Đuổi về Tây Lương? Nghe vậy, khinh thường Phượng Hồng Loan chớp mắt, nhìn Quân Tử Ly.
Vẻ mặt như ngọc của Quân Tử Ly trông không rõ ràng. Nhưng không khó để nhìn ra đáy lòng hắn có chút mơ hồ u ám.
"Chủ tử, nô tỳ sẵn lòng chịu chết, cầu xin ngài. . . Cầu xin ngài đừng đuổi ta về Tây Lương. . . Chủ tử. . ." Truy Nguyệt vừa nghe vậy, lập tức bò tới chỗ Quân Tử Ly. Khuôn mặt nhỏ nhắn phờ phạc máu tươi hòa cùng nước mắt giàn giụa, chật vật không nhìn ra dáng vẻ ban đầu.
"Trục Phong, ngươi không nghe được lời ta nói hay sao?" Quân Tử Ly lạnh lùng mở miệng.
"Vâng! Thuộc hạ nhất định đưa nàng ấy về phủ công chúa vẹn toàn." Trục Phong lập tức cúi người đáp ứng.
"Ba ngày, nhất định phải đưa đến Tây Lương!" Giọng nói Quân Tử Ly vẫn lạnh nhạt như cũ.
". . . Vâng!" Sắc mặt Trục Phong trắng nhợt, lên tiếng trả lời lần nữa, tiến lên vài bước ôm lấy Truy Nguyệt đang khóc lóc khổ sở van xin trên mặt đất, bóng dáng lóe lên, trong nháy mắt đã biến mất khỏi phủ Thừa Tướng.
Trong thời gian ba ngày phải đến thẳng Tây Lương? Dù là ngựa tốt nhất, ra roi thúc ngựa ngày đêm cũng phải tới sáu ngày. Rõ ràng là Quân Tử Ly không cho Truy Nguyệt thời gian để trị liệu vết thương. Sau khi về tới Tây Lương, đại nạn không chết thì cũng chỉ còn lại một lớp da mà thôi.
Quả nhiên là tác phong của người lãnh cảm! Không biết vị Quỳnh Hoa công chúa kia thấy người bị đưa về sẽ như thế nào?
Phượng Hồng Loan suy nghĩ, ngay sau đó cảm thấy nhàm chán. Như thế nào cũng không phải việc liên quan tới bản thân nàng, trước mắt nàng phải mau chóng đi cứu Xảo nhi.
Phượng Hồng Loan cầm lấy hộp gấm, hờ hững xoay người, cất bước sắp sửa rời khỏi.
"Nàng không có lời gì muốn nói sao?" Quân Tử Ly nhìn Phượng Hồng Loan quay người, trầm giọng nói ra.
"Không có!" Phượng Hồng Loan cũng không quay đầu lại mà mở miệng, bước chân vẫn không ngừng lại.
"Giải quyết như vậy, nàng đã vừa ý chưa?" Quân Tử Ly nhìn bóng dáng thanh hoa của Phượng Hồng Loan, ánh mắt vẻ mặt không rõ.
"Nếu như Xảo nhi có thể sống, chuyện hôm nay lại đến đây thôi! Nếu như linh chi nghìn năm cũng không có tác dụng, như vậy ta vẫn là câu nói kia, cho dù đã đuổi nàng ta về Tây Lương quốc, ta cũng sẽ lấy tính mệnh nàng từ ngoài xa ngàn dặm. Ly Vương chôn cùng, tuyệt đối không phải là lời nói giả dối!" Bước chân Phượng Hồng Loan không ngừng, lành lạnh mở miệng. Bóng lưng thanh lịch tuyệt sắc.
"Nàng ta quan trọng với nàng đến như vậy sao?" Quân Tử Ly ý nghĩa sâu xa ngờ vực mà nói. Nhìn chằm chằm bóng lưng của Phượng Hồng Loan, mắt phượng như mây như khói.
Phượng Hồng Loan tiếp tục đi về phía trước, lười trả lời hắn, vào lúc này nói những lời như vậy chẳng khác nào nói lời vô dụng. Hắn hẳn nên hỏi trước khi nàng lập lời thề.
"Quan trọng hơn tính mạng của nàng sao?" Quân Tử Ly tiếp tục nói.
Phượng Hồng Loan vẫn như cũ không nói gì. Tính mạng của nàng người khác muốn lấy không phải dễ dàng như vậy. Á Lâm là một trường hợp ngoại lệ. . .
