Sau khi biết được Thăng Long Thành đang rơi vào tình huống hỗn loạn. Kinh thành đang bị một con hung thú tập kích, điều này trước nay chưa từng xảy ra. Phương Triết tăng tốc độ trở về kinh thành, hắn hy vọng gia đình hắn không có chuyện gì.
Đến sáng ngày hôm sau, Xích Thố Mã kiệt sức, không còn sức chạy nhanh hơn nữa. Tốc độ nó giờ thua một con ngựa bình thường. Lúc này cũng là lúc, hắn về đến cổng Bắc Thăng Long Lòng.
Cổng Bắc không hề bị hư hại, không có dấu hiệu bị tập kích, nhưng hai bên đường, số người chuẩn bị di tản khỏi kinh thành rất nhiều. Bọn họ đều chất đầy hành lý rời đi. Ngay cả chiếu chỉ dán đầy hai bên đường, khuyên mọi người tạm thời lánh nạn. Lần này Thăng Long thành không có đủ năng lực bảo vệ người dân được nữa.
Phương Triết tiếp tục thúc ngựa, đi về hướng tây thành. Hắn đi chừng ba mươi dặm dường, lúc này khung cảnh bị tàn phá mới hiện rõ trước mặt hắn.
Nhà cửa, tửu lâu, khách điếm đều bị sang bằng, khói vẫn còn tỏa ra nghi ngút. Số người thương vong không thấy, có thể đã được di dời trước đó, nhưng vết tích đổ nát, mùi hôi thối vẫn còn. Chứng tỏ số người chết không hề nhỏ.
Hắn tự nhủ “Vì lý do gì, tại sao lại xuất hiện hung thú thời điểm này. Chẳng lẽ không ai có đủ năng lực ngăn cản nó sao?”
Hắn chợt nhớ đến Bạch gia, thế là nhanh chóng phi thân đến phân bộ Bạch gia ở kinh thành. Hắn đi giữa đường thì bắt gặp tên Kim Mộc Thông phi ngựa chạy đến. Hướng của hắn cũng đến phân bộ Bạch gia.
Kim Mộc Thông vừa nhìn thấy Phương Triết, liền nhảy xuống ngựa vừa khóc lóc vừa nói “Phương đại ca, cứu phụ thân đệ!”
Phương Triết chưa hiểu đầu đuôi gì, hắn khóc lóc nói tiếp “Bọn người Mộc gia, đánh vào Kim gia!”
Phương Triết sững sờ “Ban ngày mà ngang nhiên làm vậy, không còn vương pháp sao?”
Kim Mộc Thông lắc đầu nói “Đệ không biết,... khi đệ trở về thì bọn người Mộc gia đã bao vây Kim gia rồi. Tiểu đệ đang đến cầu cứu Bạch gia thì gặp Phương đại ca!”
Phương Triết nhìn hắn khóc lóc, liền trấn an nói “Ngươi đến phân bộ Bạch gia cầu trợ giúp, ta trước đến Kim Phủ xem xét tình hình. Ngươi trước không cần lo lắng!”
Hắn nói rồi, liền cưỡi Xích Thố Mã thẳng hướng đến Kim Phủ. Kim Mộc Thông ở sau, hắn không còn khóc nữa, bản lĩnh của Phương Triết thế nào, hắn là người hiểu rõ nhất. Hắn lau nước mắt, rồi tiếp tục lên đường đến phân bộ Bạch gia.
Không đến nửa canh giờ sau, Phương Triết đã đến được Kim Phủ. Lúc này xung quanh Kim Phủ vây quanh hơn hai trăm cao thủ hắc ý nhân. Phương Triết nhận ra y phục này, đây chính là cùng loại với m Sát. Một tổ chức sát thủ trước đó hắn đã từng giao đấu qua.
Tiếng ngựa hí một hơi thật dài, khiến bọn người hắc y nhân sững sờ, quay người lại.
Trước mắt là một thiếu niên cưỡi hắc mã, dáng vẻ không có gì nguy hiểm. Nhưng bọn chúng biết người này. Đây chính là chân chính sát thần có vẻ ngoài thư sinh.
