“Đúng vậy, chuyện hôm qua tôi đã nghe nói rồi, đừng so đo với lũ mắt chó nhìn người thấp như vậy, tôi đã chán ngấy bọn họ từ lâu rồi, đến thời đại nào rồi mà còn ra vẻ gia tộc lớn, thật sự tưởng mình là thế gia vọng tộc gì à.”
“Nghe nói hôm qua anh bị nhà họ Viên làm nhục, anh trai tôi lo lắng cả đêm không ngủ được, sáng nay đã cố ý nhờ tôi đến nói lời xin lỗi với anh, anh đừng giận anh ấy, anh ấy thực sự không có ý đó.”
“Tôi không hề giận thị trưởng Vu, dù sao sớm muộn gì nhà họ Viên cũng sẽ đến cầu xin tôi, đến lúc đó sẽ tính sổ luôn một thể” Nói xong, Vân Hiên quay đầu nhìn Vu Kiều Kiều hỏi: “Mắt cô thế nào rồi?”
“Không vấn đề gì cả!”
“Tôi nghe lời anh dùng dầu rửa mắt, hôm sau đã khỏi rồi, chúng tôi da dày thịt béo, bình thường bị thương trên người cũng chẳng để ý, nhưng mắt thì rất quan trọng, bác sĩ nói nếu lúc đó dùng nước rửa, có khi võng mạc bị bỏng hỏng mất, nghĩ lại mà sợ đó.”
Vu Kiều Kiều bẻ gấy một cái càng cua, bỏ vào miệng mút mút nói: “Đúng rồi, chúng ta tiếp tục chuyện hôm qua đi!”
“Hôm qua, hôm qua có chuyện gì cơ?” “Ôi, anh sao thế hả, không phải đã nói hôm nay sẽ giúp tôi đi tìm dược liệu sao, sao lại quên rồi, hôm nay rảnh rỗi cùng đi Nhân Hòa Đường nhé, tôi đã hẹn
với ông cụ Bạch rồi.”
Vân Hiên suy nghĩ một chút, gật đầu nói: “Được thôi, buổi sáng cũng không có việc gì, đi một chuyến vậy.“.
||||| Truyện đề cử: Hậu Duệ Kiếm Thần |||||
“Vậy nhanh đi thôi!”
Vu Kiều Kiều vỗ tay, tùy ý dùng khăn giấy lau miệng, rồi kéo Vân Hiên định rời đi.
Hai người vừa đến cửa, Bọ Cạp đang thì thầm nói gì đó với Phương Nhã.
Thấy hai người đi tới, Bọ Cạp lập tức tiến lên đón: “Vân tiên sinh, anh định đi đâu vậy? Để tôi sắp xếp xe ngay cho anh?”
“Không cần đâu, bọn tôi có xe rồi!”
Vu Kiều Kiều lấy chìa khóa xe BMW ra lắc lắc.
Vân Hiên cười hỏi: “Hôm nay sao không lái xe cảnh sát?”
“Hôm qua là công việc nên đương nhiên phải lái xe công, hôm nay là việc riêng, tất nhiên phải lái xe riêng rồi, xe công không thể dùng riêng được, kỷ luật của bọn tôi rất nghiêm ngặt. Chiếc BMW này là bảo bối yêu thích nhất của anh trai tôi đấy, nếu không phải hôm nay đến đón anh, tôi còn chưa mượn được đâu.”
Vân Hiên mỉm cười, Vu Viên Triệu là thị trưởng thành phố Nghi Thành thuộc tỉnh Đông Hải, với tư cách là thị trưởng thủ phủ tỉnh, quyền lực của anh ta rất lớn, thông thường ở trong tỉnh đều kiêm nhiệm một chức vụ quan trọng.
Với một người làm bao nhiêu năm nay như anh ta, chỉ có một chiếc BMW' riêng đã được coi là rất liêm khiết rồi.
Cũng có thể là anh ta có chí hướng lớn, không thèm để ý đến mấy thứ tục vật này.