"Quan trọng hơn phủ Thừa Tướng?" Quân Tử Ly tiếp tục nói, giọng nói hơi lắng xuống: "Nếu như ngày mai tình cảnh trong phủ Thừa Tướng thay đổi, nàng sẽ làm sao?"
Bước chân không ngừng, vẫn tiếp tục hướng về phía trước, giọng nói của Phượng Hồng Loan hờ hững trong trẻo lạnh lùng: "Nếu như ngươi giúp ta phá hủy nơi này, phỏng chừng ta sẽ rất vui vẻ!"
Con ngươi tử sắc lưu ly hơi ngẩn ra, tuấn nhan như ngọc biến hoá thất thường, Quân Tử Ly lại nói tiếp: "Một tháng sau là ngày mừng thọ của Thái Hoàng thái hậu, hoàng thượng sớm đã nghe nói trong phủ Thừa Tướng Ngũ tiểu thư thiện** cầm, Lục tiểu thư thiện tiêu, vả lại cầm tiêu hợp tấu, tạo nên tiên âm diệu khúc, có thể chiêu phong dẫn điệp***. Hoàng thượng đặc biệt cho phép hiến nghệ trong thịnh yến."
Hiến nghệ trong thịnh yến? Bước chân Phượng Hồng Loan đột nhiên dừng lại, nàng xoay người lại nhìn Quân Tử Ly. Đây chính là mục đích mà hôm nay hắn đến phủ Thừa Tướng sao? Nói như vậy là hắn biết chuyện hôm qua nàng giam giữ Phượng Thanh Linh và Phượng Ngân Linh vào từ đường rồi sao?
Là tới đây để nhắc nhở nàng? Hay là hắn muốn cứu Phượng Thanh Linh và Phượng Ngân Linh?
Nhớ tới Phượng Thanh Linh cướp cổ cầm của Phượng Hồng Loan, Phượng Ngân Linh cũng cướp cây tiêu của nàng, ánh mắt trở nên lạnh lẽo, đóng băng lạnh thấu xương. Nhưng chỉ trong nháy mắt, lông mi rũ xuống, che khuất băng lạnh trong mắt, Phượng Hồng Loan lạnh lùng mở miệng: "Đúng là phúc khí của Ngũ muội muội và Lục muội muội!"
"Đúng vậy, ngày mừng thọ Thái Hoàng thái hậu sáu mươi tuổi, đến lúc đó sứ giả các quốc gia đến chúc mừng, có thể hiến nghệ ở kim điện, phúc khí cũng không nhỏ." Quân Tử Ly gật đầu, đôi con ngươi tử sắc kia vào ánh mắt của Phượng Hồng Loan, nhìn như muốn tiến vào đáy mắt của nàng, muốn xem rõ thông suốt cả nội tâm nàng.
Sứ giả của các quốc gia sẽ đến chúc mừng? Ánh mắt Phượng Hồng Loan híp lại?
Nói cách khác ngoại trừ sứ giả các tiểu quốc và phiên vương phụ thuộc vào Đông Ly quốc ra, hai nước Tây Lương quốc và Lam Tuyết quốc được liệt vào đại quốc với Đông Ly cũng sẽ cho người tới?
Nếu như chúc mừng Thái Hoàng thái hậu, vậy thân phận của người đến sẽ không quá thấp.
Nàng sẽ gặp được thái tử Ngọc Ngân của Tây Lương quốc, người được gọi là thiên hạ Tam công tử cùng với Quân Tử Ly và Vân Cẩm sao?
Liếc mắt nhìn Quân Tử Ly, chỉ thấy hắn từ đầu đến cuối đứng ở dưới mái nhà cong, cẩm bào màu tím, ánh sáng cả người rực rỡ. Mắt phượng bình tĩnh không chút lay động nhìn nàng, mây mù lượn quanh khắp người, suy cho cùng vẫn không nhìn ra sâu cạn bao nhiêu.
Trong lòng thoáng qua chút chán ghét, Phượng Hồng Loan thu tầm mắt lại, xoay người, tiếp tục cất bước đi trở về.
Thiên hạ Tam công tử, hôm nay đã thấy được hai, cũng chỉ có như thế. Ngọc Ngân kia phỏng chừng cũng không phải kẻ tốt lành gì, không gặp cũng được!