Hai trăm tên hắc y nhân nhận ra Phương Triết liền không dám động đậy. Bọn họ biết, đối kháng với người này, khả năng sống sót không cao. Thế là bọn họ lặng lẽ nép sang một bên.
Phương Triết thấy vậy, phi ngựa đạp bay cánh cửa chính. Toàn bộ ánh mắt bên trong đều nhìn về phía cánh cửa.
Kim gia chủ và mấy vị trưởng bối đều đang bị bắt trói, quỳ trên sân. Nét mặt của lão trở nên mừng rỡ hẳn lên khi thấy thân ảnh Phương Triết xuất hiện, mặc dù gia chủ Mộc gia, Mộc Trường Sinh đang kề đao sát cổ.
Phương Triết âm thầm đánh giá xung quanh, toàn bộ Kim Phủ hơn năm mươi người bị bắt trói, xung quanh ước chừng ba mươi hộ vệ Kim gia đã nằm xuống. Khung cảnh giao chiến trước đó, còn lưu lại một mớ hỗn loạn.
Phương Triết lãnh đạm nói “Gặp qua Mộc gia chủ!”
Mộc Trường Sinh sắc mặt không thay đổi, nhưng trong lòng đã nhảy dựng. Lão cứ nghĩ tiểu tử này đang ở Trung Châu, lần này dựa vào khí thế công thành của Hắc Độc y Nhân, lão tấn công Kim gia, xem như là thời điểm vô cùng thích hợp. Lúc này Triều đình và các thế lực lo tìm cách đối phó con hung thú, ai thèm quan tâm đấu đá gia tộc.
Bây giờ, tên hung thần Phương Triết trở về sớm hơn dự định. Lão phát giác, lão già thêm mười tuổi. Kế hoạch toàn bộ “toang” rồi.
Lão vẫn chưa bỏ đao ra khỏi cổ Kim gia chủ. Cho dù lão có giết Kim gia chủ, hôm sau Mộc gia toàn bộ xong. Lão đã già nhưng con cháu dòng tộc quá nhiều. Lão không muốn liên lụy chỉ vì lòng tham lam nhất thời.
Từ khi tiểu tử Phương Triết xuất hiện, trong đầu lão xuất hiện đủ mọi biện minh, đủ mọi lý do để giảm một phần nào sát khí của đối phương.
Lão cân nhắc một hồi mới chậm rãi nói “Việc này không đến lượt ngươi nhúng tay vào!”
Phương Triết không trả lời, mà chất vấn “Ai cho lão lá gan, giữa thanh thiên bạch nhật, đem quân đánh Kim gia, lão không sợ triều đình truy cứu sao?”
Lão nhất thời phá lên cười “Tiểu tử ngươi ngây thơ như vậy sao? Tràng cảnh này, không phải phát sinh từ ngươi mà ra sao?”
Kim gia chủ nghe lão nói vậy, nhất thời lúng túng. Lão hồ ly này tấn công Kim gia, tra tấn lão cùng những trưởng bối trong Kim gia, không phải vì mỏ vàng ở Liên Sơn sao. Giờ lại chuyển hướng sang Phương Triết, lão chuyển hướng cũng quá nhanh đi.
Phương Triết bất mãn nói “Chuyện này do lòng tham của ngươi, chuyện Mộc gia vì mỏ vàng ở Liên Sơn mà không ngừng làm ra nhiều thủ đoạn. Chuyện này ai cũng biết, giờ lại chuyển hướng sang ta, lão đây là có mục đích gì?”
Phương Triết vừa nói, một tay hướng thanh kiếm trong tay Mộc Trường Sinh thu lấy. Động tác vô cùng nhanh và nhẹ nhàng, hầu như lão không hề có khả năng phản kháng.
Lão lúc này thực sự mộng “Thủ đoạn này đúng là nghịch thiên nếu vừa rồi lão đây sớm ra tay, có phải đã trở thành một cái xác rồi hay không?”
