“Được rồi, nếu trong lòng ông Bạch đã có tính toán là được rồi, nếu bên này đã không còn chuyện gì, tôi cũng sẽ không quấy rầy nữa.”
Vân Hiên gật đầu, không nói gì thêm mà trực tiếp đứng dậy ra về.
Vu Kiều Kiều nhảy nhót theo sau, vui vẻ nói: “Này, Vân Hiên, anh đi đâu đấy, để tôi đưa anh đi một đoạn nhé!”
Bạch Dũng Tuyền nhìn theo bóng lưng hai người, gương mặt tràn đầy vẻ ngưỡng mộ nói: “Thật hiếm có, không biết đấy là vị sư phụ nào mà tuổi còn trẻ đã dạy được một đệ tử xuất chúng như vậy, thực sự là đáng ngưỡng mộ quá.”
Người phục vụ đứng bên cạnh cũng ngưỡng mộ nói: “Ông cụ Bạch, anh chàng kia thật là lợi hại.”
“Hứ, chẳng những lợi hại, mà nền tảng Đông y của cậu ta vững chắc đến mức người bình thường không thể so sánh được. Ngay cả tôi cũng thua kém cậu ta, không biết sau này có dịp nào được gặp trực tiếp để thỉnh giáo hay không nữa.”
“Nguy rồi!”
Nghe ông cụ Bạch nói vậy, người phục vụ bỗng nhiên kêu lên: “Ôi nguy rồi, nguy rồi!”
Bạch Dũng Tuyền nhìn chằm chằm anh ta quát: “Lại xảy ra chuyện gì nữa vậy?”
“Ông cụ Bạch, ông không biết đâu, lúc nấy ông anh kia đã viết ba vị thuốc lên bảng treo thưởng của ông, nhưng tôi tưởng anh ta đến gây rối nên đã lấy giẻ lau sạch mất rồi.”
“Cái gì, còn có chuyện này nữa à?”
Ông cụ Bạch vội vàng đi tới phòng khách, ngẩng đầu lên nhìn, thấy trên bảng treo thưởng trước mặt, những dòng chữ đã bị lau sạch không còn dấu vết, ngay cả những nét vẽ cuối cùng cũng không còn.
“Đồ khốn kiếp này, mau lấy giấy than đen ra đây cho tôi!”
Sờ lên mặt giấy, vẫn còn thấy một số vết lõm mờ mịt, ông cụ Bạch vội vàng bảo người ta lấy giấy bạc, đặt lên trên rồi dùng bàn chải và bột than nhẹ nhàng chà lên từng lớp.
Chỉ một lúc sau, trên tờ giấy than đã hiện ra, qua những nét bút có thể nhìn ra được tên của hai dược liệu.
“Thị đế, cam tùng...”
Nhìn thấy tên hai dược liệu này, ông cụ Bạch không khỏi chấn động, sau đó cầm lấy toa thuốc treo thưởng xem kỹ lại, không khỏi gật gù nói: “Hay quá, thật là hay quái”
“Dùng hai vị dược liệu này, vừa khéo trung hòa được hạn chế dược tính của giai đoạn trước, hơn nữa còn thêm một chút dược tính, thực sự quá tuyệt vời, nhưng vị dược liệu cuối cùng này phải là gì nhỉ?”
Vị dược liệu cuối cùng do nét chữ quá nhiều, lại bị chà quá sạch, nhìn thế nào cũng không ra tên của vị dược liệu cuối cùng.
Người phục vụ đứng bên cạnh khẽ nói: “Ông cụ, hay chúng ta gọi anh ta quay. lại, hỏi rõ ràng không phải được rồi sao?”
Ông cụ Bạch mở miệng mắng: “Đồ ngu xuẩn, loại đại sư này, là người mà cậu nói đến thì đến nói đi thì đi sao? Cậu tưởng cậu là cái thá gì, gọi là đến vẫy tay là đi, cậu coi người ta là gì?”
