Toàn trường lúc này đứng ngồi không yên, khi danh tự Liệp Ảnh Tử Đạo Nhân được thốt ra từ chính miệng quốc vương Đoàn Thiên Khải.
Đây chính là người sáng tạo ra bộ tuyệt kỹ “Liệp Ảnh Sát” vô cùng nổi tiếng. Giờ này nhiều người tinh mắt đã nhận ra sự tương đồng thân pháp của bọn người cửu quỷ. Nói như vậy, Dạ Sát Cửu Quỷ Đoàn cùng Liệp Ảnh Tử Đạo Nhân là cùng một thuyền.
Lúc này Lô quốc công sắc mặt vô cùng khốn khổ, lão ẩn giấu kỹ như vậy là đợi có một ngày hôm nay quang minh chính đại cho thiên hạ biết chân dung thật. Không ngờ tới, khi biểu lộ ra chân thân lại là hoàn cảnh như thế này.
Lão cởi lớp ngụy trang bên ngoài ra, lúc này không còn là khuôn mặt hòa ái của Lô quốc công nữa, mà biến thành một người hoàn toàn khác. Một trung niên nhân ngoài bốn mươi, với khuôn mặt lãnh khốc.
Đây chính là chân dung thật của Liệp Ảnh Tử Đạo Nhân. “Đạo” không phải người tu đạo, mà “Đạo” là hướng đi ám sát, con đường liệp sát của hắn. Vì thế hắn mới sáng tạo ra tuyệt kỹ “Liệp Sát Ảnh” danh chấn thiên hạ.
Long Ngạo Thiên không nhẫn nhịn được nữa. Hắn biết đối phương vô cùng mạnh. Đối phương có thể dễ dàng nghiền ép hắn, miểu sát hắn chỉ trong đầy mười hô hấp nếu là chân chính đối kháng. Đây là lý do hắn mới sử dụng thủ đoạn âm độc. Trước dùng độc hạ đối phương, sau dùng thủ đoạn ám sát Cốc Nam Hải. Cuối cùng kế hoạch chỉ thực hiện được phần sau, phần trước lại hoàn toàn thất bại.
Long Ngạo Thiên vỗ tay “bốp bốp” tiến lại gần quốc vương Đoàn Thiên Khải. Hắn nói “Sư đệ quả nhiên danh bất hư truyền, Nhân Hoàng Kiếm quá lợi hại. Mỗi lần nghĩ đến Nhân Hoàng Kiếm, sư huynh trong lòng luôn bồn chồn lo lắng, không ăn uống nghỉ ngơi gì được… “
Đoàn Thiên Khải sắc mặt băng lãnh nói “Có gì ngươi cứ nói thẳng, đừng có vòng vo!”
Long Ngạo Thiên thấy vậy, tâm bình tĩnh lại. Hắn giờ phút này trong lòng nôn nao, giây phút thay đổi vương triều sắp đạt được. Hắn thoải mái vô cùng. Hắn chắp tay sau lưng, quay sang hướng khác nói “Chỉ cần sư đệ buông tay chịu chết. Sư huynh sẽ không truy cứu gia tộc của sư đệ, năm mươi vạn đại quân sẽ không công thành gây ra sinh linh đồ thán. Sư đệ phải cân nhắc cho kỹ!”
Đoàn Thiên Khải lúc này sắc mặt giãn ra, hắn cười ha ha nói “Ngươi đánh giá cao mình quá rồi. Vì lý do gì không làm một đại tướng quân trên vạn người, lại nhúng tay vào việc đoạt chính lần này. Ta thật sự khâm phục ngươi!”
Hắn bổ sung thêm “Ta cũng không phải sư đệ ngươi, trước giờ vẫn luôn vậy. Trước kia ở Thiên Sơn Kiếm Phái, ta vì tình nghĩa huynh đệ gánh tội thay ngươi, đã rời khỏi sư môn. Ta cùng Thiên Sơn Kiếm Phái vốn không còn quan hệ. Ngươi nên tự trọng!”