Lão thở ra một hơi, chắp tay sau lưng, khí chất không hề suy yếu. Tư thái của lão như trút đi một gánh nặng, lão nói “Ngươi biết Ngôn Tử hay còn gọi là Hắc Độc Y Nhân?”
Phương Triết nghi ngoặc “Ngôn Tử?”
Mộc Trường Sinh nói tiếp “Trước kia, người đời gọi hắn là Ngôn Thần Y!”
Phương Triết giật mình, lão hồ ly này biết Ngôn Thần Y. Hắn lúc này linh hoạt xâu chuỗi lại những sự kiện trước kia.
Hắn mới sững sờ, hắn chắc vấn “Lần trước xúi giục hãm hại sủng thú của ta, hắn ta đứng sau lưng giật dây?”
Mộc Trường Sinh mở to mắt ra, chuyện này hắn suy đoán ra cũng quá nhanh. Lão chưa kịp tiết lộ, xem ra lão đã có một con đường sống. Lão gật đầu nói “Nếu không có hắn giật dây, lão đây làm sao biết ngươi có một con sủng thú như con quái… như con hắc báo thế kia!”
Lão ho nhẹ một tiếng, vừa rồi gấp gáp lão thất thố. Lão nhìn sát khí trên người Phương Triết đã hoàn toàn tiêu thất. Trong lòng nhất thời thở ra. Lão ngoài sáu mươi, nhưng vẫn còn rất yêu đời. Tiền tài có thể từ từ kiếm, nhưng mạng già mất đi, nhân sinh xem như xong.
Lúc này, bên ngoài các hộ vệ Bạch gia đã đến. Bên phía phân nhánh Bạch gia ở thành Thăng Long không nhiều, chỉ hơn năm mươi người nhưng đều là tinh anh. Bọn họ mang kiếm, khí thế đi vào. Toàn bộ hai trăm tên hắc y nhân trước đó hầu như không hề phản kháng, sớm đã đầu hàng.
Chấp sự Bạch Lượng đi vào, cùng với năm hộ vệ. Khí thế vô cùng lớn. Hắn vừa nhìn thấy Phương Triết liền mỉm cười chào đón “Gặp qua Phương công tử!”
Phương Triết cũng chắp tay chào hỏi “Gặp qua Bạch Lượng đại nhân!”
Lúc này Bạch Lượng mới tiến lại gần Mộc Trường Sinh, cười hắc hắc nói “Mộc gia chủ quả thật là biết chọn thời cơ. Bọn ta đang tìm đối sách đối phó với con hung thú, lão sau lưng đánh đến đây. Lão thật sự không sợ cả gia tộc bị tru di sao?”
Mộc Trường Sinh biến sắc trong sát na, sau đó hắn vẫn giữ khí chất cao quý, không hề tỏ ra sợ hãi. Lão chậm rãi nói “Việc này Mộc Trường Sinh ta thua, lão sẵn sàng nhận mọi trách nhiệm. Từ nay về sau, kinh thành Thăng Long sẽ không còn Mộc gia nữa”
Lão hít một hơi thật dài, nét mặt như già thêm vài tuổi, lão nói “Việc này lão nhất thời hồ đồ, hy vọng chấp sự rộng lượng bỏ qua cho gia tộc ta. Hôm sau, lão sẽ theo dòng người tị nạn, rời khỏi kinh thành, từ nay sẽ không xuất hiện ở đây nửa bước. Hơn nữa lão sẽ bồi thường năm triệu lượng cho tổn thất lần này của Kim gia!”
Chấp sự Bạch Lượng bất ngờ, lão đúng thật là lão hồ ly. Tìm thời cơ chối bỏ trách nhiệm cũng quá khôn khéo đi. Hắn nhìn sang Phương Triết không phản ứng, hắn cũng không muốn làm khó.
Hắn lãnh đạm nói “Chỉ hy vọng Mộc gia chủ nhớ lời!”