"Nàng cứ như vậy mà đi sao?" Quân Tử Ly thấy Phượng Hồng Loan không nói một lời mà rời đi, nhíu mày.
"Ta sẽ nhớ kỹ thông báo cho Ngũ muội muội và Lục muội muội chuẩn bị thật thốt!" Giọng nói nhàn nhạt của Phượng Hồng Loan truyền tới, lộ ra luồng khí tức không muốn tiếp tục nói với hắn.
"Thịnh yến của Thái Hoàng thái hậu, nếu có chút khuyết điểm nhỏ nhặt nào, đó cũng là tội bất kính. Nàng có biết không?" Ánh mắt Quân Tử Ly hơi nheo lại, dường như có ý định nhắc nhở điều gì đó.
"Ta lại không đi, đó là chuyện của Ngũ muội muội và Lục muội muội mà." Phượng Hồng Loan không quay đầu lại, bước chân không nhanh không chậm, giống như mọi việc không liên quan tới mình.
"Nàng chắc chắn chứ?" Quân Tử Ly nhíu mày, nhìn bóng lưng Phượng Hồng Loan, cảm thấy chỉ một bóng lưng của nữ tử này vậy mà lại xinh đẹp tao nhã như vậy.
Khóe miệng Phượng Hồng Loan lạnh lùng khẽ nhếch, bước chân không ngừng, không hề để ý tới.
"Nghe nói trong số các vị tiểu thư của phủ Thừa Tướng, Ngũ tiểu thư và Lục tiểu thư là người có tài năng xuất chúng. Dáng vẻ dung mạo đều là hạng nhất! Hoàng thượng đã sớm nghe nói." Giữa đôi lông mày Quân Tử Ly chau lại thật chặt, tiếp tục nói: "Nếu có gì ngoài dự liệu, hoặc làm bẩn thánh nhan, đó là tội lớn!"
Phượng Hồng Loan dừng bước, quay đầu lại nhìn Quân Tử Ly, có làm bẩn thánh sao? Nhớ tới Phượng Thanh Linh bị rụng một chiếc răng cửa, trên mặt Phượng Ngân Linh có vài vết máu, cười nhạt trong lòng. Xem ra trong phủ Thừa Tướng có cơ sở ngầm của Ly Vương phủ?
Hơi nhíu mày: "Hình như Ly Vương điện hạ rất quan tâm đến hai người muội muội của ta đây?"
"Ngũ muội muội và Lục muội muội của ta rất tốt, đương nhiên sẽ không có chuyện gì xảy ra." Phượng Hồng Loan cười nhạt, cười đến lãnh cảm: "Lời đồn dù có thế nào thì cũng chỉ là lời đồn. Một tháng sau hoàng thượng gặp mặt chẳng phải sẽ biết sao."
Quân Tử Ly nhìn Phượng Hồng Loan, thật không hiểu là nữ nhân này thật sự không rõ, hay là ngay cả hoàng thượng cũng không sợ. Nàng cho rằng mọi người đều là người mù kẻ ngu si sao? Chỉ là ngắn ngủi một ngày, nàng đã làm rối tung cả phủ Thừa Tướng lên tận trời, bây giờ đủ loại đồn đãi về nàng và phủ Thừa Tướng đã trải rộng thiên hạ.
Tất cả những thứ phát sinh trong phủ Thừa Tướng này, nàng thật sự cho rằng người khác không biết? Ba ngày sau Thừa tướng trở về nàng thật sự cho rằng chính mình có thể bình yên vô sự sao?
Nhìn một lúc lâu, Quân Tử Ly vẫn không thể nhìn ra bất kỳ điều gì trên gương mặt của Phượng Hồng Loan, thản nhiên mở miệng: "Nếu khi hiến nghệ vào một tháng sau, hiển nhiên không thể để mất mặt trước mặt sứ giả các quốc gia, ngày hôm nay Bản vương sẽ dẫn các nàng đi dạy dỗ lễ nghi."
Nghe vậy, đáy mắt Phượng Hồng Loan hiện lên một tia băng giá, nhìn Quân Tử Ly.
Rút cuộc là hắn tới để cứu Phượng Thanh Linh và Phượng Ngân Linh? Hay là tới để cảnh cáo nàng đừng quá hung hăng càn quấy?
