo Viện nói thật là không có ai theo đuổi. Đa số bọn đệ tử chuyên tu nội công, thể tu, hay ngũ hành lợi hại hơn nhất thời. Đối với Minh Lý Thiên hầu như là không có tác dụng gì nhiều. Nhưng con đường tu tiên vốn nghịch thiên hành sự. Ngươi có lựa chọn đó, vi sư vô cùng cao hứng!”
Lão dừng lại một lúc nói tiếp “Khi nào ngươi hoàn tất Tam Phẩm, Kết Đan thành công. Khi đó, vi sư sẽ chính thức thu nhận ngươi làm đồ nhi. Hiện tại, ngươi tu vi thấp kém thu ngươi làm đồ nhi, bọn trưởng lão và tên viện trưởng sẽ phàn nàn. Ngươi cố gắng tu luyện cho tốt!”
Lão lúc này tâm tình vô cùng tốt. Nói gì thì nói, hai canh giờ Khai Mạch thành công, cũng xem như chưa từng có tiền lệ trước đó. Có thể nói là khoáng cổ tuyệt kim thiên tài. Con đường hắn tu luyện trước kia, hầu hết điều do hắn bản thân tự cố gắng. Điều này nói lên ngộ tính không phải hạng tầm thường.
Lão vuốt một cọng ria mép, tính toán một hồi nói tiếp “Tiếp đến, trong vòng ba tháng, ngươi có thể Trúc Cơ thành công. Vi sư có món quà tặng ngươi!”
Điều này nói lên, trong vòng ba tháng khoảng không gian Đan Điền vốn không có gì. Hắn phải cô động linh khí tinh thuần lại thành dạng lỏng, sau đó ngưng tự ra linh hồ bên trong đan điền. Như vậy đòi hỏi thế chất của hắn phải tăng lên đáng kể mới không khiến cơ thể bạo thể.
Hắn nuốt một ngụm nước bọt, sau đó khom người nói “Đệ tử sẽ cố gắng!”
Lão nhìn sang Tiểu Bạch, đang nằm bên cạnh Tiểu Hắc. Nó cùng lão trước đó hữu duyên. Nó giờ đã cũng đã cao lớn đứng ngang thắt lưng lão. Trên đỉnh trán có một ấn ký hình lôi điện màu đỏ. Đây chính là chân chính Song Đầu Yêu Lang biến dị không sai biệt lắm.
Lão ngoắc nó lại, sau đó nói “Tiểu Bạch cùng vi sư hữu duyên, để nó theo vi sư một thời gian!”
Tiểu Bạch lưỡng lự một lúc, nó nhìn sang chủ nhân một hồi chờ sự đồng ý. Nó bản thân cảm giác vô cùng phế. Hầu như không hề giúp ích được gì cho chủ nhân, nên nó muốn thay đổi, muốn lợi hại hơn để bảo vệ chủ nhân nó.
Bạch Vô Thiên gật đầu, nó mới tiến lại gần Kiếm Hư Chân Quân. Lão phóng lên đại kiếm, nó cũng nhảy lên phía sau, ánh mắt nhìn về phía chủ nhân lưu luyến.
Trong chốc lát, cả hai thân ảnh biến mất.
Hắn nhìn theo, nhủ thầm “Không biết lần sau gặp lại, Tiểu Bạch có thay đổi gì không?”
Những chiêu thức của hắn, mỗi lần tung ra đều phá hủy sơn phong. Có thể sang bằng một ngọn núi. Với tình hình đó, càng về sau mỗi lần hắn tu luyện sẽ phá hủy càng nhiều cảnh quan xung quanh. Đây chính là điều hắn không mong muốn.
Hắn quyết định chọn “Minh Lý Thiên” bộ công pháp này chính xác là dành riêng cho hắn sử dụng.
Hoàng Mập bên cạnh nhìn thấy hắn lựa chọn “Minh Lý Thiên” nhất thời không hiểu. Bộ công pháp này hầu hư đối với võ kỹ, thể nội người tu luyện không có cộng minh. Như vậy tu luyện bộ công pháp này chẳng phải là vô dụng sao.
