Truy Nguyệt nhìn Phượng Hồng Loan, thân thể hư nhược không ngừng run rẩy đứng lên. Sau đó nàng cấp bách chuyển mắt nhìn sang phía Quân Tử Ly.
Phượng Hồng Loan cũng cười yếu ớt thuận theo hướng mắt của nàng, tương tự nhìn sang phía Quân Tử Ly.
Chỉ thấy Quân Tử Ly vẫn đứng ở chỗ cũ, tử y diễm sắc, sừng sững bất động, dung mạo kia vì đứng dưới mái hiên mà bị bóng râm che mất cũng rút đi vẻ tối tăm lạnh lẽo âm trầm trước kia, nét mặt bây giờ đã không thấy rõ.
Tuy rằng không thấy rõ biểu cảm trên mặt hắn, thế nhưng Phượng Hồng Loan có thể đoán ra, trên mặt của hắn giờ đây nhất định là cái loại biểu cảm lạnh nhạt lương bạc.
Chỉ liếc mắt một cái, Phượng Hồng Loan thu tầm mắt lại, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Truy Nguyệt trắng bệch không có chút máu nào, nhíu mày: "Như thế nào? Ta có thể cho ngươi thời gian một nén nhang để cân nhắc! Là ngươi tự sát, hay là ta tiễn ngươi một đoạn đường?"
"Ta. . ." Truy Nguyệt thu tầm mắt lại, tròng mắt hiện ra vẻ sợ hãi sâu sắc, thân thể lại càng run rẩy lợi hại hơn.
Phượng Hồng Loan cười nhạt trong lòng nhìn Truy Nguyệt, không biết cái loại nữ nhân như thế này làm sao Quân Tử Ly cho theo bên người ngần ấy năm thế chứ.
Trục Phong và Truy Nguyệt, nếu bàn về cách Quân Tử Ly dùng người mà nói, Trục Phong trầm ổn, lạnh nhạt, vô tình, hiển nhiên có năng lực đi theo bên người Quân Tử Ly. Mà Truy Nguyệt thì vừa vặn ngược lại, nói năng tuỳ tiện, lỗ mãng, tính tình gian xảo, vẻ ngoài có xinh đẹp cũng chỉ đến bậc trung, hiển nhiên là không phù hợp.
"Xem ra ngươi cần ta tiễn ngươi một đoạn đường rồi! Như vậy cũng không cần phải chờ thêm một nén nhang nữa." Năm ngón tay Phượng Hồng Loan quay nửa đoạn bảo kiếm trong tay một vòng, lạnh lùng mở miệng, lời còn chưa dứt, đoạn kiếm đã hướng về phía ngực Truy Nguyệt đâm tới.
Vị trí không sai biệt một ly, chính là chỗ vết thương mà Xảo nhi bị nàng đâm.
"Chủ tử!" Trục Phong nhìn kiếm trong tay Phượng Hồng Loan, bỗng nhiên quỳ sụp xuống đất. Sắc mặt trắng bệch mà nhìn Quân Tử Ly: "Cầu chủ tử cứu Truy Nguyệt một mạng!"
Quân Tử Ly hờ hững mà nhìn nửa đoạn kiếm trong tay Phượng Hồng Loan, giống như không nghe thấy lời Trục Phong nói, cũng không thèm nhìn hắn một cái.
Phượng Hồng Loan dường như cũng không có nghe được lời của Trục Phong, động tác trong tay không dừng lại chút nào, từng tấc từng tấc tới gần trái tim Truy Nguyệt.
"Chủ tử!" Trục Phong lần nữa mở miệng .
"Gây tội thì phải chịu tội. Ngươi cho là ta nên cứu nàng?" Quân Tử Ly thu tầm mắt lại, nhìn Trục Phong, giọng nói lạnh nhạt thanh hàn: "Hay là ngươi muốn ta dùng toàn bộ Ly Vương phủ để đổi lại tính mạng của nàng?"
Sắc mặt Trục Phong lập tức ảm đạm, mắt thấy mũi kiếm của Phượng Hồng Loan sẽ đâm vào ngực Truy Nguyệt, nóng lòng mở miệng nói: "Chủ tử không quan tâm tới tình cảm Truy Nguyệt nhiều năm hầu hạ, thế nhưng nàng ấy là người Quỳnh Hoa công chúa đưa cho chủ tử, chủ tử làm sao giao phó với Quỳnh Hoa công chúa. . ."