Lúc này ông cụ Bạch đã bất giác đưa Vân Hiên lên tầm đại sư. Nếu là người trẻ tuổi bình thường, ông ta tùy tiện gọi đến, cũng không thấy có gì, thậm chí một số sinh viên y khoa còn cảm thấy, mình có thể khiến ông cụ Bạch sai bảo đã là một vinh hạnh.
Nhưng khi biết năng lực của Vân Hiên không thua gì mình, trong lòng ông ta không tự chủ được đã thêm một tia kính trọng.
Loại đại sư có nền tảng vững chắc như vậy, khó tránh khỏi sẽ có một chút quái gở, điều này cũng bình thường.
Mình vừa rồi vì chuyện nhà họ Viên đã đắc tội người ta, giờ lại gọi Vân Hiên quay lại, hỏi tên vị thuốc cuối cùng, e là hơi coi thường người ta quá.
Nghĩ đến đây, ông ta quay đầu nhìn tên phục vụ một cái.
'Tên phục vụ vội vàng lắc đầu nói: “Bạch gia, tôi chỉ nhớ chà xóa nét chữ, thực sự không nhớ vị cuối cùng là vị gì.”
“Cậu... cậu đúng là thành sự thì ít bại sự có thừa, đồ khốn, cậu... cậu thực sự muốn làm tôi tức chết mài!”
Ông cụ Bạch giận dữ chỉ vào anh ta quát: “Phạt cậu đi quét nhà xí ba tháng, trong ba ngày phải thuộc lòng phương thuốc Thang Tề cho tôi, sai một chữ đánh gấy chân cậu.”
Tên phục vụ lập tức ngây người, run rẩy nói: “Ông cụ, không phải chứ, phương thuốc Thang Tề này có hơn ngàn loại đó.”
“Đừng lải nhải với tôi, cậu nhìn người ta xem, người ta có thể từ bã thuốc của mấy trăm thang thuốc phục nguyên lại phương thuốc, cậu ngay cả phương thuốc
Thang Tề cũng không thuộc hết, tôi giữ cậu lại có ích gì, cút sang một bên.”
Tên phục vụ cúi đầu, mếu máo quay người rời đi.
Vân Hiên gật đầu, không nói gì thêm mà trực tiếp đứng dậy ra về.
Vu Kiều Kiều nhảy nhót theo sau, vui vẻ nói: “Này, Vân Hiên, anh đi đâu đấy, để tôi đưa anh đi một đoạn nhé!”
Bạch Dũng Tuyền nhìn theo bóng lưng hai người, gương mặt tràn đầy vẻ ngưỡng mộ nói: “Thật hiếm có, không biết đấy là vị sư phụ nào mà tuổi còn trẻ đã dạy được một đệ tử xuất chúng như vậy, thực sự là đáng ngưỡng mộ quá.”
Người phục vụ đứng bên cạnh cũng ngưỡng mộ nói: “Ông cụ Bạch, anh chàng kia thật là lợi hại.”
“Hứ, chẳng những lợi hại, mà nền tảng Đông y của cậu ta vững chắc đến mức người bình thường không thể so sánh được. Ngay cả tôi cũng thua kém cậu ta, không biết sau này có dịp nào được gặp trực tiếp để thỉnh giáo hay không nữa.”
“Nguy rồi!”
Nghe ông cụ Bạch nói vậy, người phục vụ bỗng nhiên kêu lên: “Ôi nguy rồi, nguy rồi!”
Bạch Dũng Tuyền nhìn chằm chằm anh ta quát: “Lại xảy ra chuyện gì nữa vậy?”
“Ông cụ Bạch, ông không biết đâu, lúc nấy ông anh kia đã viết ba vị thuốc lên bảng treo thưởng của ông, nhưng tôi tưởng anh ta đến gây rối nên đã lấy giẻ lau sạch mất rồi.”
“Cái gì, còn có chuyện này nữa à?”
Ông cụ Bạch vội vàng đi tới phòng khách, ngẩng đầu lên nhìn, thấy trên bảng treo thưởng trước mặt, những dòng chữ đã bị lau sạch không còn dấu vết, ngay cả những nét vẽ cuối cùng cũng không còn.