Bản thân hắn chọn “Kim Cương Kinh”, u Dương Sinh chọn “Phong Hoa Thập Ảnh”, Mặc Thần Dương chọn “Thiên Tàm Công” và Lý Nhược Phàm chọn “Ngũ Hành Bất Biến”. Những công pháp bọn họ chọn đều dựa vào thể chất cũng như ý định sử dụng võ kỹ sau này. Người nào cũng đều muốn bản thân võ kỹ phải cực kỳ mạnh, con đường tu luyện mới thật sự dễ dàng.
Hoàng Mập đề nghị “Chúng ta sang tìm một số võ kỹ đi!”
Bạch Vô Thiên ngẫm nghĩ một lúc, liền lắc đầu. Hắn nói “Trước ta tu luyện củng cố tâm pháp, võ kỹ để tu luyện sau. Các huynh đệ cứ tự nhiên tìm kiếm, ta trước trở về!”
Hắn nói xong, liền hướng bốn người Hoàng Mập chắp tay sau đó rời đi. Hắn trở về giao công pháp cho ngũ trưởng lão. Hắn nhìn tên đệ tử chân truyền trước mắt chọn công pháp. Nhất thời đánh giá thấp hắn. Một bộ công pháp vô dụng, lại có một tên đệ tử lựa chọn, lại là đệ tử chân truyền. Việc này lão thái thượng trưởng lão xem ra đã quá xem trọng tên tiểu tử này rồi.
Hắn chậm rãi đánh ấn ký lên quyển công pháp rồi trả lại cho Bạch Vô Thiên cùng với Tử Sắc Kim Bài. Hắn lắc đầu sau đó nhìn sang chỗ khác.
Bạch Vô Thiên cũng chẳng để ý thái độ của vị trưởng lão này. Hắn khom người, chắp tay sau đó rời đi. Ánh mắt ngũ trưởng lão liếc nhìn, chỉ âm thầm đánh giá “Được cái lễ phép, cũng chẳng được ích gì!”
Hắn rời khỏi ngọn Chủ Phong, sau đó phóng xuất Tiểu Hắc ra. Tiểu Hắc vừa ra tức thì có một đám nữ đệ tử vây lấy, hầu như là cản đường không cho hắn rời đi.
Một vị nữ đệ tử tướng mạo cũng không tệ nhìn hắn trêu đùa “Sư đệ có thể cho sư tỷ sờ sủng thú sư đệ được không?”
Hắn không trả lời nhưng Tiểu Hắc thì le lưỡi gật đầu liên tục. Hắn đứng hình, ngươi từ lúc nào lại có thêm bản tính ham muốn này rồi.
Mấy vị sư tỷ thấy sủng thú mừng rỡ. Bọn họ nhanh chóng tụ tập lại vuốt lấy lớp lông mềm mượt của Tiểu Hắc. Nó đắc ý vô cùng. Được nhiều mỹ nhân tỷ tỷ âu yếm, cảm giác vô cùng không tệ.
Một vị sư tỷ không kiềm lòng được nhìn hắn, e ấp nói “Sư đệ có đạo lữ chưa? Sư tỷ vẫn chưa có!”
Hơn hai mươi ánh mắt nhìn hắn chờ đợi câu trả lời của hắn, khiến hắn nhất thời lúng túng. Hắn nhanh chóng thúc vào hông Tiểu Hắc cho nó nhanh chóng rời đi. Chỉ sau hai hô hấp hai chủ sủng đã biến mất, chỉ lưu lại hơn mười vị sư tỷ tiếc nuối.
Một vị sư tỷ không kiềm được, tiếc nuối than vãn “Tiểu sư đệ đó thật là đẹp trai a!”
Một vị khác cắt lời “Sư đệ gì, hắn là sư thúc của chúng ta nha!”
Thêm một vị sư tỷ khác phản đối “Sư thúc thì sao chứ, sư thúc vẫn là một thiếu niên anh tuấn. Mối tình với sư thúc chắc chắn là đẹp lắm đây!”