Hắn nói xong, liền tránh sang một bên cho lão rút lui. Lúc này những trưởng bối, gia nhân Kim gia vô cùng mừng rỡ. Bọn họ đã vượt qua được tai kiếp lần này. Có gia nhân nhìn về Phương Triết với ánh mắt sùng bái, bởi vì trong lúc tuyệt vọng. Họ có … cầu khẩn Phương Triết đến giải thoát bọn họ.
Phương Triết nhìn mọi thứ đã ổn thỏa, hắn liền từ biệt Kim gia chủ. Hắn hướng Bạch Lượng chắp tay nói “Vãn bối trước về gia trang xem tình hình, mọi việc còn lại nhờ cậy Bạch đại nhân!”
Hắn nói xong liền vội vã phóng lên ngựa rời đi. Phía sau lưng hắn, bọn người hộ vệ Bạch gia cũng bắt đầu hỗ trợ Kim gia dọn dẹp hiện trường…
Lúc này tại Yến Vân gia trang.
Phong cảnh non xanh nước biếc, khắp nơi hữu tình đã không còn nữa. Thay vào đó là cảnh đổ nát, khắp nơi đều ngổn ngang. Toàn bộ Yến Vân gia trang đã bị sang thành bình địa.
Bên ngoài hoa viên, lúc này một con đại mãng thân dài mười trượng. Quấn quanh một ngọn núi. Tám cái đuôi trên lưng nó phe phẩy như đang thổ nạp không khí xung quanh.
Ngôn Tử lúc này đang ngồi nhàn nhã trong tiểu viện nhấp từng ngụm nước trà thưởng thức. Phong thái ung dung, hầu như không để ý xung quanh. Đây chính là điểm cuối nhân sinh của hắn. Đến đây, hắn xem như đã đạt thành ý nguyện.
Hắn thoáng nghe được tiếng ngựa phi đến, hắn để chun trà xuống. Sắc mặt trở nên âm lãnh. Hắn nhìn vị thiếu niên đang phi ngựa đến, bốn mắt nhìn nhau, trong ánh mắt vị thiếu niên có phần sửng sốt.
Miệng hắn nhếch lên, cười âm hiểm, nói “Người quen cũ… đến rồi!”
Đến sáng ngày hôm sau, Xích Thố Mã kiệt sức, không còn sức chạy nhanh hơn nữa. Tốc độ nó giờ thua một con ngựa bình thường. Lúc này cũng là lúc, hắn về đến cổng Bắc Thăng Long Lòng.
Cổng Bắc không hề bị hư hại, không có dấu hiệu bị tập kích, nhưng hai bên đường, số người chuẩn bị di tản khỏi kinh thành rất nhiều. Bọn họ đều chất đầy hành lý rời đi. Ngay cả chiếu chỉ dán đầy hai bên đường, khuyên mọi người tạm thời lánh nạn. Lần này Thăng Long thành không có đủ năng lực bảo vệ người dân được nữa.
Phương Triết tiếp tục thúc ngựa, đi về hướng tây thành. Hắn đi chừng ba mươi dặm dường, lúc này khung cảnh bị tàn phá mới hiện rõ trước mặt hắn.
Nhà cửa, tửu lâu, khách điếm đều bị sang bằng, khói vẫn còn tỏa ra nghi ngút. Số người thương vong không thấy, có thể đã được di dời trước đó, nhưng vết tích đổ nát, mùi hôi thối vẫn còn. Chứng tỏ số người chết không hề nhỏ.
Hắn tự nhủ “Vì lý do gì, tại sao lại xuất hiện hung thú thời điểm này. Chẳng lẽ không ai có đủ năng lực ngăn cản nó sao?”
Hắn chợt nhớ đến Bạch gia, thế là nhanh chóng phi thân đến phân bộ Bạch gia ở kinh thành. Hắn đi giữa đường thì bắt gặp tên Kim Mộc Thông phi ngựa chạy đến. Hướng của hắn cũng đến phân bộ Bạch gia.