Long Ngạo Thiên tỏ ra tiếc nuối “Chính vì tình nghĩa ngươi đối với sư huynh đây quá lớn, sư huynh mới không quên một sư đệ như ngươi. Ta từ bỏ kế thừa chức vị trưởng môn Thiên Sơn Kiếm Phái, thay ngươi chinh nam phạt bắc hai mươi lăm năm trời. Oai trấn tứ phương, ngươi biết vì sao không?”
Đoàn Thiên Khải sắc mặt nhất thời thay đổi. Chẳng lẽ hắn không biết sao, ngươi đã làm gì sư muội. Ngươi từ bỏ trách nhiệm, ta gánh tội thay ngươi rời khỏi sư môn. Mang theo sư muội về vương triều kế thừa vương vị. Nếu không phải vì sư muội, ngươi nghĩ rằng tên tiểu nghiệt súc kia ra đời được hay sao. Ngươi nghĩ ta không biết, ngươi nghĩ ta là một tên ngu ngốc sao.
Chính bởi vì người thừa kế vương vị là nhị vương tử, không phải thân sinh ngươi, nên ngươi bày mưu tính kế tạo ra tràng cảnh như hiện tại. Đây quả thật là vô cùng ích kỷ. Bản tính háo thắng trước giờ vẫn không hề thay đổi.
Đoàn Thiên Khải lãnh đạm nói “Chuyện của ngươi, ta không quan tâm!”
Hắn chĩa mũi kiếm về hướng Long Ngạo Thiên nói tiếp “Đến, đánh một trận sảng khoái!”
Long Ngạo Thiên nhướng mày, hắn biết Nhân Hoàng Kiếm uy lực như thế nào. Kiếm khí sắc bén, vô ảnh vô tung. Kiếm chiêu xuất ra thiên biến vạn hóa, hầu như không có đường chống đỡ. Đây chính là tuyệt thế bảo kiếm lão chưởng môn Thiên Sơn Kiếm Phái đưa cho sự đệ hắn. Đây chính là của hồi môn mà lão già đó đã cho sư muội hắn, mà đáng lẽ ra phải là của hắn.
Hắn cắn chặt răng, trường đao xuất ra, quét một đường đao khí cực kỳ khủng bố về phía Đoàn Thiên Khải.
Đoàn Thiên Khải không chút do dự, tay kiếm quét dọc từ dưới lên trên, tạo thành một kiếm khí thẳng đứng, không những chặn lại được đòn tấn công của Long Ngạo Thiên mà còn đẩy lùi hắn về sau mười trượng.
Bên dưới quan sát, Phương Triết không ngừng đánh giá. Kiếm khí của quốc vương vô cùng mỏng manh nhưng uy lực lại khủng bố. Chắc chắn một điều là kiếm pháp mà quốc vương tu luyện không thua kém gì Vân Du Tiên Kiếm Quyết của hắn. Về phần Long Ngạo Thiên, hắn yếu thế hoàn toàn, nhưng sắc mặt không hề kinh hoảng, đây chính xác là còn giấu át chủ bài. Nếu không tâm trạng sẽ không thảnh thơi như vậy.
Trên hàng khán đài, số người quan chiến trong lòng nườm nượp lo sợ, họ muốn về nhưng không về được. Lối ra hầu như đã bị bọn người Long Ngạo Thiên phong tỏa. Bọn họ nhìn kiếm khí và đao khí ác liệt, không biết lúc nào sẽ lạc hướng, cắt rời bọn họ.
Đoàn Thiên Khải lúc này cảm thấy thời gian đã đủ, hắn đứng thẳng người lại. Nhân Hoàng Kiếm xoay một vòng, ánh mắt sắc bén hướng về Long Ngạo Thiện, niệm “Nhân Kiếm Thức: Tam Ảnh Phong Sát Trận!”