Cười lạnh trong lòng, bất kể là cái quái gì, nàng đều không cho phép người khác phá hư chuyện của nàng, Phượng Thanh Linh và Phượng Ngân Linh không nửa chết nửa sống nửa chết nửa sống, thì nàng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho các nàng.
"Ly Vương điện hạ thực sự là một lòng trung thành với quân vương. Ngay cả việc nhỏ bực này cũng muốn tự thân làm." Phượng Hồng Loan giễu cợt nói.
Sắc mặt Quân Tử Ly trầm xuống.
Dừng một chút, Phượng Hồng Loan tiếp tục nói: "Ngũ muội muội và Lục muội muội của ta cũng rất yêu thích Ly Vương điện hạ, đang muốn đi hầu hạ điện hạ. Đúng lúc, hôm nay Ly Vương điện hạ tới. Chỉ có điều các nàng vẫn còn chưa chuẩn bị xong, ba ngày sau, chuẩn bị xong, sẽ tự mình sang Ly Vương phủ."
Ba ngày sau? Quân Tử Ly nheo mắt lại.
"Không phải còn có thời gian một tháng sao? Không phải là chỉ có hai ngày này mà Ly Vương điện hạ cũng không đợi nổi chứ?" Phượng Hồng Loan nhíu mày nhìn Quân Tử Ly: "Hay là Ly Vương điện hạ mượn cớ thịnh yến của Thái Hoàng thái hậu, kỳ thực tìm Ngũ muội muội và Lục muội muội của ta là còn có mục đích gì khác không thể cho ai biết được?"
Nghe vậy, tuấn nhan của Quân Tử Ly lần nữa sa sầm xuống, u ám nhìn Phượng Hồng Loan, lãnh lẽo sắc bén như đao.
Phượng Hồng Loan khinh thường nhướng mày.
Bốn mắt nhìn nhau, hai đạo băng phong.
Một lúc lâu sau, Quân Tử Ly sâu sắc liếc mắt nhìn Phượng Hồng Loan. Chợt xoay người, cất bước đi ra ngoài phủ Thừa Tướng.
Phượng Hồng Loan cười lạnh, cũng quay mình, tiếp tục đi về. Mới vừa đi hai bước, nghe được giọng nói âm u của Quân Tử Ly truyền đến: "Đã như thế, vậy liền ba ngày sau!"
Vẻ mặt như ngọc của Quân Tử Ly trông không rõ ràng. Nhưng không khó để nhìn ra đáy lòng hắn có chút mơ hồ u ám.
"Chủ tử, nô tỳ sẵn lòng chịu chết, cầu xin ngài. . . Cầu xin ngài đừng đuổi ta về Tây Lương. . . Chủ tử. . ." Truy Nguyệt vừa nghe vậy, lập tức bò tới chỗ Quân Tử Ly. Khuôn mặt nhỏ nhắn phờ phạc máu tươi hòa cùng nước mắt giàn giụa, chật vật không nhìn ra dáng vẻ ban đầu.
"Trục Phong, ngươi không nghe được lời ta nói hay sao?" Quân Tử Ly lạnh lùng mở miệng.
"Vâng! Thuộc hạ nhất định đưa nàng ấy về phủ công chúa vẹn toàn." Trục Phong lập tức cúi người đáp ứng.
"Ba ngày, nhất định phải đưa đến Tây Lương!" Giọng nói Quân Tử Ly vẫn lạnh nhạt như cũ.
". . . Vâng!" Sắc mặt Trục Phong trắng nhợt, lên tiếng trả lời lần nữa, tiến lên vài bước ôm lấy Truy Nguyệt đang khóc lóc khổ sở van xin trên mặt đất, bóng dáng lóe lên, trong nháy mắt đã biến mất khỏi phủ Thừa Tướng.
Trong thời gian ba ngày phải đến thẳng Tây Lương? Dù là ngựa tốt nhất, ra roi thúc ngựa ngày đêm cũng phải tới sáu ngày. Rõ ràng là Quân Tử Ly không cho Truy Nguyệt thời gian để trị liệu vết thương. Sau khi về tới Tây Lương, đại nạn không chết thì cũng chỉ còn lại một lớp da mà thôi.
Quả nhiên là tác phong của người lãnh cảm! Không biết vị Quỳnh Hoa công chúa kia thấy người bị đưa về sẽ như thế nào?