Kim Mộc Thông vừa nhìn thấy Phương Triết, liền nhảy xuống ngựa vừa khóc lóc vừa nói “Phương đại ca, cứu phụ thân đệ!”
Phương Triết chưa hiểu đầu đuôi gì, hắn khóc lóc nói tiếp “Bọn người Mộc gia, đánh vào Kim gia!”
Phương Triết sững sờ “Ban ngày mà ngang nhiên làm vậy, không còn vương pháp sao?”
Kim Mộc Thông lắc đầu nói “Đệ không biết,... khi đệ trở về thì bọn người Mộc gia đã bao vây Kim gia rồi. Tiểu đệ đang đến cầu cứu Bạch gia thì gặp Phương đại ca!”
Phương Triết nhìn hắn khóc lóc, liền trấn an nói “Ngươi đến phân bộ Bạch gia cầu trợ giúp, ta trước đến Kim Phủ xem xét tình hình. Ngươi trước không cần lo lắng!”
Hắn nói rồi, liền cưỡi Xích Thố Mã thẳng hướng đến Kim Phủ. Kim Mộc Thông ở sau, hắn không còn khóc nữa, bản lĩnh của Phương Triết thế nào, hắn là người hiểu rõ nhất. Hắn lau nước mắt, rồi tiếp tục lên đường đến phân bộ Bạch gia.
Không đến nửa canh giờ sau, Phương Triết đã đến được Kim Phủ. Lúc này xung quanh Kim Phủ vây quanh hơn hai trăm cao thủ hắc ý nhân. Phương Triết nhận ra y phục này, đây chính là cùng loại với m Sát. Một tổ chức sát thủ trước đó hắn đã từng giao đấu qua.
Tiếng ngựa hí một hơi thật dài, khiến bọn người hắc y nhân sững sờ, quay người lại.
Trước mắt là một thiếu niên cưỡi hắc mã, dáng vẻ không có gì nguy hiểm. Nhưng bọn chúng biết người này. Đây chính là chân chính sát thần có vẻ ngoài thư sinh.
Hai trăm tên hắc y nhân nhận ra Phương Triết liền không dám động đậy. Bọn họ biết, đối kháng với người này, khả năng sống sót không cao. Thế là bọn họ lặng lẽ nép sang một bên.
Phương Triết thấy vậy, phi ngựa đạp bay cánh cửa chính. Toàn bộ ánh mắt bên trong đều nhìn về phía cánh cửa.
Kim gia chủ và mấy vị trưởng bối đều đang bị bắt trói, quỳ trên sân. Nét mặt của lão trở nên mừng rỡ hẳn lên khi thấy thân ảnh Phương Triết xuất hiện, mặc dù gia chủ Mộc gia, Mộc Trường Sinh đang kề đao sát cổ.
Phương Triết âm thầm đánh giá xung quanh, toàn bộ Kim Phủ hơn năm mươi người bị bắt trói, xung quanh ước chừng ba mươi hộ vệ Kim gia đã nằm xuống. Khung cảnh giao chiến trước đó, còn lưu lại một mớ hỗn loạn.
Phương Triết lãnh đạm nói “Gặp qua Mộc gia chủ!”
Mộc Trường Sinh sắc mặt không thay đổi, nhưng trong lòng đã nhảy dựng. Lão cứ nghĩ tiểu tử này đang ở Trung Châu, lần này dựa vào khí thế công thành của Hắc Độc y Nhân, lão tấn công Kim gia, xem như là thời điểm vô cùng thích hợp. Lúc này Triều đình và các thế lực lo tìm cách đối phó con hung thú, ai thèm quan tâm đấu đá gia tộc.
Bây giờ, tên hung thần Phương Triết trở về sớm hơn dự định. Lão phát giác, lão già thêm mười tuổi. Kế hoạch toàn bộ “toang” rồi.
Lão vẫn chưa bỏ đao ra khỏi cổ Kim gia chủ. Cho dù lão có giết Kim gia chủ, hôm sau Mộc gia toàn bộ xong. Lão đã già nhưng con cháu dòng tộc quá nhiều. Lão không muốn liên lụy chỉ vì lòng tham lam nhất thời.