Lời còn chưa dứt, đã thấy Quân Tử Ly chợt trầm mặt xuống, Trục Phong lập tức ngừng nói.
Quỳnh Hoa công chúa? Con ngươi trong trẻo như nước của Phượng Hồng Loan hiện lên một tia ánh sáng lạnh. Nguyên lai người Quân Tử Ly thích là Quỳnh Hoa công chúa. Đây cũng là nguyên nhân hắn bỏ Phượng Hồng Loan trước khi cưới về sao?
Là cái nữ nhân mà có người nào đó nói năm năm trước suýt nữa bị Vân Cẩm chém đứt một tay, là đệ nhất mỹ nhân tài mạo song toàn, được sủng ái nhất Tây Lương quốc?
Quỳnh Hoa công chúa? Truy Nguyệt là người của nàng?
'Xoẹt' một tiếng, âm thanh đao kiếm đâm qua thân thể vang lên, khóe miệng Phượng Hồng Loan kéo ra một vòng cung lạnh như băng. Bất luận nàng ta là người của ai, người của Quân Tử Ly cũng tốt, của nữ nhân gọi là Quỳnh Hoa công chúa kia cũng vậy. Hôm nay nàng đều phải đền mạng cho Xảo nhi.
Mắt thấy bảo kiếm đâm vào thân thể Truy Nguyệt, sắc mặt Trục Phong đại biến. Thân ảnh đang quỳ của hắn chợt lóe, một tiếng thanh lãnh vang lên, bảo kiếm xuất vỏ. (Lin: bảo kiếm đâu lắm thế chứ.)
Bảo kiếm hàn quang lập lòe mang theo sát khí lạnh lẽo âm trầm thấu xương, hướng vào phía sau lưng Phượng Hồng Loan đâm tới.
Kiếm pháp của hắn so với Truy Nguyệt nhanh hơn không chỉ gấp mười lần!
Đây mới là người của Quân Tử Ly! Phượng Hồng Loan nhìn cũng không nhìn phía sau, vẫn như cũ đem đoạn kiếm trong tay cầm vững vàng hơi dùng lực một chút đâm dần từng tấc từng tấc vào trong thân thể Truy Nguyệt.
Lập tức trước ngực Truy Nguyệt tràn ra một đóa hoa huyết liên lớn.
Ánh mắt Quân Tử Ly căng thẳng. Thế nhưng vẫn không có động thủ.
Mũi kiếm của Trục Phong đến vị trí cách tâm ở sau lưng của Phượng Hồng Loan một tấc thì dừng lại, tuấn nhan trắng bệch nhìn vị trước mắt vậy mà không hề di chuyển. Nàng còn đang chuyên tâm làm một việc —— giết người!
Mà kiếm của hắn cũng không thể tiến lên thêm một tấc nào nữa.
"Cảm giác như thế nào? Có phải rất kích thích không?" Phượng Hồng Loan không quay đầu lại, hai mắt không chớp mà nhìn Truy Nguyệt.
"Ngươi. . ." Khóe miệng Truy Nguyệt chảy ra dòng máu đỏ tươi, sự sợ hãi ở sâu trong tròng mắt không giảm mà lại tăng. Nhìn vẻ mặt tự tiếu phi tiếu của Phượng Hồng Loan, nàng ta cảm thấy giống như nhìn thấy sứ giả Câu Hồn đến từ địa ngục.
"Khi ngươi cầm kiếm đâm về phía ta, có phải cũng có cảm giác này không?" Đuôi lông mày Phượng Hồng Loan nhướng cao lên, tiếp tục nhìn chằm chằm ánh mắt của Truy Nguyệt.
Truy Nguyệt dường như ngay cả run rẩy cũng không còn sức. Chỉ sợ hãi mà nhìn nàng.
"Muốn khoa trương cũng phải có tiền vốn. Giết người cũng phải có năng lực. Nếu như ngươi không có, tốt nhất kiếp sau đừng tiếp tục gặp lại ta!" Cổ tay Phượng Hồng Loan hơi dùng lực một chút, chuôi kiếm lần nữa đâm về phía thân thể nàng ta.
Ngay trong nháy mắt Phượng Hồng Loan lắc cổ tay, một tia sáng trắng thoáng qua, 'Keng' một tiếng trong trẻo vang lên, đánh vào trên chuôi kiếm. Chuôi kiếm lập tức vỡ thành hai đoạn.