Thân ảnh hắn bắt đầu xuất hiện ba nơi khác nhau trên lôi đài, tạo thành một thế kiếm chỉ thiên lên trời. Cả ba thân ảnh đồng thời bổ xuống một nhát kiếm hủy thiên diệt địa. Kiếm khí tỏa ra một loại uy áp vô cùng lớn, mặt đất như muốn bị cắt ra làm hai.
Từ trên không trung, một hư ảnh đại kiếm bổ xuống ngay người Long Ngạo Thiên, Long Ngạo Thiên sắc mặt ngưng trọng, hắn bộc phát toàn bộ sức lực, khí kình cũng lan tỏa ra xung quanh, tạo thành hai thế đối đầu nhau. Hắn lấy trường đao ra chống đỡ với thanh đại kiếm, kình lực khủng bố khiến hai chân hắn khụy xuống, thanh trường đao bị cong lại, đập vào người hắn, khiến hắn phun ra một ngụm máu.
Hắn đứng dậy quét vết máu đi, hắn cười hắc hắc nhìn về phía Đoàn Thiên Hải nói “Đúng là Nhân Hoàng Kiếm Pháp, vi huynh vô cùng sợ hãi!”
Đoàn Thiên Hải nhìn đối phương đã trọng thương, hắn nhếch miệng lên cười. Hắn chỉ mũi kiếm về phía Long Ngạo Thiên nói “Chiêu cuối cùng, xem như kết thúc ân huệ giữa ta và ngươi!”
Long Ngạo Thiên cười hắc hắc, hắn gật đầu vỗ tay một hồi. Ánh mắt hắn nhất thời thay đổi, sắc bén trở lại. Lúc này, hắn đã bộc lộ ra sát khí.
Phương Triết nhận ra từng cử động nhỏ của Long Ngạo Thiên, hắn bất giác phát hiện tình huống phát sinh không ổn. Sát khí của Long Ngạo Thiên đã bộc phát, sát khí đó rất khủng bố, chắc chắn một điều là Long Ngạo Thiên chuẩn bị sử dụng át chủ bài. Hắn kề vai Bạch Văn Sơn thì thầm “Bạch huynh cùng những người khác nhanh chóng đến bên lôi đài, bảo hộ dân lành, bọn họ tay không tấc sắt, e rằng không ổn?”
Bạch Văn Sơn thắc mắc, nhưng trước giờ Phương Triết phán đoán tình huống và đưa ra cảnh báo vô cùng chuẩn xác. Hơn nữa thái độ hắn vô cùng nghiêm túc. Chắc chắn hắn đã phát hiện ra chuyện gì rồi. Bạch Văn Sơn nhanh chóng lôi kéo Hoa Thiên Nhai, Kim Vô Lại thẳng hướng lôi đài âm thầm chờ đợi. Chỉ có Ngô Tiên Nhi là lẳng lặng bên cạnh Phương Triết không rời nửa bước.
Đoàn Thiên Khải lúc này, sau mười hô hấp vận công, cơ thể hắn đã bắt đầu phát ra quang mang màu xích hồng. Hắn định dùng chiêu thức cuối cùng để tiễn Long Ngạo Thiên lên đường, xem như kết thúc một phần ân oán của Long Ngạo Thiên đối với hắn.
Hắn một đời không phân tranh, không muốn hơn thua vị sư huynh nửa vời, luôn sống vì đố kỵ này, nhưng vị sư huynh này ba lần bảy lượt tìm cách hãm hại hắn. Hắn vẫn không chấm dứt vì nể mặt sư muội hắn, nhưng lần này là quốc gia đại sự, hắn không thể cho đối phương cơ hội được nữa.
Hắn chỉ mũi kiếm về hướng Long Ngạo Thiên, miệng khẽ niệm “Nhân Kiếm Thức: Nhân Kiếm Vô Địch!”