Từ khi tiểu tử Phương Triết xuất hiện, trong đầu lão xuất hiện đủ mọi biện minh, đủ mọi lý do để giảm một phần nào sát khí của đối phương.
Lão cân nhắc một hồi mới chậm rãi nói “Việc này không đến lượt ngươi nhúng tay vào!”
Phương Triết không trả lời, mà chất vấn “Ai cho lão lá gan, giữa thanh thiên bạch nhật, đem quân đánh Kim gia, lão không sợ triều đình truy cứu sao?”
Lão nhất thời phá lên cười “Tiểu tử ngươi ngây thơ như vậy sao? Tràng cảnh này, không phải phát sinh từ ngươi mà ra sao?”
Kim gia chủ nghe lão nói vậy, nhất thời lúng túng. Lão hồ ly này tấn công Kim gia, tra tấn lão cùng những trưởng bối trong Kim gia, không phải vì mỏ vàng ở Liên Sơn sao. Giờ lại chuyển hướng sang Phương Triết, lão chuyển hướng cũng quá nhanh đi.
Phương Triết bất mãn nói “Chuyện này do lòng tham của ngươi, chuyện Mộc gia vì mỏ vàng ở Liên Sơn mà không ngừng làm ra nhiều thủ đoạn. Chuyện này ai cũng biết, giờ lại chuyển hướng sang ta, lão đây là có mục đích gì?”
Phương Triết vừa nói, một tay hướng thanh kiếm trong tay Mộc Trường Sinh thu lấy. Động tác vô cùng nhanh và nhẹ nhàng, hầu như lão không hề có khả năng phản kháng.
Lão lúc này thực sự mộng “Thủ đoạn này đúng là nghịch thiên nếu vừa rồi lão đây sớm ra tay, có phải đã trở thành một cái xác rồi hay không?”
Lão thở ra một hơi, chắp tay sau lưng, khí chất không hề suy yếu. Tư thái của lão như trút đi một gánh nặng, lão nói “Ngươi biết Ngôn Tử hay còn gọi là Hắc Độc Y Nhân?”
Phương Triết nghi ngoặc “Ngôn Tử?”
Mộc Trường Sinh nói tiếp “Trước kia, người đời gọi hắn là Ngôn Thần Y!”
Phương Triết giật mình, lão hồ ly này biết Ngôn Thần Y. Hắn lúc này linh hoạt xâu chuỗi lại những sự kiện trước kia.
Hắn mới sững sờ, hắn chắc vấn “Lần trước xúi giục hãm hại sủng thú của ta, hắn ta đứng sau lưng giật dây?”
Mộc Trường Sinh mở to mắt ra, chuyện này hắn suy đoán ra cũng quá nhanh. Lão chưa kịp tiết lộ, xem ra lão đã có một con đường sống. Lão gật đầu nói “Nếu không có hắn giật dây, lão đây làm sao biết ngươi có một con sủng thú như con quái… như con hắc báo thế kia!”
Lão ho nhẹ một tiếng, vừa rồi gấp gáp lão thất thố. Lão nhìn sát khí trên người Phương Triết đã hoàn toàn tiêu thất. Trong lòng nhất thời thở ra. Lão ngoài sáu mươi, nhưng vẫn còn rất yêu đời. Tiền tài có thể từ từ kiếm, nhưng mạng già mất đi, nhân sinh xem như xong.
Lúc này, bên ngoài các hộ vệ Bạch gia đã đến. Bên phía phân nhánh Bạch gia ở thành Thăng Long không nhiều, chỉ hơn năm mươi người nhưng đều là tinh anh. Bọn họ mang kiếm, khí thế đi vào. Toàn bộ hai trăm tên hắc y nhân trước đó hầu như không hề phản kháng, sớm đã đầu hàng.
Chấp sự Bạch Lượng đi vào, cùng với năm hộ vệ. Khí thế vô cùng lớn. Hắn vừa nhìn thấy Phương Triết liền mỉm cười chào đón “Gặp qua Phương công tử!”