Cổ tay Phượng Hồng Loan tê rần, không chịu nổi nội lực mà tuột tay, 'Leng keng' một tiếng, thanh kiếm rơi xuống đất.
Ánh mắt Phượng Hồng Loan hơi nheo lại, nhìn thanh kiếm đã rơi xuống đất, xoay mắt nhìn sang Quân Tử Ly, ánh mắt tối tăm nguội lạnh: "Ly Vương điện hạ đây là có ý gì?"
Quân Tử Ly không nhìn Truy Nguyệt, khẽ mím đôi môi mỏng nhìn Phượng Hồng Loan, đáy mắt như ao nước đen. Một lúc lâu, chậm rãi mở miệng: "Biết đâu nha đầu của ngươi bây giờ còn có thể cứu được. Lúc này ngươi cứ kết luận muốn giết nàng như thế. Có phải là quá sớm hay không?"
"Ly Vương điện hạ cho rằng vẫn còn sớm sao?" Phượng Hồng Loan lạnh lùng nhíu mày: "Như vậy ngươi cứu Xảo nhi sống lại cho ta, như thế nào? Ta lập tức tha cho nàng ta một mạng!"
Quân Tử Ly không nói gì, ngưng mắt sâu xa nhìn Phượng Hồng Loan.
"Không thể sao? Như vậy thì đừng trách ta không khách khí!" Ánh mắt Phượng Hồng Loan lạnh lẽo, bàn tay nhanh chóng bóp lấy cổ của Truy Nguyệt, chính xác, nhanh như tia chớp.
Trục Phong ngẩn ra, hắn căn bản không thấy được Phượng Hồng Loan ra tay như thế nào. Mũi kiếm chỉ vào tim nàng từ phía sau lưng khẽ run lên.
"Chủ. . . tử. . ."Truy Nguyệt cố sức nói ra một câu, căn bản không có chút đường sống mà phản kháng, khóe miệng trào ra máu tươi, máu tươi trước ngực cũng chảy như trút. Mạng sống đã bắt đầu đếm ngược.
Thời gian dường như ngừng lại vào giờ khắc này vậy, không khí cũng theo đó đóng băng lại.
"Chủ. . . Chủ tử. . . " Đồng tử đã bắt đầu tan rã, Truy Nguyệt lưu luyến nhìn Quân Tử Ly, hơi thở thoi thóp mà nhắm hai mắt lại.
"Trục Phong! Hồi phủ đi lấy linh chi nghìn năm!" Quân Tử Ly bỗng nhiên mở miệng.
Trục Phong lập tức cả kinh, xoay người lại mà nhìn Quân Tử Ly: "Chủ tử?"
"Lập tức đi trở về phủ lấy!" Quân Tử Ly trầm giọng mở miệng.
". . . Vâng!" Trục Phong nhìn thoáng qua Phượng Hồng Loan đứng ở trước mắt không có chút xíu ý muốn buông tay nào, chậm rãi rút kiếm trong tay lại, bóng dáng chợt lóe, biến mất ngay tại chỗ.
Ánh mắt Quân Tử Ly dừng lại trên tay của Phượng Hồng Loan, ở dưới ánh mặt trời vòng tay xanh biếc trên cổ tay nàng đang tản ra quang hoa nhàn nhạt, thật xứng đôi với ánh sáng tỏa ra quanh thân nàng như vậy.
Con ngươi như ngọc lưu ly hơi nheo lại, tròng mắt như vách núi vực sâu, liếc mắt cũng không thể nhìn thấy đáy.
Giây lát, tầm mắt của hắn dời từ trên tay Phượng Hồng Loan, sang gò má hờ hững của nàng, trầm giọng nói: "Ta dùng linh chi nghìn năm cứu nha đầu của ngươi, ngươi có thể buông lỏng tay được rồi chứ?"
Quỳnh Hoa công chúa có ảnh hưởng to lớn tới Quân Tử Ly như thế sao? Khiến cho hắn cam lòng sử dùng linh chi nghìn năm chỉ để đổi lấy một mạng người của nàng?
Khóe miệng Phượng Hồng Loan kéo ra một tia cười lạnh, chuyển mắt nhìn sang Quân Tử Ly, giọng nói băng lãnh: "Ngươi tốt nhất trông đợi linh chi nghìn năm của ngươi thực sự có tác dụng! Bằng không. . . Mạng của nàng ta và Ly Vương phủ đều phải chôn cùng!"