Nhìn Vân Hiên bị Vu Kiều Kiều kéo đi, Phương Nhã không nhịn được nhắc nhở: “Vân tiên sinh, chuyện chúng ta đã hẹn tối nay, anh nhất định đừng quên đấy.”
“Chuyện đã hẹn?”
Vu Kiều Kiều quay người nhìn Vân Hiên hỏi: “Anh bận rộn quá nhỉ, chuyện buổi sáng hẹn với tôi còn chưa xong, buổi chiều đã hẹn với cô gái khác rồi.”
“Không có gì đâu.” Vân Hiên không giải thích.
Vu Kiều Kiều tức giận, đành buông tay anh ra, quay người bước đến trước mặt Phương Nhã.
Hai cô gái yêu kiều diễm lệ, nhìn nhau, tìm kiếm ưu điểm của đối phương mà bản thân không bằng.
Phương Nhã thắng ở chỗ trẻ trung xinh đẹp, tràn đây sức sống, đôi mắt trong sáng thuần khiết, đủ để chinh phục trái tim của phần lớn đàn ông.
Còn Vu Kiều Kiều thắng ở dáng người yêu kiều, đường cong nổi bật, điều này thì những cô gái còn đi học như Phương Nhã không thể sánh được.
Vu Kiều Kiều mở miệng trước, cười khẽ nói: “Em gái à, đi học thì chăm chỉ học hành, đừng giống mấy học sinh hư, cứ nghĩ dựa dẫm vào mấy người giàu có. Người đàn ông trước mặt em kia thực ra chẳng cho em được gì đâu, căn bản là không có tiền.”
Phương Nhã không phục, cãi lại: “Dì à, tôi thấy dì bình thường làm việc bận rộn lắm nhỉ, nhớ phải giữ gìn sức khỏe cho tốt, dù sao có một số người quản chuyện bao đồng quá nhiều, dễ nổi nếp nhăn lắm, đến lúc đó dùng bao nhiêu mỹ phẩm cũng không cứu vấn nổi đâu.”
“Cái gì? Cô gọi ai là dì?”
Vu Kiều Kiều lập tức thét lên chói tai.
Phụ nữ sợ nhất là bị người khác nói mình lớn tuổi, Phương Nhã dựa vào tuổi trẻ của mình, buông một câu đã chọc trúng tim đen của Vu Kiều Kiều.
“Nghe nói hôm qua anh bị nhà họ Viên làm nhục, anh trai tôi lo lắng cả đêm không ngủ được, sáng nay đã cố ý nhờ tôi đến nói lời xin lỗi với anh, anh đừng giận anh ấy, anh ấy thực sự không có ý đó.”
“Tôi không hề giận thị trưởng Vu, dù sao sớm muộn gì nhà họ Viên cũng sẽ đến cầu xin tôi, đến lúc đó sẽ tính sổ luôn một thể” Nói xong, Vân Hiên quay đầu nhìn Vu Kiều Kiều hỏi: “Mắt cô thế nào rồi?”
“Không vấn đề gì cả!”
“Tôi nghe lời anh dùng dầu rửa mắt, hôm sau đã khỏi rồi, chúng tôi da dày thịt béo, bình thường bị thương trên người cũng chẳng để ý, nhưng mắt thì rất quan trọng, bác sĩ nói nếu lúc đó dùng nước rửa, có khi võng mạc bị bỏng hỏng mất, nghĩ lại mà sợ đó.”
Vu Kiều Kiều bẻ gấy một cái càng cua, bỏ vào miệng mút mút nói: “Đúng rồi, chúng ta tiếp tục chuyện hôm qua đi!”
“Hôm qua, hôm qua có chuyện gì cơ?” “Ôi, anh sao thế hả, không phải đã nói hôm nay sẽ giúp tôi đi tìm dược liệu sao, sao lại quên rồi, hôm nay rảnh rỗi cùng đi Nhân Hòa Đường nhé, tôi đã hẹn
với ông cụ Bạch rồi.”
Vân Hiên suy nghĩ một chút, gật đầu nói: “Được thôi, buổi sáng cũng không có việc gì, đi một chuyến vậy.“.
||||| Truyện đề cử: Hậu Duệ Kiếm Thần |||||
“Vậy nhanh đi thôi!”