Một cơn gió bộc phát lên, một vệt lưu quang khổng lồ xuất hiện bắn về phía Long Ngạo Thiên. Lưu quang tốc độ không nhanh cũng không chậm, nhưng tạo ra một loại uy áp khiến đối phương bất động, không thể di chuyển. Sau đó, thân ảnh của Đoàn Thiên Khải như những mũi tên bốn phương tám hướng chỉ tấn công một mục tiêu, đó là Long Ngạo Thiên. Từng đường kiếm bổ xuống, chém ngang, quét tới chỉ vào một mục tiêu duy nhất là Long Ngạo Thiên. Đất đá lúc này bay tán loạn, toàn trường hầu như náo động.
Tất cả mọi người bên khán đài quan sát, Long Ngạo Thiên trúng chiêu này chắc chắn là thân thể bị băm thành từng mảnh nhỏ.
Trên lôi đài lúc này chỉ còn lại một mình thân ảnh Đoàn Thiên Khải thu kiếm, đối diện là một tràng cảnh hỗn loạn, bụi bay tứ phía.
Lớp bụi mù từ từ tiêu thất, lộ ra khung cảnh trước mắt khiến vạn người ngỡ ngàng.
Trước mặt Long Ngạo Thiên, có một thanh đại đao màu xích hồng, có chuôi đao hình mặt quỷ, vô cùng đáng sợ. Quang mang nó tỏa ra một loại cảm giác vô cùng khó chịu. Loại uy áp này, là một thứ tà ác, đối với cảm xúc người bình thường sẽ mẫn cảm đối nghịch.
Long Ngạo Thiên chậm rãi nói “Tên nó là Quỷ Diện Đao!”
Phương Triết bên dưới nhìn thanh Quỷ Diện Đao, hắn không chớp mắt được. Loại uy áp này tỏa ra một loại tà khí, hắn có thể cảm nhận được. Thậm chí trong túi càn khôn, Bạch Nhật Phi Kiếm không ngừng rung động, không ngừng nhúc nhích, điều này nói lên. Quỷ Diện Đao có linh tính, nó không phải binh khí bình thường mà là linh khí.
Nếu hắn suy đoán đúng, vậy thì tình thế hoàn toàn bị đảo ngược.
Đây chính là người sáng tạo ra bộ tuyệt kỹ “Liệp Ảnh Sát” vô cùng nổi tiếng. Giờ này nhiều người tinh mắt đã nhận ra sự tương đồng thân pháp của bọn người cửu quỷ. Nói như vậy, Dạ Sát Cửu Quỷ Đoàn cùng Liệp Ảnh Tử Đạo Nhân là cùng một thuyền.
Lúc này Lô quốc công sắc mặt vô cùng khốn khổ, lão ẩn giấu kỹ như vậy là đợi có một ngày hôm nay quang minh chính đại cho thiên hạ biết chân dung thật. Không ngờ tới, khi biểu lộ ra chân thân lại là hoàn cảnh như thế này.
Lão cởi lớp ngụy trang bên ngoài ra, lúc này không còn là khuôn mặt hòa ái của Lô quốc công nữa, mà biến thành một người hoàn toàn khác. Một trung niên nhân ngoài bốn mươi, với khuôn mặt lãnh khốc.
Đây chính là chân dung thật của Liệp Ảnh Tử Đạo Nhân. “Đạo” không phải người tu đạo, mà “Đạo” là hướng đi ám sát, con đường liệp sát của hắn. Vì thế hắn mới sáng tạo ra tuyệt kỹ “Liệp Sát Ảnh” danh chấn thiên hạ.
Long Ngạo Thiên không nhẫn nhịn được nữa. Hắn biết đối phương vô cùng mạnh. Đối phương có thể dễ dàng nghiền ép hắn, miểu sát hắn chỉ trong đầy mười hô hấp nếu là chân chính đối kháng. Đây là lý do hắn mới sử dụng thủ đoạn âm độc. Trước dùng độc hạ đối phương, sau dùng thủ đoạn ám sát Cốc Nam Hải. Cuối cùng kế hoạch chỉ thực hiện được phần sau, phần trước lại hoàn toàn thất bại.