Dứt lời, đột nhiên chán ghét buông tay. Thân thể mềm nhũn đang nửa nằm của Truy Nguyệt ngã xuống mặt đất.
Phượng Hồng Loan cũng cười yếu ớt thuận theo hướng mắt của nàng, tương tự nhìn sang phía Quân Tử Ly.
Chỉ thấy Quân Tử Ly vẫn đứng ở chỗ cũ, tử y diễm sắc, sừng sững bất động, dung mạo kia vì đứng dưới mái hiên mà bị bóng râm che mất cũng rút đi vẻ tối tăm lạnh lẽo âm trầm trước kia, nét mặt bây giờ đã không thấy rõ.
Tuy rằng không thấy rõ biểu cảm trên mặt hắn, thế nhưng Phượng Hồng Loan có thể đoán ra, trên mặt của hắn giờ đây nhất định là cái loại biểu cảm lạnh nhạt lương bạc.
Chỉ liếc mắt một cái, Phượng Hồng Loan thu tầm mắt lại, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Truy Nguyệt trắng bệch không có chút máu nào, nhíu mày: "Như thế nào? Ta có thể cho ngươi thời gian một nén nhang để cân nhắc! Là ngươi tự sát, hay là ta tiễn ngươi một đoạn đường?"
"Ta. . ." Truy Nguyệt thu tầm mắt lại, tròng mắt hiện ra vẻ sợ hãi sâu sắc, thân thể lại càng run rẩy lợi hại hơn.
Phượng Hồng Loan cười nhạt trong lòng nhìn Truy Nguyệt, không biết cái loại nữ nhân như thế này làm sao Quân Tử Ly cho theo bên người ngần ấy năm thế chứ.
Trục Phong và Truy Nguyệt, nếu bàn về cách Quân Tử Ly dùng người mà nói, Trục Phong trầm ổn, lạnh nhạt, vô tình, hiển nhiên có năng lực đi theo bên người Quân Tử Ly. Mà Truy Nguyệt thì vừa vặn ngược lại, nói năng tuỳ tiện, lỗ mãng, tính tình gian xảo, vẻ ngoài có xinh đẹp cũng chỉ đến bậc trung, hiển nhiên là không phù hợp.
"Xem ra ngươi cần ta tiễn ngươi một đoạn đường rồi! Như vậy cũng không cần phải chờ thêm một nén nhang nữa." Năm ngón tay Phượng Hồng Loan quay nửa đoạn bảo kiếm trong tay một vòng, lạnh lùng mở miệng, lời còn chưa dứt, đoạn kiếm đã hướng về phía ngực Truy Nguyệt đâm tới.
Vị trí không sai biệt một ly, chính là chỗ vết thương mà Xảo nhi bị nàng đâm.
"Chủ tử!" Trục Phong nhìn kiếm trong tay Phượng Hồng Loan, bỗng nhiên quỳ sụp xuống đất. Sắc mặt trắng bệch mà nhìn Quân Tử Ly: "Cầu chủ tử cứu Truy Nguyệt một mạng!"
Quân Tử Ly hờ hững mà nhìn nửa đoạn kiếm trong tay Phượng Hồng Loan, giống như không nghe thấy lời Trục Phong nói, cũng không thèm nhìn hắn một cái.
Phượng Hồng Loan dường như cũng không có nghe được lời của Trục Phong, động tác trong tay không dừng lại chút nào, từng tấc từng tấc tới gần trái tim Truy Nguyệt.
"Chủ tử!" Trục Phong lần nữa mở miệng .
"Gây tội thì phải chịu tội. Ngươi cho là ta nên cứu nàng?" Quân Tử Ly thu tầm mắt lại, nhìn Trục Phong, giọng nói lạnh nhạt thanh hàn: "Hay là ngươi muốn ta dùng toàn bộ Ly Vương phủ để đổi lại tính mạng của nàng?"
Sắc mặt Trục Phong lập tức ảm đạm, mắt thấy mũi kiếm của Phượng Hồng Loan sẽ đâm vào ngực Truy Nguyệt, nóng lòng mở miệng nói: "Chủ tử không quan tâm tới tình cảm Truy Nguyệt nhiều năm hầu hạ, thế nhưng nàng ấy là người Quỳnh Hoa công chúa đưa cho chủ tử, chủ tử làm sao giao phó với Quỳnh Hoa công chúa. . ."
Lời còn chưa dứt, đã thấy Quân Tử Ly chợt trầm mặt xuống, Trục Phong lập tức ngừng nói.