“Đồ khốn kiếp này, mau lấy giấy than đen ra đây cho tôi!”
Sờ lên mặt giấy, vẫn còn thấy một số vết lõm mờ mịt, ông cụ Bạch vội vàng bảo người ta lấy giấy bạc, đặt lên trên rồi dùng bàn chải và bột than nhẹ nhàng chà lên từng lớp.
Chỉ một lúc sau, trên tờ giấy than đã hiện ra, qua những nét bút có thể nhìn ra được tên của hai dược liệu.
“Thị đế, cam tùng...”
Nhìn thấy tên hai dược liệu này, ông cụ Bạch không khỏi chấn động, sau đó cầm lấy toa thuốc treo thưởng xem kỹ lại, không khỏi gật gù nói: “Hay quá, thật là hay quái”
“Dùng hai vị dược liệu này, vừa khéo trung hòa được hạn chế dược tính của giai đoạn trước, hơn nữa còn thêm một chút dược tính, thực sự quá tuyệt vời, nhưng vị dược liệu cuối cùng này phải là gì nhỉ?”
Vị dược liệu cuối cùng do nét chữ quá nhiều, lại bị chà quá sạch, nhìn thế nào cũng không ra tên của vị dược liệu cuối cùng.
Người phục vụ đứng bên cạnh khẽ nói: “Ông cụ, hay chúng ta gọi anh ta quay. lại, hỏi rõ ràng không phải được rồi sao?”
Ông cụ Bạch mở miệng mắng: “Đồ ngu xuẩn, loại đại sư này, là người mà cậu nói đến thì đến nói đi thì đi sao? Cậu tưởng cậu là cái thá gì, gọi là đến vẫy tay là đi, cậu coi người ta là gì?”
Lúc này ông cụ Bạch đã bất giác đưa Vân Hiên lên tầm đại sư. Nếu là người trẻ tuổi bình thường, ông ta tùy tiện gọi đến, cũng không thấy có gì, thậm chí một số sinh viên y khoa còn cảm thấy, mình có thể khiến ông cụ Bạch sai bảo đã là một vinh hạnh.
Nhưng khi biết năng lực của Vân Hiên không thua gì mình, trong lòng ông ta không tự chủ được đã thêm một tia kính trọng.
Loại đại sư có nền tảng vững chắc như vậy, khó tránh khỏi sẽ có một chút quái gở, điều này cũng bình thường.
Mình vừa rồi vì chuyện nhà họ Viên đã đắc tội người ta, giờ lại gọi Vân Hiên quay lại, hỏi tên vị thuốc cuối cùng, e là hơi coi thường người ta quá.
Nghĩ đến đây, ông ta quay đầu nhìn tên phục vụ một cái.
'Tên phục vụ vội vàng lắc đầu nói: “Bạch gia, tôi chỉ nhớ chà xóa nét chữ, thực sự không nhớ vị cuối cùng là vị gì.”
“Cậu... cậu đúng là thành sự thì ít bại sự có thừa, đồ khốn, cậu... cậu thực sự muốn làm tôi tức chết mài!”
Ông cụ Bạch giận dữ chỉ vào anh ta quát: “Phạt cậu đi quét nhà xí ba tháng, trong ba ngày phải thuộc lòng phương thuốc Thang Tề cho tôi, sai một chữ đánh gấy chân cậu.”
Tên phục vụ lập tức ngây người, run rẩy nói: “Ông cụ, không phải chứ, phương thuốc Thang Tề này có hơn ngàn loại đó.”
“Đừng lải nhải với tôi, cậu nhìn người ta xem, người ta có thể từ bã thuốc của mấy trăm thang thuốc phục nguyên lại phương thuốc, cậu ngay cả phương thuốc
Thang Tề cũng không thuộc hết, tôi giữ cậu lại có ích gì, cút sang một bên.”
Tên phục vụ cúi đầu, mếu máo quay người rời đi.
/105
|