Vu Kiều Kiều vỗ tay, tùy ý dùng khăn giấy lau miệng, rồi kéo Vân Hiên định rời đi.
Hai người vừa đến cửa, Bọ Cạp đang thì thầm nói gì đó với Phương Nhã.
Thấy hai người đi tới, Bọ Cạp lập tức tiến lên đón: “Vân tiên sinh, anh định đi đâu vậy? Để tôi sắp xếp xe ngay cho anh?”
“Không cần đâu, bọn tôi có xe rồi!”
Vu Kiều Kiều lấy chìa khóa xe BMW ra lắc lắc.
Vân Hiên cười hỏi: “Hôm nay sao không lái xe cảnh sát?”
“Hôm qua là công việc nên đương nhiên phải lái xe công, hôm nay là việc riêng, tất nhiên phải lái xe riêng rồi, xe công không thể dùng riêng được, kỷ luật của bọn tôi rất nghiêm ngặt. Chiếc BMW này là bảo bối yêu thích nhất của anh trai tôi đấy, nếu không phải hôm nay đến đón anh, tôi còn chưa mượn được đâu.”
Vân Hiên mỉm cười, Vu Viên Triệu là thị trưởng thành phố Nghi Thành thuộc tỉnh Đông Hải, với tư cách là thị trưởng thủ phủ tỉnh, quyền lực của anh ta rất lớn, thông thường ở trong tỉnh đều kiêm nhiệm một chức vụ quan trọng.
Với một người làm bao nhiêu năm nay như anh ta, chỉ có một chiếc BMW' riêng đã được coi là rất liêm khiết rồi.
Cũng có thể là anh ta có chí hướng lớn, không thèm để ý đến mấy thứ tục vật này.
Nhìn Vân Hiên bị Vu Kiều Kiều kéo đi, Phương Nhã không nhịn được nhắc nhở: “Vân tiên sinh, chuyện chúng ta đã hẹn tối nay, anh nhất định đừng quên đấy.”
“Chuyện đã hẹn?”
Vu Kiều Kiều quay người nhìn Vân Hiên hỏi: “Anh bận rộn quá nhỉ, chuyện buổi sáng hẹn với tôi còn chưa xong, buổi chiều đã hẹn với cô gái khác rồi.”
“Không có gì đâu.” Vân Hiên không giải thích.
Vu Kiều Kiều tức giận, đành buông tay anh ra, quay người bước đến trước mặt Phương Nhã.
Hai cô gái yêu kiều diễm lệ, nhìn nhau, tìm kiếm ưu điểm của đối phương mà bản thân không bằng.
Phương Nhã thắng ở chỗ trẻ trung xinh đẹp, tràn đây sức sống, đôi mắt trong sáng thuần khiết, đủ để chinh phục trái tim của phần lớn đàn ông.
Còn Vu Kiều Kiều thắng ở dáng người yêu kiều, đường cong nổi bật, điều này thì những cô gái còn đi học như Phương Nhã không thể sánh được.
Vu Kiều Kiều mở miệng trước, cười khẽ nói: “Em gái à, đi học thì chăm chỉ học hành, đừng giống mấy học sinh hư, cứ nghĩ dựa dẫm vào mấy người giàu có. Người đàn ông trước mặt em kia thực ra chẳng cho em được gì đâu, căn bản là không có tiền.”
Phương Nhã không phục, cãi lại: “Dì à, tôi thấy dì bình thường làm việc bận rộn lắm nhỉ, nhớ phải giữ gìn sức khỏe cho tốt, dù sao có một số người quản chuyện bao đồng quá nhiều, dễ nổi nếp nhăn lắm, đến lúc đó dùng bao nhiêu mỹ phẩm cũng không cứu vấn nổi đâu.”
“Cái gì? Cô gọi ai là dì?”
Vu Kiều Kiều lập tức thét lên chói tai.
Phụ nữ sợ nhất là bị người khác nói mình lớn tuổi, Phương Nhã dựa vào tuổi trẻ của mình, buông một câu đã chọc trúng tim đen của Vu Kiều Kiều.
/105
|