Quỳnh Hoa công chúa? Con ngươi trong trẻo như nước của Phượng Hồng Loan hiện lên một tia ánh sáng lạnh. Nguyên lai người Quân Tử Ly thích là Quỳnh Hoa công chúa. Đây cũng là nguyên nhân hắn bỏ Phượng Hồng Loan trước khi cưới về sao?
Là cái nữ nhân mà có người nào đó nói năm năm trước suýt nữa bị Vân Cẩm chém đứt một tay, là đệ nhất mỹ nhân tài mạo song toàn, được sủng ái nhất Tây Lương quốc?
Quỳnh Hoa công chúa? Truy Nguyệt là người của nàng?
'Xoẹt' một tiếng, âm thanh đao kiếm đâm qua thân thể vang lên, khóe miệng Phượng Hồng Loan kéo ra một vòng cung lạnh như băng. Bất luận nàng ta là người của ai, người của Quân Tử Ly cũng tốt, của nữ nhân gọi là Quỳnh Hoa công chúa kia cũng vậy. Hôm nay nàng đều phải đền mạng cho Xảo nhi.
Mắt thấy bảo kiếm đâm vào thân thể Truy Nguyệt, sắc mặt Trục Phong đại biến. Thân ảnh đang quỳ của hắn chợt lóe, một tiếng thanh lãnh vang lên, bảo kiếm xuất vỏ. (Lin: bảo kiếm đâu lắm thế chứ.)
Bảo kiếm hàn quang lập lòe mang theo sát khí lạnh lẽo âm trầm thấu xương, hướng vào phía sau lưng Phượng Hồng Loan đâm tới.
Kiếm pháp của hắn so với Truy Nguyệt nhanh hơn không chỉ gấp mười lần!
Đây mới là người của Quân Tử Ly! Phượng Hồng Loan nhìn cũng không nhìn phía sau, vẫn như cũ đem đoạn kiếm trong tay cầm vững vàng hơi dùng lực một chút đâm dần từng tấc từng tấc vào trong thân thể Truy Nguyệt.
Lập tức trước ngực Truy Nguyệt tràn ra một đóa hoa huyết liên lớn.
Ánh mắt Quân Tử Ly căng thẳng. Thế nhưng vẫn không có động thủ.
Mũi kiếm của Trục Phong đến vị trí cách tâm ở sau lưng của Phượng Hồng Loan một tấc thì dừng lại, tuấn nhan trắng bệch nhìn vị trước mắt vậy mà không hề di chuyển. Nàng còn đang chuyên tâm làm một việc —— giết người!
Mà kiếm của hắn cũng không thể tiến lên thêm một tấc nào nữa.
"Cảm giác như thế nào? Có phải rất kích thích không?" Phượng Hồng Loan không quay đầu lại, hai mắt không chớp mà nhìn Truy Nguyệt.
"Ngươi. . ." Khóe miệng Truy Nguyệt chảy ra dòng máu đỏ tươi, sự sợ hãi ở sâu trong tròng mắt không giảm mà lại tăng. Nhìn vẻ mặt tự tiếu phi tiếu của Phượng Hồng Loan, nàng ta cảm thấy giống như nhìn thấy sứ giả Câu Hồn đến từ địa ngục.
"Khi ngươi cầm kiếm đâm về phía ta, có phải cũng có cảm giác này không?" Đuôi lông mày Phượng Hồng Loan nhướng cao lên, tiếp tục nhìn chằm chằm ánh mắt của Truy Nguyệt.
Truy Nguyệt dường như ngay cả run rẩy cũng không còn sức. Chỉ sợ hãi mà nhìn nàng.
"Muốn khoa trương cũng phải có tiền vốn. Giết người cũng phải có năng lực. Nếu như ngươi không có, tốt nhất kiếp sau đừng tiếp tục gặp lại ta!" Cổ tay Phượng Hồng Loan hơi dùng lực một chút, chuôi kiếm lần nữa đâm về phía thân thể nàng ta.
Ngay trong nháy mắt Phượng Hồng Loan lắc cổ tay, một tia sáng trắng thoáng qua, 'Keng' một tiếng trong trẻo vang lên, đánh vào trên chuôi kiếm. Chuôi kiếm lập tức vỡ thành hai đoạn.
Cổ tay Phượng Hồng Loan tê rần, không chịu nổi nội lực mà tuột tay, 'Leng keng' một tiếng, thanh kiếm rơi xuống đất.