Long Ngạo Thiên vỗ tay “bốp bốp” tiến lại gần quốc vương Đoàn Thiên Khải. Hắn nói “Sư đệ quả nhiên danh bất hư truyền, Nhân Hoàng Kiếm quá lợi hại. Mỗi lần nghĩ đến Nhân Hoàng Kiếm, sư huynh trong lòng luôn bồn chồn lo lắng, không ăn uống nghỉ ngơi gì được… “
Đoàn Thiên Khải sắc mặt băng lãnh nói “Có gì ngươi cứ nói thẳng, đừng có vòng vo!”
Long Ngạo Thiên thấy vậy, tâm bình tĩnh lại. Hắn giờ phút này trong lòng nôn nao, giây phút thay đổi vương triều sắp đạt được. Hắn thoải mái vô cùng. Hắn chắp tay sau lưng, quay sang hướng khác nói “Chỉ cần sư đệ buông tay chịu chết. Sư huynh sẽ không truy cứu gia tộc của sư đệ, năm mươi vạn đại quân sẽ không công thành gây ra sinh linh đồ thán. Sư đệ phải cân nhắc cho kỹ!”
Đoàn Thiên Khải lúc này sắc mặt giãn ra, hắn cười ha ha nói “Ngươi đánh giá cao mình quá rồi. Vì lý do gì không làm một đại tướng quân trên vạn người, lại nhúng tay vào việc đoạt chính lần này. Ta thật sự khâm phục ngươi!”
Hắn bổ sung thêm “Ta cũng không phải sư đệ ngươi, trước giờ vẫn luôn vậy. Trước kia ở Thiên Sơn Kiếm Phái, ta vì tình nghĩa huynh đệ gánh tội thay ngươi, đã rời khỏi sư môn. Ta cùng Thiên Sơn Kiếm Phái vốn không còn quan hệ. Ngươi nên tự trọng!”
Long Ngạo Thiên tỏ ra tiếc nuối “Chính vì tình nghĩa ngươi đối với sư huynh đây quá lớn, sư huynh mới không quên một sư đệ như ngươi. Ta từ bỏ kế thừa chức vị trưởng môn Thiên Sơn Kiếm Phái, thay ngươi chinh nam phạt bắc hai mươi lăm năm trời. Oai trấn tứ phương, ngươi biết vì sao không?”
Đoàn Thiên Khải sắc mặt nhất thời thay đổi. Chẳng lẽ hắn không biết sao, ngươi đã làm gì sư muội. Ngươi từ bỏ trách nhiệm, ta gánh tội thay ngươi rời khỏi sư môn. Mang theo sư muội về vương triều kế thừa vương vị. Nếu không phải vì sư muội, ngươi nghĩ rằng tên tiểu nghiệt súc kia ra đời được hay sao. Ngươi nghĩ ta không biết, ngươi nghĩ ta là một tên ngu ngốc sao.
Chính bởi vì người thừa kế vương vị là nhị vương tử, không phải thân sinh ngươi, nên ngươi bày mưu tính kế tạo ra tràng cảnh như hiện tại. Đây quả thật là vô cùng ích kỷ. Bản tính háo thắng trước giờ vẫn không hề thay đổi.
Đoàn Thiên Khải lãnh đạm nói “Chuyện của ngươi, ta không quan tâm!”
Hắn chĩa mũi kiếm về hướng Long Ngạo Thiên nói tiếp “Đến, đánh một trận sảng khoái!”
Long Ngạo Thiên nhướng mày, hắn biết Nhân Hoàng Kiếm uy lực như thế nào. Kiếm khí sắc bén, vô ảnh vô tung. Kiếm chiêu xuất ra thiên biến vạn hóa, hầu như không có đường chống đỡ. Đây chính là tuyệt thế bảo kiếm lão chưởng môn Thiên Sơn Kiếm Phái đưa cho sự đệ hắn. Đây chính là của hồi môn mà lão già đó đã cho sư muội hắn, mà đáng lẽ ra phải là của hắn.