Trong lúc nhất thời, cả đám bắt đầu tranh cãi từ nhẹ nhàng cho đến gay gắt. Thậm chí cạch mặt nhau.
Nhân sinh, anh tuấn đúng là một cái tội.
…
Bạch Vô Thiên trở về căn nhà gỗ. Tình huống vừa rồi khiến hắn không nghĩ đến, mấy vị sư tỷ thật sự là quá nhiệt tình. Hắn không sớm rút lui, không biết tình huống tiếp theo sẽ như thế nào. Đối với nữ nhân hắn không biết xử lý như thế nào là tốt nhất.
Hắn xem xét thời gian cũng là lúc bắt đầu tu luyện công pháp Minh Lý Thiên.
Hắn đến gần bờ hồ, ngồi xuống một mô đá. Hắn nhìn Tiểu Hắc và Tiểu Bạch căn dặn “Các ngươi hộ pháp giúp ta, không để người lạ tiếp cận trong pham vi năm dặm!”
Không khí lúc này bắt đầu cô động lại. Hắn định thần tâm vô tạp niệm. Khung cảnh bao trùm lấy hắn là một mảng tối đen.
Từng tia linh khí tinh thuần khắp nơi tụ lại, xâm nhập vào từng kẽ chân lông hắn khiến cơ thể hắn phản ứng. Hắn nhất thời rên rỉ, cảm giác này vô cùng sảng khoái. Linh khí ở Bắc Cảnh vô cùng đậm đặc, tinh thuần, nếu so với ở Thiên Phong Thành. Độ tinh thuần có thể hơn vạn lần chứ không kém.
Những tia linh khí tinh thuần giao nhau, tạo thành một luồng linh khí theo đường kinh mạch chạy khắp toàn thân. Trong nhất thời, cả thể hắn phát ra một ánh quang mang, tỏa ra xung quanh.
Luồng linh khí tinh thuần cuối cùng ngưng tụ lại thành một khoảng không gian phía trên Khí Hải. Bước này là bước “Khí Hải Tọa Đan Điền”. Khoảng không gian trống rỗng do linh khí tinh thuần sản sinh ra gọi là Đan Điền.
Trong công pháp đề cập, linh khí cô đọng lại hình thành một khoảng không gian bên trên Khí Hải goi là Đan Điền. Điều này nói lên, hắn Khai Mạch thành công.
Hắn mở mắt ra, thở một hơi trọc khí.
Lúc này sư phụ hắn, Kiếm Hư Chân Quân không biết đã đứng bên cạnh hắn từ lúc nào.
Lão nhìn hắn đánh giá một hồi. Ánh mắt nhất thời sáng lên “Ngươi Khai Mạch thành công rồi!”
Lão bắt đầu tính toán lại, nghĩ đến trước kia hắn đã từng tu luyện Luyện Khí Quyết đại viên mãn. Nên đã nắm được vấn đề, liền hướng hắn giải thích “Việc Khai Mạch không phải một sớm một chiều có thể thành công. Tu sĩ bình thường muốn Khai Mạch cần thời gian từ một đến hai năm. Ngươi lại chỉ trong vòng hai canh giờ, nếu gọi là nhanh thì thực ra là so với tu sĩ bình thường ngươi chậm hơn ba đến bốn năm…”
Hắn nghe sư phụ giảng giải, hắn vẫn chưa hiểu lắm. Lão thấy vậy nói tiếp “Ngươi dành thời gian luyện Luyện Khí Quyết hơn năm năm, đạt đến đại viên mãn. Có thể gọi là vô cực đại viên mãn. Nhưng ngươi không có công pháp dẫn đường, nên chỉ dừng lại ở thổ nạp linh khí bình thường. Ngươi sử dụng võ kỹ vận dụng linh khí, đạt giới hạn tự nhiên phải cần một thời gian mới bổ sung thêm được. Chuyện này đúng chứ?”