Ánh mắt Phượng Hồng Loan hơi nheo lại, nhìn thanh kiếm đã rơi xuống đất, xoay mắt nhìn sang Quân Tử Ly, ánh mắt tối tăm nguội lạnh: "Ly Vương điện hạ đây là có ý gì?"
Quân Tử Ly không nhìn Truy Nguyệt, khẽ mím đôi môi mỏng nhìn Phượng Hồng Loan, đáy mắt như ao nước đen. Một lúc lâu, chậm rãi mở miệng: "Biết đâu nha đầu của ngươi bây giờ còn có thể cứu được. Lúc này ngươi cứ kết luận muốn giết nàng như thế. Có phải là quá sớm hay không?"
"Ly Vương điện hạ cho rằng vẫn còn sớm sao?" Phượng Hồng Loan lạnh lùng nhíu mày: "Như vậy ngươi cứu Xảo nhi sống lại cho ta, như thế nào? Ta lập tức tha cho nàng ta một mạng!"
Quân Tử Ly không nói gì, ngưng mắt sâu xa nhìn Phượng Hồng Loan.
"Không thể sao? Như vậy thì đừng trách ta không khách khí!" Ánh mắt Phượng Hồng Loan lạnh lẽo, bàn tay nhanh chóng bóp lấy cổ của Truy Nguyệt, chính xác, nhanh như tia chớp.
Trục Phong ngẩn ra, hắn căn bản không thấy được Phượng Hồng Loan ra tay như thế nào. Mũi kiếm chỉ vào tim nàng từ phía sau lưng khẽ run lên.
"Chủ. . . tử. . ."Truy Nguyệt cố sức nói ra một câu, căn bản không có chút đường sống mà phản kháng, khóe miệng trào ra máu tươi, máu tươi trước ngực cũng chảy như trút. Mạng sống đã bắt đầu đếm ngược.
Thời gian dường như ngừng lại vào giờ khắc này vậy, không khí cũng theo đó đóng băng lại.
"Chủ. . . Chủ tử. . . " Đồng tử đã bắt đầu tan rã, Truy Nguyệt lưu luyến nhìn Quân Tử Ly, hơi thở thoi thóp mà nhắm hai mắt lại.
"Trục Phong! Hồi phủ đi lấy linh chi nghìn năm!" Quân Tử Ly bỗng nhiên mở miệng.
Trục Phong lập tức cả kinh, xoay người lại mà nhìn Quân Tử Ly: "Chủ tử?"
"Lập tức đi trở về phủ lấy!" Quân Tử Ly trầm giọng mở miệng.
". . . Vâng!" Trục Phong nhìn thoáng qua Phượng Hồng Loan đứng ở trước mắt không có chút xíu ý muốn buông tay nào, chậm rãi rút kiếm trong tay lại, bóng dáng chợt lóe, biến mất ngay tại chỗ.
Ánh mắt Quân Tử Ly dừng lại trên tay của Phượng Hồng Loan, ở dưới ánh mặt trời vòng tay xanh biếc trên cổ tay nàng đang tản ra quang hoa nhàn nhạt, thật xứng đôi với ánh sáng tỏa ra quanh thân nàng như vậy.
Con ngươi như ngọc lưu ly hơi nheo lại, tròng mắt như vách núi vực sâu, liếc mắt cũng không thể nhìn thấy đáy.
Giây lát, tầm mắt của hắn dời từ trên tay Phượng Hồng Loan, sang gò má hờ hững của nàng, trầm giọng nói: "Ta dùng linh chi nghìn năm cứu nha đầu của ngươi, ngươi có thể buông lỏng tay được rồi chứ?"
Quỳnh Hoa công chúa có ảnh hưởng to lớn tới Quân Tử Ly như thế sao? Khiến cho hắn cam lòng sử dùng linh chi nghìn năm chỉ để đổi lấy một mạng người của nàng?
Khóe miệng Phượng Hồng Loan kéo ra một tia cười lạnh, chuyển mắt nhìn sang Quân Tử Ly, giọng nói băng lãnh: "Ngươi tốt nhất trông đợi linh chi nghìn năm của ngươi thực sự có tác dụng! Bằng không. . . Mạng của nàng ta và Ly Vương phủ đều phải chôn cùng!"
Dứt lời, đột nhiên chán ghét buông tay. Thân thể mềm nhũn đang nửa nằm của Truy Nguyệt ngã xuống mặt đất.
/68
|