Phượng Hồng Loan suy nghĩ, ngay sau đó cảm thấy nhàm chán. Như thế nào cũng không phải việc liên quan tới bản thân nàng, trước mắt nàng phải mau chóng đi cứu Xảo nhi.
Phượng Hồng Loan cầm lấy hộp gấm, hờ hững xoay người, cất bước sắp sửa rời khỏi.
"Nàng không có lời gì muốn nói sao?" Quân Tử Ly nhìn Phượng Hồng Loan quay người, trầm giọng nói ra.
"Không có!" Phượng Hồng Loan cũng không quay đầu lại mà mở miệng, bước chân vẫn không ngừng lại.
"Giải quyết như vậy, nàng đã vừa ý chưa?" Quân Tử Ly nhìn bóng dáng thanh hoa của Phượng Hồng Loan, ánh mắt vẻ mặt không rõ.
"Nếu như Xảo nhi có thể sống, chuyện hôm nay lại đến đây thôi! Nếu như linh chi nghìn năm cũng không có tác dụng, như vậy ta vẫn là câu nói kia, cho dù đã đuổi nàng ta về Tây Lương quốc, ta cũng sẽ lấy tính mệnh nàng từ ngoài xa ngàn dặm. Ly Vương chôn cùng, tuyệt đối không phải là lời nói giả dối!" Bước chân Phượng Hồng Loan không ngừng, lành lạnh mở miệng. Bóng lưng thanh lịch tuyệt sắc.
"Nàng ta quan trọng với nàng đến như vậy sao?" Quân Tử Ly ý nghĩa sâu xa ngờ vực mà nói. Nhìn chằm chằm bóng lưng của Phượng Hồng Loan, mắt phượng như mây như khói.
Phượng Hồng Loan tiếp tục đi về phía trước, lười trả lời hắn, vào lúc này nói những lời như vậy chẳng khác nào nói lời vô dụng. Hắn hẳn nên hỏi trước khi nàng lập lời thề.
"Quan trọng hơn tính mạng của nàng sao?" Quân Tử Ly tiếp tục nói.
Phượng Hồng Loan vẫn như cũ không nói gì. Tính mạng của nàng người khác muốn lấy không phải dễ dàng như vậy. Á Lâm là một trường hợp ngoại lệ. . .
"Quan trọng hơn phủ Thừa Tướng?" Quân Tử Ly tiếp tục nói, giọng nói hơi lắng xuống: "Nếu như ngày mai tình cảnh trong phủ Thừa Tướng thay đổi, nàng sẽ làm sao?"
Bước chân không ngừng, vẫn tiếp tục hướng về phía trước, giọng nói của Phượng Hồng Loan hờ hững trong trẻo lạnh lùng: "Nếu như ngươi giúp ta phá hủy nơi này, phỏng chừng ta sẽ rất vui vẻ!"
Con ngươi tử sắc lưu ly hơi ngẩn ra, tuấn nhan như ngọc biến hoá thất thường, Quân Tử Ly lại nói tiếp: "Một tháng sau là ngày mừng thọ của Thái Hoàng thái hậu, hoàng thượng sớm đã nghe nói trong phủ Thừa Tướng Ngũ tiểu thư thiện** cầm, Lục tiểu thư thiện tiêu, vả lại cầm tiêu hợp tấu, tạo nên tiên âm diệu khúc, có thể chiêu phong dẫn điệp***. Hoàng thượng đặc biệt cho phép hiến nghệ trong thịnh yến."
Hiến nghệ trong thịnh yến? Bước chân Phượng Hồng Loan đột nhiên dừng lại, nàng xoay người lại nhìn Quân Tử Ly. Đây chính là mục đích mà hôm nay hắn đến phủ Thừa Tướng sao? Nói như vậy là hắn biết chuyện hôm qua nàng giam giữ Phượng Thanh Linh và Phượng Ngân Linh vào từ đường rồi sao?
Là tới đây để nhắc nhở nàng? Hay là hắn muốn cứu Phượng Thanh Linh và Phượng Ngân Linh?
Nhớ tới Phượng Thanh Linh cướp cổ cầm của Phượng Hồng Loan, Phượng Ngân Linh cũng cướp cây tiêu của nàng, ánh mắt trở nên lạnh lẽo, đóng băng lạnh thấu xương. Nhưng chỉ trong nháy mắt, lông mi rũ xuống, che khuất băng lạnh trong mắt, Phượng Hồng Loan lạnh lùng mở miệng: "Đúng là phúc khí của Ngũ muội muội và Lục muội muội!"