Phương Triết cũng chắp tay chào hỏi “Gặp qua Bạch Lượng đại nhân!”
Lúc này Bạch Lượng mới tiến lại gần Mộc Trường Sinh, cười hắc hắc nói “Mộc gia chủ quả thật là biết chọn thời cơ. Bọn ta đang tìm đối sách đối phó với con hung thú, lão sau lưng đánh đến đây. Lão thật sự không sợ cả gia tộc bị tru di sao?”
Mộc Trường Sinh biến sắc trong sát na, sau đó hắn vẫn giữ khí chất cao quý, không hề tỏ ra sợ hãi. Lão chậm rãi nói “Việc này Mộc Trường Sinh ta thua, lão sẵn sàng nhận mọi trách nhiệm. Từ nay về sau, kinh thành Thăng Long sẽ không còn Mộc gia nữa”
Lão hít một hơi thật dài, nét mặt như già thêm vài tuổi, lão nói “Việc này lão nhất thời hồ đồ, hy vọng chấp sự rộng lượng bỏ qua cho gia tộc ta. Hôm sau, lão sẽ theo dòng người tị nạn, rời khỏi kinh thành, từ nay sẽ không xuất hiện ở đây nửa bước. Hơn nữa lão sẽ bồi thường năm triệu lượng cho tổn thất lần này của Kim gia!”
Chấp sự Bạch Lượng bất ngờ, lão đúng thật là lão hồ ly. Tìm thời cơ chối bỏ trách nhiệm cũng quá khôn khéo đi. Hắn nhìn sang Phương Triết không phản ứng, hắn cũng không muốn làm khó.
Hắn lãnh đạm nói “Chỉ hy vọng Mộc gia chủ nhớ lời!”
Hắn nói xong, liền tránh sang một bên cho lão rút lui. Lúc này những trưởng bối, gia nhân Kim gia vô cùng mừng rỡ. Bọn họ đã vượt qua được tai kiếp lần này. Có gia nhân nhìn về Phương Triết với ánh mắt sùng bái, bởi vì trong lúc tuyệt vọng. Họ có … cầu khẩn Phương Triết đến giải thoát bọn họ.
Phương Triết nhìn mọi thứ đã ổn thỏa, hắn liền từ biệt Kim gia chủ. Hắn hướng Bạch Lượng chắp tay nói “Vãn bối trước về gia trang xem tình hình, mọi việc còn lại nhờ cậy Bạch đại nhân!”
Hắn nói xong liền vội vã phóng lên ngựa rời đi. Phía sau lưng hắn, bọn người hộ vệ Bạch gia cũng bắt đầu hỗ trợ Kim gia dọn dẹp hiện trường…
Lúc này tại Yến Vân gia trang.
Phong cảnh non xanh nước biếc, khắp nơi hữu tình đã không còn nữa. Thay vào đó là cảnh đổ nát, khắp nơi đều ngổn ngang. Toàn bộ Yến Vân gia trang đã bị sang thành bình địa.
Bên ngoài hoa viên, lúc này một con đại mãng thân dài mười trượng. Quấn quanh một ngọn núi. Tám cái đuôi trên lưng nó phe phẩy như đang thổ nạp không khí xung quanh.
Ngôn Tử lúc này đang ngồi nhàn nhã trong tiểu viện nhấp từng ngụm nước trà thưởng thức. Phong thái ung dung, hầu như không để ý xung quanh. Đây chính là điểm cuối nhân sinh của hắn. Đến đây, hắn xem như đã đạt thành ý nguyện.
Hắn thoáng nghe được tiếng ngựa phi đến, hắn để chun trà xuống. Sắc mặt trở nên âm lãnh. Hắn nhìn vị thiếu niên đang phi ngựa đến, bốn mắt nhìn nhau, trong ánh mắt vị thiếu niên có phần sửng sốt.
Miệng hắn nhếch lên, cười âm hiểm, nói “Người quen cũ… đến rồi!”
/510
|