Hắn cắn chặt răng, trường đao xuất ra, quét một đường đao khí cực kỳ khủng bố về phía Đoàn Thiên Khải.
Đoàn Thiên Khải không chút do dự, tay kiếm quét dọc từ dưới lên trên, tạo thành một kiếm khí thẳng đứng, không những chặn lại được đòn tấn công của Long Ngạo Thiên mà còn đẩy lùi hắn về sau mười trượng.
Bên dưới quan sát, Phương Triết không ngừng đánh giá. Kiếm khí của quốc vương vô cùng mỏng manh nhưng uy lực lại khủng bố. Chắc chắn một điều là kiếm pháp mà quốc vương tu luyện không thua kém gì Vân Du Tiên Kiếm Quyết của hắn. Về phần Long Ngạo Thiên, hắn yếu thế hoàn toàn, nhưng sắc mặt không hề kinh hoảng, đây chính xác là còn giấu át chủ bài. Nếu không tâm trạng sẽ không thảnh thơi như vậy.
Trên hàng khán đài, số người quan chiến trong lòng nườm nượp lo sợ, họ muốn về nhưng không về được. Lối ra hầu như đã bị bọn người Long Ngạo Thiên phong tỏa. Bọn họ nhìn kiếm khí và đao khí ác liệt, không biết lúc nào sẽ lạc hướng, cắt rời bọn họ.
Đoàn Thiên Khải lúc này cảm thấy thời gian đã đủ, hắn đứng thẳng người lại. Nhân Hoàng Kiếm xoay một vòng, ánh mắt sắc bén hướng về Long Ngạo Thiện, niệm “Nhân Kiếm Thức: Tam Ảnh Phong Sát Trận!”
Thân ảnh hắn bắt đầu xuất hiện ba nơi khác nhau trên lôi đài, tạo thành một thế kiếm chỉ thiên lên trời. Cả ba thân ảnh đồng thời bổ xuống một nhát kiếm hủy thiên diệt địa. Kiếm khí tỏa ra một loại uy áp vô cùng lớn, mặt đất như muốn bị cắt ra làm hai.
Từ trên không trung, một hư ảnh đại kiếm bổ xuống ngay người Long Ngạo Thiên, Long Ngạo Thiên sắc mặt ngưng trọng, hắn bộc phát toàn bộ sức lực, khí kình cũng lan tỏa ra xung quanh, tạo thành hai thế đối đầu nhau. Hắn lấy trường đao ra chống đỡ với thanh đại kiếm, kình lực khủng bố khiến hai chân hắn khụy xuống, thanh trường đao bị cong lại, đập vào người hắn, khiến hắn phun ra một ngụm máu.
Hắn đứng dậy quét vết máu đi, hắn cười hắc hắc nhìn về phía Đoàn Thiên Hải nói “Đúng là Nhân Hoàng Kiếm Pháp, vi huynh vô cùng sợ hãi!”
Đoàn Thiên Hải nhìn đối phương đã trọng thương, hắn nhếch miệng lên cười. Hắn chỉ mũi kiếm về phía Long Ngạo Thiên nói “Chiêu cuối cùng, xem như kết thúc ân huệ giữa ta và ngươi!”
Long Ngạo Thiên cười hắc hắc, hắn gật đầu vỗ tay một hồi. Ánh mắt hắn nhất thời thay đổi, sắc bén trở lại. Lúc này, hắn đã bộc lộ ra sát khí.
Phương Triết nhận ra từng cử động nhỏ của Long Ngạo Thiên, hắn bất giác phát hiện tình huống phát sinh không ổn. Sát khí của Long Ngạo Thiên đã bộc phát, sát khí đó rất khủng bố, chắc chắn một điều là Long Ngạo Thiên chuẩn bị sử dụng át chủ bài. Hắn kề vai Bạch Văn Sơn thì thầm “Bạch huynh cùng những người khác nhanh chóng đến bên lôi đài, bảo hộ dân lành, bọn họ tay không tấc sắt, e rằng không ổn?”