"Đúng vậy, ngày mừng thọ Thái Hoàng thái hậu sáu mươi tuổi, đến lúc đó sứ giả các quốc gia đến chúc mừng, có thể hiến nghệ ở kim điện, phúc khí cũng không nhỏ." Quân Tử Ly gật đầu, đôi con ngươi tử sắc kia vào ánh mắt của Phượng Hồng Loan, nhìn như muốn tiến vào đáy mắt của nàng, muốn xem rõ thông suốt cả nội tâm nàng.
Sứ giả của các quốc gia sẽ đến chúc mừng? Ánh mắt Phượng Hồng Loan híp lại?
Nói cách khác ngoại trừ sứ giả các tiểu quốc và phiên vương phụ thuộc vào Đông Ly quốc ra, hai nước Tây Lương quốc và Lam Tuyết quốc được liệt vào đại quốc với Đông Ly cũng sẽ cho người tới?
Nếu như chúc mừng Thái Hoàng thái hậu, vậy thân phận của người đến sẽ không quá thấp.
Nàng sẽ gặp được thái tử Ngọc Ngân của Tây Lương quốc, người được gọi là thiên hạ Tam công tử cùng với Quân Tử Ly và Vân Cẩm sao?
Liếc mắt nhìn Quân Tử Ly, chỉ thấy hắn từ đầu đến cuối đứng ở dưới mái nhà cong, cẩm bào màu tím, ánh sáng cả người rực rỡ. Mắt phượng bình tĩnh không chút lay động nhìn nàng, mây mù lượn quanh khắp người, suy cho cùng vẫn không nhìn ra sâu cạn bao nhiêu.
Trong lòng thoáng qua chút chán ghét, Phượng Hồng Loan thu tầm mắt lại, xoay người, tiếp tục cất bước đi trở về.
Thiên hạ Tam công tử, hôm nay đã thấy được hai, cũng chỉ có như thế. Ngọc Ngân kia phỏng chừng cũng không phải kẻ tốt lành gì, không gặp cũng được!
"Nàng cứ như vậy mà đi sao?" Quân Tử Ly thấy Phượng Hồng Loan không nói một lời mà rời đi, nhíu mày.
"Ta sẽ nhớ kỹ thông báo cho Ngũ muội muội và Lục muội muội chuẩn bị thật thốt!" Giọng nói nhàn nhạt của Phượng Hồng Loan truyền tới, lộ ra luồng khí tức không muốn tiếp tục nói với hắn.
"Thịnh yến của Thái Hoàng thái hậu, nếu có chút khuyết điểm nhỏ nhặt nào, đó cũng là tội bất kính. Nàng có biết không?" Ánh mắt Quân Tử Ly hơi nheo lại, dường như có ý định nhắc nhở điều gì đó.
"Ta lại không đi, đó là chuyện của Ngũ muội muội và Lục muội muội mà." Phượng Hồng Loan không quay đầu lại, bước chân không nhanh không chậm, giống như mọi việc không liên quan tới mình.
"Nàng chắc chắn chứ?" Quân Tử Ly nhíu mày, nhìn bóng lưng Phượng Hồng Loan, cảm thấy chỉ một bóng lưng của nữ tử này vậy mà lại xinh đẹp tao nhã như vậy.
Khóe miệng Phượng Hồng Loan lạnh lùng khẽ nhếch, bước chân không ngừng, không hề để ý tới.
"Nghe nói trong số các vị tiểu thư của phủ Thừa Tướng, Ngũ tiểu thư và Lục tiểu thư là người có tài năng xuất chúng. Dáng vẻ dung mạo đều là hạng nhất! Hoàng thượng đã sớm nghe nói." Giữa đôi lông mày Quân Tử Ly chau lại thật chặt, tiếp tục nói: "Nếu có gì ngoài dự liệu, hoặc làm bẩn thánh nhan, đó là tội lớn!"
Phượng Hồng Loan dừng bước, quay đầu lại nhìn Quân Tử Ly, có làm bẩn thánh sao? Nhớ tới Phượng Thanh Linh bị rụng một chiếc răng cửa, trên mặt Phượng Ngân Linh có vài vết máu, cười nhạt trong lòng. Xem ra trong phủ Thừa Tướng có cơ sở ngầm của Ly Vương phủ?