Hắn gật đầu, giờ hắn cô động tạo ra một không gian Đan Điền. Điều này quả thật đối với hắn dễ dàng, điều tiết vô cùng trơn tru như đã được lập sẵn con đường cho hắn đi tới.
Nhờ có một khoảng không gian Đan Điền, sau này khả năng hấp thụ linh khí, cô động lại, và duy trì được lâu hơn, và nhiều hơn. Như vậy, hắn có thể Ngự Kiếm Phi Hành được rồi.
Lão nhìn hắn mỉm cười, âm thầm đánh giá cao. Lão nhìn quyển công pháp “Minh Lý Thiên” hắn tu luyện. Ánh mắt nhất thời sáng lên. Lão động viên nói “Công pháp ngươi tu luyện, ở Đạo Viện nói thật là không có ai theo đuổi. Đa số bọn đệ tử chuyên tu nội công, thể tu, hay ngũ hành lợi hại hơn nhất thời. Đối với Minh Lý Thiên hầu như là không có tác dụng gì nhiều. Nhưng con đường tu tiên vốn nghịch thiên hành sự. Ngươi có lựa chọn đó, vi sư vô cùng cao hứng!”
Lão dừng lại một lúc nói tiếp “Khi nào ngươi hoàn tất Tam Phẩm, Kết Đan thành công. Khi đó, vi sư sẽ chính thức thu nhận ngươi làm đồ nhi. Hiện tại, ngươi tu vi thấp kém thu ngươi làm đồ nhi, bọn trưởng lão và tên viện trưởng sẽ phàn nàn. Ngươi cố gắng tu luyện cho tốt!”
Lão lúc này tâm tình vô cùng tốt. Nói gì thì nói, hai canh giờ Khai Mạch thành công, cũng xem như chưa từng có tiền lệ trước đó. Có thể nói là khoáng cổ tuyệt kim thiên tài. Con đường hắn tu luyện trước kia, hầu hết điều do hắn bản thân tự cố gắng. Điều này nói lên ngộ tính không phải hạng tầm thường.
Lão vuốt một cọng ria mép, tính toán một hồi nói tiếp “Tiếp đến, trong vòng ba tháng, ngươi có thể Trúc Cơ thành công. Vi sư có món quà tặng ngươi!”
Điều này nói lên, trong vòng ba tháng khoảng không gian Đan Điền vốn không có gì. Hắn phải cô động linh khí tinh thuần lại thành dạng lỏng, sau đó ngưng tự ra linh hồ bên trong đan điền. Như vậy đòi hỏi thế chất của hắn phải tăng lên đáng kể mới không khiến cơ thể bạo thể.
Hắn nuốt một ngụm nước bọt, sau đó khom người nói “Đệ tử sẽ cố gắng!”
Lão nhìn sang Tiểu Bạch, đang nằm bên cạnh Tiểu Hắc. Nó cùng lão trước đó hữu duyên. Nó giờ đã cũng đã cao lớn đứng ngang thắt lưng lão. Trên đỉnh trán có một ấn ký hình lôi điện màu đỏ. Đây chính là chân chính Song Đầu Yêu Lang biến dị không sai biệt lắm.
Lão ngoắc nó lại, sau đó nói “Tiểu Bạch cùng vi sư hữu duyên, để nó theo vi sư một thời gian!”
Tiểu Bạch lưỡng lự một lúc, nó nhìn sang chủ nhân một hồi chờ sự đồng ý. Nó bản thân cảm giác vô cùng phế. Hầu như không hề giúp ích được gì cho chủ nhân, nên nó muốn thay đổi, muốn lợi hại hơn để bảo vệ chủ nhân nó.
Bạch Vô Thiên gật đầu, nó mới tiến lại gần Kiếm Hư Chân Quân. Lão phóng lên đại kiếm, nó cũng nhảy lên phía sau, ánh mắt nhìn về phía chủ nhân lưu luyến.
Trong chốc lát, cả hai thân ảnh biến mất.
Hắn nhìn theo, nhủ thầm “Không biết lần sau gặp lại, Tiểu Bạch có thay đổi gì không?”
/510
|