Bạch Văn Sơn thắc mắc, nhưng trước giờ Phương Triết phán đoán tình huống và đưa ra cảnh báo vô cùng chuẩn xác. Hơn nữa thái độ hắn vô cùng nghiêm túc. Chắc chắn hắn đã phát hiện ra chuyện gì rồi. Bạch Văn Sơn nhanh chóng lôi kéo Hoa Thiên Nhai, Kim Vô Lại thẳng hướng lôi đài âm thầm chờ đợi. Chỉ có Ngô Tiên Nhi là lẳng lặng bên cạnh Phương Triết không rời nửa bước.
Đoàn Thiên Khải lúc này, sau mười hô hấp vận công, cơ thể hắn đã bắt đầu phát ra quang mang màu xích hồng. Hắn định dùng chiêu thức cuối cùng để tiễn Long Ngạo Thiên lên đường, xem như kết thúc một phần ân oán của Long Ngạo Thiên đối với hắn.
Hắn một đời không phân tranh, không muốn hơn thua vị sư huynh nửa vời, luôn sống vì đố kỵ này, nhưng vị sư huynh này ba lần bảy lượt tìm cách hãm hại hắn. Hắn vẫn không chấm dứt vì nể mặt sư muội hắn, nhưng lần này là quốc gia đại sự, hắn không thể cho đối phương cơ hội được nữa.
Hắn chỉ mũi kiếm về hướng Long Ngạo Thiên, miệng khẽ niệm “Nhân Kiếm Thức: Nhân Kiếm Vô Địch!”
Một cơn gió bộc phát lên, một vệt lưu quang khổng lồ xuất hiện bắn về phía Long Ngạo Thiên. Lưu quang tốc độ không nhanh cũng không chậm, nhưng tạo ra một loại uy áp khiến đối phương bất động, không thể di chuyển. Sau đó, thân ảnh của Đoàn Thiên Khải như những mũi tên bốn phương tám hướng chỉ tấn công một mục tiêu, đó là Long Ngạo Thiên. Từng đường kiếm bổ xuống, chém ngang, quét tới chỉ vào một mục tiêu duy nhất là Long Ngạo Thiên. Đất đá lúc này bay tán loạn, toàn trường hầu như náo động.
Tất cả mọi người bên khán đài quan sát, Long Ngạo Thiên trúng chiêu này chắc chắn là thân thể bị băm thành từng mảnh nhỏ.
Trên lôi đài lúc này chỉ còn lại một mình thân ảnh Đoàn Thiên Khải thu kiếm, đối diện là một tràng cảnh hỗn loạn, bụi bay tứ phía.
Lớp bụi mù từ từ tiêu thất, lộ ra khung cảnh trước mắt khiến vạn người ngỡ ngàng.
Trước mặt Long Ngạo Thiên, có một thanh đại đao màu xích hồng, có chuôi đao hình mặt quỷ, vô cùng đáng sợ. Quang mang nó tỏa ra một loại cảm giác vô cùng khó chịu. Loại uy áp này, là một thứ tà ác, đối với cảm xúc người bình thường sẽ mẫn cảm đối nghịch.
Long Ngạo Thiên chậm rãi nói “Tên nó là Quỷ Diện Đao!”
Phương Triết bên dưới nhìn thanh Quỷ Diện Đao, hắn không chớp mắt được. Loại uy áp này tỏa ra một loại tà khí, hắn có thể cảm nhận được. Thậm chí trong túi càn khôn, Bạch Nhật Phi Kiếm không ngừng rung động, không ngừng nhúc nhích, điều này nói lên. Quỷ Diện Đao có linh tính, nó không phải binh khí bình thường mà là linh khí.
Nếu hắn suy đoán đúng, vậy thì tình thế hoàn toàn bị đảo ngược.
/510
|