Hơi nhíu mày: "Hình như Ly Vương điện hạ rất quan tâm đến hai người muội muội của ta đây?"
"Ngũ muội muội và Lục muội muội của ta rất tốt, đương nhiên sẽ không có chuyện gì xảy ra." Phượng Hồng Loan cười nhạt, cười đến lãnh cảm: "Lời đồn dù có thế nào thì cũng chỉ là lời đồn. Một tháng sau hoàng thượng gặp mặt chẳng phải sẽ biết sao."
Quân Tử Ly nhìn Phượng Hồng Loan, thật không hiểu là nữ nhân này thật sự không rõ, hay là ngay cả hoàng thượng cũng không sợ. Nàng cho rằng mọi người đều là người mù kẻ ngu si sao? Chỉ là ngắn ngủi một ngày, nàng đã làm rối tung cả phủ Thừa Tướng lên tận trời, bây giờ đủ loại đồn đãi về nàng và phủ Thừa Tướng đã trải rộng thiên hạ.
Tất cả những thứ phát sinh trong phủ Thừa Tướng này, nàng thật sự cho rằng người khác không biết? Ba ngày sau Thừa tướng trở về nàng thật sự cho rằng chính mình có thể bình yên vô sự sao?
Nhìn một lúc lâu, Quân Tử Ly vẫn không thể nhìn ra bất kỳ điều gì trên gương mặt của Phượng Hồng Loan, thản nhiên mở miệng: "Nếu khi hiến nghệ vào một tháng sau, hiển nhiên không thể để mất mặt trước mặt sứ giả các quốc gia, ngày hôm nay Bản vương sẽ dẫn các nàng đi dạy dỗ lễ nghi."
Nghe vậy, đáy mắt Phượng Hồng Loan hiện lên một tia băng giá, nhìn Quân Tử Ly.
Rút cuộc là hắn tới để cứu Phượng Thanh Linh và Phượng Ngân Linh? Hay là tới để cảnh cáo nàng đừng quá hung hăng càn quấy?
Cười lạnh trong lòng, bất kể là cái quái gì, nàng đều không cho phép người khác phá hư chuyện của nàng, Phượng Thanh Linh và Phượng Ngân Linh không nửa chết nửa sống nửa chết nửa sống, thì nàng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho các nàng.
"Ly Vương điện hạ thực sự là một lòng trung thành với quân vương. Ngay cả việc nhỏ bực này cũng muốn tự thân làm." Phượng Hồng Loan giễu cợt nói.
Sắc mặt Quân Tử Ly trầm xuống.
Dừng một chút, Phượng Hồng Loan tiếp tục nói: "Ngũ muội muội và Lục muội muội của ta cũng rất yêu thích Ly Vương điện hạ, đang muốn đi hầu hạ điện hạ. Đúng lúc, hôm nay Ly Vương điện hạ tới. Chỉ có điều các nàng vẫn còn chưa chuẩn bị xong, ba ngày sau, chuẩn bị xong, sẽ tự mình sang Ly Vương phủ."
Ba ngày sau? Quân Tử Ly nheo mắt lại.
"Không phải còn có thời gian một tháng sao? Không phải là chỉ có hai ngày này mà Ly Vương điện hạ cũng không đợi nổi chứ?" Phượng Hồng Loan nhíu mày nhìn Quân Tử Ly: "Hay là Ly Vương điện hạ mượn cớ thịnh yến của Thái Hoàng thái hậu, kỳ thực tìm Ngũ muội muội và Lục muội muội của ta là còn có mục đích gì khác không thể cho ai biết được?"
Nghe vậy, tuấn nhan của Quân Tử Ly lần nữa sa sầm xuống, u ám nhìn Phượng Hồng Loan, lãnh lẽo sắc bén như đao.
Phượng Hồng Loan khinh thường nhướng mày.
Bốn mắt nhìn nhau, hai đạo băng phong.
Một lúc lâu sau, Quân Tử Ly sâu sắc liếc mắt nhìn Phượng Hồng Loan. Chợt xoay người, cất bước đi ra ngoài phủ Thừa Tướng.
Phượng Hồng Loan cười lạnh, cũng quay mình, tiếp tục đi về. Mới vừa đi hai bước, nghe được giọng nói âm u của Quân Tử Ly truyền đến: "Đã như thế, vậy liền ba ngày sau!"
/68
|